Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8: Gặp mặt


Đến được Hồ Đại Minh, Từ Uyển cho người canh giữ ở trên bờ, còn bản thân nàng tự mình ra một chiếc đình ở giữa hồ, ngồi thưởng ngoạn, không khí ở nơi đây thật trong lành, thanh âm nơi núi rừng, thật sự khiến lòng người cảm thấy thanh tịnh, khác hẳn với nơi thành đô xô bồ chốn Côn Kinh kia. Nhưng lý do Từ Uyển đến Hồ Đại Minh không chỉ có vậy, mà còn là vì nơi này là khi kiếp trước, lần đầu nàng gặp được Chu Minh Thuần, nữ nhân kiêu hãnh, cao ngạo đó. Giờ đây, nàng thật sự cam nguyện đổi hết thảy những gì mà nàng đã xây dựng để được 1 lần nữa nhìn thấy bộ dạng đó của Chu Minh Thuần.

Ngồi một hồi lâu, Từ Uyển mới tiếc nuối đứng dậy, tiết trời đã không còn sớm nữa, vẫn là nên trở về thôi. Nhưng trong lúc bất cẩn, Từ Uyển đã vô tình để bay mất chiếc khăn tay của nàng, chiếc khăn tay đó là di vật duy nhất của mẹ nàng mà nàng còn giữ lại được, cho nên sốt sắng, nhanh chóng bảo hạ nhân giúp nàng trục vớt.

_Nhanh lên, vớt chiếc khăn tay lên cho cô nương.-Du Hoa sai bảo đám hạ nhân, có người thậm chí đã nhảy xuống nước. nhưng chiếc khăn tay trôi quá xa., cho dù là đám hạ nhân này bơi tới, sợ cũng không theo kịp.

Trong lúc Từ Uyển vô vọng nhìn chiếc khăn tay của mẹ nàng trôi đi càng xa, trong lòng như đã chết đi một ít. Vừa đúng lúc này, một thân ảnh sử dụng khinh công, lướt từ trên bờ ra phía mặt hồ, nhanh chóng đã lướt tới được chỗ của chiếc khăn tay, ở trên mặt nước nhẹ xoay người một vòng vớt lấy chiếc khăn tay đó, rồi lại dùng khinh công, đạp chân một cái, thân ảnh nhẹ nhàng bay trở lại ngôi đình là địa điểm gần nhất. Từ Uyển nhanh chóng đi đến, từ phía sau chỉ nhìn thấy bóng lưng của người kia, lại một thân nam tử, nam nữ có khác biệt, Từ Uyển không dám nhìn lâu, chị nhẹ thi lễ cúi đầu.

_Đã tạ công tử ra tay trợ giúp, đã giúp ta lấy lại chiếc khăn của mẫu thân.-Từ Uyển lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như tiết trời mùa thu, dễ nghe vô cùng.

Nam tử kia quay người, Từ Uyển cũng vẫn chưa nhìn lên. Nhưng nam tử kia đã nhanh cúi người.

_Vật quy nguyên chủ, cô nương không cần đạ tạ, là việc nên làm mà thôi.-Thanh âm của nam tử kia cũng vang lên, nhưng một lời nói của người trước mắt, khiến cho trái tim Từ Uyển như muốn ngừng đâp, nàng ngẩng đầu nhìn rõ dung mạo của người trước mắt.

Tướng mạo này, thanh âm này, cho dù có chết Từ Uyển cũng chỉ sợ sẽ vĩnh viễn không thể quên được, người trước mặt, vậy mà lại chính là... Chu Minh Thuần, là nàng ấy, lúc này, Từ Uyển nhịn không được, đã rơi nước mắt. Ngắm nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Chu Minh Thuần, nàng ấy vẫn còn sống, còn rất tốt, đứng trước mặt của nàng. Nàng nghĩ bản thân còn phải chờ thêm một năm nữa mới có thể gặp lại Chu Minh Thuần, vậy mà người tính không bằng trời tính, nàng rốt cuộc đã được gặp lại nữ nhân này rồi.

Chu Minh Thuần lúc này cũng nhìn lên, lại thấy được dung nhan của nữ tử trước mắt, xinh đẹp động lòng người, bộ dạng yêu kiều như nước, khó tránh cảm thấy thần người một lát, nhưng nữ nhân trước mắt, lại như vậy rơi nước mắt. Chu Minh Thuần vô thức cảm thấy bối rồi, trong lòng lại tự nhiên khó chịu vô cùng, sao mỹ nhân này, lại khóc rồi? Chu Minh Thuần luống cuống tay chân, không biết phải nói gì, từ trong người tìm thấy được khăn tay của bản thân, liền đưa tới cho Từ Uyển.

_Cô nương đừng khóc, có phải ta đã làm gì sai hay không?-Chu Minh Thuần đưa tới trước mặt Từ Uyển.

Từ Uyển lúc này mới nhận ra mình thất thố, liền ưu nhã nhận từ chỗ của Du Hoa lấy một chiếc khăn tay lau đi nước mắt, cũng không dám nhận lấy khăn tay của Chu Minh Thuần.

_Thật là thất lễ, chỉ là chiếc khăn tay kia của ta, là của di vật duy nhất mà tiên mẫu để lại, lúc nãy ta cứ nghĩ là sẽ mất đi chiếc khăn tay đó, nên nhịn không được tâm trạng xúc động, mong công tử đừng cười chê.-Từ Uyển rất nhanh tìm được một lý do.

_Không sao, nhớ nhung tiên mẫu, là chuyện thường tình.-Chu Minh Thuần nghe vậy tâm trạng cũng nhẹ đi, lễ độ nói với Từ Uyển. Sau đó đưa chiếc khăn tay kia lại cho Từ Uyển.

_Không biết quý tánh đại danh của công tử là gì? Nhìn công tử, dường như không phải là người ở đây.-Từ Uyển đưa tay, nhận lấy chiếc khăn, cũng tiện hỏi câu này. Phải tỏ ra là bản thân không biết Chu Minh Thuần, thật là khó chịu.

_Ta họ Diệp, là một thương nhân buôn muối tại kinh thành, thời gian gần đây do kinh thành thiếu hàng muối có chất lượng tốt, để bù số lượng, cha của ta sai ta tới Côn Kinh để tìm nguồn cung ổn định.-Chu Minh Thuần hồi đáp, thân phận giả đương nhiên là do Chu Minh Thuần đã chuẩn bị từ trước.

_Từ Uyển ra mắt Diệp công tử. Công tử đường xá xa xôi đến tận Côn Kinh, thật sự là vất vả, nhưng ta e rằng ngài sẽ không tìm được nguồn cung nào ở Côn Kinh đâu, vì chính Thành Côn Kinh hiện tại, cũng đang thiếu muối để tiêu thụ.-Từ Uyển không ngại nói thêm vài lời với Chu Minh Thuần. Hoá ra nàng ấy là vì chuyện thuế muối mà tìm đến.

_Cô nương hình như cũng rất rành chuyện buôn bán tại Côn Kinh?-Chu Minh Thuần nảy sinh hứng thú, thường là nữ nhân khuê các trong nhà, thì rất ít khi để tâm đến chuyện mua bán bên ngoài, nhưng Từ Uyển hình như lại tường tận rất rõ ràng.

_Bản thân ta cũng là một người làm kinh doanh. Nếu nói là tường tận thì không dám nhận, nhưng nếu nói có biết nội tình hay không, thì quả thật có một chút.-Từ Uyển khiêm nhường lên tiếng, ánh mắt không rời khỏi Chu Minh Thuần.-Công tử nếu muốn mua muối, ta vẫn có quen vài đầu mối có thể bán được cho ngài, coi như là báo đáp ơn trợ giúp của công tử khi nãy.

_Vậy thì thật cảm tạ cô nương.-Chu Minh Thuần mỉm cười thi lễ.

_Công tử... công tử! Người làm ta lo chết, sao tự nhiên người lại phi thân ra hồ như vậy chứ.-Lúc này hầu cận bên người Chu Minh Thuần mới hớt hải chạy đến.-Tổ tông của ta ơi, người không có bị thương ở đâu chứ?

_Ta không sao. Thật không có phép tắc gì cả.-Chu Minh Thuần liếc nhìn tên hầu cận này, tên Tiểu An Tử này thật là nhiều chuyện. Nếu không phải là biết hắn vì lo lắng cho nàng, nàng thật sự muốn mắng hắn.-Cô nương đừng cười chê, tên nô tài này nhiều khi chính là không có phép tắc như vậy.

_Công tử quá lời rồi, hắn chỉ là lo lắng cho công tử mà thôi. Mời công tử cùng ta dùng chén trà được chứ, coi như là hữu duyên gặp mặt, lấy trà thay rượu đi.-Từ Uyển cởi mở, chủ động mời Chu Minh Thuần.

Chu Minh Thuần cũng không từ chối, tiến tới cùng Từ Uyển nói chuyện uống trà. Chu Minh Thuần từ kinh thành xa xôi đến Nam quận Côn Kinh để điều tra thuế muối, sau là không có bất cứ được mật thám nào hữu dụng, trước là đến nơi xa lạ, vì để âm thầm điều tra mà phải giữ kín thân phận, không quen biết được ai ở Nam Quận Côn Kinh, cũng không biết phải điều tra từ đâu. Gặp được Từ Uyển, tư thái phong nhã lễ độ, lại dường như cũng là thương nhân có kinh nghiệm buôn bán, nếu từ miêng Từ Uyển điều tra được thêm một ít thông tin ưu cũng là chuyện tốt.

_Công tử tìm đến Nam quận để mua muối, có lý do gì đặc biệt hay không, nếu so với các nơi khác sản xuất muối, sao không thử một phen?-Từ Uyển nói chuyện một hồi cùng với Chu Minh Thuần, cũng cẩn thận hỏi câu này. Nàng cảm thấy câu hỏi này hiện tại nói ra, cũng nhất định sẽ không làm Chu Minh Thuần nghi ngờ.

_Nam Quận là nơi đô hội gần với Kinh thành nhất, ta cũng là muốn thử tìm mua hàng ở đây trước, nếu không có kết quả mới tìm đến những khu vực ở xa hơn.-Chu Minh Thuần hồi đáp.

_Nếu công tử không chê vậy ngày mai hãy đến tìm ta, ta có thể cung cấp cho ngài một số thương nhân buôn muối mà ta quen biết, có thể giúp ích được cho ngài.-Từ Uyển mỉm cười nói.

_Vậy thì cảm tạ công nương.-Chu Minh Thuần hữu lễ, âm thầm đánh giá nữ nhân trước mắt, dung mạo thì không nói, chỉ riêng cách nàng ấy nói chuyện, thưởng trà, cũng phảng phất phong vị của nữ tử có học thức. Điều này khiến Chu Minh Thuần có chút hoài nghi, Từ Uyển nếu không phải là thương nhân, vậy có khi nào là quan quyến hay không? Nhưng mà Chu Minh Thuần vẫn đánh liều.-Cô nương có cảm thấy gần đây, giá muối tăng cao hơn trước hay không?

_...-Từ Uyển nhìn lên Chu Minh Thuần, ánh mắt có chút cảm thấy thú vị, xem ra là đã hỏi đến vấn đề này rồi.-Sao lại không chứ, thuế muối tăng cao, giá muối cũng vì vậy mà đắt gấp 3-4 lần so với trước đây. Hiện tại dân chúng đến mua một tạ muối để sử dụng cũng rất khó, đừng nói đến buôn bán.

_Vậy cô nương cho rằng, chuyện thuế muối tăng, là do đâu?-Chu Minh Thuần tiếp tục, phóng lao thì phải theo lao thôi.

_Chuyện thuế muối, vốn là do triều đình kiểm soát, ta không hiểu chuyện chốn quan trường. Nhưng chuyện thuế muối lần này, ta đoán Chi châu Trịnh Diễm thoát không khỏi quan hệ.-Từ Uyển chỉ vi vơ suy đoán một câu.

_Trịnh Diễm?-Chu Minh Thuần nghe đến đây, ánh mắt có vẻ suy đoán xa xăm.-Sao cô nương lại nói như vậy?

_Chuyện Trịnh đại nhân, quyền cao chức trọng, tham ô hối lộ, liên đới tới các quan viên trong triều đường, ai ở Côn Kinh mà không biết chứ, chỉ có thể biết mà không nói, sợ gây hoạ sát thân mà thôi.-Từ Uyển mỉm cười.

_Vậy sao, cô nương lại tuỳ tiện nói những lời này với ta?-Chu Minh Thuần vui vẻ nhìn Từ Uyển.

_Ta tin công tử.-Từ Uyển ưu nhã lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro