Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Chiếu Chỉ Giáng Lâm, Nghiệt Duyên Khởi

Thời Đại Chiêu, niên hiệu Càn Thịnh thứ mười sáu, kinh thành Hàm Dương chìm trong màn sương mờ mịt của tháng mười. Khí lạnh thấm vào da thịt, tựa như đang báo hiệu điềm chẳng lành cho một vương triều vốn đã mục ruỗng từ bên trong. Biên cương phía Bắc, nơi giáp với bộ lạc Hung Nô, liên tiếp vang lên tiếng vó ngựa xâm lấn, báo hiệu chiến sự triền miên. Triều đình, vốn đã bị chia năm xẻ bảy bởi những bè phái quyền thần, nay lại càng thêm rối ren. Hoàng đế Càn Thịnh bệnh tật triền miên, đã nhiều năm không lâm triều, mọi quyền hành đều rơi vào tay Tể tướng Lương Sâm – một kẻ có dã tâm ngút trời, âm thầm bành trướng thế lực, thao túng triều chính. Thái tử Diêu Trọng Kỳ tuy có tấm lòng nhân hậu, lại nặng tình dân chúng, nhưng bản tính nhu nhược, thiếu quyết đoán, chưa đủ sức đối đầu với những âm mưu thâm độc chốn cung đình.

Trong bối cảnh ấy, gia tộc họ Phó nổi lên như một trụ cột vững chắc cuối cùng của Đại Chiêu. Phó gia vốn là dòng dõi võ tướng hiển hách, ba đời trấn giữ biên cương phía Tây Bắc, lập vô số chiến công hiển hách. Phó Thống soái Phó Chấn Thiên, tuy tuổi đã cao, thân thể gầy yếu vì bệnh tật, nhưng danh tiếng lẫy lừng của ông vẫn là nỗi khiếp sợ của quân địch và là niềm hy vọng cuối cùng của bách tính. Thế nhưng, vận mệnh trớ trêu, chính sự hiển hách ấy lại biến Phó gia thành cái gai trong mắt Tể tướng Lương Sâm và bè phái của hắn. Chúng tìm mọi cách để tước bỏ binh quyền, đẩy Phó gia vào chỗ chết.

Phó phủ, trong không gian tĩnh mịch ở thư phòng phủ tướng quân, một thân ảnh cao gầy đang cặm cụi bên bàn án. Ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt tuấn tú, đường nét cương nghị, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại ẩn chứa vẻ mỏi mệt và ưu tư. Đó chính là Phó Duệ Thành, con trai duy nhất của Phó Thống soái, người gánh vác trọng trách kế nghiệp cha.

Hoặc ít nhất, đó là điều thiên hạ đồn đại.

Thực chất, Phó Duệ Thành không phải nam nhi. Nàng là một nữ nhi thực thụ. Bí mật này được giữ kín như bưng, chỉ có song thân của nàng là Phó Thống soái Phó Chấn Thiên và Phu nhân Lâm thị biết rõ.

Từ thuở nhỏ, Duệ Thành đã bộc lộ thiên tư hơn người, không chỉ thông minh, hiếu học mà còn say mê binh thư võ nghệ. Nàng có khí chất hơn người, tinh thần quả cảm, không thua kém bất kỳ nam nhi nào. Khi ấy, Phó Thống soái đã già yếu, lại chỉ có một mình Duệ Thành là cốt nhục duy nhất. Lo sợ gia tộc sẽ không có người kế nghiệp, lại e ngại sự chèn ép từ triều đình nếu không có nam đinh trấn giữ binh quyền, Phó Thống soái và phu nhân đã đưa ra một quyết định táo bạo, để Phó Duệ Thành cải nam trang từ thuở còn thơ ấu.

Lâm phu nhân, một người phụ nữ hiền thục nhưng cũng vô cùng kiên cường, đã đích thân dạy dỗ Duệ Thành trở thành một "nam nhi" hoàn hảo. Từ dáng đi, cử chỉ, giọng nói, cho đến cách ăn mặc, suy nghĩ, Duệ Thành đều được rèn giũa để không ai có thể nghi ngờ. Nàng được gửi đến những danh sư võ học, học cả binh pháp, văn võ song toàn trở thành một người tài năng toàn diện, khiến Phó Thống soái vô cùng tự hào. Danh tiếng "thiếu tướng quân Phó Duệ Thành" vang xa khắp Đại Chiêu, được bách tính ngưỡng mộ, quân sĩ tôn sùng.

"Duệ Thành à, con lại thức khuya rồi."

Tiếng nói ấm áp của Lâm phu nhân vang lên từ phía cửa, kéo Duệ Thành trở về thực tại. Nàng vội vàng cất đi những bản đồ quân sự đang xem dở, đứng dậy nghênh đón mẫu thân.

"Mẫu thân, sao người còn chưa nghỉ ngơi?" Duệ Thành mỉm cười, nụ cười hiếm hoi hiện lên trên gương mặt vốn cương nghị của nàng, làm lộ ra vài phần thanh tú.

Lâm phu nhân đặt một chén canh nóng hổi lên bàn, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương và xót xa nhìn con gái. "Mẫu thân lo cho con. Phụ thân con bệnh tình ngày càng nặng, mọi gánh nặng đều đổ dồn lên vai con. Con cũng nên giữ gìn sức khỏe. Mẫu thân chỉ có con thôi Thành Nhi."

"Con không sao, mẫu thân. Chỉ là..." Duệ Thành thở dài, "Tình hình biên cương ngày càng nghiêm trọng. Hung Nô liên tục quấy phá, lại thêm nội bộ triều đình bất ổn. Phụ thân lại..." Nàng ngập ngừng, không muốn làm mẫu thân thêm lo lắng.

Phó Thống soái đã nằm liệt giường gần nửa năm nay, sức khỏe suy kiệt nghiêm trọng. Duệ Thành phải thay cha quán xuyến mọi việc quân vụ, từ việc nhỏ nhất đến những quyết định chiến lược quan trọng. Áp lực vô hình đè nặng lên đôi vai gầy của nàng.

"Mẫu thân biết." Lâm phu nhân vỗ nhẹ lên vai con gái. "Mẫu thân chỉ hy vọng con có thể sống một cuộc đời an yên hơn. Nhưng số phận đã định, con phải gánh vác sứ mệnh này."

Duệ Thành gật đầu, trong lòng dấy lên nỗi bi ai. Từ khi sinh ra, nàng đã không được sống cuộc đời của một nữ nhân bình thường. Tương lai của nàng, của gia tộc, thậm chí của cả Đại Chiêu, đều nằm trên đôi vai "nam nhi" này.

Đêm đó, Duệ Thành mơ thấy mình mặc xiêm y nữ nhi thướt tha, tự do tự tại chạy nhảy trên thảo nguyên xanh mướt, không có gánh nặng quân vương, không có binh đao chiến lửa. Rồi một bóng hình mơ hồ xuất hiện, một nữ nhân xinh đẹp như tiên giáng trần, nở nụ cười rạng rỡ về phía nàng. Nàng muốn nắm lấy tay người đó, nhưng hình ảnh lại tan biến như khói sương. Duệ Thành bừng tỉnh, trái tim vẫn còn đập loạn xạ.

Mấy ngày sau đó, tin tức từ kinh thành dồn dập đổ về Phó phủ. Tình hình chiến sự biên cương phía Đông Nam cũng trở nên căng thẳng. Triều đình liên tiếp thất bại, quân tướng Đại Chiêu tổn thất nặng nề. Lương Sâm và bè phái của hắn lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu các tướng lĩnh khác, hòng tìm cách triệt hạ những người không cùng phe cánh.

Sáng sớm hôm đó, một đạo chiếu chỉ khẩn cấp được đưa đến Phó phủ.

Phó Thống soái Phó Chấn Thiên, tuy bệnh nặng, vẫn cố gắng chống gậy ra đại sảnh, đích thân nghênh đón sứ giả truyền chỉ. Duệ Thành đứng bên cạnh cha, vẻ mặt nghiêm nghị. Trong lòng nàng có một dự cảm không lành.

Giọng thái giám Tôn Ân, người thân cận của Hoàng đế, vang lên trong không gian trang nghiêm: "Chiếu viết: Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nay Đại Chiêu quốc ta gặp loạn, biên cương nhiễu động, quốc thái dân an đứng trước nguy cơ. Báo tin thất bại liên miên từ tiền tuyến khiến trẫm vô cùng lo lắng. Nay trẫm nghe danh Phó tướng quân Phó Duệ Thành tuổi trẻ tài cao, dũng mãnh hơn người, văn võ song toàn, là trụ cột của quốc gia. Lại xét đến công lao hiển hách của Phó gia qua nhiều đời, một lòng trung quân ái quốc. Nay, trẫm đặc biệt ban hôn, gả Trưởng công chúa An Khánh Diêu Thanh Ngưng cho Phó tướng quân Phó Duệ Thành, nhằm củng cố mối liên kết giữa Hoàng thân và võ tướng, cùng nhau đồng lòng, đẩy lùi ngoại xâm, chấn hưng Đại Chiêu. Khâm thử!"

Tiếng chiếu chỉ vừa dứt, cả đại sảnh chìm vào im lặng như tờ.

Phó Duệ Thành đứng sững sờ, tim nàng như ngừng đập. "Ban hôn? Gả Công chúa An Khánh cho ta?" Từ ngữ này như một tia sét đánh thẳng vào nàng giữa trời quang. Nàng là nữ nhi! Làm sao có thể lấy công chúa? Bí mật nàng gìn giữ bao năm, gánh nặng gia tộc nàng đang mang, tất cả sẽ tan vỡ trong chốc lát!

Phó Thống soái Phó Chấn Thiên, vốn đã yếu ớt, thân thể run rẩy, suýt chút nữa gục ngã. Lâm phu nhân vội vàng đỡ lấy trượng phu, sắc mặt trắng bệch. Nàng nhìn Duệ Thành, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng và lo lắng tột độ. Đây là điều khủng khiếp nhất mà họ từng nghĩ đến.

Tôn Ân thái giám mỉm cười như không có chuyện gì, khuôn mặt đầy vẻ thăm dò. Hắn biết rõ tình trạng của Phó gia đang bị các phe phái nhắm tới. Chiếu chỉ này, một mặt là ban ân, mặt khác lại là một cạm bẫy chết người. Một là Phó Duệ Thành phải chấp nhận, hai là kháng chỉ, đối mặt với tội khi quân. Và nếu chấp nhận, làm sao Phó Duệ Thành có thể che giấu thân phận thật?

"Phó tướng quân, Công chúa An Khánh là kim chi ngọc diệp, lại là người tài sắc vẹn toàn, được bệ hạ vô cùng sủng ái. Đây là thiên đại ân điển mà bệ hạ ban cho Phó gia các ngươi. Phó tướng quân chắc hẳn rất vui mừng?" Tôn Ân nói, giọng điệu nghe như chúc mừng, nhưng lại đầy sự dò xét.

Duệ Thành cố gắng nén lại sự hoảng loạn trong lòng, trong ống tay áo dài nàng nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào da thịt. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể. "Đa tạ Hoàng ân! Vi thần... vi thần vô cùng cảm kích ân điển của bệ hạ. Chỉ là, vi thần tài sơ học bạc, lại là kẻ thô kệch nơi sa trường, sợ rằng sẽ không xứng với Công chúa cao quý."

"Phó tướng quân khiêm tốn rồi." Tôn Ân cười gằn. "Bệ hạ đã quyết, ý chỉ của Người không thể thay đổi. Hôn sự đã định, sẽ cử hành trong vòng ba tháng tới. Đây là mong muốn của bệ hạ để củng cố quốc gia. Phó tướng quân hãy chuẩn bị cho đại hỷ."

Nói rồi, Tôn Ân thái giám không đợi Phó gia phản ứng thêm, liền cáo từ và rời đi cùng đoàn tùy tùng. Đại sảnh Phó phủ chìm trong sự tĩnh lặng đáng sợ.

Phó Thống soái ho khan từng tràng, mặt mày tái mét. "Khốn kiếp! Đây rõ ràng là âm mưu của Lương Sâm! Hắn muốn bức tử Phó gia ta! Thành Nhi, con... con phải làm sao đây?" Ông nhìn con gái với ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Duệ Thành tiến lại đỡ lấy cha, bàn tay run rẩy. "Phụ thân, người đừng quá lo lắng. Con sẽ nghĩ cách." Nhưng trong lòng nàng, một nỗi sợ hãi tột cùng đang dâng lên. Làm sao nàng có thể lấy một nữ nhân khi chính nàng cũng là nữ nhân? Hơn nữa, làm sao để giữ kín bí mật động trời này?

Lâm phu nhân ôm lấy con gái, nước mắt lưng tròng. "Thành Nhi à, đời con sẽ đi về đâu đây?"

Phó Duệ Thành nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh nắng ban mai vừa ló rạng, nhưng trong lòng nàng lại là một màn đêm tối tăm. Chiếu chỉ ban hôn này không chỉ là một lệnh cưới hỏi, mà còn là một bản án, đẩy nàng vào một ngõ cụt không lối thoát. Nàng phải đối mặt với Công chúa Diêu Thanh Ngưng, một người nàng chưa từng gặp gỡ kỹ lưỡng, người mà theo lời đồn là tài sắc vẹn toàn nhưng cũng nổi tiếng lạnh lùng, cao ngạo. Và hơn hết, nàng phải đối mặt với chính bản thân mình, với bí mật nàng đã giữ kín suốt bao năm qua.

Trong khi đó, tại Trường Lạc Cung, nơi Công chúa An Khánh Diêu Thanh Ngưng đang tĩnh tâm đọc sách, một thái giám hớt hải chạy vào, tay nâng cao một đạo chiếu chỉ.

Thanh Ngưng Công chúa, một tuyệt sắc giai nhân với khí chất thanh lãnh như băng tuyết, đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt tập trung vào cuốn binh thư trên tay. Nàng vốn là người tài trí hơn người, không cam chịu cuộc sống an nhàn trong cung cấm. Nàng luôn khao khát được đóng góp sức mình cho Đại Chiêu, giúp hoàng huynh chấn hưng đất nước.

"Công chúa điện hạ! Chiếu chỉ của bệ hạ!" Thái giám cung kính quỳ gối.

Thanh Ngưng khẽ nhíu mày, buông sách xuống. Lòng nàng dấy lên một dự cảm không lành. Hoàng đế vốn ít khi ban chiếu chỉ trực tiếp cho nàng, trừ phi có chuyện đại sự.

Khi nghe thái giám Tôn Ân đọc xong chiếu chỉ ban hôn, Thanh Ngưng hoàn toàn ngỡ ngàng. Sắc mặt nàng biến đổi liên tục, từ kinh ngạc đến giận dữ, rồi cuối cùng là sự thất vọng sâu sắc.

"Ban hôn? Gả ta cho Phó Duệ Thành?" Nàng bật thốt, giọng nói vẫn giữ được sự bình tĩnh cố hữu, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự thất vọng. "Phụ hoàng muốn ta gả cho một võ tướng thô kệch, chỉ biết chém giết nơi sa trường sao? Chẳng lẽ sự hy sinh của ta có thể cứu vãn được Đại Chiêu sao?"

Nàng vốn ngưỡng mộ tài năng của Phó Duệ Thành qua những lời đồn đại và tấu chương quân vụ. Nàng biết Phó Duệ Thành là một tướng lĩnh kiệt xuất, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc kết duyên với một người như vậy. Trong tâm trí nàng, một phu quân lý tưởng phải là người tri thức uyên bác, có khí chất vương giả, có thể cùng nàng bàn luận về chính trị và sách vở, chứ không phải một võ tướng chỉ biết đao kiếm. Hơn nữa, nàng không muốn cuộc đời mình bị định đoạt bởi một cuộc hôn nhân chính trị.

Tôn Ân thái giám khẽ khom lưng, "Công chúa điện hạ, đây là ý chỉ của bệ hạ. Bệ hạ tin rằng cuộc hôn nhân này sẽ củng cố thế lực triều đình, giúp Phó tướng quân một lòng phụng sự, đẩy lùi quân giặc."

"Củng cố thế lực? Hay là để kiềm chế Phó gia, để kẻ khác có cớ thao túng binh quyền của họ?" Thanh Ngưng nói thẳng thừng, ánh mắt sắc như dao găm. Nàng nhìn thấu được ý đồ sâu xa đằng sau chiếu chỉ này. Đây không đơn thuần là một cuộc hôn nhân ban phước, mà là một canh bạc chính trị, một xiềng xích vô hình trói buộc Phó gia. Và nàng, Diêu Thanh Ngưng, lại trở thành quân cờ trong ván cờ tranh quyền đoạt lợi của những kẻ muốn thôn tính Đại Chiêu.

Tôn Ân im lặng, không dám phản bác. Hắn biết tính cách thông minh và thẳng thắn của vị Công chúa này.
Thanh Ngưng đi đến bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bầu trời u ám của Hàm Dương. Trái tim nàng nặng trĩu. Nàng không sợ gánh vác trách nhiệm, không sợ hy sinh vì quốc gia, nhưng nàng ghét bị sắp đặt, ghét trở thành công cụ trong tay người khác. Hơn nữa, một cuộc hôn nhân không tình yêu, với một người nàng chưa từng có tình cảm, lại là một võ tướng. Cuộc đời nàng sẽ ra sao?

Nàng nhớ lại những lời đồn đại về Phó Duệ Thành tài giỏi, dũng mãnh, nhưng cũng lạnh lùng, ít nói, lại có tin đồn là một kẻ thô lỗ, không biết đến lễ nghi chốn cung cấm. Một người như vậy, làm sao có thể cùng nàng sống chung một đời?

"Tôn Ân, ta đã rõ." Thanh Ngưng nói, giọng nói trở nên bình tĩnh đến lạ. "Ngươi hãy về bẩm báo với phụ hoàng, ta sẽ tuân theo thánh ý."

Tôn Ân thái giám ngạc nhiên nhìn Thanh Ngưng. Hắn tưởng nàng sẽ phản đối kịch liệt hơn. Nhưng chỉ thấy nàng quay lưng lại, bóng dáng đơn độc nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý và kiên định.

"Dạ, nô tài cáo lui." Tôn Ân vội vàng rời đi, trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.

Thanh Ngưng đứng đó rất lâu, để mặc những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Nàng là Công chúa của Đại Chiêu, nàng không thể kháng chỉ. Nàng hiểu rằng cuộc hôn nhân này là một phần trong kế hoạch củng cố quốc gia của phụ hoàng, dù nàng không tin vào hiệu quả của nó. Nàng sẽ chấp nhận số phận, nhưng nàng sẽ không cam chịu. Nàng sẽ tìm cách để cuộc hôn nhân này không trở thành bi kịch, ít nhất là đối với bản thân nàng.

Và có lẽ, cũng là đối với "Phó tướng quân" kia. Nàng tự hỏi, liệu "Phó tướng quân" có đang cảm thấy bất lực và phẫn nộ giống như nàng lúc này không? Hay hắn chỉ đơn thuần coi đây là một vinh dự to lớn, một bước đệm để thăng tiến?

Trong tâm trí Thanh Ngưng, hình ảnh về "Phó tướng quân" vẫn còn rất mơ hồ. Nàng chỉ nhớ một dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ trong buổi triều kiến hiếm hoi. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng nàng, một sự tò mò mơ hồ về con người sẽ trở thành "phu quân" của mình. Nàng không biết rằng, người "phu quân" đó đang phải đối mặt với một nỗi kinh hoàng gấp bội phần so với nàng, bởi vì bí mật động trời về thân phận nữ nhi của mình.

Hai con người, hai số phận, bị ràng buộc bởi một chiếu chỉ định mệnh. Một người mang trong mình bí mật tày trời, một người mang trong mình nỗi bất mãn và sự tò mò. Nghiệt duyên này, liệu có thể nở thành một đóa hoa uyên ương đẹp đẽ, hay sẽ mãi mãi chìm trong bi kịch và hiểu lầm? Ván cờ chính trị của Đại Chiêu đã bắt đầu với một nước cờ định mệnh, kéo theo số phận của Phó Duệ Thành và Diêu Thanh Ngưng vào vòng xoáy của nó.

_______
#contiep
#thoigiaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro