Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

.
..
...
 
                                   
                                          
Mon vẫn đang tính toán làm sao để câu chuyện ly hôn này vui một chút, trên lửa lại tưới chút dầu, khiến nó mãnh liệt hơn, càng chơi vui hơn. Nàng nghĩ đến hai người kia, từ sau khi bọn họ cùng một chỗ thì nàng chưa từng nhìn thấy qua Becky, mà Freen gần nhất cùng Becky cũng hiếm khi gặp nhau, trong lòng nàng liền nảy sinh một cỗ chủ ý, gọi cho Becky một cú điện thoại.
                      
Becky bây giờ đối với điện thoại là vừa yêu vừa hận, nghĩ thầm nếu như là Blew điện tới thì nàng liền cắt đứt. Nàng đi đến một góc trong phim trường nhận máy, một giọng nữ vang dội quyến rũ vang lên khiến cho nàng suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
                      
"Tiểu Armstrong muội muội, có nhớ tỷ tỷ không?" - Mon nói một câu khiến cho tâm can Becky liền run rẩy.
                      
Như thế thanh âm, Becky đều không cần hỏi thì cũng biết là ai, ấn tượng quá sâu sắc rồi, nàng trấn định tự nhiên nói, "Kornka tiểu thư, có gì sao?" - Bằng hữu của Freen, tìm nàng có thể có chuyện gì tốt đây?
                      
"Ôi, lãnh đạm như vậy? Tỷ tỷ đây chẳng lẽ không thể mang lại cho em sự nhiệt tình sao?" - Mon càng chọc càng thuận buồm xuôi gió, Becky cũng sắp trở thành người của Freen rồi, nếu không đùa giỡn một chút thì sau này liền không còn cơ hội.
                      
"Xin lỗi, tôi chính là như vậy. Kornka tiểu thư có chuyện gì mời nói." - Becky thực sự khó có thể tưởng tượng Freen làm sao có thể cùng Mon nhận thức lâu như vậy, hầu như mỗi ngày đều nghe loại thanh âm dính dính này, đoán chừng là đã sinh ra được sự miễn dịch luôn rồi.
                      
"Được rồi, vậy em đi đi a, tôi ở quá cà phê gần phim trường đợi em." - Mon lên tiếng, thanh âm phai nhạt chút, lại không có chừa đường cho người khác thương lượng.
                      
"Vâng, tôi liền tới đây." - Becky không có cân nhắc liền đáp ứng. Mon trong chuyện Freen ly hôn ra sức rất lớn, hẳn là không có ác ý. Huống hồ hiện tại liên hệ mình, hơn phân nửa cũng là vì chuyện nàng cùng Freen, nàng càng không có lý do gì không đi.
                      

                      
.
                     
.
                     
Mon dung mạo trước sau như một đều xinh đẹp một cách khoa trương. Becky đeo kính mắt, đi về phía nàng, Mon tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
                      
"Một ly Lam Sơn, cám ơn."
                      
"Vâng, xin quý khách chờ trong ít phút." - Người phục vụ lễ phép nói xong liền rời đi, Becky tháo kính mắt xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp.
                      
"Đã lâu không gặp." - Mon cười lấy chào hỏi, hai mắt đánh giá Becky, trong bụng cảm thán Freen bạn mình thật là có phúc.
                      
So với Mon nhiệt tình, Becky có vẻ tương đối bình tĩnh, nàng hỏi, "Không biết Kornka tiểu thư hẹn tôi đi ra là có chuyện gì?"
                     
"Sự tình của em cùng với Freen, tôi biết." - Mon ám hiệu một câu, bất quá mặc dù nàng không phải ám chỉ, nhưng là lần trước thời điểm Freen đi tìm Becky, tại Freen nói chuyện điện thoại với Mon xong, thì nàng cũng đã biết Mon biết chuyện của hai người.
                                                           
"Vâng, cho nên?"
 
"Cho nên, thứ em muốn tôi có thể cho em. Em thử suy tính một chút, đi theo tôi. Tôi so với nàng nhưng thú vị hơn a?" - Mon khiêu mi, giọng nói nửa thật nửa giả, thoạt nhìn tựa hồ như thật sự muốn để cho Becky suy nghĩ thật kĩ nên đi theo ai.
 
Lúc này Becky có chút không hiểu lắm ý đồ của Mon, nhưng lấy danh tiếng của nàng, không chừng là có thể cùng Freen đối nghịch. Becky thong dong cười nói, "Kornka tiểu thư đừng nói giỡn, thứ tôi muốn người người đều có thể cho, bằng không tôi lúc đầu hoàn toàn có thể đáp ứng Blew, không phải sao? Ngược lại cho dù hắn cùng Sarocha ly hôn rồi, hắn cũng vẫn có tiền có thế."
 
Mon trong mắt hứng thú nồng đậm, thấp giọng nỉ non một câu, "Có ý tứ, trách không được hắn như thế bất chấp với em." - Cũng khó trách Blew không chiếm được Becky, hắn dùng tiền tài cùng quyền thế dụ hoặc người phụ nữ không để những thứ này vào trong mắt, thật sự là cách biệt một trời.
 
"Kornka tiểu thư nói vào chuyện chính đi, tôi không thể rời khỏi phim trường quá lâu." - Becky nhắc nhở, mặc dù có Freen luôn giúp nàng nói chuyện với Orntara, nhưng nàng lại không thích ở phương diện này quá ỷ lại vào Freen, để tránh khỏi đối với diễn viên khác không công bằng.
 
"Thật ra cũng không có chuyện gì." - Mon ngồi thẳng chút, một tay chống cằm, cười như không cười nói , "Gần nhất Freen cố kỵ chuyện giữa hai người, lại trời sinh là một tên đầu ngỗ, lạnh nhạt thờ ơ em vài ngày như vậy, hẳn là tịch mịch đi?" - Nếu như thay đổi là nàng bị tịch mịch như vậy, ước chừng nàng đều phải đi tìm nhà nghỉ rồi.
 
"Tôi biết nàng là không tiện." - Becky gương mặt lẵng lẽ khẽ đỏ ửng hai má, nàng là nhớ Freen, nhưng nàng cũng đồng dạng biết, Freen không phải không muốn gặp chính mình, chỉ là tình thế bức bách, không thể không làm như thế.
 
"Ủy khuất em, Blew, người đàn ông này rõ ràng là chết đến nơi còn muốn kéo dài. Bất quá Freen muốn vui đùa một chút với hắn, Đông Tây đều đã đi ra rồi, nơi nào còn tùy vào hắn muốn làm gì thì làm."
 
Mon cười một tiếng, Blew bây giờ thu liễm chính mình, không khác gì truyện cười. Hắn nghĩ chỉ cần cố gắng là được, đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, đem Freen ăn đến chết, là có thể khống chế được cục diện này.
 
"Vậy bây giờ là tình huống gì?" - Becky có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi một câu.
 
"Tôi đã đem tin tức hai bọn họ ở riêng truyền ra ngoài, hiện tại truyền thông đang suy đoán đến tột cùng là nguyên nhân gì. Freen đoán chắc chắn Blew sẽ không dễ dàng buông tay, coi như dùng chứng cứ uy hiếp, hắn cũng sẽ cho rằng Freen thiện ý, sẽ không thật sự đi làm như vậy."
 
Mon khuấy động ly cà phê, vừa lúc ngừng nói, chờ người phục vụ đem ly Lam Sơn cho Becky rồi mới tiếp tục, "Nếu là hắn thật sự cảm thấy bị uy hiếp, thì tuồng vui này coi như kết thúc rồi. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác đều cho rằng Freen sẽ không ra tay nha, nên em ngồi chờ nhìn vẻ mặt mất mặt của hắn sau này đi."         
                                
Becky khóe miệng mỉm cười, thì ra Freen còn có một mặt giảo hoạt như vậy, bất quá nghĩ đến cũng đúng, cuối cùng đều phải ly hôn, có thể nào không nghiêm phạt một cái?
 
"Cho nên, bây giờ, tôi cảm thấy cần phải cho Freen một cái động lực, tỷ như mỹ nhân trong ngực, em hiểu không..?" - Mon hướng Becky mà tề mi lộng nhãn, đưa tay tới khẽ chạm vào đầu ngón tay Becky.
 
"Vâng?"
 
"Tối hôm nay, tôi đem Freen mang đến nhà tôi bên kia trước, sau đó sẽ sang đón em." - Nói nửa ngày, Mon rốt cuộc nói vào trọng điểm, chính là để Freen cùng Becky gặp mặt, lấy phương thức giấu tai mắt người của nàng, gặp gỡ nhau tại nhà nàng.

"Cái này không tốt lắm đâu.." - Becky là có chút tâm động, nhưng nghe Mon nói như vậy, chắc là không có được sự đồng ý của Freen, hai người các nàng ngầm lẫn nhau kế hoạch như vậy, Freen có thể hay không không cao hứng?
 
Mon haha một tiếng, hơi có chút cười nhạo Becky nhát gan, "Em sợ cái gì, bọn chó săn đều phát chán tôi rồi, không có vấn đề gì. Còn Freen bên kia, em nghe tôi nói, ái tình là cần kinh hỉ, em liền không muốn nhìn thấy nàng dáng vẻ kinh ngạc vui mừng như thế nào khi nhìn thấy em sao?"
 
Giống như là một con kiến ở trong lòng Becky chậm rãi bò lên, một chút bối rối trong lòng nảy sinh, tưởng niệm nhớ mong cùng khoảng cách thôi thúc nàng đồng ý, rốt cục gật đầu.
 
Đạt được mục đích, Mon cùng Becky lại tùy ý hàn huyên vài câu, Becky liền trở về phim trường. Dọc theo đường đi, nàng vẻ mặt tuy bình thản, nhưng trong lòng cũng đã uỳnh oàng mấy tiếng, còn chưa đến mấy tiếng liền đã được nhìn thấy Freen, nhưng là nàng sẽ không biết trước được tình huống này.
 
Nhớ đến lúc trước, thời điểm Freen bỗng nhiên xuất hiện sau lưng nàng, nàng kích động đi tới đều muốn ôm lấy Freen. Tình cảnh như vậy, nay có thể đổi ngược lại trên người Freen rồi, không biết sẽ là một tình huống như thế nào đâu?
 
Dùng "Tiểu lộc loạn choàng"* để hình dung tâm tình của nàng bây giờ đều không quá đáng, nàng trở về phim trường, nhìn thấy Gorya, đồng thời cũng nhìn thấy Peach chạy đến đây để thăm Nop.
 
*mình nghĩ là giống con nai nhỏ chạy loạn?
 
Peach tới đây tự nhiên là vì muốn thăm Nop, thứ hai là vì muốn đột kích một phen, nhìn Nop có hay không còn lưu luyến Becky. Vừa may Becky đi ra ngoài, nàng hài lòng, đang lúc muốn rời đi liền nhìn thấy được người mà nàng vô cùng e dè.
 
"Gorya, Orntara đạo diễn đâu?" - Becky tự nhiên sẽ không cùng Peach chào hỏi, cùng Gorya đi song song nhau về phòng trang điểm.
 
"Ôi, nàng đi ra ngoài a, hẳn là đi mua đồ ăn đi, để chúng ta nghỉ ngơi." - Gorya một bộ dáng thuận miệng nói, túm tay Becky kéo đi, hưng trí bừng bừng mà phấn khởi.
                                       
Becky cười không nói, vào phòng trang điểm còn không có gì, phía sau liền rầm rầm hai tiếng sau đó vang lên tiếng đóng cửa. Không có người nào mà các nàng không nhận ra, vì vậy trừ phi là thời điểm muốn thay đồ mới phải đóng, bằng không đều là rộng mở cửa, bởi vậy hai người đều xoay người, nhận ra Peach đã theo vào rồi.
 
"Ai, cô làm cái gì, ai cho cô tiến vào?" - Gorya tính nết hoạt bát rộng rãi, yêu ghét rõ ràng, đương nhiên sẽ không để cho Peach làm càn như vậy.
 
"Gorya." - Becky một bàn tay đem Gorya ngăn lại, không để nàng quá mức xúc động. Peach tất nhiên là vì chính mình mới đến.
 
"Ah, Becky, càng ngày càng có tư thế đại minh tinh nha." - Peach âm dương quái khí nói - "Mỗi bên tạp chí lớn đều tranh nhau muốn lấy được buổi phỏng vấn cô đầu tiên sau khi "Tích Ngôn" đóng máy, cũng không biết thành tích bây giờ rốt cuộc làm sao mà tới nhiều như vậy a?"
 
Cũng không biết làm sao, Peach giống như là bị công ty ướp lạnh. Từ sự kiện bị thay trong "Tích Ngôn" xong, người đại diện liền cho nàng nhận một kịch bản phim phổ thông, ngay cả những tiết mục giải trí cũng đều ám chỉ phải đem danh tiếng của nàng triệt hạ đến cùng. Bắt đầu từ lúc đó cho đến bây giờ, tình huống của nàng liền xuống dốc không phanh.
 
"Cô cảm thấy thế nào, liền nghĩ như thế ấy. Ngược lại cô rất biết cách vặn vẹo lời người khác nói, không phải sao?" - Becky đáy mắt hờ hững nhìn thẳng Peach.
 
"Phải không, thừa nhận mình bò lên giường cao nào rồi?" - Peach khẩu khí càng khinh bỉ, hơi ngước đầu xem Becky - "Cô phải cẩn thận, cẩn thận ngày nào đó, chiếc giường mà cô đang nằm bị đưa ra ánh sáng, khả năng liền thất bại thảm hại rồi."

Becky híp mắt một cái nói, "Trước tiên, tôi tại đây khuyên cô nên quản tốt chính mình, thuận tiện chuẩn bị một buổi họp báo, đỡ phải mỗi lần trên phương tiện truyền thông quảng bá tên của tôi, lại phải kéo theo tên của cô với dòng chữ "Khuê mật đoạt người yêu của bạn" làm quà đính kèm. Quá tục tằng rồi, tôi thấy chướng mắt."
 
Nói mấy câu, không vội phủ nhận sự chửi bới của Peach, nhưng lại khiến cho gương mặt của Peach nhanh chóng phát nhiệt.
 
"Cô nói cái gì?!" - Peach quả thực tức giận nhưng không thể đánh được, cả khuôn mặt cơ hồ đều muốn vặn vẹo.
 
Gorya ở một bên ôm bụng cười đến rung rẩy hết cả người, "Ai nha, không được rồi, make up của em đều muốn rớt.." - Nàng xem Peach vì mất mặt mà không thể ở lại đây thêm, chỉ biết thở phì phò mà đẩy cửa rời đi.
 
"Xin lỗi, để em chê cười rồi." - Becky xoay người nói với Gorya, nàng lại khoác tay tiếp tục cười - "Nào có, muốn cười cũng là cười cô ta a, cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, muốn gây hấn cũng phải lựa thời gian, chọn lựa người, chị Becky của em đâu phải là loại người để cho người khác dễ dàng bò lên đầu."

Becky chỉ cười cười mà không nói lời nào. Câu chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình nàng. Một buổi chiều quay chụp nàng đều luôn ở trong tình trạng hận không thể lập tức kết thúc cho nhanh.
 
Thời điểm tan cuộc, Becky cùng Mon liên hệ, trực tiếp lên xe Mon thẳng đến biệt thự của nàng.
 
"Sarocha, đã ở tại bên kia sao?" - Becky âm thầm xoa xoa đôi bàn tay, có chút khẩn trương.
 
"Đương nhiên. Hơn nữa nàng không biết em sẽ qua. Ôi, tôi nói xạo nàng hai câu, nói đi ra mua ít đồ, nàng liền tin. Tôi làm việc, em yên tâm đi." - Mon đắc ý liếc mắt Becky, tay trên vô lăng nhịp nhịp - "Thế nào, định như thế nào cảm tạ tỷ tỷ là tôi đây?"
 
Becky thực sự suy nghĩ một chút, quay đầu nói, "Cảm ơn."
 
"Liền câu này?" - Mon kinh ngạc lên giọng, lại nói - "Tính toán một chút nhé, coi như em nợ tôi một món ân tình được rồi." -  Nàng có thể thế nào đây, đây chính là người của Freen a, xảy ra chuyện gì thì có mà Freen đem nàng bóp chết.
 
Biệt thự của Mon hầu như đều nằm ở ngoại ô. Nàng chọn nơi này là vì thanh tịnh, hoàn cảnh tốt, nghỉ phép một chuyến thì nàng liền đến đây. Thời điểm khi xe sắp chạy đến nơi, Mon hữu ý vô ý mà dặn dò, "Ở trong ấy, có đầy đủ mọi thứ. Hai người chơi một chút, không cần cố kỵ. Cũng không cần lo lắng có người đi tìm đi, chìa khóa tôi có, đêm nay giao cho Freen bảo quản."
 
Becky mắt chỉ nhìn về phía trước, đôi môi mím chặt, hai ngón tay thay nhau vuốt thẳng. Mon liếc mắt một cái, liền cảm thấy thú vị.
 
Freen ở trong phòng khách hồi lâu, cũng không biết Mon đi mua thứ gì, lâu như vậy không trở lại. Nàng lấy trong túi xách điện thoại di động muốn gọi điện thoại, bỗng nghe được tiếng đóng cửa cùng âm thanh của giày cao gót, tựa hồ có chút hỗn độn.
 
"Mon, cậu làm sao..."
 
Đang muốn hỏi Mon tại sao lâu như vậy thì Freen liền nhìn thấy người đứng bên cạnh Mon, tất cả những gì muốn nói đều mắc nghẹn lại trong cổ họng. Khi thấy người kia, một đôi mắt thâm thúy như biển đêm, nàng không biết tại sao, bằng cách nào người này lại xuất hiện ở đây. Nàng chỉ có thể cảm giác được, sự tưởng niệm trong lòng nàng phát ra vô cùng nồng đậm.
 
Thời điểm không thấy Becky, loại tâm tình này là nhàn nhạt, bởi vì nàng biết cách ngăn là tạm thời. Có thể nàng không biết, Becky chính là chìa khóa để mở cánh cổng cảm xúc của nàng ra, chỉ cần một đôi mắt, lòng liền tràn lan nỗi nhớ.
 
"Được rồi, chìa khóa cửa chính ở đây." - Mon chịu không nổi loại nhìn nhau thâm tình này, cảm giác trên người đều phải nổi da gà theo rồi, nàng nói - "Tôi đi gọi đồ ăn, một hồi sẽ có người đưa tới. Hai người đừng có mà kịch liệt quá mà quên mở cửa. Sau đó sáng sớm ngày mai tôi lại đến để đón Tiểu Armstrong muội muội, được rồi. Freen, ngày mai trễ một chút hẳn đi, chìa khóa trong nhà tất cả đều ở ngăn kéo tủ TV, có đánh số, tự xem đi nhé."
 
Thanh âm giày cao gót của nàng càng lúc càng xa, dần dần trong phòng quay trở về sự yên tĩnh vốn có.
 
.

.
 
.
 
 
Editor có lời muốn nói: Chương sau ngọt chết con rồi. TvT
 
 
           
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro