Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Chương 19: Nếu nữ chính vượt quá giới hạn thì nam chính sẽ phải chịu khổ

Lộc Tri Vi nhìn dòng chữ "theo dõi lẫn nhau" trên màn hình.

Bốn chữ đơn giản ấy hoàn toàn chặn đứng mọi ảo tưởng của cô, thậm chí không cho cô cơ hội để tự lừa dối mình đây chỉ là tài khoản giả mạo Tang Vãn Từ.

Cô im lặng nhìn lên bầu trời, lòng cô đột nhiên cảm thấy nặng trĩu.

Lộc Tri Vi: Không hiểu sao chữ "nguy hiểm" cứ quanh quẩn trong đầu tôi......

Tại sao?

Tại sao một người được cho là đang quay phim lại xem điện thoại?

Ông trời, ông cố tình làm vậy đúng không?

Vậy thì cô chỉ có thể dựa vào trí thông minh của mình để cho ông trời biết rằng cô, Lộc Tri Vi, sẽ không thừa nhận thất bại!

Cô nhanh chóng mở cuộc trò chuyện riêng với Tang Vãn Từ, bắt đầu diễn xuất với sự chuyên nghiệp của một diễn viên.

[Lộc Tri Vi]: Trời ạ, Tang lão sư, không ngờ cô theo dõi tôi lại!

[Lộc Tri Vi]: Tôi chỉ định âm thầm theo dõi cô thôi......

Cô không biết liệu Tang Vãn Từ có xem tin nhắn của cô không.

Chắc là không.

Nhưng cô không có thông tin liên lạc Tang Vãn Từ. Chạy đi tìm Tang Vãn Từ lúc này chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng, nên cô chỉ có thể vùng vẫy một chút trong không gian cuộc trò chuyện riêng nhỏ hẹp này.

Bất kể Tang Vãn Từ có nhìn thấy hay không, ít nhất cô cũng đã cố gắng!

Cuối cùng, một tin nhắn mới hiện lên trong cuộc trò chuyện riêng.

[Tang Vãn Từ]: ?

Thật là một câu hỏi lay động tâm hồn.

Lộc Tri Vi không nói nên lời.

Nhưng cô vẫn có thể cố gắng lại. Cô chắc chắn có thể giữ được công việc phụ là fan Tang!

[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư, cô quả nhiên đọc được tin nhắn riêng của tôi!

[Lộc Tri Vi]: Tang lão sư, tôi phải giải thích một chút. Tôi chỉ theo dõi cô bây giờ vì sợ trước kia sẽ làm phiền cô, khiến cô không thoải mái.

[Lộc Tri Vi]: Nhưng hôm nay trò chuyện với Tang lão sư, tôi thấy cô không ngại việc tôi thích cô, vì vậy tôi đã lấy hết can đảm theo dõi Tang lão sư, âm thầm ủng hộ cô.

[Lộc Tri Vi]: Tôi thực sự không ngờ Tang lão sư theo dõi tôi lại, tôi thực sự rất bất ngờ【nháy mắt.jpg】

Diễn, dù có ngượng ngùng thế nào thì vẫn diễn.

Cô chắc chắn có thể lừa gạt để vượt qua.

Nếu không, những ngày sắp tới cô phải đối mặt với Tang Vãn Từ thế nào đây? Họ còn rất nhiều cảnh quay chung nữa!

Lão Ngũ, người đã theo dõi toàn bộ sự việc, đang tận hưởng nó.

—— Con gái yêu, con đúng là diễn viên, khả năng thích ứng của con thật tốt.

Tang Vãn Từ dựa vào lưng ghế, những ngón tay dài thon dài cầm điện thoại.

Màn hình điện thoại rọi sáng đôi mắt trong trẻo của cô, như một vầng trăng sáng điểm xuyết trên mặt ao.

Nó đang hiển thị tin nhắn của Lộc Tri Vi.

Từng câu từng chữ đều chứa đựng tình yêu thương chân thành của một người hâm mộ dành cho thần tượng, cũng như niềm vui khôn xiết trước một điều nhỏ nhặt như được thần tượng theo dõi lại.

Nó như tràn khỏi màn hình, tràn vào mắt cô, tha thiết yêu cầu cô hãy tin vào điều đó.

[Tang Vãn Từ]: Không sao cả.

Cô tin điều đó.

[Tang Vãn Từ]: Chỉ là một tài khoản thôi, cô muốn theo dõi thế nào cũng được.

Lộc Tri Vi thích chính là cô, một con người sống động, bằng xương bằng thịt.

Một tài khoản không có người quản lý thì chẳng khác nào một thứ vô dụng, có gì đáng để bận tâm?

Cô chỉ hơi tò mò tại sao Lộc Tri Vi lại theo dõi cô vào lúc này, dù sao Lộc Tri Vi từng nói cô ấy đã hâm mộ cô từ rất lâu rồi.

Thấy câu trả lời của cô ấy, Lộc Tri Vi thở phào nhẹ nhõm.

Một cuộc khủng hoảng đã được ngăn chặn, cô đã làm được!

【Thật sự không dễ dàng.】Ngay cả Lão Ngũ, với tư cách là người xem, không khỏi thốt lên.

Lộc Tri Vi gửi cho Tang Vãn Từ một nhãn dán dễ thương và trả lời: 【Đúng vậy, thực sự quá khó khăn với tôi, ngay cả Khâu Lạc cũng chưa từng gặp phải sự đối xử như vậy.】

Nghĩ lại cốt truyện gốc, cô hiếm khi thấy Khâu Lạc ngượng ngùng.

Nhưng khi nói đến cô, sự lúng túng và ngượng ngùng giống như ba bữa ăn một ngày của cô, không thiếu bữa nào.

Nếu nữ chính vượt quá giới hạn thì nam chính sẽ phải chịu khổ

Vấn đề lớn nhất là cô không thể trực tiếp hiểu Tang Vãn Từ thông qua cốt truyện.

Một số thông tin về Tang Vãn Từ khá mơ hồ chẳng hạn như gia cảnh giàu có ra sao, cha cô ấy tên gì, mẹ cô ấy tên gì—cốt truyện hoàn toàn không có thông tin về họ, đòi hỏi ký chủ phải tự tìm hiểu.

Lão Ngũ gọi đây là trải nghiệm nhập vai. Mục đích là để cô, với tư cách là nam chính, từng bước tìm hiểu nữ chính, dần dần khám phá sức hút của nữ chính giống như nam chính gốc, rồi sau đó say mê cô ấy.

【Cho cô tất cả mọi thức sẽ rất nhàm chán.】Lúc đó Lão Ngũ đã nói như vậy.

Lộc Tri Vi không biết mình có say mê hay không, nhưng cô sắp chết vì xấu hổ rồi.

Cô cất điện thoại đi và thở dài thườn thượt.

Cứu thế giới tuy có vẻ là một mô-típ sáo rỗng, nhưng thực sự không hề dễ dàng chút nào......

Lão Ngũ thấy vậy, liền an ủi cô:【Được rồi, thấy cô thảm như vậy, tôi có tin tốt để cô vui lên đây. 】

【Bug của Ứng Tức Trạch sẽ sớm được sửa xong.】

Lộc Tri Vi dừng lại, vô thức nhìn vào khoảng không.

Giọng nói của Lão Ngũ rõ ràng truyền vào tai cô: 【Cô sẽ không cần phải được cậu ta nhiệt tình mời vào nhà vệ sinh nam nữa.】

Lộc Tri Vi: "!"

Đây quả thực là một tin tuyệt vời!

"Có thời gian chính xác khi nào sữa xong không?"

Cô hào hứng đến nỗi hỏi to câu hỏi của mình.

Lão Ngũ nhìn thanh tải chuyển động chậm rãi trên màn hình, cúi đầu bắt đầu bóc vỏ cam rồi bình tĩnh nói: 【Chắc là ngày mai.】

Đôi mắt của Lộc Tri Vi mở to, lấp lánh như thể đang ẩn chứa những vì sao.

Tuyệt, cô bắt đầu mong chờ tới ngày mai rồi!

...

Tang Vãn Từ không có việc gì để làm, nên bấm vào trang chủ của Lộc Tri Vi.

Nơi đó trống trơn, không có bất cứ quảng cáo nào.

Vài bài đăng trên Weibo của cô ấy đều là về những món đồ thủ công của Lộc Tri Vi.

Những người không biết sẽ nghĩ rằng Thịnh Nhạc Culture đã ký hợp đồng với một blogger chuyên làm đồ thủ công.

Cô vô tình nhấn vào danh sách theo dõi của Lộc Tri Vi.

Không có nhiều người ở đó, chỉ có khoảng vài chục tài khoản, phần lớn là các nghệ sĩ của Thịnh Nhạc.

Ngón tay cô lướt trang thêm vài lần, chẳng mấy chốc đến cuối trang.

Không có gì ngạc nhiên, cô nhìn thấy người đầu tiên mà Lộc Tri Vi theo dõi.

Đó không phải là tài khoản chính thức của Thịnh Nhạc, cũng không phải là nghệ sĩ của Thịnh Nhạc.

Đó là Mạnh Liên Ngọc.

Ảnh hậu nổi tiếng Mạnh Liên Ngọc.

Đầu ngón tay cô dừng lại ở đó, nét mặt không đổi, rồi tiếp tục cuộn lên.

Ảnh đế.

Ca sĩ.

Diễn viên gạo cội.

...

Ứng Tức Trạch.

Ánh mắt cô vô thức dừng lại ở đó.

Cô không quan tâm Lộc Tri Vi có theo dõi Ứng Tức Trạch hay không, cũng không quan tâm họ có theo dõi nhau hay không.

Lúc này, điều duy nhất trong đầu cô là những gì Trương Tiêm Nhụy nói.

—— Chị nhìn ra được thằng nhóc Ứng Tức Trạch kia thích em, nếu Lộc Tri Vi thích cậu ta, cô ấy nhất định sẽ bị tổn thương.

Tổn thương......

Đôi mắt đẹp của cô hơi nheo lại.

Lộc Tri Vi, cô ấy...... có lẽ không thích Ứng Túc Trạch đúng không?

Cô không chắc chắn 100%, nhưng sau một lúc, cô đã quyết định.

Đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện với Ứng Tức Trạch.

Hơn nữa, cô phải nhắc nhở Lộc Tri Vi, cô không thể cứ trơ mắt nhìn fan ruột của mình nhảy vào hố lửa được.

......

Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng.

Sau cảnh quay cuối cùng, đoàn làm phim bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ứng Tức Trạch cúi đầu cảm ơn đoàn làm phim: "Mọi người vất vả rồi."

Sau đó, trợ lý của anh đưa anh trở lại khách sạn nghỉ ngơi.

"Ứng ca, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em."

Ứng Tức Trạch gật đầu.

"Em đi đây. Nếu anh muốn ăn sáng thì nhắn tin em, sáng mai em sẽ mang qua."

"Được rồi, em vất vả rồi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon"

Sau khi trợ lý rời đi, Ứng Tức Trạch cũng không vội đi ngủ, tắm rửa xong kéo rèm cửa ra, một mình đứng đó ngắm trăng hồi lâu.

Ánh trăng trắng sáng, thuần khiết và hoàn mỹ.

Đây chính là ánh trăng, vĩnh viễn ở trên trời cao và không thể chạm tới.

Con người vốn dĩ không nên bám víu những thứ nằm ngoài tầm với của mình.

Anh kéo rèm lại, che đi ánh trăng im lặng.

Ngủ thôi ngủ thôi, khuya rồi còn tâm trạng như vậy làm gì.

Anh còn phải làm việc chăm chỉ để có được chiếc Lamborghini của mình.

Ồ, ngày mai anh phải mời Lộc ca đi ăn một bữa để cảm ơn sự chỉ bảo của anh ấy hôm nay.

Nghĩ vậy, anh rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Ngay lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thanh tải của Lão Ngũ cuối cùng đã đạt tới 100%.

Bug đã được sửa ngay lập tức, giống như ánh trăng hôm nay, một cách lặng lẽ.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, Ứng Tức Trạch ra khỏi giường và rửa mặt.

Dòng nước mát lạnh, sảng khoái vỗ vào mặt, trí nhớ của anh được đánh thức.

Anh đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Hôm qua anh... đã làm chuyện gì đó động trời?

Anh nhìn mình trong gương.

Ký ức xé tan làn sương mơ hồ lúc mới tỉnh, hiện rõ mồn một trong đầu anh.

Anh nhớ lại ——

Anh gọi Lộc Tri Vi là Lộc ca.

Anh còn bảo Lộc Tri Vi đi vào nhà vệ sinh nam.

Nhưng Lộc Tri Vi lại là nữ......

Trợ lý vừa xách bữa sáng đến trước cửa phòng anh, thì nghe thấy từ bên trong vọng ra một tiếng gào đầy tuyệt vọng—

"Mẹ nó, mình bị điên rồi à!!!"

Trợ lý: "?"

Chuyện gì đã xảy ra???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro