
Chương 84: Bức Tranh Của Riêng Họ
Sau đêm "hỗn chiến" bột mì hôm đó, mọi thứ dường như đã quay trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng cũng có những thứ đã lặng lẽ thay đổi mãi mãi.
Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi của Cố Thanh Hàn. Nàng không ra ngoài, chỉ ở nhà, buộc tóc cao, mặc một chiếc áo thun cũ và bắt đầu công cuộc dọn dẹp căn hộ. Với nàng, ngày nghỉ không phải để thư giãn, mà là để giải quyết hết những công việc nhà đã tồn đọng suốt cả tuần bận rộn.
Nàng đang loay hoay lau dọn kệ sách thì chuông cửa đột ngột vang lên.
Cố Thanh Hàn có chút ngạc nhiên. Nàng không hẹn ai hôm nay cả. Có lẽ là Cố Tiểu Mạc để quên đồ chăng? Nàng vừa lau tay vào chiếc tạp dề cũ vừa đi ra mở cửa.
Nhưng người đứng ngoài cửa lại khiến nàng sững sờ trong giây lát.
Triệu Lam.
Cô không mặc vest, cũng không mặc váy dạ hội. Cô chỉ đơn giản trong một chiếc áo lụa màu xanh rêu, quần tây ống suông và chân đi một đôi giày bệt thanh lịch. Mái tóc dài được buộc hờ sau gáy, gương mặt trang điểm rất nhẹ, trông cô vừa thoải mái, gần gũi, nhưng vẫn toát ra một khí chất sang trọng khó tả.
Sự xuất hiện của cô ở đây, vào một buổi sáng bình thường thế này, trong một bộ dạng đời thường như vậy, khiến Cố Thanh Hàn có chút không quen.
"Triệu... Triệu Lam? Sao chị... lại ở đây?" Nàng lắp bắp.
Triệu Lam tựa người vào khung cửa, khoanh tay, khoé môi cong lên thành một nụ cười đầy ý vị. "Tôi không thể đến được à?"
"Không, ý tôi là... không báo trước..." Cố Thanh Hàn luống cuống, vô thức nhìn lại bộ đồ ở nhà lôi thôi của mình.
Triệu Lam không để nàng bối rối lâu. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại mang một sự áp đặt không thể chối từ: "Hôm nay cô được nghỉ. Đi với tôi một chuyến."
Cố Thanh Hàn chớp mắt, hoàn toàn không theo kịp logic của cô, "Hả? Nhưng tôi đang dọn dẹp nhà cửa... còn phải đi chợ chuẩn bị bữa tối..."
Triệu Lam khẽ liếc vào trong căn hộ, rồi lại nhìn nàng, ánh mắt như đang nói "mấy việc đó có quan trọng bằng tôi sao?".
"Việc nhà có thể làm sau. Bữa tối có thể ăn ngoài." Cô thản nhiên nói, rồi bước vào trong, tự nhiên như nhà mình, cầm lấy chiếc áo khoác mỏng của Cố Thanh Hàn đang treo trên giá.
"Nhưng... đi đâu chứ?" Cố Thanh Hàn vẫn cố gắng phản kháng một cách yếu ớt.
Triệu Lam đặt chiếc áo khoác vào tay nàng, rồi ghé sát lại, nụ cười trở nên đầy bí ẩn và quyến rũ.
"Đi rồi sẽ biết." Cô thì thầm. Cứ coi như là... 'phúc lợi' đặc biệt mà bà chủ dành cho nhân viên quan trọng nhất của mình."
Năm chữ "nhân viên quan trọng nhất" như một câu thần chú, đánh thẳng vào tâm trí Cố Thanh Hàn, khiến mọi lời từ chối của nàng đều nghẹn lại trong cổ họng. Nàng ngẩn người nhìn cô, nhìn vào ánh mắt vừa trêu chọc vừa chân thành của người phụ nữ này.
Trước khi nàng kịp định thần lại, Triệu Lam đã khẽ nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, kéo nàng ra khỏi cửa.
"Đi thôi, bà chủ Cố."
Cánh cửa căn hộ đóng lại, bỏ lại sau lưng cả căn nhà còn đang dọn dở và một Cố Thanh Hàn vẫn còn đang ngơ ngác, bị "bắt cóc" một cách vô cùng quang minh chính đại.
Cố Thanh Hàn ngồi yên trên ghế phụ, hai tay vẫn còn ôm chiếc áo khoác mà Triệu Lam dúi cho. Nàng vẫn chưa hết bàng hoàng trước màn "bắt cóc" giữa ban ngày ban mặt này. Nàng liếc sang người bên cạnh.
Triệu Lam đang tập trung lái xe, khóe môi vẫn còn vương một nụ cười đắc ý. Cô dường như rất tận hưởng vẻ mặt ngơ ngác của nàng.
"Rốt cuộc là chúng ta đi đâu vậy?" Cố Thanh Hàn không nhịn được, đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng. "Cái 'phúc lợi' mà chị nói... không phải là bắt tôi đi bán sức lao động đấy chứ?"
"Cũng gần đúng." Triệu Lam thản nhiên đáp.
"Hả?"
"Sắp tới rồi, đừng nôn nóng." Cô nháy mắt một cái, rồi tập trung vào việc chuyển làn.
Chiếc xe lướt qua những khu trung tâm thương mại sầm uất, những nhà hàng sang trọng mà Cố Thanh Hàn đã lờ mờ đoán trong đầu. Nhưng không, Triệu Lam không hề có ý định dừng lại. Cô rẽ vào một con đường lớn, rợp bóng cây, nơi tập trung những tòa nhà có kiến trúc hiện đại và tinh tế.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một khu phức hợp khổng lồ bằng kính và thép, với những dòng chữ nghệ thuật mang tên các thương hiệu nội thất xa xỉ từ khắp nơi trên thế giới.
Cố Thanh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn ngơ ngác. Nàng có thể thấy bên trong những showroom lộng lẫy là sofa, bàn ghế, đèn trang trí...
"Đây là... khu bán đồ nội thất?" Nàng quay sang Triệu Lam, giọng điệu đầy hoài nghi. " 'Phúc lợi đặc biệt' của chị là dắt tôi đi xem bàn ghế sao?"
Triệu Lam không trả lời ngay. Cô tắt máy, tháo dây an toàn, rồi quay sang nhìn thẳng vào Cố Thanh Hàn. Nụ cười trêu chọc trên môi cô đã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn dịu dàng và chân thành đến lạ.
"Cô đã biến căn bếp của tôi thành một bãi chiến trường. Giờ phải giúp tôi biến một căn nhà trống thành một mái ấm để bù lại chứ."
Lời nói đó, đặc biệt là hai chữ "mái ấm", khẽ chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Cố Thanh Hàn. Nàng sững người. Toàn bộ sự khó hiểu và hờn dỗi ban nãy của nàng tan biến trong khoảnh khắc.
Nàng đột nhiên hiểu ra. Đây không phải là một trò đùa. Đây không phải là một buổi đi xem đồ đạc đơn thuần.
Đây là một lời mời. Một lời mời bước vào một không gian riêng tư hơn, một tương lai thân mật hơn.
"Đi thôi," Triệu Lam đã bước ra khỏi xe từ lúc nào, lịch lãm mở cửa cho nàng, "chuyên gia thẩm mỹ của tôi."
Cố Thanh Hàn hít một hơi, trái tim vẫn còn đập loạn, nhưng vẫn đưa tay ra, để Triệu Lam nắm lấy và dắt nàng bước ra khỏi xe, tiến về phía thế giới của những "mái ấm" đang chờ được xây dựng.
Không gian bên trong rộng lớn và tĩnh lặng, khác hẳn sự xô bồ của thế giới bên ngoài. Mùi gỗ mới, da thuộc và tinh dầu thoang thoảng trong không khí. Cố Thanh Hàn cảm thấy hơi choáng ngợp trước sự sang trọng này, trong khi Triệu Lam lại sải bước tự nhiên như thể đây là phòng khách nhà mình.
Điểm dừng chân đầu tiên của họ là khu vực trưng bày sofa.
Cố Thanh Hàn ngay lập tức bị thu hút bởi một chiếc sofa bọc vải nỉ màu kem, có phần đệm dày và sâu lòng. Nàng theo bản năng ngồi thử xuống, và cả cơ thể như được một đám mây mềm mại ôm lấy. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra từ môi nàng.
Triệu Lam lúc này đang đứng trước một bộ sofa da màu xám tro theo phong cách tối giản của Ý, giá gấp đôi cái vừa rồi, gương mặt hiện rõ vẻ hài lòng. Cô liếc sang hướng nàng, nhướn mày: "Gu của cô đúng là thực tế."
"Ghế là để ngả lưng sau một ngày mệt mỏi, không phải để trưng bày." Cố Thanh Hàn lầm bầm, nhưng mắt thì vẫn nhắm nghiền tận hưởng sự thoải mái.
Một nữ nhân viên bán hàng mỉm cười tiến lại gần: "Chào hai cô, hai cô đang chọn sofa cho nhà mới ạ? Chiếc sofa cô đây đang ngồi là mẫu bán chạy nhất của chúng tôi, rất hợp với phong cách ấm cúng, gia đình."
Bị nói trúng tim đen, Cố Thanh Hàn giật mình, vội vàng ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng, "Không... không phải, chúng tôi chỉ xem thôi..."
Triệu Lam nhìn dáng vẻ lúng túng của nàng, rồi lại nhìn vẻ mặt thoải mái không giấu được của nàng vài phút trước. Cô không nói gì, chỉ quay sang nói với nữ nhân viên, giọng điệu dứt khoát: "Lấy bộ màu kem này."
Cả Cố Thanh Hàn và cô nhân viên đều có chút ngạc nhiên. Nữ nhân viên mỉm cười đầy ẩn ý, còn Cố Thanh Hàn thì chỉ biết cúi đầu, hai tai nóng ran.
Cuộc "đàm phán" tiếp theo diễn ra ở khu vực phòng làm việc. Họ nhanh chóng đồng ý chọn một chiếc kệ sách bằng gỗ sồi sẫm màu, cao kịch trần.
"Một nửa sẽ là kịch bản và sách về điện ảnh." Triệu Lam nói, vạch ra kế hoạch.
Cố Thanh Hàn lập tức bổ sung: "Nửa còn lại phải là tiểu thuyết–"
Rồi như sực nhớ ra điều gì, nàng vội vã 'chữa cháy': "Ý là... tôi nghĩ một ảnh hậu như chị hẳn sẽ phải... đọc rất nhiều tiểu thuyết..."
Triệu Lam phì cười nhìn nàng, không phản bác. Đi được vài bước, cô lại nói thêm: "Và một góc nhỏ cho truyện cổ tích của Tiểu Mạc."
"..."
Không khí trở nên có chút ngượng ngùng khi họ bước vào khu vực phòng ngủ. Cố Thanh Hàn cố tỏ ra chuyên nghiệp, chỉ tập trung xem xét chất liệu của khung giường. Triệu Lam lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, cô chỉ vào hai chiếc đèn ngủ có thiết kế khác nhau.
"Cô nghĩ xem... chúng ta nên đặt đèn ngủ ở bên nào thì tiện hơn?"
Hai chữ "chúng ta" trong bối cảnh này khiến Cố Thanh Hàn khựng lại. Nàng biết Triệu Lam đang cố tình.
"Tôi... tôi đâu có ngủ ở đây..." Nàng lắp bắp, vội lảng đi. "Chị thích bên nào thì đặt bên đó."
Triệu Lam không cho nàng thoát. Cô bước lại gần hơn, giọng nói trầm thấp, khẽ thì thầm đủ để hai người nghe: "Vậy sao? Nhưng tôi lại nghĩ, có người sẽ thích đọc sách một chút trước khi ngủ, ví dụ như là... tiểu thuyết? Ánh sáng vàng ấm chắc sẽ dễ chịu cho mắt hơn, đúng không?"
Cố Thanh Hàn hoàn toàn cứng họng. Đối phương đang mô tả chính xác thói quen của nàng. Nàng chỉ có thể quay mặt đi để che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình, không nói được lời nào.
Triệu Lam nhìn vành tai đã đỏ ửng của nàng, khẽ mỉm cười, hài lòng vì đã thắng một ván nữa.
Hai người lại đi sâu hơn vào trong. Ở đây đúng là thứ gì cũng có, mà giá cả thì xem tới đâu rùng mình tới đó. Tài chính có hạn như Cố Thanh Hàn tuyệt nhiên không dám ý kiến.
"Cô có muốn mua một cái không?" Triệu Lam chỉ tay vào một chiếc giường đôi sang trọng vô cùng bắt mắt.
Cố Thanh Hàn nhìn theo, suýt chút nữa ngất xỉu với cái thiết kế này.
Chiếc giường đặt ở trung tâm gian trưng bày khiến cả không gian như sáng bừng. Khung gỗ được chạm khắc tinh xảo, dát lớp sơn ánh ngọc trai, từng đường cong uốn lượn mềm mại như vạt váy khiêu vũ. Mái vòm phủ rèm voan trắng muốt rủ xuống bốn góc, nhẹ nhàng bay theo làn gió điều hòa. Ga trải giường bằng lụa hồng phấn, gối ôm xếp thành từng lớp, tạo nên cảm giác vừa xa hoa vừa mộng mị. Đó không chỉ là một chiếc giường, mà giống hệt như một tòa cung điện thu nhỏ dành riêng cho nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Không cần hỏi cũng biết, món nội thất này trị giá không hề nhỏ.
Nó phải gấp mười lần cái giường cũ kỹ nhà nàng.
Theo lý trí, Cố Thanh Hàn lẽ ra phải bĩu môi chê bai ngay lập tức. Nhưng trong một tích tắc, ánh mắt nàng lại vô thức dừng lại trên lớp rèm voan mơ mộng đó lâu hơn bình thường một chút. Một tia sáng lấp lánh, khao khát rất trẻ con thoáng qua đáy mắt, nhanh đến mức chính nàng cũng không nhận ra.
Nhưng Triệu Lam đã nhìn thấy.
"Chị mà cũng thích kiểu dáng này à?" Cố Thanh Hàn vội quay đi, che giấu sự thích thú kì lạ của mình bằng giọng điệu ghét bỏ.
"Đâu có, mua cho cô mà."
"Hả?"
Dù không phải người chi trả, nhưng nhìn vào bảng giá đặt ở bên cạnh, da đầu của Cố Thanh Hàn vẫn không thể ngừng co giật, "Tôi có giường rồi mà?"
"Nhưng không đủ cho hai người nằm."
"..."
Trời đất ơi ý gì đây? Không sợ nhân viên người ta hiểu lầm hả má????
"Chị..." Cố Thanh Hàn còn tưởng mình nghe nhầm, lập tức quay phắt sang hỏi: "Chị đừng có chọc tôi nữa được không?"
Mặt Triệu Lam tỉnh bơ, cúi xuống dùng tay thử độ mềm ga giường, "Không lẽ nhìn tôi chưa đủ nghiêm túc sao?"
Thấy cô không có vẻ gì là đang đùa, Cố Thanh Hàn vội lấy tay che miệng ho nhẹ vài tiếng. "Nhưng mà nó—"
Hai chữ "đắt quá" nàng không biết làm sao thốt ra thành lời, trong khi nhân viên cửa hàng vẫn còn đứng ngay bên cạnh.
Triệu Lam như 'bắt' được sóng não của nàng, gật gù nói: "Đành 'để tạm' ở nhà tôi vậy."
Sau khi dạo khắp các gian trưng bày, nhân viên bắt đầu ghi lại danh sách dài dằng dặc những món mà Triệu Lam đã quyết. Cố Thanh Hàn ngồi bên cạnh, vẫn còn hơi bàng hoàng, vừa ngượng vừa lo.
"Chị thật sự mua hết luôn hả?" Nàng khẽ hỏi, giọng lí nhí như học sinh tiểu học lỡ nghịch hỏng đồ chơi.
Triệu Lam ký vào đơn đặt hàng, bình thản như đang mua vài quyển sách ngoài hiệu: "Nếu đã định là nhà thì phải đầy đủ. Còn không thì đâu gọi là nhà."
Chữ "nhà" một lần nữa rơi xuống, nặng tựa hòn đá trong lòng Cố Thanh Hàn. Nàng không dám ngẩng lên, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình, hai tai đỏ rần.
Họ đi dạo qua một hành lang nối dài, dẫn đến một không gian trưng bày khác, yên tĩnh và có phần trang trọng hơn. Đây là khu vực dành cho các tác phẩm nghệ thuật trang trí.
Cả hai cùng đi trong im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng, nhưng lại có một sự đồng điệu không lời.
Và rồi, hai người dừng lại.
Gần như là cùng một lúc, ánh mắt của họ bị thu hút bởi một bức tranh trừu tượng khổ lớn treo ở chính giữa bức tường.
Bức tranh không có một hình thù cụ thể nào. Nửa bên phải là những vệt màu nóng đỏ, cam, vàng đan xen, chồng chéo lên nhau một cách hỗn loạn, như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội. Nhưng nửa bên trái lại là một mảng xanh thẳm sâu hun hút, tĩnh lặng như mặt hồ đêm, điểm xuyết vài vệt trắng bạc như ánh sao. Hai mảng màu đối lập không hề bị một đường thẳng ngăn cách, mà quyện vào nhau ở trung tâm, nơi sắc đỏ của lửa và sắc xanh của nước giao thoa, tạo thành một vùng màu tím huyền ảo, vừa bí ẩn, vừa yên bình.
Cố Thanh Hàn bị hút hồn vào đó. Nàng có thể cảm nhận được năng lượng phát ra từ bức tranh.
"Nó..." Nàng khẽ thốt lên, giọng nói có phần mơ màng. "Vừa hỗn loạn, vừa yên bình. Giống như có một trận bão xoáy, nhưng lại có một khoảng lặng ở giữa, khiến người ta cảm thấy an tâm."
Triệu Lam không nhìn vào bức tranh nữa.
Ánh mắt cô hoàn toàn tập trung vào Cố Thanh Hàn, vào gương mặt nghiêng nghiêng đang chìm đắm trong nghệ thuật của nàng. Dưới ánh đèn của phòng trưng bày, gò má của Cố Thanh Hàn ửng lên một sắc hồng nhẹ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Giọng Triệu Lam trầm xuống, khẽ khàng nhưng lại rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
"Giống như chúng ta vậy."
Cố Thanh Hàn giật mình, vội quay sang nhìn cô. Triệu Lam không phải đang nói đùa. Ánh mắt cô lúc này sâu thẳm, dịu dàng và chứa đầy những cảm xúc mà Cố Thanh Hàn không thể gọi tên, nhưng lại có thể cảm nhận được một cách vô cùng rõ ràng.
Nàng hiểu ý cô. Sự dữ dội, hỗn loạn bên ngoài là cuộc sống, là những cuộc chiến mà họ phải đối mặt. Còn sự bình yên ở trung tâm... chính là khoảnh khắc này, là khi họ ở bên cạnh nhau.
Triệu Lam không đợi nàng trả lời. Cô khẽ mỉm cười, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng đầy cảm xúc, rồi quay sang người quản lý phòng tranh đang đứng gần đó, giọng nói đã quay trở lại với sự quyết đoán thường ngày.
"Tôi lấy bức tranh này."
Cố Thanh Hàn chỉ đứng đó, tim vẫn còn đập loạn, nhìn Triệu Lam ung dung ký tên vào một tờ giấy, hoàn tất mọi thủ tục chỉ trong vài phút.
...
Rời khỏi showroom, hai người sánh bước cạnh nhau. Bầu trời xế chiều rắc xuống ánh nắng vàng mật ong, phản chiếu trên lớp kính của tòa nhà, loang loáng như một thước phim. Trong tay Cố Thanh Hàn vẫn còn cầm tập catalog mà nhân viên đưa. Nàng vừa đi vừa vô thức siết chặt mép giấy, không dám quay sang nhìn người bên cạnh.
Triệu Lam bỗng dưng nghiêng vai về phía nàng, thấp giọng: "Cảm ơn chuyên gia thẩm mỹ. Nhà tôi... giờ đã bắt đầu có dáng hình rồi."
Cố Thanh Hàn mím môi, không trả lời. Nhưng khóe miệng nàng lại khẽ cong lên, như giữ không nổi.
Ánh chiều kéo dài bóng hai người, nhập vào nhau trên nền gạch sáng bóng.
Hôm nay, họ không chỉ chọn một cái sofa, một cái giường.
Họ đã cùng nhau phác thảo nên những đường nét đầu tiên cho một bức tranh chung. Một bức tranh vừa hỗn loạn, vừa bình yên.
Một bức tranh của riêng họ.
Và căn "nhà" mà họ vừa cùng nhau xây dựng, bắt đầu từ hôm nay đã không còn chỉ tồn tại trong tưởng tượng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro