Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12: Tính kế


Sáng hôm sau Từ Uyển tỉnh lại, thấy mình đang yên ổn nằm trên giường của căn phòng ngày hôm qua. Nàng cố gắng ngồi dậy, ôm đầu vì đau, lớn tiếng gọi Du Hoa.

_Tiểu thư?-Du Hoa nghe thấy tiếng Từ Uyển liền mở cửa tiến vào.

_Diệp công tử ở nơi nào? Sao ta lại ngủ ở đây?-Từ Uyển ôm đầu, đêm qua nàng nhớ, nàng không phải là cùng Chu Minh Thuần uống rượu sao?

_Đêm qua cô nương uống say nên đã ngủ gục, là Diệp công tử đưa cô nương về giường, ngài ấy đã rời đi rồi, còn không quên dặn ta đưa cô nương thứ này.-Du Hoa từ trong tay rút ra lệnh bài gỗ của Vạn Hoa lâu và ngân phiếu 500 lượng.

_...-Nhìn tờ ngân phiếu trên tay Du Hoa, Từ Uyển bật cười, Chu Minh Thuần thật sự là kẻ ngốc, nhưng tờ ngân phiếu 500 lượng này, cũng đủ làm Từ Uyển thấy vui vẻ, vì với số tiền lớn như vậy Chu Minh Thuần sẵn sàng bỏ ra, vậy thì xem ra đêm qua Chu Minh Thuần cảm thấy rất hài lòng, không phải sao?-Đích thân em tới khách điếm của Diệp công tử, trả lại cho nàng ấy hai thứ này, nói nàng ấy rằng đêm qua ta chưa có thể hiện đủ tốt để nhận 500 lượng này của nàng ấy, nói rằng nếu Diệp công tử sau còn muốn tìm đến, vậy Từ Uyển ta luôn sẵn sàng phụng bồi.

_...???-Du Hoa cũng không hiểu ý tứ của Từ Uyển, nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà gật đầu rời đi.

Lúc Chu Minh Thuần dùng bữa sáng xong, đang định đi ra ngoài tiếp tục điều tra, thì vừa đúng lúc Du Hoa tìm đến. Chu Minh Thuần nhận ra tì nữ này, là người của Từ Uyển. Du Hoa cũng rất lễ độ với Chu Minh Thuần, sau khi chào hỏi liền trao trả lại Chu Minh Thuần 2 đồ vật kia, không quên thuật lại tường tận những lời nói của Từ Uyển.

_Ngân lượng thì ta nhận, nhưng lệnh bài này là của Từ Uyển cô nương, thật sự không dám nhận.-Chu Minh Thuần lên tiếng.

_Cô nương bảo công tử nếu không nhận lệnh bài này chính là không coi cô nương là bằng hữu, với cả cô nương còn nói, vẫn muốn có cơ hội gặp lại công tử, nếu công tử không nhận lệnh bài, chính là sau này cô nương sợ sẽ không còn cơ hội gặp mặt với công tử nữa. Nên mong công tử đừng làm khó nô tì.-Du Hoa phản bác.

Chu Minh Thuần bối rối, lại bị đám hộ vệ xung quanh cười nhạo, hoá ra công chúa nhà bọn chúng còn có mị lực như vậy, được mỹ nhân luyến tiếc. Chu Minh Thuần chừng mắt, đám hộ vệ cũng rất nhanh như rùa rụt cổ. Lúc này Chu Minh Thuần cũng không còn cách nào khác nhận lấy ngân phiếu và lệnh bài kia từ tay Du Hoa.

_Vậy thay ta cảm tạ Từ Uyển cô nương, và mong cô nương về nói lại với Từ Uyển cô nương, rằng ta luyến tiếc tiếng đàn tranh của nàng, có thời gian nhất định ta sẽ lại đến thăm nàng ấy.-Chu Minh Thuần nói cho có lệ.

_Dạ, vậy nô tì không làm phiền công tử nữa, nô tì cáo từ.-Nói xong Du Hoa thi lễ quay người rời khỏi khách điếm.

Chu Minh Thuần không hiểu nhìn bóng của Du Hoa và tấm lệnh bài trên tay, Từ Uyển này rốt cuộc là có mưu tính gì chứ. Nữ nhân này ở trong lòng của Chu Minh Thuần, nàng đều không nhìn thấu tâm tư. Một nữ tử thông minh lại sắc sảo như Từ Uyển, có thật chỉ là một kỹ nữ thân phận thấp kém hay không? Mà mỗi hành động của nàng, mỗi nụ cười của nàng, đều khiến cho Chu Minh Thuần cảm thấy, nàng ấy thật sự không tầm thường.

_Công tử?-Vương hộ vệ lên tiếng gọi Chu Minh Thuần.

_Âm thầm cho người đi điều tra một chút về Vạn Hoa lâu, nếu không phải đêm qua tiếp xúc với Từ Uyển, ta vẫn là còn không có nghi hoặc, nhưng đến thời điểm hiện tại, ta không thể không đề phòng.-Chu Minh Thuần lên tiếng.

_Dạ công tử.-Vương hộ vệ nhận lệnh.

_Còn nữa, ta cảm thấy hiện tại chúng ta càng nên nhanh chóng thúc đẩy điều tra vụ việc lần này, cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Ngươi cầm lấy lệnh bài của ta, âm thầm đưa nó đến tay của Lưu Tử Hoa, nói hắn rằng sứ giả của triều đình đã đến Côn Kinh, muốn gặp mặt hắn đêm nay giờ Thân gặp ta ở Thanh Ân tửu quán, sau đó theo dõi nhất cử nhất động hắn, nếu hắn thật sự là đồng minh của triều đình vậy thì hắn sẽ cẩn thận mà đến.-Chu Minh Thuần căn dặn.

_Vâng công tử, nhưng gặp ở Tửu quán giờ đó, có sợ quá lộ liễu hay không? Giờ đó người trên phố vẫn còn chưa vãn mà?-Dương Hạo hỏi lại.

_Tối nay là lễ Hoa Đăng, chính là ra khỏi phủ vào thời điểm đó mới không bị nghi ngờ.-Chu Minh Thuần âm trầm.

_...-Vương hộ vệ hiểu ra, lúc này trong lòng mới nhìn thấu tâm ý của Chu Minh Thuần, hắn không hỏi nhiều nữa mà cung kính lĩnh mệnh sau đó liền rời đi.

--------------------------

Tối hôm đó, Chu Minh Thuần đúng giờ đến Thanh Ân tửu quán, Lưu Tử Hoa không lâu sau đó cũng đã xuất hiện. Lúc hắn nghe được tin tức rằng sứ giả triều đình đã đến Côn Kinh, còn muốn tìm hắn gặp mặt, hắn đương nhiên lo sợ trong lòng. Hắn biết chuyện thuế muối đã kinh động đến triều đình, nhưng không nghĩ sứ giả nhanh như vậy đã tìm đến, nhưng sao lại tìm đến hắn chứ?

Nhưng cho dù như thế nào, mệnh lệnh đã ban xuống, hắn không thể kháng lệnh, nhưng chỉ đến khi hắn chân chính gặp được sứ giả, hắn liền hoài nghi. Hắn biết triều đình nhất định sẽ cử người đi điều tra chuyện thuế muối, nhưng hắn không nghĩ sẽ cử một nam tử như vậy trẻ tuổi, nhìn người trước mắt đang nhàn nhã ngồi uống trà, trông cũng không chênh lệch với tuổi của hắn là bao.

_Lưu Tử Hoa tham kiến sứ giả.-Lưu Tử Hoa dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng cung kính hướng Chu Minh Thuần hành lễ.

_Lưu đại nhân đa lễ rồi, mời ngài ngồi.-Chu Minh Thuần âm trầm.

Lưu Tử Hoa cung kính, cẩn thận đứng dậy ngồi xuống bàn trà, đối diện với Chu Minh Thuần.

_Không biết sứ giả đại giá quang lâm, không biết lần này sứ giả đến tìm hạ quan là có chuyện gì?-Lưu Tử Hoa chưa hoàn toàn tin tưởng người trước mắt, chỉ có thể cẩn thận dò xét.

_Lưu đại nhân có lẽ hiểu rõ bản quan vì gì mà tới, chuyện thuế muối, không biết Lưu đại nhân có cách nhìn như thế nào?-Chu Minh Thuần nhếch môi.

_Việc này quan hệ trọng đại, lại là trọng sự của triều đình, hạ quan không dám hồ ngôn. Nhưng mà đối với chuyện thuế muối bị nhũng loạn, hạ quan cùng triều đình tất nhiên đều muốn điều tra cho rõ.-Lưu Tử Hoa lựa lời hồi đáp Chu Minh Thuần.

_Lần này bản quan đến Côn Kinh là muốn điều tra triệt để chuyện thuế muối, nhưng cần sự giúp đỡ của Lưu đại nhân, không biết Lưu đại nhân có nguyện ý giúp bản quan hay không?-Chu Minh Thuần vào thẳng vấn đề.

_Không biết hạ quan có thể giúp đỡ đại nhân như thế nào?-Lưu Tử Hoa cúi người.-Nhưng đại nhân, muốn ta giúp đỡ triều đình, ta không phải không dốc lòng, nhưng mà ta với đại nhân không quen không biết, làm sao ta có thể tin tưởng được ngài chứ?

Chu Minh Thuần hứng thú nhìn Lưu Tử Hoa, hắn cũng quả thật là kẻ thông minh, biết tính trước nghĩ sau, người như vậy nếu trung thành với nàng thì chính là chuyện tốt. Nhưng nếu hắn có hai lòng, vậy thì chính là đại hoạ, nhưng Chu Minh Thuần cũng hiểu rõ đạo lý: "Dùng người không nghi, Nghi người không dùng.". Vậy nên Chu Minh Thuần từ trong tay áo, rút ra một tấm kim bài và thánh chỉ nàng đã chuẩn bị tốt đưa về hướng của Lưu Tử Hoa.

Lưu Tử Hoa kinh hãi nhìn hai thứ được đưa tới trước mắt hắn, thánh chỉ thì không nói, nhưng mà tấm kim bài kia, là đại diện cho hoàng thân quốc thích, bên trên có chạm khắc một con rồng cùng hai mắt nạm 2 viên ngọc màu đỏ thẫm. Tấm kim bài này, là chỉ có hoàng thân thuộc dòng dõi chính thống của đế vương mới có quyền sử dụng. Bên cạnh con rồng kia còn có một chứ Tứ, hoàng đế hiện tại không có Tứ hoàng tử, mà chỉ có Tứ công chúa, người trước mặt Lưu Tử Hoa hiện tại, chẳng lẽ là Thuỵ An công chúa lừng danh từng cứu giá tiên hoàng sao? Nhìn đến đây, Lưu Tử Hoa nhanh chóng quỳ xuống hướng Chu Minh Thuần hành lễ.

_Hạ quan có mắt như mù, không biết công chúa điện hạ đại giá quang lâm, mong công chúa điện hạ thứ tội.-Lưu Tử Hoa sợ hãi nói.

_Lưu đại nhân miễn lễ, hiện tại ta là dùng thân phận Thương nhân buôn muối để trà trộn vào Côn Kinh điều tra. Đại lễ này của ngài sau này cũng miễn đi, cho đến khi chúng ta cùng triệt để điều tra rõ việc thuế muối, ta không cho phép ngài ở trước mặt ta quỳ gối như vậy nữa, ngài hiểu rõ rồi chứ?-Chu Minh Thuần âm trầm.

_Vâng, hạ quan đã rõ.-Lưu Tử Hoa lĩnh mệnh, sau đó liền đứng lên, cẩn thận ngồi lại vào bàn.-Không biết hạ quan, có thể giúp đỡ gì cho triều đình, chỉ cần là việc hạ quan có thể làm, hạ quan quyết vạn tử bất từ.

_Việc thuế muối này quan hệ trọng đại, không thể trực diện đối đầu với kẻ chủ mưu. Nhưng bản công chúa biết được, trong vụ việc này Trịnh Diễm không thoát khỏi có quan hệ. Muốn điều tra, chúng ta phải bắt đầu từ sổ sách thương mại của Côn Kinh từ 2 năm đổ lại đây. Mà những sổ sách này, chỉ e rằng đang ở trong tay của Trịnh Diễm.-Chu Minh Thuần âm trầm.

_Sổ sách thương mại? Không phải sổ sách đã được trình lên triều đình cách đây hơn 1 tháng rồi sao?-Lưu Tử Hoa không hiểu.

_Nếu số liệu trong đống sổ sách đó là thật, thì còn cần bản quận chúa đến tận đây để điều tra sao, số sổ sách đó đa phần đều đã bị làm giả rồi.-Chu Minh Thuần nhếch môi.-Để làm giả được lượng lớn số sổ sách đó, nhất định là đã có chuẩn bị từ trước, đây hẳn là âm mưu trong thời gian dài và có suy tính rất kỹ lưỡng. Vậy nên, chúng ta không thể khinh suất hành động, quan trọng là hiện tại sổ sách thật, đang nằm ở đâu.

_Vậy công chúa điện hạ, không biết đã có kế hoạch gì chưa?-Lưu Tử Hoa nhỏ giọng.

_Chuyện thuế muối lần này bị phát hiện, là do có người thu thập chứng cứ, gửi nặc danh cho triều đình, chứng cứ người thần bí này gửi là số liệu gần như là chính xác nhất được lấy từ sổ thương mại thật tại Côn Kinh. Bản cung muốn ngài âm thầm điều tra, tìm ra được người đã gửi bản tố cáo nặc danh này. Cho dù người này là ai, thì hắn nhất định có thể tiếp cận được với sổ sách thật, thậm chí hắn còn đang làm việc ngay dưới trướng của Trịnh Diễm, ngài hãy bắt đầu từ đó đã. Hiện tại ở Côn Kinh, bản công chúa cũng đã cho ám vệ của triều đình theo dõi gắt gao trên dưới. Không giấu gì ngài, phụ hoàng lần này để điều tra triệt để thuế muối, đã âm thầm cho điều động không ít nhân lực, nếu ngài có thể hỗ trợ bản công chúa, vậy con đường công danh sau này của ngài nhất định sẽ rộng mở.-Chu Minh Thuần lên tiếng.

_...-Lưu Tử Hoa nghe đến đây liền nuốt nước bọt, xem ra lần này, Trịnh Diễm nhất định khó thoát khỏi tử nạn.-Hạ quan nhất định sẽ cùng triều đình, điều tra triệt để thuế muối, quyết không hai lòng.

_Tốt, bản công chúa tin vào lời này của ngài.-Chu Minh Thuần mỉm cười gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro