Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Chương 25: Chức năng rút thăm trúng thưởng đã được bật

Lộc Tri Vi nhìn Tang Vãn Từ đứng dậy, cúi chào đoàn làm phim bên cạnh, cảm ơn công sức của họ, sau đó bước về phía Lộc Tri Vi, vạt áo tung bay trong gió.

Lộc Tri Vi ngượng ngùng lùi lại vài bước, cứng đờ cất điện thoại đi, đầy vẻ bất lực.

-- Ai có thể nói cho cô biết, vì sao Tang Vãn Từ lại định vị được cô chính xác như vậy!

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng rực rỡ chiếu vào qua cánh cửa rộng mở bên cạnh.

Ánh sáng lướt qua váy và áo choàng của Tang Vãn Từ như bụi vàng.

Những đám mây trên áo choàng chuyển động như dòng nước chảy khi cô ấy di chuyển, gần như thể chúng đang sống động vào khoảnh khắc đó, đuổi theo bước chân của Tang Vãn Từ.

Dưới ánh sáng, khuôn mặt cô ấy chỉ phủ một lớp phấn mỏng, nhưng hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật chạm khắc, tinh xảo không tì vết.

Một người hoàn hảo như vậy bước về phía cô, Lộc Tri Vi vô thức nín thở, tựa hồ sợ hơi thở của mình sẽ làm vỡ tan búp bê sứ, phá vỡ sự hoàn mỹ này.

Thành thật mà nói, nhìn khuôn mặt này nhiều lần, cô thực sự sắp trở thành fan của nhan sắc này rồi.

Yêu cái đẹp là bản chất của con người. Nếu cô thực sự trở thành nhan khống, thì cũng không thể trách cô yếu đuối!

"Lộc Tri Vi."

Ánh sáng và bóng tối ngừng đuổi bắt nhau, Tang Vãn Từ dừng lại trước mặt cô, vẻ mặt bình tĩnh.

"Vừa nãy cô chụp ảnh tôi phải không?"

Bởi vì mỗi lần quay xong một cảnh, cô ấy đều có thể thấy Lộc Tri Vi khen ngợi cô ấy như thể cô là trưởng nhóm fanclub đang khen ngợi, và cô ấy cũng cảm thấy thoải mái khi được Lộc Tri Vi khen ngợi, nên mỗi lần quay xong một cảnh, cô ấy đều theo thói quen nhìn về phía Lộc Tri Vi, chuẩn bị tiếp nhận lời khen từ fan chân chính của mình.

Nhưng hôm nay, fan chân chính của cô ấy dường như đã trao cho cô ấy thứ gì đó khác.

"..."

Lộc Tri Vi lập tức cảm thấy da đầu tê dại.

Bị chính người trong cuộc bắt quả tang đang chụp lén, dù nghĩ thế nào cũng đủ khiến người ta muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhưng không sao cả, cô vẫn có lớp vỏ fan!

Với lớp vỏ này, chẳng khác gì có áo giáp hồi sinh.

Một fan cảm thấy thần tượng của mình quá đẹp khi quay phim nên đã lén chụp ảnh làm kỷ niệm, điều này cũng dễ hiểu thôi!

Cô nghĩ ra được lý do, đang định nói thì Tang Vãn Từ lên tiếng: "Ảnh thế nào? Để tôi xem nào."

Khi cô ấy nói điều này, vẻ mặt cô ấy vô cùng bình tĩnh, chỉ có một chút tò mò trong giọng nói.

Lộc Tri Vi: "?"

Đây không phải là điều cô mong đợi sao?

Cô nghĩ rằng Tang Vãn Từ sẽ tức giận với cô......

"Cô không tức giận sao?" Lộc Tri Vi vô thức hỏi.

Tang Vãn Từ đột nhiên mỉm cười: "Thì ra cô chụp ảnh tôi thật."

Lộc Tri Vi: "......"

Chết tiệt.

Cô đã rơi vào bẫy!

Tang Vãn Từ bình tĩnh hỏi: "Cô có định phát tán ảnh không?"

Lộc Tri Vi lắc đầu.

Tang Vãn Từ tiếp tục hỏi: "Cô sẽ dùng nó vào mục đích xấu?"

Lộc Tri Vi lắc đầu dữ dội hơn.

Tang Vãn Từ lại hỏi: "Cô chụp ảnh tôi không đẹp à?"

Lộc Tri Vi lắc đầu như lắc lục lạc.

Vẻ mặt của Tang Vãn Từ càng thêm bình tĩnh: "Nếu đã như vậy, tôi còn có gì phải tức giận?"

Fan nào mà chẳng có một vài bức ảnh của thần tượng mình? Điều này không khó hiểu, chưa kể Lộc Tri Vi cũng là fan chân chính của cô ấy.

Hơn nữa, cô ấy tin vào nhân cách của Lộc Tri Vi, cô không phải là người sẽ làm khó người khác.

Ngược lại, có lẽ cô còn lo lắng hơn về việc làm phiền người khác.

Suy cho cùng, cô khác biệt so với những người còn lại.

Lộc Tri Vi sửng sốt.

Cô không ngờ Tang Vãn Từ lại tin tưởng cô đến vậy.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy Tang Vãn Từ hỏi: "Vậy tại sao cô lại đột nhiên chụp ảnh tôi?"

Lộc Tri Vi ngượng ngùng trả lời: "Bởi vì Tang lão sư đẹp quá, cho nên......"

"Vậy thì không cần phải lén lút chụp ảnh nữa." Tang Vãn Từ nói.

"Hả?" Lộc Tri Vi chớp mắt.

Tang Vãn Từ cầm điện thoại, nhận ra màn hình vẫn đang bật ứng dụng camera.

Vì thế, cô ấy đứng cạnh Lộc Tri Vi, giơ điện thoại lên.

"Cô có thể nói trực tiếp với tôi."

"Tôi sẽ không từ chối cô đâu."

-- Tôi sẽ không từ chối cô.

Lộc Tri Vi khó tin nhìn nghiêng cô ấy, cảm thấy câu nói này có ẩn ý gì đó, nhưng cô không đoán ra được.

Đó có phải là tình yêu và sự quan tâm mà thần tượng dành cho fan của mình?

Hay đó là mối quan hệ giữa đồng nghiệp, bạn bè?

Khả năng sau thì không chắc lắm.

Hay còn có điều gì khác nữa?

Lộc Tri Vi không nghĩ ra được lý do nào khác, cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vội vàng quay lại lý do đầu tiên.

-- Có vẻ như Tang lão sư là người rất cưng chiều fan của mình.

Mặc dù lần trước cô ấy đã từ chối cho cô phương thức liên lạc......

Cô sửng sờ nhìn Tang Vãn Từ được chụp qua điện thoại.

Tang Vãn Từ nhìn ảnh rồi hỏi: "Cô có muốn chụp thêm một bức nữa không?"

Lộc Tri Vi lấy lại tinh thần, nhanh chóng bật chế độ fan: "A, muốn, muốn, được chụp ảnh chung với Tang lão sư là vinh dự của tôi!"

Hôm nay, cho dù ông trời có đến, cũng không thể ngăn cản cô giả vờ làm fan được!

Tang Vãn Từ im lặng chờ cô tạo dáng rồi chụp một tấm ảnh nữa.

Cuối cùng, cô ấy trả lại điện thoại cho Lộc Tri Vi.

Lộc Tri Vi cầm lấy, nói: "Cảm ơn".

Sau đó, cô nghe Tang Vãn Từ nói: "Tôi biết nhiều fan sẽ sử dụng ảnh thần tượng của họ làm hình nền."

Lộc Tri Vi: "?"

Tang Vãn Từ nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý xuất hiện trên màn hình chính điện thoại của cô."

Lộc Tri Vi: "......"

Cô nắm chặt điện thoại.

Không dám nói một lời.

Fan giả lấy hình nền điện thoại là Mạnh lão sư không dám nói gì.

...

Sau khi kết thúc buổi quay phim vào ban đêm, Lộc Tri Vi cùng Ôn Dao đi bộ trở về khách sạn.

Trên đường đi, Ôn Dao trò chuyện với cô: "Em cảm thấy mối quan hệ của chị và Tang lão sư càng ngày càng tốt, Tri Vi tỷ."

Lộc Tri Vi mỉm cười.

Đúng vậy, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn không có phương thức liên lạc của Tang Vãn Từ. Nhiệm vụ cần hoàn thành vẫn đang tích tụ trong phòng điều khiển của Lão Ngũ, cô không biết nên nói tốt hay không.

-- Cô thậm chí còn có phương thức liên lạc với đạo diễn Lý!

Nhưng nghĩ đến việc cô thậm chí có liên lạc với đạo diễn Lý, và đạo diễn Lý là người chủ động kết bạn với cô, cô đột nhiên cảm thấy khá hơn một chút.

Cô thậm chí còn cảm thấy vui một chút.

Cô không phải quay những cảnh như trước đây, mờ nhạt và không ai chú ý. Thật tuyệt khi có thể được công nhận nếu cô nỗ lực!

"Em cảm thấy Tang lão sư rất tốt." Ôn Dao đột nhiên nói.

Nghe vậy, Lộc Tri Vi nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy rằng Tang Vãn Từ trông như một bông hoa cao không thể với tới mọc trên vách đá, nhưng nếu khi tiếp xúc với cô ấy, sẽ nhận ra sự dễ thương ẩn chứa bên trong vẻ ngoài đó.

Cô ấy càng nghiêm túc thì càng dễ thương. Có một sự tương phản manh.

Quan trọng nhất là, Tang Vãn Từ rất nghiêm túc với công việc, đối xử với người khác rất chân thành, đối xử tốt với Lộc Tri Vi, khó mà không có thiện cảm với cô ấy.

Mộ nữ chính như thế này đáng được yêu mến và bảo vệ!

Trở lại khách sạn, Lộc Tri Vi dọn dẹp xong, nằm trên giường nhìn điện thoại.

Cô truy cập vào Weibo của Tang Vãn Từ.

Tang Vãn Từ rất ít khi dùng nhan sắc của mình để quảng bá cho tác phẩm của mình. Mọi thứ xuất hiện trên Weibo của cô ấy đều những bài đăng lại liên quan đến tác phẩm của cô ấy.

Vì thế, nhiều fan đã xuất hiện trong phần bình luận cầu xin cô ấy sử dụng ảnh selfie để quảng bá cho tác phẩm của mình, đùng lãng phí vẻ đẹp thiên thần của mình.

Thấy vậy, Lộc Tri Vi mở thư viện ảnh trên điện thoại và tìm thấy bức selfie mà Tang Vãn Từ chụp.

Cho dù trước ống kính hay ngoài đời, Tang Vãn Từ vẫn mãi mãi hoàn hảo và không tì vết.

Ngược lại, cô lại bình thường và giản dị.

Bất kỳ ai cũng trở nên bình thường và mờ nhạt khi đứng cạnh Tang Vãn Từ.

Nhưng cô không bận tâm, cô không dựa vào ngoại hình để kiếm tiền, vậy thì cần gì phải đẹp đến thế? Chỉ cần trông không xấu là đủ rồi.

Nhưng khi nhìn vào bức ảnh, cô đột nhiên cảm thấy có chút tự hào.

Fan vốn đã khó khăn lắm mới được Tang Vãn Từ đăng ảnh selfie, vậy mà cô lại may mắn được chụp ảnh selfie chung với Tang Vãn Từ

Thậm chí người chụp bức ảnh này cũng chính là Tang Vãn Từ.

Cô nhìn bức ảnh, không khỏi mỉm cười. Đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt cô.

Cô và những suy nghĩ đó có vấn đề gì vậy?

Tại sao cô lại thầm vui mừng khi được chụp ảnh với Tang Vãn Từ!

Cô không phải là fan giả sao???

Cô nhanh chóng thoát ứng dụng, nhìn vào hình nền Mạnh Liên Ngọc để bình tĩnh lại.

Trên màn hình chính của cô là một người phụ nữ trưởng thành.

Dưới mái tóc dài gợn sóng là một đôi mắt hú hồn.

Lộc Tri Vi đã thấy bà thể hiện vô số vai diễn bằng đôi mắt ấy, tạo nên từng nhân vật khiến cô rung động, khiến người xem vừa thích thú vừa kinh ngạc.

Đây chính là thần tượng của cô.

Đây chính là người mà cô ngưỡng mộ và khao khát được trở thành ngay cả trong mơ.

Nhiệm vụ lướt Weibo trước khi đi ngủ đã hoàn thành.

Cô đặt điện thoại xuống và tắt đèn.

Trong bóng tối, cô đột nhiên có một mong ước nhỏ.

-- Cô hy vọng sau này có cơ hội được hợp tác với Mạnh lão sư!

......

Quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ, và một tháng sau, các cảnh trong 《Phượng Hoàng》đã thay đổi từ núi, rừng và chiến trường cát sang cung điện rộng lớn và nguy nga.

Nam chính trở thành hoàng đế, nữ chính trở thành hoàng hậu.

Cô cung nữ nhỏ bé nói lắp này cũng đã trở thành thị nữ cao cấp nhất bên cạnh hoàng hậu.

Tất nhiên, phong cách cũng thay đổi, từ sự thanh lịch giản dị đến những bộ cung phục xa hoa.

Sự thay đổi trang phục rõ ràng nhất dĩ nhiên là ở hai nhân vật chính.

Tang Vãn Từ đã cởi bỏ bộ y phục giản dị, thanh nhã của mình để khoác lên mình phượng bào lộng lẫy, mái tóc bồng bềnh như mây, cài trâm phượng, đôi môi đỏ mộng, quyến rũ.

Phần đuôi mắt vốn đơn giản và uể oải của cô ấy được chuyên gia trang điểm điểm thêm vài đường nét nhẹ nhàng, lập tức lên vài phần nghiêm nghị, không thể xâm phạm..

Uy nghiêm và kiều diễm, nhan sắc tựa tiên nữ.

Lộc Tri Vi sửng sờ ngay cái nhìn đầu tiên, không ngớt lời khen ngợi.

-- Cứu với, khuôn mặt này quá hợp để mặc cổ phục!

Lộc Tri Vi thậm chí còn nhận ra rằng Tang Vãn Từ rất có khả năng tạo áp lực bằng ánh mắt.

Ngay cả khi cô ấy đứng yên, vẫn toát ra cảm giác rằng cô ấy có thể giết chết hoàng đế và tự mình giành lấy ngai vàng.

Khi cô ấy đứng đó, vẻ mặt lạnh nhạt, cô ấy vẫn toát ra khí thế khiến người ta tin cô đủ sức lật đổ hoàng đế để tự mình xưng vương.

Khi bộ phim bắt đầu quay, cô ấy đã nhập tâm ngay vào nhân vật, làm dịu đi sự thờ ơ và sắc sảo để vào một phụ tá và một người vợ.

Đạo diễn Lý khen ngợi cô ấy có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh.

Cô ấy khiêm tốn, chỉ nói cô ấy đã được thực hành với sự hướng dẫn từng bước của một người nào đó.

Khi được hỏi ai đã dạy cô ấy giỏi như vậy, cô ấy từ chối tiết lộ danh tính và nói rằng: "Đó là bí mật".

Nghe vậy, Lộc Tri Vi không khỏi suy đoán.

Cô thậm chí còn kéo cả Lão Ngũ đi cùng để đoán.

Lão Ngũ không có hứng thú suy đoán những thứ này, nếu như tò mò, anh chỉ cần lấy ra cốt truyện gốc, xem xét tất cả các mối quan hệ là được.

Lộc Tri Vi chống tay lên mặt nhìn Tang Vãn Từ đang nói chuyện với đạo diễn Lý.

【Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không làm gì cả, cứ đoán thử xem.】

Lão Ngũ: 【Ai nói tôi không làm gì, tôi còn phải luyện cơ bụng 8 múi.】

Lộc Tri Vi: 【?】

Cô trêu chọc: 【Có chuyện gì vậy, muốn cho người mình thích nhìn thấy à?】

Thật ra, cô không biết Lão Ngũ có đang thích ai không.

Lão Ngũ dường như ngày đêm đều ở trong phòng điều khiển, hình như cũng không có thời gian hẹn hò?

Cuối cùng, Lão Ngũ chỉ trả lời cô một chữ: 【Ừ.】

【!!!】

Bản tính lắm chuyện của Lộc Tri Vi lập tức trỗi dậy, cô hỏi như một đứa trẻ tò mò: 【Thật sao? Tôi còn tưởng anh làm việc cả ngày đến tối, không có thời gian yêu đương cơ.】

【Chúng tôi không hẹn hò.】

Lão Ngũ thẳng thắn nói.

【Tôi chỉ thích cô ấy đơn phương, cô ấy không có tình cảm với tôi.】

Lộc Tri Vi: 【......】

Vậy thì đây là một mối tình đơn phương.

Thảm thật đấy, Ngũ.

Nói đến người mình thích, Lão Ngũ ngả người ra sau, nhịn không được nói thêm vài câu.

【Có lẽ cô ấy chẳng có tình cảm gì với ai cả.】

【Cô ấy có ước mơ của riêng mình, và trước khi chúng hoàn thành, tôi không nghĩ cô ấy sẽ dừng lại vì bất kỳ ai.】

【Nói rõ ràng nhé, tôi tập cơ bụng không phải vì cô ấy yêu cầu mà là vì tôi muốn. Bởi vì cô ấy không thích đàn ông bụng phệ.】

【Tôi cũng không thích, xấu lắm.】

Lộc Tri Vi: 【Ồ...... Vậy thì anh và Tiểu Ứng có chung chủ đề rồi.】

【Không.】 Lão Ngũ lập tức phủ nhận, kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình. 【Tôi sẽ không bao giờ tìm thế thân, không ai có thể thay thế cô ấy.】

Lộc Tri Vi đột nhiên cảm thấy tò mò, ai có thể nắm giữ trái tim của Lão Ngũ một cách chắc chắn như vậy: 【Vậy cô ấy là người như thế nào?】

Lão Ngô đứng dậy:【Giống như cô, cô ấy có sự đồng cảm mạnh và luôn đóng vai người mẹ đối với những vai phụ nhỏ.】

Anh rót cho mình một ly nước: 【Trước đây, tôi không hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy, nhưng sau khi gặp cô, giờ tôi đã hiểu phần nào.】

Những người như Lộc Tri Vi thậm chí còn không được coi là người qua đường.

Họ đã cố gắng hết sức để hòa nhập với thế giới, nhưng luôn bị thế giới chối bỏ.

Cuộc sống của họ mãi mãi chìm trong bóng tối, không có ánh sáng hay lời giải đáp.

Vì vậy, họ trở nên cực kỳ dễ chiều chỉ cần một chút lòng tốt.

Lộc Tri Vi sửng sốt.

Chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra, cô không phải là người duy nhất phải sống như vậy trên thế giới này......

Cuộc trò chuyện đột nhiên trở nên nặng nề, Lộc Tri Vi phản ứng và đổi chủ đề: 【Ồ, thì ra các anh là đồng nghiệp.】

【Chúng tôi đã.】

Lão Ngũ rửa sạch một quả táo rồi rút dao ra, gọt vỏ một cách cẩn thận.

【Giờ thì không còn nữa.】

Lộc Chí Vi: [Tại sao, cô ấy nghỉ việc?]

Tay Lão Ngũ ngừng lại, sau đó chậm rãi cười: 【Ừm, cô ấy nghỉ việc rồi.】

Nghĩ lại thì họ đã không gặp nhau trong một thời gian rất, rất dài.

Anh không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu, liệu cô ấy có ổn không.

Nhưng anh vẫn tin rằng một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp lại nhau.

Anh sẽ ở trong trạng thái tốt nhất, chờ đợi đến ngày đó để thổ lộ tình cảm với cô ấy một lần nữa.

Lộc Tri Vi: 【Ồ......】

Có vẻ như cô đã vô tình chạm vào chỗ đau của fan mama của mình?

Lão Ngũ vứt vỏ táo vào thùng rác rồi thản nhiên nói: 【Đừng lo lắng, tuy hai người đều có sự đồng cảm mạnh mẽ như nhau, nhưng tôi sẽ không coi cô là thế thân cô ấy đâu.】

【Với cô ấy, tôi muốn trở thành một người chồng.】

【Với cô --】

【Tôi chỉ muốn làm mẹ thôi.】

Lộc Tri Vi: 【......】

Phong cách của anh thay đổi quá nhanh!

Lão Ngũ cắn một miếng táo: 【Con gái yêu, cố gắng lên.】

【Mẹ đang đợi con đi trên con đường kim cương.】

【......】

Lộc Tri Vi: 【...... Thực ra, con đường kim cương nghe có vẻ rất đau đớn.】

Lộc Tri Vi định tiếp tục buôn chuyện thì tổ A đã bắt đầu chuẩn bị quay.

Cho nên cô chỉ có thể kiềm chế sự tò mò, đứng dậy vỗ vỗ váy, cởi áo khoác dày cộp đưa cho Ôn Dao, rồi thành thật đi làm việc trong làn tuyết rơi nhẹ.

An Thành bắt đầu có tuyết rơi vào tháng 11 và thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, cô sẽ kết thúc việc quay phim và rời khỏi đoàn phim......

......

Các cảnh quay được chuyển từ ngoài trời vào trong nhà, và các cảnh quay của nữ chính cũng bước vào cao trào mới, trầm lắng rồi bùng nổ.

Sống trong cung điện giống như sống trong một cái lồng, người cùng chung giường với nàng cũng dần thay đổi, mọi thứ đều tiến triển theo hướng mà nàng chưa từng ngờ tới.

Một năm sau, hoàng đế bỏ bê hoàng hậu và sủng ái quý phi. Hắn sa đọa trong tửu sắc, và ngày càng trở nên mê muội.

Sự chia cắt về mặt tình cảm giữa hoàng đế và hoàng hậu là không thể đảo ngược.

Chỉ có Tiểu Hà, một cung nữ nhỏ nói lắp, vẫn luôn trung thành và kiên định ở bên cạnh hoàng hậu.

Tiểu Hà dõi theo tiểu thư vô tư lự ngày nào giờ đã trở thành một chú chim im lặng, u ám bị nhốt trong lồng.

Mặc dù nàng y mẫu nghi thiên hạ, là người cao quý vô song, nhưng vẫn không bằng một cánh chim nhỏ ngoài kia, tự do tự tại.

Hơn nữa, hoàng đế lại một mực sủng ái quý phi kiêu ngạo ngang ngược, để nàng ta đứng đầu lục cung, dường như đã quên mất người chính thê đã từng kề vai sát cánh, đồng cam cộng khổ với mình.

Quý phi thậm chí còn dám bất kính với hoàng hậu.

Mặc dù vậy, hoàng đế vẫn cho rằng nàng ta dễ thương, chỉ là một tiểu cô nương non nớt chưa hiểu chuyện, thậm chí còn mong hoàng hậu lấy lòng bao dung để tha thứ cho sự ngây thơ của nàng ta.

Tiêu Hà thậm chí còn chứng kiến hoàng đế và hoàng hậu cãi nhau.

Lúc đó, nàng đang quỳ trên sàn nhà giống như những người hầu khác, đầu nàng dính chặt vào sàn nhà, không dám nhúc nhích. Chỉ có đôi tai của nàng là nghe được trận cãi vã.

Vì thế gian, vì triều đình, vì quá khứ, vì hiện tại, những cuối cùng luôn kết thúc một cách bất hòa.

Hoàng đế thậm chí còn liên tục đề cập đến việc ban cho nàng ấy cái chết.

Hoàng hậu cũng không nao núng, luôn đáp trả bằng ánh mắt nghiêm nghị: "Từ ngày theo chàng, chưa bao giờ có ngày thiếp sợ chết!"

Khi nàng y nói điều này, đôi mắt nàng ngấn lệ nhưng không bao giờ rơi.

Mỗi lần nhìn thấy, hắn lại không nói được lời nào, đưa tay ra giúp nàng y lau đi nhưng lại thấy nàng bướng bỉnh quay mặt đi.

Nàng thậm chí còn không muốn để hắn chạm vào một giọt nước mắt nào.

Hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ vì điều đó. Nghĩ rằng mình là chủ nhân thiên hạ và một người tầm thường không tôn trọng hắn, rồi tức giận bỏ đi.

Tiểu Hà không hiểu.

Rõ ràng trước đây bọn họ không như thế này......

Vị tướng quân năm xưa đã từng yêu tiểu thư đến vậy.

Yêu đến mức sẵn sàng hái trăng trên trời vì người.

Yêu đến mức sẵn sàng bảo vệ hầu gái của người, không muốn để người phải chịu bất kỳ nỗi đau nào.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này......

Tiểu Hà có thể cảm nhận được nỗi buồn của tiểu thư.

Nàng muốn làm người hạnh phúc.

Nhưng không hiểu sao nụ cười của tiểu thư lại trở nên nhạt nhòa, như một cơn gió thoáng qua.

-- Tiểu thư của nàng sẽ không còn vui vẻ như trước nữa.

Tang Vãn Từ đã có thể miêu tả chính xác cảm xúc vui, buồn, giận, vui của nhân vật. Ngay cả từng giọt nước mắt trên mắt nàng cũng được thiết kế tỉ mỉ, bám chặt vào lông mi nhưng không rơi, khiến người ta đau lòng thay nàng.

Ngay cả hoàng đế Ứng Tức Trạch cũng không khỏi thở dài cùng Lộc Tri Vi .

-- Vị hoàng đế này đúng là đồ ngốc mới bỏ rơi một người vợ xinh đẹp như vậy.

"Đàn ông đều là heo!" Lộc Tri Vi vẫn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật, tức giận mắng.

Ứng Tức Trạch lập tức nói: "Không phải."

Lão Ngũ: 【Tôi không phải.】

Lộc Tri Vi: "......"

Cảm ơn, tôi đã thoát khỏi nhân vật rồi.

Tang Vãn Từ bình tĩnh lau nước mắt.

Từ phản ứng của "khán giả", diễn xuất của cô rất thành công.

Thành công có nghĩa là những cảm xúc mà cô đã mang lại không bị lãng phí, và sự cố gắng mà cô ấy bỏ ra cũng không phải là vô ích.

Sau một cảnh quay đầy cảm xúc các diễn viên đã cần được nghỉ ngơi.

Tang Vãn Từ nhấc điện thoại lên.

Một người mà cô lưu tên là "Lão sư" cùng với hai bông hồng đỏ đã gửi cho cô một tin nhắn.

[Lão sư]: Buổi chụp hình đã xong chưa, thế nào?

Nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt của Tang Vãn Từ lập tức dịu lại, cô mỉm cười trả lời.

[Tang Vãn Từ]: Vâng, xong rồi. Nhìn phản ứng của mọi người thì mọi việc diễn ra tốt đẹp

Sau đó cô thêm một dòng nữa: [Cảm ơn sự chỉ bảo của Lão sư]

[Lão sư]: Vậy thì tốt rồi.

[Lão sư]: Trời đang tuyết rơi và lạnh, nhớ giữ ấm và đừng để bị ốm nhé

[Tang Vãn Từ]: Con hiểu rồi, người cũng vậy

[Lão sư]: Nếu có thời gian thì gọi điện cho cha nhé

Lần này, Tang Vãn Từ không trả lời ngay.

Cô đã rời khỏi nhà một thời gian rồi và đã lâu rồi cô không nói chuyện với cha.

Không ai trong số họ muốn lùi lại một bước.

[Lão sư]: Dù thế nào đi nữa thì ông ấy cũng là cha của con

[Lão sư]: Nếu vẫn còn tức giận, ta đề nghị hai người cãi nhau qua điện thoại, giúp nhau giải tỏa. Giữ trong lòng không tốt đâu.

[Lão sư]: Nếu con bị bệnh vì con giữ sự tức giận trong lòng, điều đó không đáng

Tang Vãn Từ không nhịn được cười.

[Tang Vãn Từ]: Nếu ông ấy biết người đưa cho con ý tưởng như vậy, người sẽ bị mắng đấy

[Lão sư]: Con có sợ ông ấy không?

Sau hai giây.

[Lão sữ]: Được rồi, ta hơi sợ. Ông ấy thực sự rất đáng sợ khi thể hiện khuôn mặt tức giận của mình

[Lão sư]: Con có về nhà vào dịp năm mới không?

Câu trả lời của Tang Vãn Từ rất dễ suy ra.

Nếu cô về, cha cô chắc chắn sẽ tức giận và họ chắc chắn sẽ cãi nhau về việc cô rời khỏi nhà để trở thành diễn viên.

Năm mới như thế này thì có ý nghĩa gì? Tốt hơn là không nên ăn mừng.

[Lão sư]: Được rồi, ta hiểu rồi

[Lão sư]: Ta đi làm trước, sau này nếu cần giúp đỡ cảnh khác thì có thể tìm ta nhé.

[Lão sư]: Con ở ngoài một mình, con phải đảm bảo ăn uống và ngoan ngoãn nhé.

[Tang Vãn Từ]: Đừng lo lắng, con không còn là trẻ con, con biết rồi.

Sau đó, Tang Vãn Từ cất điện thoại đi và nhắm mắt lại, nghỉ ngơi trước khi quay cảnh tiếp theo.

...

Bên kia, Lộc Tri Vi đang nói chuyện với Ứng Tức Trạch.

Trong lúc trò chuyện, họ bàn về sinh nhật của Ứng Tức Trạch vào tháng 12.

Lộc Tri Vi không biết đến lúc đó cô có còn ở đoàn làm phim hay không.

Cô hỏi Ứng Tức Trạch muốn gì.

Cô không có kinh nghiệm tặng quà sinh nhật cho mọi người.

Những người khác sẽ không nhớ sinh nhật của cô, nên tất nhiên họ sẽ không mời cô đến dự tiệc của họ.

Món quà sinh nhật cô tự thưởng cho bản thân mình chỉ đơn giản là vui vẻ ăn một bữa thịnh soạn mà không phải lo lắng về chi phí. Ngoài ra, cô không có mong muốn nào khác.

Ứng Tức Trạch nghĩ ngợi: "Giúp em thực hiện giấc mơ Lamborghini của mình nhé?"

"......"

Lộc Tri Vi thở dài: "Được rồi, tối nay tôi sẽ mơ thấy, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cậu trong mơ, sắp xếp mẫu giới hạn đắt nhất nhé, thế nào?"

Ứng Tức Trạch không nhịn được cười: "Được rồi, em chỉ đùa thôi."

"Tỷ, chị có thể tặng em bất cứ thứ gì, chỉ cần một câu 'Sinh nhật vui vẻ' thôi cũng được. Quà không quan trọng, chỉ cần em nhận được tấm lòng là được."

Anh biết tình hình tài chính hiện tại của Lộc Tri Vi, nếu trong hoàn cảnh này mà anh vẫn đòi quà đắt tiền thì anh thực sự là một người thiếu đạo đức.

Thấy anh không quan tâm đến giá trị món quà, Lộc Tri Vi cảm thấy nhẹ nhỏm và nảy ra một ý.

Cô quyết định đan cho anh một chiếc mũ.

Toàn bộ sẽ có màu đỏ, tượng trưng cho sự may mắn và nổi tiếng trong sự nghiệp!

...

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến tháng 12, cùng với cảnh cuối của Lộc Tri Vi.

Xung đột với quý phi, và bị đánh chết, hoàn toàn cắt đứt những tình cảm còn sót lại giữa hoàng đế và hoàng hậu.

Trước khi chính thức bắt đầu quay phim, họ đã tập luyện các cảnh quay của mình một cách nghiêm túc và tỉ mỉ từ đầu đến cuối.

Đây là cảnh cuối cùng của cô trong phim và cũng là một trong những cảnh quan trọng nhất.

Cái chết của cô không chỉ giúp nữ chính thoát khỏi tình cảnh khốn khổ mà còn kích thích cảm xúc của người xem, tạo nên sự đồng cảm, khiến họ oán hận nam chính. Khi nữ chính cuối cùng trừng phạt hắn ta, thõa mãn cơn tức giận đó.

Đây chính là ý nghĩa của nhân vật Tiểu Hà.

-- Sinh hay tử đều vì tiểu thư.

Mọi thứ đã sẵn sàng, các diễn viên vào vị trí.

Quý phi kiêu ngạo đứng đầu lục cung từ lâu đã để mắt tới vị trí hoàng hậu, không thể chịu đựng được khi nhìn thấy hoàng hậu hiện tại nữa.

Nàng ta cảm thấy hoàng hậu chỉ có chút thông minh đó, có được địa vị này cũng chỉ vì đi theo hoàng đế trước mà thôi.

Ngoài ra, nàng không có gì nổi bật cả.

Nhưng nàng vẫn chiếm lấy vị trí đó, điều này khiến nàng ta khó chịu!

Nếu người phụ nữ này không tồn tại thì người nắm giữ chức hoàng hậu bây giờ chính là nàng ta!

Nàng ta tuy tức giận nhưng không dám mắng thẳng vào mặt hoàng hậu.

Cho dù nàng ta có châm biếm, mỉa mai, hoàng hậu cũng không để tâm, thậm chí còn phớt lờ nàng ta, khiến cho nàng ta càng thêm khó chịu.

Vì thế, nàng ta bắt đầu tìm cách hành hạ những người xung quanh hoàng hậu.

Đặc biệt là con nhỏ hầu gái lắp bắp kia -- Tiểu Hà.

Nàng ta đã ngăn Tiểu Hà lại khi đang lấy đồ cho hoàng hậu và yêu cầu đến yết kiến nàng ta.

Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu chào.

Quý phi không hài lòng, nói lễ nghi của Tiêu Hà không tốt, thậm chí còn nói câu trả lời của Tiêu Hà không đủ trôi chảy, là bất kính với nàng ta.

Mọi người ở hậu cung đều biết rằng cung nữ Tiêu Hà của hoàng hậu là người nói lắp.

Yêu cầu một người nói lắp nói trôi chảy chẳng phải là điều không thể sao?

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nàng ta đang gây khó dễ.

Nhưng quý phi không quan tâm, nàng ta dựa vào ân huệ của hoàng đế mà muốn làm gì thì làm.

Tiêu Hà quỳ đến đầu gối đau nhức, trán đầy máu vì liên tục dập đầu, nhưng trong tay vẫn cầm chặt vật mà hoàng hậu muốn.

Giống như lúc nhận được quà sinh nhật, nàng không nỡ làm bẩn nó.

Cho dù đó là thứ tiểu thư muốn hay thứ tiểu thư tặng, nàng đều không nỡ làm bẩn.

Nhưng nàng nhìn thấy quý phi đột nhiên bước tới, đưa tay ra muốn chạm vào chiếc hộp gỗ.

Tiêu Hà lập tức ôm chặt, lắp bắp nói: "Đây là của, của hoàng hậu, người không thể, không thể đụng vào!"

Quý phi nghe vậy thì nổi cơn thịnh nộ, nàng ta ghét nhất là nghe thấy điều đó.

Vậy thì sao nếu nó thuộc về hoàng hậu?

Tại sao không thể chạm vào nó?

Ngay cả người đàn ông của hoàng hậu cũng là của nàng ta, còn thứ gì nàng ta không thể chạm vào!

Nàng ta tức giận xé toạc áo choàng của Tiểu Hà, để lộ thân hình yếu ớt của cô dưới thời tiết lạnh giá và tuyết rơi.

Sau đó nàng ta dùng sức giật lấy hộp gỗ trong tay nàng, Tiêu Hà không chịu buông, quý phi liền gọi người tới giữ chặt nàng lại.

Không hài lòng, nàng ta giơ tay tát Tiểu Hà một cái thật mạnh, những đầu móng tay sắc nhọn cào lên má nàng, để lại hai vệt máu.

Lúc này, cảnh quay tạm dừng để chuyên viên trang điểm nhanh chóng chạy đến để trang điểm vết máu cho Lộc Tri Vi.

Nữ diễn viên đóng vai quý phi đã giúp Lộc Tri Vi đắp túi chườm nóng dưới quần áo để tránh bị cảm lạnh.

Tâm trạng trở nên vui vẻ ngay lập tức.

Lộc Tri Vi mỉm cười với cô ấy: "Cảm ơn."

Nữ diễn viên cười đáp alij: "Không có gì, diễn cùng cô thực sự rất thoải mái."

Diễn xuất của Lộc Tri Vi rất có sức lan tỏa, khiến các diễn viên đóng cùng cô dễ dàng nhập vai vào nhân vật.

Chính vì vậy mà đạo diễn Lý đã chủ động thêm phương thức liên lạc của cô.

Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong, quá trình quay phim lại tiếp tục.

Mọi người đều điều chỉnh cảm xúc, bầu không khí bắt đầu căng thẳng.

Sau khi quý phi tát Tiểu Hà, nàng ta phàn nàn thị nữ đã làm tay nàng ta bị thương.

Nàng ta tìm cớ để làm nhục Tiểu Hà, sai người hầu tát nàng.

Tiểu Hà nghĩ đến tiểu thư của mình, bắt đầu giãy dụa, dùng sức hét lớn: "Người không thể, không thể đánh ta!"

Đánh nàng cũng giống như tát vào mặt hoàng hậu và thách thức quyền lực của người!

Nàng không làm gì sai, tiểu thư của nàng không làm gì sai, tại sao bọn họ phải chịu nhục nhã như vậy!

Quý phi được hoàng đế sủng ái đến mức ngang ngược, ngạo mạnh, không nghe lời, ra lệnh cho người hầu tát Tiểu Hà.

Tiểu Hà giãy dụa rồi thoát ra, ôm lấy chiếc hộp gỗ và chạy đi.

-- Chỉ cần nàng trở về với tiểu thư là được rồi. Chỉ cần nàng trở về là được rồi.

Nhưng vì quỳ quá lâu nên sau vài bước, cô ngã vật xuống đất và bị người hầu kéo trở lại.

"Thần muốn gặp hoàng hậu." nàng cuộn tròn người lại, bảo vệ hộp gỗ, đây là câu nói hoàn mỹ nhất mà cô từng nói.

Quý phi đứng đó ngạo nghễ nhìn nàng.

Tiêu Hà lúc này mới nói: "Thần muốn gặp, gặp bệ hạ..."

Quý phi đột nhiên cười lớn.

"Được, bổn cung sẽ dẫn người đi gặp bệ hạ."

Lộc Tri Vi điều chỉnh cảm xúc của mình để có thể rơi một giọt nước mắt vào lúc này.

Tiểu Hà vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại có thể diễn thành ra thế này.

Rõ ràng trước kia vẫn ổn, mọi chuyện đều tốt đẹp......

Nàng nghĩ mình sẽ được hoàng đế cứu, nhưng không ngờ người đàn ông từng nói với cô rằng "không được chết, ngươi là người quan trọng nhất với nàng, ngươi phải sống thật tốt" lại tự tay đẩy nàng vào chỗ chết.

Quý phi rơi nước mắt bịa chuyện nằm trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế nắm chặt ngón tay nàng, dịu dàng nói: "Khanh Khanh đã chịu khổ rồi."

Quay đầu lại, hắn ra lệnh đánh chết Tiểu Hà bằng giọng nghiêm nghị.

Tiểu Hà mở to mắt, lúng túng giải thích: "Thần không......"

Không ai lắng nghe lời giải thích yếu ớt của nàng.

Họ để tiếng khóc của nàng nhỏ dần cho đến khi im bặt dưới tiếng gậy.

Chiếc trâm gỗ trên đầu nàng rơi xuống, nàng vội vàng đưa tay ra để nhặt lên, rồi ôm chặt cả chiếc trâm và chiếc hộp vào lòng, bảo vệ chúng.

Lộc Tri Vi đã khắc họa nỗi thống khổ của Tiểu Hà đến tận cùng

Nàng nhìn người đàn ông cao quý nhất dưới bầu trời, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và oán hận.

Cho đến khi chết, nàng vẫn không bao giờ rời xa chiếc trâm cài gỗ.

Người đàn ông trước đây muốn nàng sống tốt, giờ đây lại muốn đoạt lấy mạng nàng.

Tiểu Hà ôm chặt lấy chiếc hộp gỗ, ngã xuống vũng máu đỏ tươi, chìm vào giấc ngủ đau đớn giữa nền tuyết trắng.

Máy quay lướt qua cô, để cho hình ảnh trông chính xác, Lộc Tri Vi phải nín thở.

Chỉ đến khi hoàng hậu do Tang Vãn Từ thủ vai đi tới, cô mới tranh thủ hít một hơi.

Cảnh quay vẫn chưa kết thúc.

Khi hoàng hậu nhìn thấy thi thể của Tiêu Hà, hơi thở của nàng như nghẹn lại.

Nàng loạng choạng bước tới, đầu ngón tay run rẫy, không thể tin được ôm người kia vào lòng, gọi tên nàng ấy hết lần này đến lần khác.

Trời đất bỗng trở nên trống rỗng vô cùng, chỉ có tiếng gió rít mang theo cái chết của Tiểu Hà đáp lại nàng.

Lộc Tri Vi nhắm mắt, nín thở, không dám nhúc nhích một chút nào.

Nhưng cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt rơi trên mặt mình, mang theo chút hơi ấm.

Vòng eo của cô được ôm chặt khi cô được Tang Vãn Từ ôm vào lòng. Tay áo rộng che phủ toàn bộ cơ thể cô, gần như thể Tang Vãn Từ đang ra hiệu cho cô rằng cô có thể thở lại.

Vì vậy, cô thở, đóng vai một người đã chết nhưng vẫn có thể thở một cách lén lút.

Tiếng nức nở đau đớn của Tang Vãn Từ lọt vào tai cô, nghe càng lúc càng đau đớn, càng lúc càng tuyệt vọng.

Lòng cô thắt lại và cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Tang Vãn Từ.

Chắc hẳn rất đau lòng.

Cô đã từng chứng kiến cảnh khóc của Tang Vãn Từ nên biết cảnh đó sẽ rất đau lòng.

Cho dù chỉ là một giọt nước mắt, Tang Vãn Từ cũng có thể khiến người khác muốn ôm cô ấy vào lòng, trân trọng, bảo vệ cô ấy.

Đây có thể là một khả năng bẩm sinh.

Cô nằm trong vòng tay Tang Vãn Từ, không nhúc nhích, chỉ có trái tim cô là theo cảm xúc của Tang Vãn Từ.

Mãi đến khi đạo diễn hô cắt, cô mới mở mắt, nước mắt lưng tròng.

Tang Vãn Từ nhìn cô, không biết vì sao cô lại khóc.

Sau đó, cô ấy đột nhiên thấy Lộc Tri Vi giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt của mình rồi mỉm cười nói: "Tang lão sư diễn xuất thực sự rất tốt."

Tang Vãn Từ dừng lại, cảm thấy có chút ấm áp ở khóe mắt nơi Lộc Tri Vi chạm vào.

Lộc Tri Vi từ trong lòng cô ấy ngồi dậy, lau nước mắt nói: "Cô khóc như vậy, người chết như tôi cũng không nỡ chết, muốn mặc áo giáp hồi sinh, sống lại."

Tang Vãn Từ cười ha hả, đưa tay phủi tuyết trên vai cô, rồi đứng dậy nhận lấy bó hoa từ trợ lý phía sau: "Chúc mừng cô đã hoàn thành cảnh quay."

Lộc Tri Vi ngơ ngác nhìn bó hoa, dụi mắt, do dự nhận lấy: "Cho tôi?"

Tang Vãn Từ gật đầu: "Ừ, cho cô."

Lộc Chí Vi lại một lần nữa vẻ mặt "Ôi chao".

Hóa ra sau khi quay xong cô cũng được nhân hoa. Trước giờ chưa từng có ai tặng hoa cho cô.

Họ chỉ nói "Chúc mừng cô đã hoàn thành cảnh quay" và thế là xong.

Đừng nhắc đến hoa nữa, ngay cả một cái liếc mắt cũng là điều không thể.

Ứng Tức Trạch mang theo một chiếc áo khoác lớn bước tới, khoác lên vai Lộc Tri Vi để chắn gió: "Đây, đây là áo giáp hồi sinh của chị."

Sau đó anh còn tặng cô một bó hoa: "Chúc mừng tỷ, chị vất vả rồi."

Sau đó là diễn viên vai quý phi, sau đó là đạo diễn Lý......

Một bó hoa tiếp một bó hoa, khiên cô vừa kinh ngạc vừa vui sướng, nước mắt của cô cứ thế tuôn rơi: "Cảm ơn mọi người......"

"Tôi không nghĩ là tôi......"

"Cảm ơn......"

Cô xúc động đến mức nghẹn ngào.

Cô tự nhận mình là người lạc quan, không dễ rơi nước mắt. Nhưng cô không ngờ khi đối mặt với nhiều sự ân cần dịu dàng như vậy, nước mắt cô vẫn sẽ rơi.

Rõ ràng đó chỉ là một bó hoa bình thường để chúc mừng việc quay phim kết thúc đối với cô, nhưng cô gần giống như một người vừa giành giải Oscar, đang tiến tới đỉnh cao của cuộc đời.

Nhìn cô từ phòng điều khiển, Lão Ngũ không khỏi thở dài.

【Con gái ngốc, chúc mừng cô đã hoàn thành xong cảnh quay.】

Tôi hy vọng rằng trong tương lai, cô cũng có thể vô ưu vô lo và tương lai của cô sẽ luôn suôn sẻ và hạnh phúc.

Ít nhất thì cô không còn phải sống những ngày tháng lặng lẽ, vô hình ấy nữa.

Đó là một sự kiện vui vẻ, nhưng cuối cùng Lộc Tri Vi lại khóc.

Ứng Tức Trạch cười bất lực, đỡ cô cầm hoa, đưa khăn giấy: "Đừng khóc, Lộc lão sư của chúng ta xứng đáng được như vậy!"

"Ừm."

Lộc Tri Vi nghe thấy tiếng đồng ý của Tang Vãn Từ bên cạnh, không khỏi nhìn về phía sang.

Tang Vãn Từ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng: "Cô rất giỏi, cô xứng đáng được như vậy."

Tầm nhìn của Lộc Tri Vi lại trở nên mờ đi vì nước mắt.

Cô mỉm cười lau nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc: "Cảm ơn cô."

Cô rất hạnh phúc khi được gặp tất cả mọi người.

Cô rất hạnh phúc...... tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy cô.

"Tôi rất mong được hợp tác với Tang lão sư trong tương lai." Lộc Tri Vi nói.

Không biết là vì nhiệm vụ hay lý do nào khác, cô đều mong đợi được gặp lại Tang Vãn Từ.

Cô cũng hy vọng mọi người ở hiện trường đều vui vẻ và khỏe mạnh.

Cô thấy Tang Vãn Từ chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi một câu mà cô nghĩ mình sẽ không bao giờ được nghe --

"Lộc Tri Vi, cô còn muốn phương thức liên lạc của tôi không?"

Lộc Tri Vi: "!!!"

Đây là âm thanh tuyệt vời đến thế nào!

Hạnh phúc như một cơn lốc xoáy, bất ngờ ấp đến!!

Cô gật đầu liên tục: "Tôi muốn!"

Trời ơi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Tang Vãn Từ liền bảo trợ lý mang điện thoại đến.

Trước đây, cô ấy không quen biết Lộc Tri Vi, cũng không biết sự tồn tại của cô thấp, nên tự nhiên sẽ không tiết lộ thông tin liên lạc.

Sau khi tiếp xúc lâu như vậy và hiểu được tính cách của Lộc Tri Vi, cô ấy đã đồng ý có một người bạn như cô.

Ngay lúc Lộc Tri Vi thêm phương thức liên lạc của Tang Vãn Từ hệ thống liền vang lên bên tai cô.

【Hệ thống xác minh: Đã có được thông tin liên lạc cá nhân của nữ chính Tang Vãn Từ. 】

【Điểm nhiệm vụ +1. 】

【Ký chủ hãy cố gắng nhé.】

【Nhắc nhở của hệ thống: Ký chủ đã thu thập được năm điểm nhiệm vụ, có thể rút thưởng.】

Nó đây rồi!

Cô nghĩ một cách hào hứng.

Giải thưởng mà cô đã ngày đêm mong chờ cuối cùng cũng đến!!

Bởi vì quá kích động, cô không nhịn được mà lao tới ôm chặt Tang Vãn Từ: "Cảm ơn Tang lão sư!"

Sau đó cô sửng sờ, cẩn thận rụt tay lại, áy náy nói: "Xin lỗi, lúc đó tôi quá vui mừng......"

Thực ra, cô vẫn không dám có quá nhiều tiếp xúc thân thể với Tang Vãn Từ.

Trước đó, cảnh hoàng hậu ôm Tiêu Hà khóc, đó là lần tiếp xúc thân thể lâu nhất giữa họ cho đến nay.

-- Sau đó cô được Tang Vãn Từ ôm chặt.

"Không sao đâu, cô có thể ôm tôi mà."

Tang Vãn Từ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, mang theo sức mạnh để cô bình tĩnh lại.

Lòng Lộc Tri Vi đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng tay qua eo Tang Vãn Từ.

"Cảm ơn."

...

Sau đó, Lộc Tri Vi lập tức quay về khách sạn, đóng cửa lại, chuẩn bị rút thưởng.

Lão Ngũ ân cần giải thích quy tắc cho cô.

【Giải thưởng không được cố định, có cả phần tốt và phần xấu.】

【Nhưng chỉ cần cô có thể rút được, hệ thống sẽ thực hiện. Cho dù cô rút được giải thưởng khiến cô trở nên giàu có, chúng tôi cũng có thể khiến cô trở nên giàu có kinh khủng chỉ sau một đêm.】

【Tất nhiên, nếu cô rút được giải thưởng xấu, cô cần phải chấp nhận nó. Dù sao thì đây cũng là một lần rút thăm ngẫu nhiên.】

Nghe vậy, Lộc Tri Vi đột nhiên nói: "Chờ một chút."

Lão Ngũ: 【?】

Lộc Tri Vi nói: "Chuyện này quan trọng lắm, tôi đi tắm rửa, thắp hương rồi quay lại!"

Lão Ngũ: 【......】

Cô không cần phải làm tất cả những điều đó.

Dù sao thì thần linh cũng không thay đổi được vận mệnh, nạp tiền cũng không cứu nổi vận đen...

Sau khi Lộc Tri Vi tắm rửa xong, người thơm mùi sữa tắm, cô chạy lên Weibo đăng lại một loạt ảnh cá chép cầu may, rồi chuẩn bị rút thăm trúng thưởng.

Lão Ngũ đưa cho cô một loạt số và bảo cô chọn ngẫu nhiên một con số.

Cô không vội rút giải thưởng: "Anh chắc chắn là mình đã bỏ 'quyền được biết' vào bên trong chứ?"

Lão Ngũ trả lời lần thứ tám: 【Tôi chắc chắn.】

Lộc Tri Vi: "Thật sao?"

Lão Ngũ trả lời lần thứ chín: 【Thật.】

Lộc Tri Vi: "Hoàn toàn công bằng đúng không? Các anh sẽ không lén lút đổi giải thưởng sau hậu trường chứ?"

Lão Ngũ trả lời lần thứ chín một cách không vui: 【Sẽ không.】

Với hệ thống, những giải thưởng này chẳng qua chỉ là một loạt dữ liệu.

Việc thay đổi một loạt số liệu có ích gì?

Lộc Tri Vi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu xoa tay.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cô cũng nói ra một con số: "Tám!"

Lão Ngũ:【Cô chắc chắn chứ?】

Lộc Tri Vi: "Chắc chắn rồi, số tám may mắn."

Lão Ngũ: 【Được, để tôi xem thử xem là cái gì......】

【Ồ, tốt quá rồi, cô lại tiến thêm một bước nữa đến gần chiếc Lamborghini rồi!】

Ánh mắt Lộc Tri Vi tràn đầy vẻ hưng phấn: "Cái gì? Tiền sao?"

Ngoại trừ tiền, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì có thể giúp cô tiến gần hơn tới chiếc Lamborghini.

Tuy rằng cô không có quyền được biết, nhưng có tiền cũng rất tốt, ai mà không thích tiền chứ!

Lão Ngũ: 【Tự mình nhìn xem, còn bất ngờ hơn nữa.】

Sau đó, anh yêu cầu cô tìm một chiếc túi và đổ hết đồ trong đó ra, đợi mười giây rồi đưa tay vào sờ.

Những gì cô cảm thấy sẽ là giải thưởng.

Lộc Tri Vi làm theo lời anh bảo, thò tay vào túi với vẻ phấn khích tột độ.

-- Nó mỏng.

-- Nó được làm bằng giấy.

Có thể nào là...... một tấm séc?!

Mang theo hy vọng này, cô rút nó ra một cách nhanh chóng để nhìn --

Phiếu giảm giá Lamborghini trị giá 5 tệ.

Lộc Tri Vi: "???"

Thật vô lý đến mức mẹ của vô lý cũng phải mở cửa cho nó vào nhà, vô lý hết phần thiên hạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro