Phần 20: Ăn
Oa... Một tiếng ngáp vang lên trong không gian yên tĩnh của căn phòng. Căn phòng chỉ có hai người với nhau, nếu không phải là Tư Đông thì chắc chắn là Cô Tử Du ngáp rồi. Tư Đông cũng không phải nhiều chuyện, nhưng cô lại là kiểu rất có tính hiếu kì thì sao?
"Cô tổng, mấy nay trông cô không được khoẻ?"
Tại sao lại là mấy nay? Một tuần nay Cô Tử Du mỗi sáng đến công ty đều trong tình trạng thiếu ngủ. Nàng ngồi năm phút cũng ngáp 2 lần rồi. Cô tổng có phải hàng đêm làm việc không ngủ không? Từ khi nào nàng lại bắt đầu chăm chỉ làm việc như vậy. Không phải nói trước kia nàng lười biếng, nhưng tuyệt đối không phải loại siêng năng
"Trông tôi có chút gì giống không mệt sao?"
"Không giống, cô có cần thuốc bổ không?"
Tư Đông rất có thiện ý muốn Cô Tử Du hồi phục sức khoẻ. Nếu nàng lăn ra đổ bệnh thì mọi công việc đều không phải đổ lên đầu cô sao? Không không, tuyệt đối không được để Cô Tử Du đổ bệnh.
"Cô nên ngồi đây làm thay tôi thì tốt hơn mấy thứ thuốc vớ vẩn đó!"
Cô Tử Du liếc nhìn Tư Đông đang ngồi làm việc phía dưới, nàng còn không biết cô ta đang nghĩ gì hay sao? Mấy nay con cáo già kia hành nàng sáng đêm đã đủ mệt. Đi làm còn phải đối phó với nhân viên. Cũng thật quá khổ tâm rồi! Nghĩ đi nghĩ lại con cáo già kia sao lại lắm sức như thế? Có phải uống trúng thuốc gì không? Rõ ràng nghe nói là người thanh tâm quả dục mà? Hay do nàng bị xỏ mũi mà không biết? Cô Tử Du càng nghĩ càng tức anh ách trong lòng. Một ngọn lửa phục thù trong lòng đang le lói thì lập lức bị Cô Tử Du lắc đầu dập tắt. Ngó thấy Tư Đông vẫn đang chăm chú làm việc, Cô Tử Du trong đầu bỗng chút thoáng qua một chuyện. Liền chống cằm nheo mắt nhìn Tư Đông
"Tư Đông, cô làm việc ở Cô thị được bao lâu rồi nhỉ?"
Hả? Vừa nghe câu hỏi Tư Đông liền hốt hoảng, cô sững người vài giây. Cô tổng sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện đó? Có phải cô làm sai gì rồi không? Phòng máy lạnh nhưng người cô mồ hôi bắt đầu tuôn rơi. Dây thần kinh cũng căng ra thận trọng nhìn Cô Tử Du trả lời
"Là khoảng 3 năm."
3 năm, Cô Tử Du gật gù như hiểu ra.
"Cô thị có gì để cô ở lâu như vậy?"
"Cô tổng... Sao tự dưng..."
"Trả lời đi!"
Cô Tử Du nhướn mày nhìn Tư Đông đợi câu trả lời, chỉ tự dưng là nàng muốn biết thôi. Xem sắc mặt Tư Đông có cần khó coi thế không? Nàng cũng đâu có ý định thay cô ta?
"Mọi người đi làm đều vì tiền cả mà."
Tư Đông trong lòng lo lắng nhưng miệng thì rất thành thật. Lương ở Cô thị so với nhưng chỗ cô làm trước kia đều tốt hơn rất nhiều. So với trước kia thì bây giờ còn rất cao nữa là khác. Đương nhiên là phải ở rồi.
"Xem ra cô ở Cô thị còn có thâm niên lâu hơn tôi nhỉ?"
"Cô tổng, chuyện này... ngoài kia còn có nhiều người làm lâu hơn tôi..."
Tư Đông là người vốn rất đơn giản, nói trước liền nghĩ sau. Cũng không biết Cô Tử Du có ý gì nhưng nếu nàng muốn đuổi việc những người có thâm niên lâu hơn thì bước ra khỏi cánh cửa này thật sự còn rất nhiều người hơn cô.
Nghe xong Cô Tử Du chỉ biết vắt tay lên trán cười khổ, nàng lúc đó là bị bỏ bùa mê thuốc lú gì lại đi chọn người này?
Nói tới tại sao lúc đó lại chọn Tư Đông, cũng đều có lí do cả. Lúc đó khi nàng về nước vừa về nước thì đã được nhậm chức ngay. Đương nhiên việc tuyển chọn thư kí gì đó cũng là mẹ nàng sắp xếp. Chẳng qua cô gái này không biết từ đâu lại xuất hiện trước mặt nàng xin chữ kí, nói rằng nàng rất giống với một diễn viên mà cô ta hâm mộ. Đáng tiếc là biệt tăm biệt tích không thấy xuất hiện. Giờ lại vô tình nhìn thấy nàng trong công ty liền nghĩ rằng nàng là nữ nghệ sĩ đó. Tư Đông tới giờ vẫn có lúc nhầm lẫn nàng là người đó. Cô thậm chí còn hỏi liệu rằng nàng có đang che dấu thân phận? Cô Tử Du đối với người yêu thích nàng đương nhiên sẽ rất rộng lượng. Liền đề nghị mẹ nàng để Tư Đông làm thư kí sẽ rất vui vẻ. Nhưng hiện giờ hình như nàng đã sai. Ngoài việc không trốn việc được còn phải đối phó với những câu nói ngây ngô của cô. Cô Tử Du thật muốn vỗ ngực tức chết. Rồi lại nghĩ tới sau này ai dám cưới cô ta?
"Tư Đông, cô ở đây lâu vậy rồi sao tôi chưa thấy cô đi hẹn hò bao giờ nhỉ?"
"Khụ khụ..."
Tư Đông nghe câu hỏi của Cô Tử Du cũng sốc lên tới tận óc. Cô tổng lại bỗng dưng để ý đến chuyện đời tư của nhân viên đúng là rất kì quái. Nhưng sao cô biết tôi không hẹn hò? Tôi hẹn hò sẽ đi khoe với cô sao?
"Cô tổng... Chuyện này cô cũng để ý sao?"
"Cô nói xem, một người bình thường không hứng thú hẹn hò trong đầu toàn nghĩ đến công việc. Thì có phải là yếu sinh lí không?"
"Hả?"
Cái lí lẽ gì đây?
"Cô tổng, tôi thấy chuyện hẹn hò hay không đâu liên quan gì tới chuyện sinh lí. Nhiều khi là..."
Tư Đông đang nói bỗng nhiên dừng lại làm Cô Tử Du liền thấp thỏm
"Sao? Là gì? Đang nói sao lại không nói nữa?"
Tư Đông thấy phản ứng kịch liệt này của Cô Tử Du liền trưng ra bộ mặt quỷ quái nhìn nàng
"Cô tổng, đừng nói với tôi người đó là..."
"Cô chán sống rồi đúng không?"
Cô Tử Du giận dữ nhìn Tư Đông, nay lại cả gan trêu chọc cô
"Không không tôi không có ý đó. Khụ..."
Tư Đông liếc nhìn đồng hồ đánh lảng
"Sếp tổng, hình như tới giờ cô phải đi dùng cơm trưa rồi..."
Cô Tử Du nghe vậy liền nhìn đồng hồ, đã trễ vậy rồi? Nàng lườm Tư Đông một cái rồi thu dọn đồ liền rời đi. Không quên đe doạ Tư Đông vài câu
"Coi như nay cô may mắn, nếu lần sau còn nói bậy bạ phải tăng ca đến 9 giờ!"
Tư Đông nghe xong liền trợn mắt nhìn cánh cửa đóng rầm lại. Lòng cô không khỏi oán trách cái hình phạt kiếm tiền ngọt ngào này của Cô Tử Du.
Tại một nơi bí ẩn nào đó
"Ưm... A... Triết... Khoan... Đợi..."
Người nào đó ban nãy còn nuôi ý phục thù giờ đã bị đè bẹp dí vào tường đang không ngừng thở dốc liên hồi. Hai tay không tự chủ được bám chặt vào lưng người kia đang ngọ nguậy trên người mình.
"Lãm... Tên vô lại này..."
Cô Tử Du bất quá mới chửi được một câu nguyên vẹn. Triết Lãm nói trưa nay sẽ mời nàng ăn trưa. Sao giờ nàng lại trở thành bữa trưa của cô? Đêm qua làm, sáng nay làm... Bây giờ... Tên chết tiệt này... Cô Tử Du bây giờ chỉ có thể chửi rủa Triết Lãm trong cơn khoái cảm chạy dọc toàn thân. Sau bao lần trong một ngày thì lần nào Cô Tử Du cũng bị Triết Lãm thiêu đốt đến không còn gì. Mất mặt, thật mất mặt
"A... Ưm... Lãm... Tôi sẽ... Giết chị... A"
"Sao...?"
Triết Lãm đang chăm chỉ làm việc nghe lời hăm doạ của nàng chẳng những không giận mà còn cần mẫn hơn. Hàm răng hơi day nhẹ đầu nhũ mềm mại, một chút thì cắn lấy, rồi lại mút lấy mút để. Tay còn lại không ngừng sờ soạng xoa nắn mạnh bạo phần đồi núi còn lại. Đôi lúc còn se se đầu nhũ hoa khiến toàn thân Cô Tử Du không chủ động được liền ưỡn người về trước khiến cả hai càng cọ sát hơn. Bình thường cơ thể của Cô Tử Du đã rất nhạy cảm, bây giờ cộng thêm cảm giác sợ bị ai đó phát hiện lại càng khiến nàng động mạnh hơn bao giờ hết.
Cả hai đang trong phòng ăn của nhà hàng.
------
Tui dừng ở đây để đi tịnh tâm nha mọi ngừi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro