Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cơn Ghen Lạnh Băng

Minh Châu khỏi bệnh sau ba ngày nghỉ, phần lớn nhờ vào sự "giám sát y tế độc quyền" của Ân Lệ. Mỗi ngày, cô lớp trưởng lạnh lùng đều xuất hiện trước cửa nhà Minh Châu đúng 5 giờ chiều, tay xách cặp sách và túi đồ ăn nhẹ lành mạnh do chính đầu bếp nhà cô chuẩn bị. Cô ngồi vào bàn học cùng Minh Châu, "giảng bài" với phong cách ngắn gọn, sắc lạnh nhưng vô cùng hiệu quả, đồng thời đảm bảo cô bé uống thuốc đúng giờ và ăn hết phần súp gà nóng hổi. Mẹ Minh Châu dần quen với vị khách kỳ lạ - lạnh lùng nhưng chu đáo đến từng chi tiết - và thậm chí còn dành riêng một bộ cốc tách đẹp nhất cho Ân Lệ.

Khi Minh Châu trở lại trường, mọi thứ dường như đã thay đổi. Ranh giới giữa hai người trở nên mờ nhạt hơn. Minh Châu không còn sợ hãi mỗi khi Ân Lệ nắm cổ tay cô kéo đi nữa. Cô thậm chí còn cảm thấy an tâm lạ kỳ trong sự hiện diện độc đoán đó. Còn Ân Lệ, cô cho phép mình nhiều hành động "vượt rào" hơn: vô tình chạm tay khi đưa vở, chỉnh lại cúc áo lệch cho Minh Châu, hay thậm chí là... tịch thu những gói snack không lành mạnh cô bé giấu trong ngăn bàn.

"Đồ rác." Ân Lệ lạnh lùng tuyên bố một chiều thứ Sáu, tay vứt gói bim bim phô mai Minh Châu vừa mở vào thùng rác. "Ăn cái này." Thay vào đó là một hộp sữa chua Hy Lạp và trái cây tươi cắt nhỏ.

"Tớ thèm đồ mặn mà..." Minh Châu nhăn mặt.

Ân Lệ chĩa nĩa nhỏ gọn vào mặt cô bé. "Không thương lượng." Ánh mắt đen không chấp nhận phản kháng. "Hoặc ăn, hoặc tôi đút."

Minh Châu đỏ mặt, vội vàng cầm lấy hộp sữa chua. "Tớ tự ăn được!" Cô xúc một muỗng, miệng phụng phịu nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào lạ. Sự quan tâm chiếm hữu của Ân Lệ, giờ đây, đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của cô.

Mọi chuyện êm đẹp cho đến ngày... **sinh nhật Minh Châu**.

Sáng thứ Hai, Minh Châu bước vào lớp với tâm trạng rộn ràng. Cô mặc chiếc váy trắng xinh xắn (được Ân Lệ "duyệt" từ hôm trước), tóc cột cao để lộ chiếc cổ trắng ngần. Vừa bước qua cửa lớp, một tràng pháo tay giòn giã và tiếng hô "Chúc mừng sinh nhật!" vang lên từ bạn bè. Hạ Linh chạy tới ôm chầm lấy cô, đặt lên đầu cô một vương miện giấy lấp lánh.

"Chúc công chúa của chúng ta tuổi mới xinh đẹp, học giỏi, và sớm có... *người yêu*!" Hạ Linh hét to, cố tình liếc mắt về phía Ân Lệ đang ngồi trên cao.

Minh Châu cười bẽn lẽn, má đỏ hồng. "Cảm ơn mọi người!"

Từ góc lớp, Ân Lệ quan sát khung cảnh. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Minh Châu trong chiếc váy trắng như thiên thần, nhưng ngay lập tức nheo lại khi thấy đám đông vây quanh cô bé. Đặc biệt là khi một chàng trai cao ráo, nổi tiếng đẹp trai của lớp bên cạnh - **Đức Anh** - bước tới, tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm to bự.

"Chúc mừng sinh nhật em, Minh Châu!" Đức Anh cười tươi, đưa bó hoa ra trước mặt cô bé. Ánh mắt anh ta lấp lánh sự ngưỡng mộ không giấu giếm. "Em hôm nay xinh lắm. Như một nàng công chúa thực sự."

Minh Châu ngỡ ngàng, tay run run đón lấy bó hoa nặng trịch. "Ơ... cảm ơn anh Đức Anh, nhưng... sao anh lại..."

"Tớ thích em," Đức Anh cắt ngang, giọng đầy tự tin. Anh bước sát lại, hạ giọng nhưng vẫn đủ để cả lớp nghe thấy: "Đã lâu rồi. Hôm nay là dịp đặc biệt, tớ không thể im lặng được nữa. Cho tớ cơ hội được bảo vệ và yêu thương em, nhé?"

Một tràng "Ồ... à..." vang lên. Vài tiếng huýt sáo cổ vũ. Hạ Linh hét lên: "Châu ơi, đồng ý đi! Đức Anh đẹp trai thế kia mà!"

Minh Châu đứng như trời trồng, mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ. Cô chưa bao giờ được tỏ tình công khai như vậy. Bó hoa trên tay bỗng trở nên nặng nề, nóng bỏng. Cô lúng túng không biết phải nói gì, chỉ biết cúi gằm mặt xuống, ngón tay siết chặt thân hoa.

*RẦM!*

Một tiếng động mạnh đột ngột vang lên từ góc lớp cao nhất. Tất cả mọi người giật mình quay lại.

Ân Lệ đã đứng dậy. Chiếc ghế cô đang ngồi bị đẩy ngã ra sau, đập mạnh vào tường. Khuôn mặt cô không còn là tảng băng vô cảm nữa. Đó là một cơn bão táp đang gầm gừ. Đôi mắt đen như hai hố thẳm băng giá, nhưng sâu trong đó là ngọn lửa ghen tuông đang cuồn cuộn cháy. Môi cô mím chặt thành một đường thẳng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, thậm chí hơi run rẩy. Không khí trong lớp đông nghẹt đột nhiên trở nên loãng đi, ngột ngạt bởi sự tức giận lạnh lẽo toát ra từ người cô.

Cô bước xuống. Từng bước chân chậm rãi, nặng nề, như một con hổ dữ đang tiến về phía con mồi. Tiếng giày đế cứng gõ lóc cóc trên nền gỗ, mỗi nhịp như một tiếng trống dồn dập đập vào tim mọi người. Đám đông tự động dạt sang hai bên, mở ra một lối đi thẳng tắp dẫn đến chỗ Minh Châu và Đức Anh.

"L... Lớp trưởng?" Đức Anh lùi lại nửa bước, nụ cười tắt lịm, thay vào đó là sự e dè. Anh biết danh tiếng của Ân Lệ, nhưng chưa bao giờ thấy cô như thế này.

Ân Lệ không thèm nhìn anh ta. Ánh mắt sắc như dao cắt của cô chỉ tập trung vào Minh Châu - vào bó hoa hồng đỏ chói trên tay cô bé, và vào khuôn mặt đỏ bừng đầy bối rối kia. Mỗi bước cô tiến tới, Minh Châu lại cảm thấy một luồng khí lạnh buốt bao vây lấy mình. Cô bé lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào bàn học.

Ân Lệ dừng lại trước mặt Minh Châu. Cô cao hơn cô bé cả cái đầu. Ánh mắt đen thẫm từ trên cao nhìn xuống, đầy sự phán xét và... tổn thương? Minh Châu không dám thở. Cô thấy rõ sự giận dữ đang cuộn lên trong đôi mắt ấy.

"Bỏ. Xuống." Ân Lệ nói, giọng khàn đặc, lạnh như băng. Hai từ ngắn ngủi như hai nhát búa đập vào không khí.

"Ân Lệ, tớ..." Minh Châu cố lên tiếng.

"Tôi bảo bỏ xuống!" Ân Lệ quát lên, giọng vang dội khiến cả lớp giật nảy mình. Tay cô giơ ra, không phải để đón lấy bó hoa, mà để... chộp lấy cổ tay Minh Châu đang ôm hoa. Ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ siết chặt, khiến Minh Châu đau đến mức buông tay. Bó hoa hồng đỏ thắm rơi xuống sàn nhà với tiếng "bịch" nặng nề, những cánh hoa mỏng manh vương vãi.

"Ư..." Minh Châu kêu lên một tiếng nhỏ, vừa đau vừa sợ. Nước mắt bắt đầu ứa ra.

Ân Lệ vẫn không buông tay. Cô kéo Minh Châu sát lại gần mình, gần đến mức hơi thở mát lạnh của cô phả vào mặt cô bé. "Cậu thích hoa? Thích những lời đường mật rẻ tiền đó?" Giọng cô thì thầm, nhưng đầy gai nhọn, chứa đựng sự ghen tuông tột độ. "Cậu muốn anh ta *bảo vệ và yêu thương* cậu?"

Minh Châu run rẩy, lắc đầu. "Không... tớ không..."

"Vậy tại sao cậu nhận?" Ân Lệ hất hàm về phía bó hoa bị vứt bỏ. "Tại sao cậu để hắn ta đến gần? Tại sao cậu... cười với hắn?" Mỗi câu hỏi là một mũi dao lạnh buốt đâm vào không khí. Tay cô siết chặt hơn quanh cổ tay Minh Châu mảnh khảnh.

"Tớ... tớ không biết... hắn ta sẽ..." Minh Châu nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. Cô chưa bao giờ thấy Ân Lệ giận dữ và đáng sợ như vậy.

Đức Anh đứng một bên, mặt tái mét, nhưng vì tự ái, anh ta bước tới. "Này Ân Lệ! Cậu làm gì thế? Buông Châu ra! Cậu không có quyền..."

"IM!" Ân Lệ quay phắt lại, hét lên một tiếng chói tai khiến Đức Anh giật bắn người. Ánh mắt cô giờ đây không còn là băng giá nữa, mà là một vực thẳm địa ngục đang mở ra, đầy sát khí. "Tôi cảnh cáo lần cuối. Tránh. Xa. Cô ấy. Ra." Mỗi từ được nhấn mạnh như một lời nguyền. "Nếu còn một lần nữa dám chạm vào đồ của tôi, hay nói một lời nào với cô ấy..." Cô dừng lại, cúi người xuống sát mặt Đức Anh, giọng trầm khàn đầy đe dọa: "...tôi sẽ khiến cậu **hối hận** khi còn được thở trên đời này."

Sự tàn bạo và lạnh lẽo trong lời đe dọa khiến Đức Anh toát mồ hôi lạnh. Anh ta lùi lại, sợ hãi thực sự. Cả lớp im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng.

Ân Lệ quay lại với Minh Châu. Cô nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cô bé, cơn giận dữ trong mắt cô chợt dịu đi một chút, thay vào đó là một nỗi... đau đớn khó hiểu? Cô buông lỏng tay nắm cổ tay, nhưng ngay lập tức vòng tay qua eo Minh Châu, kéo cô bé sát vào người mình trong một cử chỉ chiếm hữu mãnh liệt, không che giấu.

"Nghe rõ," Ân Lệ nói, giọng vẫn lạnh nhưng có chút run rẩy, đủ lớn để cả lớp nghe thấy. "Minh Châu là của riêng tôi. Từng cái cười, từng ánh nhìn, từng hơi thở... đều là của tôi." Cô quét mắt một vòng cả lớp, ánh mắt cảnh cáo như một con sói xám bảo vệ lãnh địa. "Không ai được phép động vào. Không ai được phép nhòm ngó. Không ai được phép... *tặng hoa*."

Cô nghiêng đầu xuống, môi gần như chạm vào tai Minh Châu đang run rẩy. "Và cậu," giọng cô trầm xuống, đầy ghen tuông và thách thức, "nếu còn dám nhận hoa của bất kỳ ai khác..." Hơi thở mát lạnh phả vào da thịt khiến Minh Châu rùng mình. "...tôi sẽ nhốt cậu trong lồng vàng, nơi chỉ có mình tôi được chiêm ngưỡng."

Nói rồi, không đợi bất kỳ phản ứng nào, Ân Lệ nắm chặt tay Minh Châu, kéo cô bé ra khỏi lớp học giữa sự im lặng choáng váng của mọi người. Cô dẫn Minh Châu đi, không phải ra sân trường, mà lên... **sân thượng**.

* * *

Cánh cửa sân thượng đóng sầm lại sau lưng. Gió trên cao thổi mạnh hơn, vờn vào mái tóc và váy trắng của Minh Châu. Cô đứng đó, nước mắt còn vương trên mi, cổ tay hơi đỏ vì bị nắm chặt, lòng đầy hỗn loạn: sợ hãi, bối rối, và một chút... xúc động trước sự mãnh liệt của Ân Lệ?

Ân Lệ quay lại nhìn cô. Cơn giận dữ đã lắng xuống, để lại sự mệt mỏi và một nỗi đau thẳm sâu trong đôi mắt đen. Cô bước tới, tay nâng lên, ngón tay mát lạnh lau nhẹ giọt nước mắt trên má Minh Châu. Cử chỉ bất ngờ dịu dàng khiến cô bé nín bặt.

"Đau không?" Ân Lệ hỏi khẽ, mắt nhìn vào vết hằn đỏ trên cổ tay Minh Châu.

Minh Châu lắc đầu, không dám nói.

Ân Lệ thở dài, một tiếng thở dài nặng nề như mang cả thế giới. "Tôi... mất bình tĩnh." Cô thừa nhận, giọng khàn đặc. "Nhưng cậu... không được nhận hoa của người khác. Không được để họ nói những lời đó với cậu. Không được... cười với họ như vậy." Mỗi câu nói là một lời cấm đoán, nhưng lại chứa đựng sự yếu đuối khó thấy.

"Tại sao?" Minh Châu dũng cảm hỏi, giọng nhỏ như muỗi. "Tại sao cậu lại... như vậy?"

Ân Lệ im lặng. Ánh mắt cô chạy dọc theo gương mặt ngây thơ, đẫm nước mắt của Minh Châu, dừng lại ở đôi môi hồng mềm mại đang run rẩy. Một sự xung đột dữ dội diễn ra trong mắt cô. Rồi, như mất hết kiểm soát, tay cô vòng qua eo Minh Châu, kéo cô bé sát vào người mình một lần nữa. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ còn một hơi thở.

"Bởi vì," Ân Lệ thì thầm, giọng trầm khàn đầy nỗi khát khao đã kìm nén quá lâu, "tôi **ghét** thấy cậu thuộc về bất kỳ ai khác ngoài tôi. Tôi **ghét** thấy nụ cười ấy dành cho người khác. Tôi **ghét** khi cậu không nhận ra..." Cô dừng lại, hơi thở gấp gáp, "...rằng tôi đã theo dõi, chiếm giữ và yêu cậu từ rất lâu rồi, Minh Châu."

Lời thú nhận như một tiếng sét giữa trời quang. Minh Châu tròn mắt, tim ngừng đập trong giây lát. *Yêu? Ân Lệ... yêu mình?*

Trước khi cô bé kịp định hình suy nghĩ, Ân Lệ đã cúi đầu xuống. Không phải để hôn, mà để... chôn khuôn mặt vào vai Minh Châu. Hơi thở nóng hổi, gấp gáp của cô phả vào da thịt. Cánh tay ôm siết lấy eo cô bé một cách tuyệt vọng.

"Đừng bao giờ nhận hoa của ai khác nữa," giọng Ân Lệ vang lên nghẹn ngào, yếu ớt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng. "Hãy... chỉ nhận những gì từ tôi. Hãy chỉ là công chúa của riêng tôi. Được không?"

Minh Châu đứng im, toàn thân tê dại. Sự run rẩy, sự yếu đuối, và lời thú nhận đầy nỗi đau của Ân Lệ khiến trái tim cô tan chảy. Cô không sợ nữa. Cô chỉ cảm thấy... thương. Thương cho tảng băng kiêu hãnh đang tan chảy trong vòng tay mình. Cô nhẹ nhàng đưa tay lên, vòng qua lưng cao gầy đang run rẩy của Ân Lệ, khẽ vỗ nhẹ.

"Tớ... tớ không thích Đức Anh," Minh Châu thì thầm. "Và... bó hoa đó... tớ không kịp từ chối."

Ân Lệ ngẩng đầu lên. Mắt cô đỏ hoe, hiếm hoi lộ ra sự tổn thương. "Vậy... cậu có ghét sự chiếm hữu của tôi không? Có ghét... tình cảm của tôi không?"

Minh Châu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, nơi giờ đây chỉ còn sự mong manh và chờ đợi. Một cảm giác ấm áp lạ kỳ lan tỏa trong ngực cô. Cô lắc đầu, nở một nụ cười nhỏ, ngọt ngào như mật ong dưới nắng. "Tớ... không ghét. Tớ chỉ chưa hiểu hết thôi. Nhưng... tớ thích những gì cậu dành cho tớ. Kể cả khi nó hơi... gắt."

Một tia sáng lóe lên trong mắt Ân Lệ. Cô siết chặt Minh Châu hơn trong vòng tay, khuôn mặt rạng rỡ một niềm hạnh phúc tinh khiết hiếm thấy. "Vậy là đủ," cô thì thầm, giọng đầy thỏa mãn. "Chỉ cần cậu không ghét tôi. Chỉ cần cậu cho phép tôi được chiếm hữu cậu."

Cô đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một hộp nhỏ màu xanh ngọc bọc ruy băng trắng. "Sinh nhật vui vẻ, công chúa của tôi."

Minh Châu mở hộp ra. Bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo - sợi dây bạch kim mảnh mai đính những hạt kim cương nhỏ lấp lánh, mặt dây chính là một viên ngọc trai viên tròn trịa, ấm áp, tỏa sáng dịu dàng như chính cô bé.

"Đẹp quá!" Minh Châu thốt lên.

"Để đánh dấu," Ân Lệ nói, tay nhẹ nhàng đeo vòng cổ vào cổ Minh Châu. Ngón tay lạnh lướt nhẹ trên da cổ ấm áp. "Giờ thì cả thế giới sẽ biết, cậu đã có chủ."

Minh Châu chạm tay vào viên ngọc trai mát lạnh, lòng ngập tràn hạnh phúc. Cô nhìn lên Ân Lệ, nụ cười tỏa nắng nở rộ. "Cảm ơn cậu, Ân Lệ. Món quà... tuyệt nhất."

Ân Lệ mỉm cười - một nụ cười thật sự, hiếm hoi, đẹp đến kinh ngạc như băng tan dưới nắng xuân. Cô cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán Minh Châu. "Mãi là của riêng tôi, nhé?"

Trên sân thượng lộng gió, dưới bầu trời xanh thăm thẳm, hai trái tim - một băng giá, một nắng ấm - cuối cùng đã tìm thấy sự hòa hợp trong vòng tay chiếm hữu đầy yêu thương. Cơn ghen lạnh băng đã qua đi, để lại một thứ tình cảm ngọt ngào, đậm đặc hơn bao giờ hết.

**Hết Chương 3** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro