Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 50- một khúc phù du...

Mấy hôm sau đó, vương phủ lại nhận được thiếp mời từ các vị hoàng tước, là mời mấy vị tiểu thư Tiệp gia du thuyền tại Bích Hoa trì. Được hoàng tước phát thiếp mời là bậc nào vinh hạnh. Chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh hoàng tước, chim sẻ cũng có thể hóa phượng hoàng.

Đại di nương ôm lấy một tiểu nam hài, khó chịu gắt: "Thế nào thiếp mời chỉ mời tiểu thư, chẳng lẽ Tiệp gia không có thiếu gia hay sao?".

Lão phu nhân không vui nhìn nàng ta: "Thiếp mời đều đã ghi rõ mời tiểu thư Tiệp gia, ngươi còn dám nhiều lời?".

Đại di nương tuy khó chịu nhưng chỉ có thể cắn răng chịu, ai bảo hoàng tước hiện giờ chỉ để ý tiểu thư Tiệp gia. Ả lại hạ sinh nam quân quý không được ai để tâm đâu.

Tam di nương cũng sắc mặt u ám. Ả tuy sinh được nữ quân quý, nhưng thân phận lại quá thấp kém. Không thể xuất hiện làm bẩn mắt các vị hoàng tước.

Còn tứ di nương, nữ nhi nàng ta còn quá nhỏ, có tranh cũng không được gì, nên đành an phận nhìn các vị thiếp thất khác tranh phần cho hài tử của mình.

Lão phu nhân đặt chén trà xuống bàn, nói: "Các ngươi đều là quân quý Tiệp gia, trước các vị hoàng tước tuyệt không thể làm mất mặt Tiệp gia, hiểu chưa?".

Tiệp Uyển Nhu, Tiệp Uyển Nhan cùng Vân Du đều nghe lời dạy bảo của lão phu nhân. Tiểu thư chính phòng đương nhiên không thể thiếu phần. Còn Vân Du được đi theo, là do trong thiếp mời chỉ đích danh Thái Nhạc quận chúa. Nên thiếp mời lần này sẽ do các nàng tham dự.

Vân Tố Tâm bộ dáng vô tranh vô sủng, mọi sự đều để nữ nhi sắp xếp. Nhưng bộ dáng này của nàng lại khiến Đổng thị cắn răng nghiến lợi. Ả ta phải vất vả để mấy cái nữ nhi mình có cơ hội trước mắt hoàng tước. Còn ả tiện nhân này chẳng cần nói một lời, tiểu tiện nhân của ả lại có thể đứng ngang cùng chính phòng các nàng, bảo Đổng thị cam tâm, có thể sao?

Lúc ly khai Sơ Tuyết viên, Tiệp Uyển Nhan khó chịu đi cạnh tỷ tỷ mình: "Tỷ, ả tiện nhân thứ xuất kia thế nào lại được đi cùng tỷ muội ta chứ?".

Tiệp Uyển Nhu hạ giọng: "Ngươi nhỏ tiếng một chút. Lần này ả ta đi the, nương tự khắc sẽ có cách làm ả bẻ mặt trước hoàng tước. Để xem đến lúc đó ả còn có thể gả vào hoàng thất?".

Tiệp Uyển Nhan nghe xong cười âm hiểm.

Giờ tỵ hai khắc, xe ngựa Tiệp gia khởi hành đến Bích Hoa trì. Vân Du ngồi trong buồng xe, lười biếng nghe Lưu mama thuật lại những gì thám thính được.

Phượng nữ đế hiện tại có mười hai hoàng tước cùng thạc quân. Trong đó hoàng tước có năm người còn lại là thạc quân.

Các vị hoàng tước có khả năng được chọn làm trữ quân là đại hoàng nữ được phong là Cảnh vương gia, nhị hoàng nữ cùng tam hoàng nữ cực phẩm hoàng tước chưa vỡ lòng. Còn thất hoàng tử cùng thập nhất hoàng tử thì phẩm cấp quá kém nên không được chọn.

Yến tiệc hôm nay cũng là do ba vị hoàng tước này bày ra, mục đích là lựa chọn quân quý phù hợp với mình để thú phi. Chủ yếu là cho Cảnh vương gia cùng nhị hoàng nữ. Còn tam hoàng nữ thì chỉ tham gia để đông đủ.

Từng nghe nha hoàn trong phủ bàn tán, Tiệp Uyển Nhu thì đã vào mắt đại hoàng nữ, đại hoàng nữ còn đặc biệt chờ nàng ta cập kê để thú làm phi.

Còn Tiệp Uyển Nhan thì đã sa phải đào hoa của tam hoàng nữ. Nhị hoàng nữ tuy xuất thân không mấy cao quý, nhưng là tước quý trong mộng của quân quý kinh thành bởi vẻ ngoài ôn nhã của mình.

Vân Du nhìn bộ dạng hoài xuân của Tiệp Uyển Nhu được đại hoàng nữ đỡ xuống xe ngựa. Khóe môi có mấy phần mỉa mai. Nếu nàng ta biết thứ đại hoàng nữ trân quý là binh quyền trong tay mẫu thân. Nàng có còn mắt cao hơn đầu xem mình là Cảnh vương phi nữa không.

Ngoài trừ Tiệp gia thì cũng có nhiều quân quý khác được phát thiếp. Lúc các nàng đến thì đã có mười quân quý khác đã đến sớm hơn một bước.

Vân Du hôm nay vận bạch y, kiểu cách đơn giản, tóc xám dùng hồng lụa buộc hờ một nửa. Đứng giữa một đám oanh yến sặc sỡ chẳng khác hạc lạc giữa bầy gà là mấy.

Phượng Tử Ca vừa trông thấy nàng thì môi đã vô thức cong tiếu ý họa thủy, nàng bộ bộ sinh liên tiến đến chỗ Vân Du: "Thái Nhạc quận chúa, cô đỡ nàng lên thuyền?".

Vân Du nhìn phượng mâu lưu ly đang hăng hái kia, đạm thanh: "Tạ điện hạ để tâm, tiểu nữ không dám phiền điện hạ".

Phượng Tử Ca lại rất phong độ cầm lấy tay nàng, cười khẽ: "Cô không phiền, đến, cô dìu nàng lên thuyền". Việc này đã biến từ mời mọc thành bức ép.

Vân Du cũng lười phản kháng, mặc nàng ta muốn làm gì thì làm. Nhưng Tiệp Uyển Nhan đứng bên cạnh trông thấy cảnh thấy đó thì khăn tay đều vò rách.

Thuyền hoa của hoàng tước là bậc nào sang trọng, khắp nơi đều bày biện trân phẩm hoàng thất. Lúc thuyền rời bến là đầu giờ ngọ. Yến tiệc được bày lên.

Yến tiệc thì chẳng thể thiếu phần thi thố của quân quý, mục đích là bày ra tư thái xuất chúng của mình nhằm câu lấy chú ý của hoàng tước.

Chỉ được mấy khắc, tám phần quân quý đều đã thể hiện sở trường của mình. Vân Du chống cằm nhìn bọn họ như hầu tử múa máy, nhàm chán cười nhạt.

Dù nàng không muốn tham gia, nhưng với phẩm cấp thì nàng đã trở thành tâm điểm.

Cảnh vương gia, Phượng Cảnh Dung trông thấy Vân Du ngồi ở trà kỉ đối diện đang biếng nhác, đáy mắt có mấy phần hứng thú, nàng khẽ hỏi: "Yến tiệc bản vương bày ra lại không khơi dậy nhã hứng quận chúa?".

Vân Du chỉ cười khẽ, không kiêu ngạo không siểm nịnh hồi đáp: "Yến tiệc của vương gia tự khắc mọi sự đều phi phàm. Chỉ là tiểu nữ xuất thân thôn dã, ngu dốt không lĩnh ngộ cao thâm được".

Lời này của nàng cũng đã chặn lời tiếp theo của đối phương. Phượng Cảnh Dung vốn còn định mời nàng ngoạn một tiết mục gì đó. Nhưng Vân Du lại nói rõ mình xuất thân quê mùa. Thiên chất không cao, nếu nàng cứng rắn mời Vân Du biểu diễn ngược lại là không phong độ.

Phượng Nhuận Ngọc thấy cảnh ấy thì bên môi tiếu ý đầy thâm ý. Nàng ấy dám trắng trợn từ chối hoàng tỷ... Thật ý tứ...

Phượng Tử Ca trái lại với dáng vẻ nhàn nhã của Vân Du. Cứ nghĩ dự yến thì còn được quấn lấy Vân Du. Nhưng hiện tại, nàng lại bị một đám quân quý khác bám víu, phiền đến đau đầu.

Tiệp Uyển Nhu trang dung thanh thoát, khảy xong một khúc cổ cầm liền được lời tán thưởng. Nàng ta được gọi là đệ nhất tài nữ kinh thành cũng không sai. Chưa thối lui nàng đã nghiêng đầu cười thân thiết với Vân Du: "Đại tỷ, hôm nay là yến tiệc của các vị hoàng tước, tỷ cũng nên ngoạn một chút đâu? Muội muội ngược lại còn chưa trông qua tài năng của tỷ".

Nét mặt thiện lương, ngữ khí thân thiết, nhìn vào còn tưởng Tiệp Uyển Nhu cùng Vân Du là tỷ muội ruột thịt. Bất quá lời mời của Tiệp Uyển Nhu lại đầy gai nhọn. Vừa như mời cũng vừa như mỉa mai.

Nếu đại hoàng nữ còn vì phong độ mà thối lui, nàng cần kiêng kỵ gì mà phải nhượng bộ. Nàng nhất định phải để tiện nhân này bẻ mặt trước các vị hoàng tước. Sau này đừng mong có thể tranh đoạt cùng nàng.

Vân Du cười lạnh, muốn làm nàng bẻ mặt, đúng là ngu xuẩn. Nàng đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Tiểu nữ tài mọn không dám làm bẩn mắt các vị hoàng tước. Nếu các vị không chê liền để gia muội Uyển Nhu điều thêm một đoạn cầm, thay tiểu nữ bồi lỗi, các vị điện hạ nghĩ sao?".

Lời này nghe thì có vẻ êm tai, nhưng ý tứ đã ra lệnh cho Tiệp Uyển Nhu. Trực tiếp xem đệ nhất tài nữ là nha hoàn mà sai sử, giáng một cái tát vào mặt mũi Tiệp Uyển Nhu. Phượng Cảnh Dung làm sao không nghe ra ý tứ này, hứng thú với Vân Du càng sâu thêm một phần: "Nếu vậy đành nghe theo quận chúa".

Tiệp Uyển Nhu thấy đại hoàng nữ không đứng về phía mình, mà còn dung túng cho Vân Du liền tức giận không thôi. Nhưng không thể hiện ra mặt, đành hậm hực điều cầm bồi lỗi thay Vân Du. Trong lòng đã đầy một bụng ấm ức, nàng nhất định sẽ cáo trạng tiện nhân này với mẫu thân.

Yến tiệc kéo dài hai canh giờ, tiết trời vừa đổ mưa. Yến tiệc đành phải hủy, thuyền hoa vội vã cập bến. Quân quý nhanh chóng lên xe ngựa hồi gia. Vân Du còn chưa tiến đến xe ngựa thì đã bị tam hoàng nữ lôi đi mất dạng. May mắn trời đang mưa, nên không ai chú ý đến động tĩnh các nàng.

Đến khi tất cả quân quý đều đã ly khai, Tiểu Hỷ nhận ra tiểu thư nhà mình không thấy đâu. Chưa kịp hô hoán đi tìm đã bị Lưu mama chặn lại: "Tiểu thư tự khắc có chủ kiến, ta cứ chờ người ở đây là được".

Lại nói, Vân Du bị Phượng Tử Ca kéo đến một tiểu thuyền một lầu khác tại hướng tây Bích Hoa trì. Đều là bị Phượng Tử Ca cứng rắn lôi lên. Đến khi tiểu thuyền đều đã ra đến giữa hồ, Vân Du mới đạm thanh: "Điện hạ, người rốt cuộc là muốn nháo gì?".

Phượng Tử Ca ngồi đối diện, bỉu môi mất hứng: "Ngươi cả buổi yến không để tâm gì đến cô! Chỉ lo đàm thoại cùng đại hoàng tỷ!!".

Lời này như thể Vân Du đã phạm phải trọng tội, Vân Du nghe xong chỉ cười khẽ không đáp.

Nhất thời gian thuyền chỉ có tiếng sóng cùng mưa bụi rả rít. Lại thấy Phượng Tử Ca mang ra một thanh cổ cầm, hưng trí bừng bừng nhìn Vân Du: "Cô điều cầm cho Du nhi nghe?".

Chưa để Vân Du đáp lời, thì ngọc thủ đã lả lướt trên dây đàn, thủ khúc tinh mỹ cứ thế tràn ra triền miên.

Bích Hoa trì dù đang mưa mù lạnh lẽo. Nhưng khi âm khúc vừa vang lên, lại như từng cánh hoa ấm áp, mềm mại đáp trên mặt nước, lan tỏa gợn sóng êm đềm. Chậm rãi khuynh đảo nhân tâm. Mưa không át được tiếng đàn, âm khúc không giấu được tiếng lòng. Một khúc Phượng cầu hoàn đầy tình ý triền miên cứ thế dây dưa như tâm ngôn Phượng Tử Ca lúc này.

Thoáng bóng bạch y, tựa như  thấy nàng bên kia cầu. Nhưng thoáng qua, nàng đã bỏ đi mất, nàng chưa từng đợi ta... Tất cả chỉ là ta tự mình hoang tưởng, tự mình đa tình...

Âm khúc đều đã dừng được hai khắc, Vân Du vẫn còn đang thất thần. Khi nàng giật mình tỉnh mộng thì nhận ra Phượng Tử Ca đang cười yêu diễm nhìn mình.

Phượng Tử Ca rất hài lòng trước biểu hiện của Vân Du, ngón trỏ gãy nhẹ lên một dây đàn, nói: "Cô đã điều cầm cho Du nhi, vậy Du nhi nên đáp lại đâu?".

Vân Du nhìn thấy chờ mong trong mắt của Phượng Tử Ca. Lời từ chối đến bên môi lại không thể nói ra.

Chỉ nghe thấy Bích Hoa có tiếng âm cầm thanh thoát. Tựa hàn mai trong sương tuyết, quật cường nở rộ...

"Một lần mộng, đổi lấy một nhân kiếp...

Một lần tỉnh, suối tóc đã thành mây...

Một lần mộng, truy đuổi theo phù du...

Một lần tỉnh, hồng trần đã thiên niên...

Ta aisinh...

Mộng mị vì ai dệt?...

Mộ phần kia, ai đã đắp?...

Đến giờ cỏ vẫn xanh...

Hỉ bào kia, ta ai đã khoác?...

Đến nay đã phai màu...

Thanh xuân hóa phù du, nhân sinh thành mộng ảo...

Ta đã già, quân không còn trẻ nữa...

Chấp thủ nhìn nhân thế, đều hóa thành phù du...

Đến bên bờ Nại , uống nước sông Vong Xuyên...

Nhìn biển hoa bỉ ngạn, cùng quân đến hậu kiếp...

Phù du mộng đổi lấy một nhân kiếp...

bi ai hay khoái hoạt?...

Hồng trần nhiễm tóc ai?...

Đều đã phai cả rồi!...

Phù du ai truy cầu?...

Đều đã hóa tro tàn!..."

Đến khi Vân Du hồi tỉnh đã thấy bản thân nằm gọn trong lòng Phượng Tử Ca. Chỉ nghe thanh âm nỉ non bên tai: "Du nhi, nàng sau này chỉ đàn khúc này cho mỗi ta nghe, được không?...".

Đến khi Phượng Tử Ca chờ đến tâm đều lạnh, mới nghe thấy người trong lòng đáp rất khẽ: "Khúc này gọi là Phù du mộng. Sau này, ta sẽ chỉ đàn cho Tử Ca nghe...".

Bích Hoa trì, mưa phùn lạnh giá...

Tiểu thuyền trôi, tình ý triền miên...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro