
Thử Thách Sóng Hành
Sau buổi dạ hội công khai, Minh Châu chính thức trở thành một phần không thể tách rời của thế giới Lệ Ân. Những buổi sáng của cô không chỉ còn là ghế nhà trường, mà xen kẽ là những giờ học nghi thức thượng lưu, lớp quản trị kinh doanh cấp tốc, và đặc biệt - những buổi họp cùng Ân Lệ tại trụ sở chính của tập đoàn.
"Đây là báo cáo tài chính quý 3," Ân Lệ đặt một tập tài liệu dày trước mặt Minh Châu trong văn phòng riêng sang trọng ở tầng 40 tòa Lệ Ân Tower. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa kính khổng lồ rọi lên gương mặt tập trung của cô. "Cậu cần hiểu cách đọc biểu đồ dòng tiền và phân tích rủi ro đầu tư."
Minh Châu nhìn những con số và biểu đồ phức tạp, đầu óc quay cuồng. "Tớ... tớ sợ mình không đủ thông minh để hiểu hết những thứ này, Ân Lệ."
Ân Lệ đi vòng qua bàn, đứng sau lưng cô bé, hai tay chống lên mặt bàn gỗ mun bóng loáng, khép Minh Châu vào giữa vòng tay. Hơi thở mát lạnh phả vào tai khiến cô bé rùng mình. "Cậu không cần phải thông minh như tôi," giọng cô trầm ấm, đầy kiên nhẫn hiếm thấy. "Cậu chỉ cần hiểu đủ để không bị lừa. Và để biết rằng," cô cúi xuống, môi chạm nhẹ vào viên ngọc trai trên cổ Minh Châu, "mọi thứ ở đây, cuối cùng đều là để bảo vệ và xây dựng tương lai cho chính cậu."
Lời nói và cử chỉ ấy khiến Minh Châu ấm lòng. Cô gật đầu, quyết tâm hơn. Với sự hướng dẫn tận tình (và đầy chiếm hữu) của Ân Lệ, cô dần làm quen với thế giới số liệu khô khan nhưng đầy quyền lực.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi tập đoàn bước vào **dự án bất động sản nghìn tỷ** tại trung tâm quận 1. Đây là thương vụ lớn, cạnh tranh khốc liệt với tập đoàn đối thủ là **Tân Phát Holdings**. Ân Lệ dồn toàn lực, thường xuyên làm việc khuya cùng ban dự án. Minh Châu luôn ở bên, học hỏi từ những cuộc đàm phán, ghi chép cẩn thận dưới sự chỉ bảo của người yêu kiêu hãnh.
Một buổi chiều, khi hai người đang xem xét bản thiết kế cuối cùng tại văn phòng, trợ lý của Ân Lệ gõ cửa, gương mặt căng thẳng:
"Thưa CEO, có sự cố nghiêm trọng. Thiết kế chi tiết khu căn hộ cao cấp của chúng ta... vừa bị rò rỉ trên mạng! Toàn bộ bản vẽ kỹ thuật và giải pháp an toàn chống cháy!"
Ân Lệ đứng bật dậy, mặt lạnh như tiền. "Nguồn rò rỉ?"
"Chưa rõ, nhưng... tin đồn trong nội bộ nói rằng..." trợ lý liếc nhìn Minh Châu, do dự, "...nói rằng có thể từ người gần CEO nhất."
Không khí đóng băng. Minh Châu tái mặt, tay run run buông rơi chiếc bút. "T-tớ không... Ân Lệ, tớ thề..."
Ân Lệ không nói gì. Đôi mắt đen như vực thẳm quét qua trợ lý rồi dừng lại ở Minh Châu. Ánh mắt ấy không giận dữ, không nghi ngờ, chỉ là... sự sắc lạnh đáng sợ. Cô bước tới bàn làm việc, nhấn nút liên lạc nội bộ.
"James, phong tỏa toàn bộ hệ thống mạng. Kiểm tra log truy cập tất cả tài khoản có quyền hạn cao trong 48 giờ qua. Và," giọng cô lạnh băng, "ai lan truyền tin đồn vô căn cứ về Minh Châu, đuổi việc ngay lập tức. Không cần báo cáo."
Cô tắt máy, quay sang trợ lý đang tái mét. "Lần sau, nếu đưa tin đồn nhảm vào tai tôi, xem như đơn xin nghỉ việc của anh." Trợ lý vội cúi đầu rời đi.
Ân Lệ bước đến trước mặt Minh Châu đang run rẩy. Cô không hỏi "có phải em không?", mà chìa tay ra. "Điện thoại của em."
Minh Châu vội móc điện thoại đưa cho Ân Lệ, lòng đau như cắt. *Cô ấy vẫn nghi ngờ mình sao?*
Ân Lệ mở điện thoại, bấm nhanh vài thao tác, kết nối với máy tính riêng. Màn hình hiện lên dòng chữ: **"Quét mã độc & phần mềm gián điệp: 0%".** Cô thở phào nhẹ, đưa điện thoại trả lại.
"Không phải em," Ân Lệ nói, giọng nhẹ hẳn đi. Cô kéo Minh Châu vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng cô bé. "Tôi biết. Nhưng tôi cần minh oan cho em ngay lập tức." Cô nghiêng đầu, môi chạm vào đỉnh đầu Minh Châu. "Tha lỗi cho tôi. Tôi không thể để ai đó nghĩ xấu về công chúa của mình, dù chỉ một giây."
Minh Châu ôm chặt Ân Lệ, nước mắt rơi ướt áo veston trắng. "Tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu, Ân Lệ. Không bao giờ."
"Tôi biết," Ân Lệ thì thầm. "Và kẻ nào dám hại em, chạm vào đồ của tôi... sẽ phải trả giá."
* * *
Cuộc điều tra nội bộ nhanh chóng hé lộ thủ phạm: **Trần Kiên**, trưởng phòng thiết kế, bị Tân Phát Holdings mua chuộc với số tiền khổng lồ. Hắn đã sử dụng quyền admin để tải xuống và rò rỉ bản thiết kế. Ân Lệ xử lý gọn ghẽ: giao nộp chứng cứ cho cảnh sát kinh tế, đồng thời dùng mọi quan hệ để đẩy Tân Phát Holdings vào thế khó trước giới đầu tư.
"Kẻ thù đã lộ diện," Ân Lệ nói với Minh Châu trong buổi họp khẩn cấp. "Nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Tân Phát sẽ còn tấn công dữ dội hơn. Và em," cô nắm chặt tay Minh Châu dưới bàn, "là mục tiêu dễ tổn thương nhất của chúng."
Minh Châu siết chặt tay Ân Lệ lại. "Tớ không sợ. Miễn là được ở bên cậu."
Nụ cười kiêu hãnh nở trên môi Ân Lệ. "Tốt. Vậy thì chúng ta cùng chiến đấu."
Những ngày tiếp theo, Minh Châu chứng kiến sự tàn khốc của thương trường qua cách Ân Lệ vận hành cuộc chiến:
- Cô dùng quan hệ chính trị gây sức ép lên các ngân hàng khiến Tân Phát bị siết tín dụng.
- Tung tin đồn có căn cứ về vi phạm môi trường trong dự án cũ của đối thủ.
- Thậm chí, Ân Lệ chủ động tiếp cận đối tác lớn nhất của Tân Phát, đưa ra điều kiện hợp tác hấp dẫn hơn.
Mỗi chiến thuật đều sắc bén, chính xác, và đầy tính toán lạnh lùng. Minh Châu vừa ngưỡng mộ, vừa thấy một chút sợ hãi trước sức mạnh và sự tàn nhẫn cần thiết của người yêu. Nhưng cô luôn ở đó, với vai trò là "bến đỗ bình yên" mỗi khi Ân Lệ căng thẳng. Một ly trà ấm, một nụ cười dịu dàng, hay đơn giản là việc tựa đầu vào vai Ân Lệ khi cô làm việc khuya.
Một tối nọ, khi hai người đang làm việc muộn tại văn phòng, một nhân vật bất ngờ xuất hiện.
"Ân Lệ? Em thực sự đã thay đổi rất nhiều."
Minh Châu ngẩng lên. Một người phụ nữ đẹp đến sắc sảo, khoảng 27-28 tuổi, mặc bộ pantsuit đỏ rực như ngọn lửa, đứng tựa cửa. Gương mặt cô ta lộ vẻ thân quen với Ân Lệ, nhưng ánh mắt lại đầy tính toán.
Ân Lệ đứng dậy, khuôn mặt lạnh băng, nhưng Minh Châu nhìn thấy sự căng thẳng thoáng qua trong đôi mắt cô. "**Trúc Linh**. Ai cho phép cô vào đây?"
Trúc Linh cười khẩy, bước vào, ánh mắt đánh giá Minh Châu từ đầu đến chân. "Ôi, con búp bê xinh xắn này chính là 'báu vật' mà em công khai khắp nơi à?" Cô ta nhếch mép. "Cũng dễ thương đấy, nhưng trông ngây thơ quá. Liệu có chịu nổi sức nóng từ địa ngục thương trường mà em đang dấn thân không?"
Ân Lệ bước nhanh đến, chặn giữa Trúc Linh và Minh Châu, dáng vẻ như một con hổ bảo vệ con. "Cô có 5 giây để tự biến khỏi đây, Trúc Linh," giọng cô đầy đe dọa. "Hoặc tôi sẽ gọi bảo vệ."
Trúc Linh không nao núng. "Lạnh lùng như xưa, nhưng lại biết yêu thương một con nhỏ? Buồn cười thật." Cô ta liếc nhìn Minh Châu. "Em có biết trước khi có con búp bê này, Ân Lệ từng như thế nào không? Một cỗ máy không trái tim, chỉ biết đến quyền lực và sự kiểm soát! Tôi - người từng đồng hành cùng cô ấy suốt những năm đại học, người hiểu cô ấy hơn ai hết - còn bị đá đít chỉ vì dám... *yêu* cô ấy quá nhiều!"
Lời tuyên bố như bom nổ. Minh Châu tròn mắt, tim đau thắt. *Ân Lệ... từng có người yêu?*
Ân Lệ mặt đỏ bừng vì giận dữ, nhưng Minh Châu nhìn thấy... một chút đau đớn trong mắt cô. "Câm miệng!" Ân Lệ gầm lên. "Mối quan hệ giữa tôi và cô chỉ là quá khứ đáng quên! Và cô," cô chỉ thẳng vào Trúc Linh, "đã vượt qua ranh giới khi cố tình rò rỉ bí mật kinh doanh của Lệ Ân cho Tân Phát Holdings! Tôi đã có đủ bằng chứng!"
Trúc Linh bật cười, không chút sợ hãi. "Giỏi lắm, vẫn là Ân Lệ sắc sảo đó. Nhưng em thực sự nghĩ con búp bê ngọt ngào này hiểu được con người thật của em? Khi em là một kẻ độc tài, lạnh lùng, và cuồng chiếm hữu?" Cô ta nhìn Minh Châu. "Cô bé, cô chỉ là cái bóng thay thế cho những gì mà Ân Lệ *nghĩ* cô ấy muốn! Một ngày nào đó, cô sẽ thấy mặt thật của..."
*RẦM!* Ân Lệ đập nắm đấm xuống bàn, mặt tái xanh vì phẫn nộ. "**RA KHỎI ĐÂY! NGAY LẬP TỨC!**" Tiếng quát đanh như thép khiến Trúc Linh giật mình. Cô ta hậm hực quay đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, vẫn ném lại câu cuối: "Hãy đợi đấy, Ân Lệ. Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về tôi, kể cả... con người cô!"
Cửa đóng sầm. Không gian văn phòng chỉ còn tiếng thở gấp của Ân Lệ và sự im lặng đau đớn của Minh Châu.
Ân Lệ quay lại, đôi mắt đen giờ đây đầy hoang mang và... sợ hãi. Cô bước tới, tay run run chạm vào mặt Minh Châu. "Em... đừng nghe những điều cô ta nói. Tất cả đều là dối trá, và..."
"Ân Lệ," Minh Châu cắt ngang, giọng nhỏ nhưng vững vàng. Cô nắm lấy bàn tay lạnh giá của người yêu. "Tớ không quan tâm quá khứ. Tớ không quan tâm cô ta là ai." Cô nhìn thẳng vào mắt Ân Lệ. "Tớ chỉ cần biết một điều: giữa tất cả những quyền lực, sự kiểm soát và tính toán kia... tình cảm của cậu dành cho tớ, có thật không?"
Ân Lệ tròn mắt. Rồi, như một đập thủy điện vỡ tràn, cô kéo Minh Châu vào lòng, ôm siết cô bé như thể sợ cô tan biến. "Là thật," giọng cô nghẹn ngào, đầy xúc động. "Tất cả tình cảm của tôi dành cho em, là thứ thật nhất tôi từng có. Trúc Linh... cô ấy đã sai. Em không phải bản sao của ai. Em là duy nhất. Là ánh sáng của tôi." Cô đẩy Minh Châu ra một chút, tay nâng mặt cô bé lên, mắt đen ngập nước. "Tôi sợ. Sợ em nghe những lời đó và... rời đi."
Minh Châu nhìn vào đôi mắt dễ tổn thương hiếm hoi của "băng sơn", lòng tràn ngập tình yêu thương. Cô chủ động đứng tiptoe, hôn lên môi Ân Lệ. Một nụ hôn ngắn, ngọt ngào nhưng đầy khẳng định. "Tớ sẽ không rời đi. Không bao giờ." Cô mỉm cười, tay chỉ vào chiếc trâm lục bảo trên tóc và vòng ngọc trai trên cổ. "Tớ đã mang dấu ấn của cậu. Tớ là của cậu. Và cậu," cô đặt tay lên trái tim Ân Lệ, "là của riêng tớ."
Ân Lệ đổ gục vào vòng tay Minh Châu, đầu tựa lên vai cô bé, toàn thân run rẩy như một đứa trẻ. Khoảnh khắc yếu lòng hiếm hoi của nữ CEO quyền lực chỉ dành riêng cho "công chúa nhỏ". "Cảm ơn em," cô thì thầm. "Vì đã chọn ở lại bên một kẻ cuồng chiếm hữu như tôi."
Minh Châu ôm chặt Ân Lệ, lòng đầy xót xa và quyết tâm. *Cậu không chỉ là kẻ cuồng chiếm hữu. Cậu là người yêu dấu của tớ.* Và cô biết, trận chiến với Tân Phát Holdings và bóng ma quá khứ tên Trúc Linh, mới chỉ vừa bắt đầu. Nhưng với tình yêu và sự sở hữu lẫn nhau, họ sẽ cùng vượt qua.
**Hết Chương 6**
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro