Chương 24: Hồi ức đau thương
"Hạ Vân nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Họ bảo rằng tạm thời giữ được tính mạng nhưng nếu tiếp tục phẫu thuật sợ rằng 90% là nguy hiểm. Nên cần cô ký tên bảo đảm"
***
"Hạ Vy, đứng lên đi, cô còn chưa nghe thấy câu trả lời của tôi mà... Hạ Vy, xin cô... Đừng nằm ở đó mà im lặng như vậy..."
"Hạ Vy,... Hạ Vy..."
Tiếng còi xe cứu thương vang lên kéo Hạ Vân quay về ký ức mà vĩnh viễn cô không bao giờ muốn nhớ lại.
***
"Hạ Vân, ông bà chủ trên đường đã gặp tai nạn, cô mau chóng đến bệnh viện. Điện thoại rơi xuống đất, Hạ Vân hoảng hốt không kịp nhặt lên liền chạy ra ngoài.
"Janet, sắp đến lượt cậu thi rồi, cậu còn đi đâu vậy?"
Hạ Vân lúc này không nghe thấy, không cảm thấy gì nữa, cô chỉ biết cha mẹ mình đang ở bệnh viện đợi cô, cô phải lập tức đến đó. Hai mươi phút ngồi trên xe Hạ Vân lòng như lửa đốt, cô vẫn tin rằng cha mẹ mình không sao cả, chỉ là tai nạn nhỏ, họ không sao, chắc chắn sẽ không sao. Nhưng mọi hy vọng của Hạ Vân đều sụp đổ khi bước vào phòng bệnh. Cha mẹ nằm đó, lặng yên đến đáng sợ. Mẹ cô không gọi tên cô, cha cô cũng không còn mỉm cười dịu dàng với cô nữa.
Hạ Vân bước đến giường bệnh, đưa tay chạm vào tay mẹ, sự lạnh lẽo đến thấu xương làm cô giật mình, chân lảo đảo ngã quỵ xuống. Cô không tin, mới sáng nay cha mẹ cô còn cười và hứa với cô rằng sẽ đến xem cô biểu diễn. Cha còn bảo lúc cô đàn Piano là xinh đẹp nhất. Cả gia đình còn vạch ra kế hoạch sẽ về nước thăm ông nội sau cuộc thi. Nhưng bây giờ thì sao? họ lại nằm ở đây, im lặng như thế này? Hạ Vân một mình ngồi ở giữa giường của cha và mẹ. Cứ như thế, khóc đến cạn nước mắt. Người xung quanh nhìn thấy đều đau lòng, nhưng chắc rằng không ai có thể hiểu, không ai có thể cảm nhận được nỗi đau đớn lúc này của cô.
Hạ Vân lúc đó mới 15 tuổi, cùng lúc liền mất đi cả cha mẹ. Cũng mất luôn cơ hội trở thành nghệ sĩ Piano tài năng.
Cô từ bỏ giấc mơ nghệ sĩ, từ bỏ nước Mỹ hoa lệ, một mình trở về nước. Ôm theo cả nỗi đau mà cả đời khó thể quên được.
***
"Hạ Vân, Cậu không sao chứ?" Kiều Linh phong trần mệt mỏi ngồi xuống ghế trống bên cạnh Hạ Vân. Cô vừa đáp xuống sân bay liền lập tức chạy đến chỗ này. Hạ Vân lúc này thật sự khiến cô không an tâm, cô ấy cứ ngồi trước cửa phòng cấp cứu, gương mặt thẫn thờ. Trên áo còn loang lổ vết máu. Hai tay siết chặt đến run rẩy, trên tay còn nhiều vết thương đang rỉ máu. Kiều Linh quả thật đau lòng liền muốn khuyên nhủ thêm,
"Hạ Vân, hay mình đỡ cậu qua bên kia băng bó một chút, tay cậu..."
"Có phải mình đã sai rồi không?" Hạ Vân im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
"Những người ở bên cạnh mình đều liên tiếp gặp tai nạn, đều bỏ mình mà đi... đều vì mình..."
"Nếu như ngay từ đầu mình dứt khoát hơn, Hạ Linh sẽ không xảy ra chuyện, tất cả đều là tại mình..." Hạ Vân gục đầu xuống, nước mắt rơi xuống mu bàn tay, đụng vào vết thương đang rỉ máu, đau xót... cũng không bằng sự đau đớn trong lòng cô lúc này.
Kiều Linh thở dài, đỡ đầu Hạ Vân tựa vào vai mình, cũng không để ý nước mắt Hạ Vân thấm ướt vai áo cô. Chuyện này cũng không thể trách Hạ Vân, tất cả là ngoài ý muốn.
"Cậu đừng tự trách mình, chuyện này..."
"không, là do mình, ngay từ đầu mình đã đoán được Hạ Hòa muốn giết mình, nhưng không có đủ bằng chứng. Mình mới vờ thả lỏng cảnh giác để dụ ông ta ra mặt. Nhưng mình ngàn vạn lần không ngờ sẽ là hôm nay, sẽ là Hạ Vy... Cô ấy... Cô ấy lại đẩy mình ra..." Hạ Vân nghẹn ngào. Cô thật sự hối hận, thật sự hối hận rồi.
Kiều Linh giữ chặt tay Hạ Vân tránh cho móng tay đâm vào da thịt. Từ lúc quen biết Hạ Vân, chưa bao giờ cô thấy Hạ Vân thương tâm như thế này. E rằng vị trí của Hạ Vy trong lòng Hạ Vân cũng không phải tầm thường. Kiều Linh thở dài... Lúc này thật sự nói gì cũng vô nghĩa. Chỉ hy vọng người bên trong kia sẽ gặp dữ hóa lành.
***
Sau vài giờ, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hạ Vân nhận được cái lắc đầu của bác sĩ. Họ bảo rằng tạm thời giữ được tính mạng nhưng nếu tiếp tục phẫu thuật sợ rằng 90% là nguy hiểm. Nên cần cô ký tên bảo đảm. Kiều Linh vẫn tưởng Hạ Vân sẽ ngã gục, nhưng không ngờ rằng Hạ Vân lại quyết đoán muốn chuyển Hạ Vy vào miền Nam để tiếp tục thực hiện phẫu thuật. Dù công nghệ y học của miền Bắc cũng rất tốt nhưng Hạ gia chủ yếu làm ăn ở miền Nam, hơn nữa ở đây Hạ gia còn có một đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp. Nếu là miền Nam, hy vọng của Hạ Vy sẽ cao hơn. Kiều Linh thấy rõ ràng trong mắt Hạ Vân là một tia hy vọng. Dù nhỏ nhoi nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Hạ Vân mất bao công sức mới sắp xếp được máy bay riêng cùng bác sĩ đi theo để chăm sóc trên máy bay. Bệnh án của Hạ Vy cũng nhanh chóng được chuyển đến Bệnh Viện ở miền Nam.
Vài giờ sau, Hạ Vy được chuyển vào phòng cấp cứu để làm phẫu thuật lần thứ hai. Hạ Vân cùng Kiều Linh một lần nữa ngồi trước cửa phòng cấp cứu.
***
Mình lại quay trở lại! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro