Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Chương 33: Lại giao đấu với Kim Luân Pháp Vương!

Đám người Hoàng Dung núp ở sau ngọn núi để trốn tránh Kim Luân Pháp Vương truy đuổi, Tề Mạc Hi phải ở lại một mình đối đầu với hắn ta, ưu thế tuy không chiếm được bao nhiêu nhưng vẫn giữ được chân của hắn cho đến khi Hoàng Dung gọi được Quách Tĩnh tới ứng cứu.

Tề Mạc Hi dùng Lăng Ba Vi Bộ nhanh nhẹn linh hoạt di chuyển qua lại né tránh từng chiêu thức của Kim Luân Pháp Vương, trên trán nàng lấm tấm bạc hãn ( mồ hôi ), song chưởng va chạm nhau tạo thành một tiếng vang. Cả hai người đều đồng loạt lui về phía sau vài bước. Mắt nhìn mắt, phòng thủ tư thế, không gian lặng im chỉ nghe tiếng gió thổi xào xạc.

" Tiểu nha đầu không ngờ võ công của ngươi lại cao thâm như vậy! Có thể nói cho ta biết sư phụ của ngươi là ai? " Kim Luân Pháp Vương nhìn nàng ánh mắt đánh giá, ở cái tuổi như nàng mà võ công đã đạt đến cảnh giới này, sư phụ nhất định là tuyệt thế cao thủ. Nếu hắn có thể giao thủ với sư phụ của tiểu nha đầu này không chừng võ công sẽ được nâng cao thêm một bậc. Nhưng nếu Trung Nguyên tồn tại những tuyệt thế cao thủ ẩn danh như vậy sẽ trở thành quân Mông Cổ bất lợi. Tránh hậu hoạn về sau nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Hắn tuy là kẻ si mê võ công nhưng lệnh của Đại Hãn Mông Cổ không thể không nghe. Lần này để hắn gặp nàng, thì coi như số nàng đã tận.

" Sư phụ của ta chỉ là người vô danh trên giang hồ không đáng nhắc tới. Nhưng còn ngài đây, nếu đã ở đại hội anh hùng bại dưới tay ta, sao vẫn còn ở lại Trung Nguyên không chịu về thảo nguyên xanh thẳm, nơi đó vốn là nơi của các ngươi. Người Trung Nguyên chúng ta không thể để các ngươi chiếm lĩnh nhà của mình! " Tề Mạc Hi mỗi lời nói đều là châm chọc, nhưng lại rất có đạo lý. Đất Trung Nguyên thì người Trung Nguyên sinh sống, con dân Mông Cổ chỉ thuộc về đại mạc, thảo nguyên bát ngát của bọn họ. Mỗi người đều có nơi cư ngụ riêng, hà cớ chi xâm phạm lẫn nhau, không những hao tài tốn của, người chịu khổ chỉ có con dân của mình!

" Một đứa miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng muốn luận đạo lý với ta! Lần trước, ở đại hội anh hùng ta vẫn chưa thỉnh giáo cao chiêu của ngươi. Hôm nay, nhất định phải so tài cao thấp! " Kim Luân Pháp Vương sắc mặt đen lại, coi ra bị nàng chọc tức không nhẹ, Long Bàn Nhược Chưởng của hắn muốn phải lĩnh giáo tài năng của Tề Mạc Hi.

Tề Mạc Hi mím môi, coi ra bữa nay không đánh không được, nhìn hắn mặt đằng đằng sát khí khẳng định muốn giết nàng, một là đánh bại hắn, hai là bị hắn giết, nàng không có sự lựa chọn. Dung Nhi tỷ tỷ nhất định rất lo lắng cho nàng, nàng phải sống trở về. Liền ngẩng cao đầu đối mặt Kim Luân Pháp Vương trả lời " Hảo, chúng ta sẽ so cao chiêu ở đây. Còn thỉnh tiền bối thủ hạ lưu tình! " nói rồi liền bày ra tư thế chiến đấu, cặp mắt kiên định không hề run sợ, làm cho Kim Luân Pháp Vương trong lòng phải nể phục.

Hai người quyền cướp đấu đá trên không trung, cây cối đều bị phách đổ ngã đã qua một canh giờ mà vẫn bất phân thắng bại. Người nào người náy thể lực không còn nhiều đều đã thấm mệt. Tề Mạc Hi vận nội công truyền vào các đầu ngón tay, kết hợp với Lăng Ba Vi Bộ, vừa di chuyển qua lại né tránh vừa bắn từ đầu ngón tay ra một loại kiếm khí, xuyên thủng thân cây tạo thành một lỗ lớn.

Cũng còn may mắn, Kim Luân Pháp Vương kịp thời né tránh nếu không cái lỗ thủng đó không nằm trên thân cây mà nằm ngay bụng hắn. Hắn tinh thông rất nhiều loại võ công của Trung Nguyên, cũng từng nghe qua một loại võ công tương tự như chiêu thức Tề Mạc Hi mới vừa nãy sử dụng. Xuất phát từ nước Đại Lý, Đoàn gia gọi là Nhất dương chỉ! Người sử dụng Nhất dương chỉ còn sống đến nay chỉ có Ngũ tuyệt một trong Nam đế Đoàn hoàng gia nhưng đã xuất gia làm sư!

Nhất dương chỉ của Đại lý Đoàn thị chỉ bắn qua được một ngón tay, nhưng sao tiểu nha đầu này có thể sử dụng rất nhiều ngón tay cùng một lúc. Không lẽ võ công của nàng có liên quan đến Đại lý Đoàn thị.

Kim Luân Pháp Vương không hổ là một nhất đại tông sư, hắn đoán rất hay lại còn chính xác, chiêu thức của Tề Mạc Hi cùng Nhất dương chỉ của Đại lý Đoàn thị là có cùng một nguồn gốc. Chiêu thức của Tề Mạc Hi là Lục mạch thần kiếm, là chiêu thức cao nhất của nước Đại lý, năm xưa chỉ mình Đoàn Dự học được, sau đó liền thất truyền đến tận bây giờ.

Đoàn Dự thương yêu Tề Mạc Hi như vậy khẳng định truyền cho nàng tuyệt học thất truyền lâu đời của nước Đại lý là Lục mạch thần kiếm đó là đương nhiên thì không có gì đáng nhắc đến! Nhưng vốn dĩ loại thần công này không dễ dàng gì học được, Tề Mạc Hi cũng phải mất một thời gian dài để nghiên cứu và sử dụng thành thạo để không sơ sẩy làm tổn thương người khác.

" Tiểu nha đầu ngươi là người họ Đoàn! Nam đế Đoàn hoàng gia là gì của ngươi! " Kim Luân Pháp Vương thu hồi chưởng thủ, săm si như muốn nhìn thấu trên người của Tề Mạc Hi còn bao nhiêu loại tuyệt thế võ công!

" Ta không phải họ Đoàn, ta họ Tề. Nam đế gì đó cùng ta không quan hệ! " Tề Mạc Hi lập tức lắc đầu phủ nhận, nàng có nghe qua Ngũ tuyệt một trong Nam đế Đoàn hoàng gia, hắn họ Đoàn chắc là cháu chắt gì của Tam sư phụ.

" Võ công của ngươi thuộc về Đại lý Đoàn thị tuyệt học nếu không phải là truyền nhân của Đoàn thị thì làm sao ngươi có thể học được! "

" Ngươi hỏi thật nhiều tiền bối, ta đã bảo ta không phải là Đoàn thị Đại lý người bên trong! Võ công của ta do sư phụ ta giáo ta làm sao biết được! "

Kim Luân Pháp Vương thấy nàng không chịu nói cũng không thể làm được gì nàng, luận võ công hắn và nàng có thể coi như là ngang tài ngang sức nhau, tuổi còn trẻ mà đã thuộc trình độ cao thủ, người này cần phải đề phòng. Nàng so với Quách Tĩnh còn đáng sợ hơn. Tuy lúc đánh nhau vẫn lộ ra vài điểm sơ hở nhưng hắn lại không cách nào chiếm được thế thượng phong. Hắn lại càng biết Tề Mạc Hi đang muốn kéo dài thời gian để đám người của Hoàng Dung đi tìm cứu viện. Nếu lát nữa đây, Quách Tĩnh cũng đến, để tiểu nha đầu này liên thủ cùng Quách Tĩnh, hắn sao có thể thắng, chỉ đành trước tiên lui về. Từ từ suy ngẫm những võ công mà Tề Mạc Hi vừa sử dụng, rồi tìm cách khắc chế chúng!

" Tiểu nha đầu, ta không có thời gian dây dưa với ngươi. Lần sau tái ngộ ta sẽ không đơn giản tha cho ngươi! " Nói xong liền tung khói mù, lúc Tề Mạc Hi vẩy vẩy tay từ trong đám khói trắng chạy ra, thì đã không thấy Kim Luân Pháp Vương thân ảnh. Nhìn ngó xung quanh, cảm nhận hơi thở của hắn đã biến mất, liền thả lỏng phòng thủ. Nhưng lúc sau nàng thần kinh buộc chặt, thầm kêu không ổn, trong đầu nàng xuất hiện hai chữ ' Hoàng Dung '.

Trở lại với Hoàng Dung, nàng dùng đả cẩu bổng chống trên đất, ngồi xuống một tản đá, tay ôm bụng, không ngừng vuốt ve hài tử trong bụng, trong lòng nói " Hài tử ngươi đừng đạp mẫu thân, nương của ngươi ở ngoài kia đang đánh nhau với kẻ xấu. Mẫu thân không thể giúp được gì, ngươi cũng đừng hành hạ ta. Ta lo cho nàng ấy chết đi được, không biết nàng ấy có gặp phải nguy hiểm nào không! "

" Quách bá mẫu hay để ta truyền chân khí cho ngươi! " Dương Quá một bên cũng sốt ruột lo lắng. Hắn vừa lo cho Tề tỷ ty, vừa nhìn sắc mặt trắng bệnh cắn môi chịu đựng của Hoàng Dung. Liền mở miệng quan tâm, có khi truyền cho Quách bá mẫu một ít chân khí có thể khiến nàng dịu bớt cơn đau. Lần trước hắn cũng đã dùng cách này để giúp nàng!

Dương Quá vừa mới tiến lại nắm cổ tay của Hoàng Dung với ý định truyền chân khí cho nàng, thì đã bị nàng ngăn cản lại, Hoàng Dung cậy mạnh, lắc đầu trả lời " Không cần đâu. Không cần vì ta hao tổn chân khí, ngươi giữ đó để nếu chạm trán Kim Luân Pháp Vương còn có thể kịp thời trốn thoát! " ý tốt của hắn nàng nhận, nhưng truyền chân khí cho nàng chỉ tổ mất công!

Quả nhiên, Kim Luân Pháp Vương không biết vì sao lại đuổi tới kịp, Dương Quá còn tính mượn dùng Đả cẩu bổng trên tay Hoàng Dung để đối phó với hắn thì chợt trên cây, một người mặt thanh sắc y phục, trên mặt dùng một lớp mặt nạ che lại, tay cầm ngọc tiêu đáp xuống chỗ bọn họ. Người nọ đem ngọc tiêu đặt lên môi thổi nhẹ một khúc. Hoàng Dung nhìn người nọ thủ pháp liền biết có thể là phụ thân của nàng lại từ đâu nhặt ra một cái đệ tử. Nhưng là nàng tâm trí không đặt vào người nọ, mà đang lo cho Tề Mạc Hi, nhìn thấy Kim Luân Pháp Vương ở đây nàng rất sợ Hi Nhi ở bên kia có hay không đã xảy ra chuyện gì! Nếu Hi Nhi xảy ra chuyện, nàng cũng không muốn sống trên cõi đời này nữa! Hi Nhi nàng làm ơn đừng có bất kì đều gì bất trách, ta sợ ta thụ không nổi loại này cảm giác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro