Chương 17: Phía Sau Sự Thật
Khi cả hai vừa bước ra khỏi căn hộ, một chiếc xe màu đen đậu bên kia đường lập tức bật đèn pha.
"Chạy!" Phương Ly nắm tay Thanh Trà kéo đi.
Cả hai lao vào con hẻm tối, tiếng bước chân rượt đuổi vang lên phía sau. Thanh Trà thở gấp, cố gắng theo kịp Phương Ly.
"Họ là ai?"
"Người của Blooming."
"Họ muốn giết chúng ta sao?"
"Không cần phải giết. Chỉ cần bắt sống là đủ."
Tiếng xe hơi dừng lại ngay đầu hẻm, cùng với những bóng người bắt đầu đổ ra. Phương Ly siết chặt tay Thanh Trà.
"Đi lối này."
Họ tiếp tục chạy vào một lối nhỏ khác, hy vọng có thể cắt đuôi bọn chúng. Nhưng phía trước lại là một con đường cụt.
"Phương Ly..." Thanh Trà gọi, giọng cô run rẩy.
Phương Ly nhanh chóng rút ra một con dao nhỏ từ túi áo, ánh mắt đầy quyết tâm.
"Em đứng sau tôi."
Bọn người kia càng ngày càng đến gần. Trong không khí lạnh lẽo của đêm khuya, Thanh Trà cảm nhận rõ ràng sự mong manh giữa sự sống và cái chết.
Cả hai ngừng lại ở một con hẻm tối, hơi thở hổn hển, ánh đèn đường mờ ảo soi lên khuôn mặt đầy mồ hôi và căng thẳng của họ. Phương Ly nắm chặt tay Thanh Trà, kéo cô vào một ngóc ngách nhỏ, khuất tầm mắt bọn người đang đuổi theo. Thanh Trà ngồi xuống, thở dốc, nhưng mắt cô không rời khỏi Phương Ly. Cô biết, dù Phương Ly luôn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, trong lòng cô chắc chắn cũng không dễ chịu gì.
"Chị..." Thanh Trà cố gắng lên tiếng trong khi hơi thở vẫn chưa ổn định.
"Im lặng." Phương Ly đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu, ánh mắt cảnh giác quét qua từng góc nhỏ xung quanh.
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Từng nhịp tim dồn dập như thể có thể vang lên bất cứ lúc nào, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch.
"Chúng ta không thể ở đây lâu. Họ sẽ quay lại."
Thanh Trà nuốt khan, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cô biết Phương Ly đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng ẩn hiện trong từng cử động của cô ấy không thể che giấu được.
"Mình có thể thoát khỏi đây không?" Thanh Trà hỏi nhỏ, giọng run nhẹ.
Phương Ly quay lại nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng có lẽ lần này, nó mang một chút gì đó phức tạp hơn, như một lời thú nhận mà cô chưa sẵn sàng nói ra.
"Tin tôi. Được chứ?"
Thanh Trà im lặng. Cô đang không hiểu việc gì đang xảy ra, cô ấy là ai? Người này là Phương Ly sao? Là Phương Ly hay là người đang bị kiểm soát?
Phương Ly kéo Thanh Trà ra khỏi con hẻm tối, đi men theo các con phố vắng vẻ. Cả hai bước đi nhanh chóng, không dám dừng lại lâu ở bất kỳ nơi nào. Từng bước chân vang lên trên nền gạch lạnh lẽo, như những hồi chuông cảnh báo rằng thời gian đang dần cạn kiệt.
Họ không nói gì, chỉ im lặng bước đi bên nhau, như thể mỗi người đều đang dồn hết tâm trí vào việc sống sót, giữ được cái mạng của mình. Nhưng dù có im lặng đến đâu, mối quan hệ giữa họ không thể không thay đổi. Thanh Trà bắt đầu nhận ra rằng, trong bóng tối của cuộc chiến này, Phương Ly đã trở thành người mà cô không thể rời xa.
"Chị nghĩ chúng ta có thể thoát được không?" Thanh Trà lên tiếng sau một lúc dài im lặng.
Phương Ly quay đầu nhìn cô, đôi mắt cô vẫn sắc lạnh, nhưng khóe môi cô thoáng nở một nụ cười nhẹ.
"Không ai biết trước được tương lai, nhưng tôi sẽ không để em chết tại đây."
Câu nói ngắn gọn ấy khiến Thanh Trà im lặng. Giữa những bấp bênh của bóng tối và hiểm nguy, lời hứa ấy lại có một sức nặng kỳ lạ.
Đêm khuya, khi Thanh Trà đã ngủ say, Phương Ly vẫn ngồi trước máy tính, đôi mắt không rời khỏi màn hình.
Cô mở các tập tin trong USB và rà soát lại những bằng chứng mà Thanh Trà đã thu thập được. Hình ảnh những tài liệu mật, các email nội bộ và sơ đồ hệ thống giám sát xuất hiện liên tiếp trên màn hình. Phương Ly thở dài, ánh mắt trĩu nặng.
Cô rút điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho ai đó.
"Tôi cần thêm thời gian."
Tin nhắn được gửi đi, nhưng cô không nhận được hồi âm.
Phương Ly nhìn sang Thanh Trà, người đang ngủ trên chiếc ghế tạm bợ.
"Xin lỗi... nhưng tôi không thể em dính vào chuyện này thêm nữa."
Cô đứng dậy, cầm khẩu súng và bước ra khỏi phòng, bỏ lại Thanh Trà trong giấc ngủ bình yên ngắn ngủi.
Thanh Trà tỉnh dậy giữa đêm. Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn pin còn sót lại trên bàn.
Cô đưa tay quờ quạng xung quanh, cảm giác trống rỗng khi nhận ra Phương Ly không còn ở đó.
"Chị Ly?"
Không có ai trả lời.
Tim Thanh Trà đập thình thịch khi cô nhận ra khẩu súng của Phương Ly cũng biến mất.
Cô lao ra khỏi phòng, nhìn quanh nhà kho, nhưng mọi thứ chỉ là một màn đêm lạnh lẽo.
"Chị ấy đã đi đâu?"
Trên màn hình laptop vẫn còn mở, dòng tin nhắn cuối cùng mà Phương Ly gửi đi hiện rõ.
"Tôi cần thêm thời gian."
Thanh Trà nắm chặt tay. Cô mở nhanh dữ liệu trong USB, tìm kiếm manh mối. Một tập tin được mã hóa hiện lên với tiêu đề "Mật mã Phoenix."
"Phoenix?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro