Chương 97
.
..
...
TV treo trong thư phòng đang phát tiết mục kinh tế.
Becky cầm điều khiển từ xa tắt TV, ánh mắt dời tới chỗ khác. Do nhìn TV quá lâu, mắt của cô có chút đau, nâng tay xoa nhẹ hai mắt, mím môi, rồi tiếp tục nhìn văn kiện trên bàn.
Vừa bưng cà phê vào, bà Jida thấy như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, đem cà phê đặt lên bàn bên cạnh, xoay người đổi thành ly nước đặt vào trong tay Becky, thân thiết nói: "Becky, mấy ngày nay con quá mệt mỏi rồi, tối nay hãy trở về phòng để nghỉ ngơi sớm, đừng uống nhiều cà phê như vậy."
Hương vị nồng đậm của cà phê lan tỏa khắp không khí, Becky thở dài dựa lưng vào ghế, khuỷu tay đặt trên tay vịn, xoa nhẹ thái dương bên trái, đạm thanh nói: "Con không sao, không có việc gì."
Bà Jida liếc liếc mắt nhìn điều khiển TV bên cạnh văn kiện, sáng tỏ hỏi: "Con lại xem TV?"
Ở chung gần hai năm, Bà Jida cũng đã quen thuộc với thói quen của Becky, bao gồm cả thói quen xem TV. Nhưng Becky xem TV không phải điện ảnh kịch truyền hình, không xem tiết mục giải trí, chỉ chọn tiết mục liên quan tới một người, chỉ cần người này xuất hiện, thì ngay cả lúc ăn cơm cũng dán chặt vào màn hình TV, mắt cũng không chớp một cái.
Becky nhẹ nhàng chọn đuôi lông mày, mỉm cười dùng tay trái chống đỡ má của mình nói: "Đúng vậy, dì Jida cũng không phải không biết đam mê của con, hôm nay có tiết mục, sao có thể bỏ qua được?"
Becky nói đồng thời cũng chậm rãi thu lại ý cười bên môi, ánh mặt ở nơi xa xôi. Mâu quang của cô lúc này có chút nhu hòa, Bà Jida biết, tất cả là vì vừa nhắc tới đam mê kia.
"Mà nhắc tới thì cũng thật lạ, Freen thành danh rất sớm, nhưng trước kia chưa bao giờ xuất hiện trên tiết mục TV. Nhưng khoảng một năm trở lại đây, nàng rất thường xuyên xuất hiện, cũng không biết vì cái gì đột nhiên nghĩ thông suốt." Bà Jida vừa nói vừa sửa sang văn kiện trên bàn, mỉm cười ý trêu tức nói: "Bất quá a, mỗi lần nàng xuất hiện trên TV đều đúng khẩu vị của con, con nói đúng hay không?"
Cô nhớ rõ lần đầu tiên phát hiện tiết mục có Freen, Becky rất là kinh ngạc, sau đó mỗi một tiết mục có nàng, cô đều đón xem và nhớ kỹ trong lòng. Qua nhiều lần như vậy, đã hình thành thói quen của cô.
Ánh mắt của Becky chống lại Bà Jida, đem nhớ nhung trong đáy mắt đè nén lại, cuối cùng thản nhiên cười nói: "Con vẫn cho là con đã có năng lực để giao tranh, nhưng thực tế không phải là như vậy. Là chị ấy đã trăm phương nghìn kế giúp con, chị ấy biết con gặp khó khăn gì, chị ấy sẽ giúp, tất cả đều là thứ con cần nhất."
Lần đầu tiên thấy Freen trên TV, Becky rất là kinh ngạc, nhưng tới lần thứ hai, lần thứ ba, cô sao lại có thể không biết được, Freen nhất định ở chỗ tối mà chú ý cô, cùng lúc đó dùng cách thức này để giúp cô.
Bà Jida từ ái cười cười, đưa tay sờ sờ đầu Becky, trấn an nói: "Becky, con đã trưởng thành rồi, nếu con không có tư chất, nghe được nhiều hơn con cũng không có cách nào tiếp thu được. Hơn nữa như vậy không phải rất tốt sao? Ít nhất con cũng biết cho dù nàng có trách con, nhưng vẫn nhớ con, lo lắng cho con. Rõ ràng nàng cũng đang cùng con cố gắng, tranh thủ để con có thể trở về sớm."
Nhắc tới hai chữ "Trở về", tươi cười của Becky rốt cuộc cũng ấm lên, chỉ là nháy mắt lại bắt đầu do dự. Cô phải gặp Freen như thế nào đây? Đi NinetyTwo tìm nàng? Hay là trực tiếp quay về Quang Hoa uyển? Hay là tạm thời chưa gặp nàng, đi gặp mẹ cô trước?
Bà Jida nhìn sắc mặt cô biến đổi liên tục, quả nhiên là cực nhanh, không khỏi buồn cười kéo tay cô nói: "Bây giờ đừng nghĩ nhiều, đồ ăn đều đã lên bàn, hôm nay tiểu Yuuko trở về, trước đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
Yuuko vẫn đi tới đi lui giữa hai thành thị, hắn đã trở về mấy ngày rồi.
Becky thu hồi lại suy nghĩ của mình, gật đầu đồng ý: "Dạ."
Nhà ăn chỉ có Bà Jida, Yuuko và Becky, ba người, bởi vì sức khỏe của Ông Sati không được tốt nên đều ở trong phòng nghỉ ngơi, tới giờ cơm thì Bà Jida bưng lên cho Ông. Mỗi lần trở về Yuuko đều sẽ đem một ít tin tức thời sự nói cho Bà Jida và Becky biết, hôm nay hắn mang về tin tức của Peach.
Người làm thu dọn bát đũa, Bà Jida thì ngồi gọt trái cây, Yuuko dùng tăm ghim vào miếng táo cắm một ngụm, nói: "Chị, bây giờ mà chị gặp Peach, em cam đoan chị không nhận ra cô ta đâu, cô ta phẩu thuật thẩm mĩ thành cái dạng gì biết không? Chị có xem hồ lô oa không? Giống y xà tinh trong đó, đúng không sai chính là như vậy."
Bà Jida nghe vậy bật cười: "Làm gì như con hình dung chứ? Là người thì làm gì đi chỉnh thành xà tinh?"
Yuuko còn chưa kịp bác bỏ, Becky liền cười nhạt tiếp nhận nói: "Yuuko nói không sai, chính là giống như vậy, con đã thấy hình của cô ta trên Weibo. Sau khi phẩu thuật, dung mạo hoàn toàn thay đổi, bất quá con cảm thấy bộ dáng trước kia của cô ta nhìn đẹp mắt hơn nhiều."
Sự nghiệp của Peach bị chèn ép đến nỗi không thể nào trở mình được, mặc dù sau khi thay đổi ngoại hình cũng đổi một nghệ danh khác rồi xuất hiện, kết quả vẫn là thê thảm như vậy. Bởi vì cô ta từng hãm hại, vu khống Becky, tất cả đều bị vạch trần, kể cả những chuyện riêng tư, cho nên cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng có người đang đối phó cô ta.
"Dạ, đúng đó mẹ, mẹ không tin cứ lên mạng tra đi..." Yuuko lại chìa tay ghim thêm một miếng táo, một bên thần bí hề hề nói với Bà Jida.
Bà Jida cất kỹ dao gọt hoa quả, đẩy dĩa trái cây tới trước mặt hai chị em, ngồi xuống cười nói: "Mẹ cũng không rãnh để tra tài liệu về cô ta." Bà nói, quay đầu nhìn Becky, cầm tay cô quan tâm hỏi: "Becky, ngày mai trở về rồi, hành lý thu xếp xong chưa? Có cần dì giúp đỡ không?"
Yuuko ở một bên chậm rãi ăn táo, thấy Becky nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười trả lời: "Cám ơn dì Jida, con thu xếp xong hết rồi.
Đúng vậy, ngày mai có thể trở về rồi. Becky căn bản không có biện pháp ở thêm một ngày nào nữa, khi nhận được quyết sách cuối cùng của ban giám đốc, Ông Sati kiên trì, để cô đảm nhiệm chức vụ tổng tài của tập đoàn Cường Thịnh, cô như trút được gánh nặng, giống như thoát được tảng đá lớn đè trên lưng.
Cô đã nhanh chóng đưa ra quyết định, đem tổng bộ dời về địa chỉ cũ. Cô muốn về chỗ có Freen, trở về nơi cô có thể cùng Freen sớm chiều gặp mặt, trở về nơi mà hai năm qua nhớ nhung không thôi.
Ý cười trong mắt Becky bỗng nhiên toan trướng lên, cô cúi đầu mở ra bàn tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình, há miệng lại không nói được chữ nào. Cô bỗng nhiên không dám xác nhận, thời gian cô bỏ đi còn dài hơn thời gian cô ở cùng với Freen...
Bà Jida buông tiếng thở dài, tốt xấu gì Bà cũng đã ở chung với Becky một khoảng thời gian, làm sao không biết nguyên nhân làm cho cô thất thần như vậy. Bà nâng một tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Becky, ôn nhu an ủi nói: "Becky, không nên tự dọa chính mình, tin tưởng vào tình cảm của hai con, tin tưởng Freen."
Đột nhiên bên tai Becky vang lên lời nói ôn nhu của Freen thường nói với cô 'Tin tưởng chị', ở nhiều đêm cô luôn nằm mơ nhớ tới những câu nói này. Đây cũng chính là năng lượng giúp cô vượt qua thời gian rời khỏi Freen.
"Chị, đừng khổ sở, ngày mai chị trở về tìm Chankimha tiểu thư, chị ấy chắc chắn cũng rất nhớ chị." Yuuko ngồi bên cạnh Bà Jida, hai chân chỉ là nửa ngồi, cùng Bà Jida cầm tay cô, an ủi.
Cô nhẹ nhàng bật cười, hít hít mũi, nhìn dáng vẻ thân thiết của Yuuko và Bà Jida, lên tiếng: "Dì Jida, đem cơm đưa cho con, hôm nay để con mang lên."
Bà Jida ngẩn người, quay đầu nhìn Yuuko cũng đồng dạng kinh ngạc như mình, sau đó ngầm đồng ý.
Từ sau khi Becky trở về đây, chưa bao giờ gọi Ông Sati một tiếng "Ba", luôn luôn mới lạ lạnh lùng "Armstrong tiên sinh" hoặc là "Chủ tịch". Ông Sati cũng chưa bao giờ cưỡng cầu cô, giống như muốn bù lại thiếu sót mười mấy năm qua, cô muốn ra một quyết định gì, Ông không chút do dự mà đồng ý, cho dù đem tổng bộ dời về địa chỉ cũ, Ông cũng không hề phản đối.
Trong phòng bật đèn, Ông Sati dựa vào đầu giường, mắt kính trượt xuống sống mũi Ông, nhìn vào có thêm mấy phần tang thương.
Tiếng gõ cửa truyền vào, Ông trầm giọng lên tiếng: "Vào đi." Sau đó vẫn tiếp tục xem báo chí trong tay.
Becky đem khay đồ ăn đặt ở đầu giường, mục sắc thâm trầm, thần sắc yên ổn, bình thản nói: "Ngày mai tôi trở về, công việc bên này tôi đã sắp xếp đâu vào đó, không có vấn đề gì, Ông yên tâm nghỉ ngơi đi."
Ông Sati siết chặt tờ báo trong tay, báo chí bằng phẳng bị uốn lại một góc, Ông ngẩng đầu nhìn Becky, cúi đầu cười thành tiếng, mang nồng đậm ý tự giễu: "Trở về, con vẫn dùng từ này. Becky, con chưa bao giờ xem chỗ này là nhà của con sao?"
Đối với cô mà nói, đây chỉ là một cây cầu, chỉ cần đi qua được cây cầu lớn này, cô sẽ có đầy đủ năng lực bảo vệ người yêu của mình. Ông Sati từ lâu đã biết rõ như vậy, Ông cũng không dám mong đợi Becky thay đổi tâm tình, nhưng Ông vẫn rất tham lam, mong con gái mình sẽ thật sự xem đây là nhà của mình.
"Nếu như ông không có chỉ đạo gì, tôi trở về phòng đây." Becky nhẹ nhàng nhíu mi, cô tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ dáng yếu đuối này của ông Sati.
Rõ ràng chịu khổ là mẹ của mình, rõ ràng bởi vì ông thay đổi thất thường, gây đau khổ cho bà Meta và cả bà Jida, bây giờ dựa vào cái gì ông lại có thần tình như vậy? ông tột cùng dựa vào cái gì?
Giống như biết được tâm sự của Becky, ông Sati buông lỏng tờ báo trong tay, chua xót nói: "Ba biết con rất hận ba, ba cũng muốn dám mong con tha thứ cho ba, đây là báo ứng của ba. Meta không hề quay đầu nhìn ba, bà Jida thì đối với ba ngày càng lạnh nhạt, cả đời này của ba, trai gái đều có đủ, nhưng cũng chưa bao giờ hưởng thụ cảnh cả nhà vui vẻ, nhà này thoạt nhìn nó hạnh phúc mỹ mãn, nhưng nó luôn luôn không hoàn chỉnh, tất cả tan nát từ ngày Meta bỏ đi, không bao giờ trở lại được..."
Trước kia ông đã nghĩ, bà Meta sẽ vì con gái mà chấp nhận bà Jida, sau lại tưởng bà Jida sẽ vì con trai, nhất định sẽ cùng ông kết hôn. Nhưng tất cả ông đều tính sai rồi, ông yêu hai nữ nhân quá cứng rắn, cương liệt như vậy, bà Meta không thỏa hiệp, bà Jida chẳng sợ vì ủy khuất con trai vì không cho nó một gia đình hoàn chỉnh, lúc nào cũng kiên quyết từ chối cùng ông kết hôn.
Nghe những lời này của ông Sati, Becky vốn im lặng, lúc này lại thấy bừng bừng lửa giận. Hai tay nắm chặt thành quyền, nếu không phải người trước mặt là ba ruột của cô, chỉ sợ lúc này cô đã không còn nhẫn nại nữa rồi.
Cô cắn răng, từng câu từng chữ tàn nhẫn nói: "Ông luôn luôn không biết ông sai ở chỗ nào, nhà này tan vỡ là vì ông đã thẳng thắng chuyện mình làm với mẹ tôi sao? Không phải, là vì sự lạm tình của ông! Ông cho rằng có con rồi, hai nữ nhân đều sẽ vì con mình mà thỏa hiệp với ông, vì ông mà chịu đựng. Ông có bao giờ nghĩ tới, mẹ tôi cùng với dì Jida có thể tha thứ cho bất cứ sai lầm gì của ông, nhưng chỉ có một chuyện, cả hai người sẽ không bao giờ thỏa hiệp với ông, đó chính là không bao giờ muốn chia sẻ chồng mình với người khác."
Becky tức giận đến nỗi thái dương cũng ẩn ẩn đau, cô nắm chặt hai tay, mu bàn tay thon gầy bởi vì dùng quá nhiều sức mà nhìn thấy rõ cả mạch máu. Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Sati.
Dựa vào cái gì đã nhiều năm như vậy rồi, ông Sati vẫn cho là như vậy? Dựa vào cái gì ông thấy gia đình tan vỡ là vì ông đã thẳng thắng với mẹ cô? Không phải, không phải!
Ông Sati hoảng hốt nhìn con gái mình, thương xót vô cùng lớn ở trong lòng trào ra, ông buồn vô cùng, lại cười khổ thành tiếng. Hai tay ông nắm chặt mềm đắp trên người, tiếng cười thê thảm quanh quẩn trong phòng, làm cho người ta cảm thấy đáng buồn và thê lương.
"Ông Sati bây giờ còn lại cái gì? Đã không có, cái gì cũng không có. Hiện tại Ta cùng với vợ con ly tán có gì khác nhau?" Ông Sati ngẩng đầu lên, khuôn mặt không còn trẻ không biết là vui vẻ hay là khổ sở, chỉ là tươi cười chua xót vẫn duy trì như cũ.
Becky chu chu môi, không muốn nhiều lời, xoay người rời khỏi, tay cô bị ông nắm lại.
Cô quay đầu nhìn, vành mắt ông Sati đỏ lên nhìn cô, không biết từ đâu lấy ra một phần tài liệu, ném lên mềm, giọng khàn khàn lên tiếng: "Ký vào đi, con chính là cổ đông lớn nhất, con có quyết định gì, không cần có sự đồng ý của ba."
Becky mở to hai mắt, đáy mắt khiếp sợ không thôi. Cô nhìn thẳng vào ông Sati, cười cùng dưới sự kiên trì của ông, cô cúi xuống cầm viết lên, mở tài liệu ra, sau khi đọc một lượt rồi ký tên vào.
Becky nhanh chóng ký tên xong thì muốn đi, ông Sati giữ tay cô lại lần nữa, trong nháy mắt ông Sati như già thêm mấy tuổi. Bờ môi ông run rẩy, ngập ngừng, âm thanh từ từ nhỏ đi, Becky nhíu mày lại, cẩn thận nghe, cô nghe được một câu làm lòng run rẩy không thôi: "Thay ba nói với mẹ con một câu, ba xin lỗi..."
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo chương trở về gia, hẳn là hội đi trước gặp lão mụ, sau đó đi thụ hình.
Chankimha lão bản cầm một cái roi đang chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro