
Chap 32: Hậu cung
Dùng ngọ thiện sau, Chu Minh Thuần đến thư phòng của nàng để đọc sách, Từ Uyển cũng theo hầu bên cạnh nàng. Chu Minh Thuần cũng tiện đọc và xử lý mấy công việc của Lễ bộ. Từ Uyển ở bênh cạnh đun trà rót nước, lại có thể nhìn Chu Minh Thuần làm việc.
Hôm nay Hoàng hậu rảnh rỗi, nên đến Túc An cung thăm Chu Minh Thuần. Chu Minh Thuần lúc này đang xử lý công việc thấy mẫu hậu tới liến rất nhanh đưa từ Uyển ra hành lễ.
_Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu vạn an./Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương thiên tuế.-Chu Minh Thuần cùng Từ Uyển quỳ xuống hành lễ.
_Đứng lên đi, Thụy An có tì nữ mới sao?-Hoàng hậu nương nương tiến vào thư phòng ngồi xuống, ánh mắt cũng để ý tới Từ Uyển.
_Dạ, mẫu hậu, nàng ấy là nữ tử con gặp ở Côn Kinh, tính tình cẩn thận, chu đáo, hầu hạ rất tốt.-Chu Minh Thuần tiện khen Từ Uyển.
Từ Uyển bị nhắc đến cũng cảm thấy chột dạ, nàng thậm chí còn không dám nhìn Tuyên hoàng hậu.
_Ngẩng đầu lên để bản cung ngắm nhìn, bản cung cũng đâu có ăn thịt ngươi.-Tuyên hoàng hậu yêu mị mỉm cười.
Lúc này Từ Uyển mới dám ngẩng đầu lên, lúc này nàng mới có thể nhìn thấy dung mạo của Tuyên hoàng hậu, mẫu hậu của Chu Minh Thuần. Quả nhiên là nữ chủ hậu cung, Từ Uyển biết Tuyên hoàng hậu giờ đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng dung mạo lại như vậy kiêu sa xinh đẹp, khí chất tỏa ra lúc nào cũng vô cùng cao quý. Đặc biệt là ánh mắt của Tuyên hoàng hậu, đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng như làn nước mùa thu, nhưng ánh mắt đó cũng dường như có thể nhìn rõ tâm tư của nàng. Giờ Từ Uyển đã hiểu rõ, sự xinh đẹp lộng lẫy của Chu Minh Thuần là di truyền từ ai.
_Dung mạo cũng rất xinh đẹp, Thuần nhi quả thật có mắt nhìn.-Tuyên hoàng hậu tán thưởng nhan sắc của Từ Uyển.-Đây có phải là nữ tử mà con cho người trở về kinh thành để lấy cao liền sẹo của bản cung không?
_Hồi mẫu hậu, chính là nàng ấy.-Chu Minh Thuần thừa nhận.
_Xem ra chính là ngươi đã cứu Thuần nhi của bản cung, bản cung phải trọng thưởng cho ngươi rồi.-Tuyên hoàng hậu mỉm cười.
_Nô tì được theo hầu điện hạ, đã là phúc phần cùng ban thưởng lớn nhất, không dám nhận công. Khi đó điện hạ liều mình muốn cứu nô tì mà không tiếc thân mình, nô tì cho dù có mất mạng, cũng không thể để điện hạ có nửa điểm thương tổn. Nô tì thật sự không dám nhận lời này của hoàng hậu nương nương.-Từ Uyển quỳ xuống, lên tiếng.
_Tính cách khiêm nhường này của ngươi, bản cung thích.-Tuyên hoàng hậu tiếu ý mỉm cười.-Nhưng lời bản cung nói ra, không thể thu hồi. Ngươi hộ giá Đích nữ của bản cung có công, ban thưởng 1 cặp phượng điểu bằng vàng.
_Nô tì... nô tì tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng.-Từ Uyển đầu tiên định từ chối, nhưng nhìn Chu Minh Thuần hướng nàng gật gật đầu, liền khấu đầu tạ ơn.
_Ái nữ của bản cung sắp xuất cung lập phủ riêng, sau này các ngươi theo hầu hạ, cũng phải tỉ mỉ chu đáo đó.-Tuyên hoàng hậu cũng tiện căn dặn các tì nữ, bao gồm cả Từ Uyển.
_Chúng nô tì tuân mệnh hoàng hậu nương nương.-Đám thị nữ nghe vậy cũng nhanh quỳ xuống.
_Được rồi, đứng hết lên đi.-Tuyên hoàng hậu ưu nhã phất tay. Sau đó lại nhìn sang Từ Uyển, không khỏi cảm thán trong lòng, nữ nhân này quả thật quá xinh đẹp động nhân tâm, đến nàng còn không khỏi nhìn thêm một lần, nếu để lại trong cung lâu chỉ sợ sẽ gây họa.-Nữ tử xinh đẹp như này, Thuần nhi nên giữ kỹ bên mình, tránh để các huynh đệ hoặc chính cả phụ hoàng của con nhìn thấy, lúc đó không dễ giải quyết đâu.
_Nhi thần biết, nhi thần sắp tới cũng sẽ đưa nàng ấy rời cung, đưa tới phủ đệ mới an bài trước cho nàng ấy.-Chu Minh Thuần hiểu ý của Tuyên hoàng hậu.
_Cho dù là giấu kỹ ở trong phủ, nhưng nói đến vị khuê mật đó của con, không phải cũng có thể làm chuyện mất mặt ở phủ của Lục ca của con sao. Phụ hoàng của con có thể nhìn trúng nữ tử như vậy cũng thật quá không để tâm mặt mũi.-Tuyên hoàng hậu nghĩ đến Lâm Tĩnh Uyển Dung, trong lòng càng không vui.-Mà con biết tin gì chưa, nàng ta có hỷ rồi đó.
_...-Chu Minh Thuần nghe tin này, cũng bất ngờ không kém lúc hoàng hậu nghe tin. Nhưng nàng ta đang được sủng ái, có hỷ là chuyện sớm muộn thôi, chỉ là không nghĩ.-Phụ hoàng quả thật tinh lực tràn đầy, là phúc của Đại Minh.
_Lời này của con nghe thật bùi tai, nhưng cũng giống như là đang châm chọc vậy.-Tuyên hoàng hậu nhếch môi.-Nàng ta có phúc phần này, cũng xem như nàng ta tốt số.
_Lâm Tĩnh Uyển Dung một lòng muốn chèo cao, nữ nhân như vậy, mẫu hậu cũng không cần tức giận.-Chu Minh Thuần lên tiếng.-Mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, uy thế vang khắp hậu cung, có công sinh hạ long phụng, trong cung này nữ nhân khác có thế nào cũng không thể cao quý được bằng mẫu hậu.
_Con nhắc đến ta càng phiền lòng Lục ca của con, chí khí không có, công danh cũng không, suốt ngày chỉ biết lang bạt vui chơi. Mẫu hậu cứ nghĩ đến nó là thấy phiền.-Tuyên hoàng hậu nghĩ đến Lục hoàng tử Chu Minh Lãng, cốt nhục thân sinh này lại càng đau đầu.-May mà có Thuần nhi, văn võ song toàn, là niềm hy vọng duy nhất của mẫu hậu.
Chu Minh Thuần cũng không nói gì thêm, chỉ đánh sang chuyện khác, chọc cho hoàng hậu vui vẻ. Hoàng hậu cùng Chu Minh Thuần ngồi tám chuyện hết nguyên một ngày, Chu Minh Thuần cũng rất vui vẻ ứng đối với Tuyên hoàng hậu, dù sao thì nàng cũng sắp xuất cung lập phủ, thời gian có thể mọi lúc được gặp mẫu hậu không nhiều nữa.
Buổi chiều, Chu Minh Thuần đưa mẫu hậu đi ra Ngự hoa viên dạo chơi, đi theo hầu bên nàng cũng chỉ có Từ Uyển và Quế Nhan. Chu Minh Thuần cùng với hoàng hậu ngồi ở ngự đình, vừa nhàn nhã uống trà, đánh cờ, thưởng hoa. Chu Minh Thuần cảm thấy mặc dù mẫu hậu đã có tuổi, nhưng tính cách vẫn thật như trẻ con, nhiều khi rất tùy hứng thích gì làm nấy, thích gì ăn nấy. Chỉ là hai mẫu tử đang vui vẻ nói chuyện thì lại có người xuất hiện phá hỏng cuộc vui.
_Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an.-Lâm tĩnh Uyển Dung vừa đúng lúc này đang dạo chơi ngoài Ngự hoa viên, thấy thân ảnh của Chu Minh Thuần và hoàng hậu, liền tiến tới thỉnh an.
_Thì ra là Uyển Dung muội muội.-Tuyên hoàng hậu thấy người tới là Lâm Tĩnh Uyển Dung, ánh mắt không khỏi lộ ra tiếu ý.-Muội muội đang mang thai, sao lại không nghỉ ngơi trong cung mà lại chạy ra ngoài rồi?
Từ Uyển lúc này mới ngẩng đầu lên, lén xem dung mạo của vị Dung quý nhân, thì ra đây chính là nữ nhân mà hiện tại điện hạ đang vô cùng chán ghét. Lâm Tĩnh Uyển Dung quả thật dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, mi mục thanh tú, nhưng khí thái lại có chút băng lãnh, cô độc, tựa như một đóa hoa lan bị che khuất trong cốc tối, ánh mắt dường như chứa đựng rất nhiều tâm sự, nhưng Từ Uyển cũng không dám nhìn thêm.
_Trong cung có chút bí bách, nên thần thiếp cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.-Lâm Tĩnh Uyển Dung lúc này mới hồi đáp.
_Trong cung bí bách sao? Sao muội muội không nói với bản cung, để bản cung đổi những đồ tốt hơn cho cung của muội, giờ muội mang long thai, là hồng nhan trân bảo trong mắt hoàng thượng. Nếu để hoàng thượng biết, sẽ lại trách bản cung không chăm sóc tốt cho muội.-Tuyên hoàng hậu lời nói ra, ngữ khí nghe có vẻ là quan tâm, nhưng câu nào cũng như kim nhọn, cố tình châm chọc.
_Thần thiếp không dám có suy nghĩ này, chỉ là thái y cũng khuyên thần thiếp nên hoạt động nhiều hơn, thần thiếp nghe lời dặn của Thái y nên...-Lâm Tĩnh Uyển Dung hồi đáp.
_Cũng được, dù sao trong cung hiện giờ có mỗi muội có phúc khí mang long thai, nên đi ra ngoài, gặp gỡ nhiều người để các phi tần trong cung cũng được hưởng lây loại phúc khí này.-Tuyên hoàng hậu tiếp tục.
_...-Chu Minh Thuần từ nãy tới giờ không lên tiếng, nhưng thấy mẫu hậu câu nào cũng muốn đả thương người, lại nhìn sang bộ dạng của Lâm Tĩnh Uyển Dung bị làm khó, nàng cũng không nỡ.-Mẫu hậu, Dung quý nhân đang mang thai, vẫn là để nàng ấy ngồi xuống trước đi.
_À đúng rồi, vẫn là Thuần nhi hiểu lễ nghĩa.-Tuyên hoàng hậu nhếch môi, giả vờ như lúc này mới nhận ra.-Muội ngồi xuống trước đi.
_Tạ hoàng hậu nương nương, tạ công chúa điện hạ.-Lâm Tĩnh Uyển Dung thi lễ tạ ơn, sau đó mới dám ngồi xuống.
_Bản cung và Thụy An đang đánh cờ, từ nãy đến giờ chưa thắng được ván nào, muội xem xong tiện mách nước cho bản cung.-Tuyên hoàng hậu cũng không có hứng làm khó dễ Lâm Tĩnh Uyển Dung nữa.
_Thần thiếp tuân lệnh hoàng hậu nương nương.-Lâm Tĩnh Uyển Dung mỉm cười.
Chu Minh Thuần không nói gì, chỉ tập trung ngồi đánh cờ. Nhưng Tuyên hoàng hậu được Lâm Tĩnh Uyển Dung chỉ nước, kỹ nghệ cũng cao hơn, gây khó dễ cho Chu Minh Thuần một hồi. Lâm Tĩnh Uyển Dung là tiểu thư khuê các, từ bé đã tinh thông cầm kỳ thi họa, lại trưởng thành cùng Chu Minh Thuần và Chu Minh Lãng, tất nhiên là kỹ nghệ cũng không hề thua kém Chu Minh Thuần. Sau một hồi, cuối cùng Chu Minh Thuần cũng thua ván cờ đầu tiên.
_Nhi thần thua rồi.-Chu Minh Thuần mỉm cười. Đưa tay đổ lại những quân cờ trên tay vào hộp.
_Được rồi, hôm nay đến đây thôi, bản cung mệt rồi. Thuần nhi, con đưa Dung Quý nhân trở về giúp bản cung, nàng ấy đang mang thai, mọi chuyện phải cẩn thận một chút.-Tuyên hoàng hậu thắng được ván cờ, tinh thần cung vui vẻ hơn,
_Dạ mẫu hậu.-Chu Minh Thuần nhận lệnh. Sau đó cùng Dung Quý nhân tiễn Tuyên hoàng hậu rời đi.
Chu Minh Thuần sau khi thấy Tuyên hoàng hậu đã khuất bóng, cũng không nói gì với Lâm Tĩnh Uyển Dung, chỉ quay lại nhìn Từ Uyển và Quế Nhan.
_Nàng và Quế Nhan trở về trước đi, chuẩn bị nước nóng, lát trở về ta muốn tắm rửa một chút. Ta tự mình đưa Dung quý nhân trở về.-Chu Minh Thuần căn dặn.
_Dạ, điện hạ.-Từ Uyển và Quế Nhan hành lễ, xong cũng nhanh chóng rời đi, trở về Túc An Cung.
Sau đó, Chu Minh Thuần cùng với Lâm Tĩnh Uyển Dung rời đi, Chu Minh Thuần đưa Lâm Tĩnh Uyển Dung trở về Xuân Hỉ cung của nàng. Trên đường đi, Chu Minh Thuần không nói lời nào với Lâm Tĩnh Uyển Dung, chỉ muốn đưa nàng về nhanh chóng cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro