chương 43- đại hôn
Hôm nay đã là đầu nguyệt tháng sáu, cũng là đại hôn của Tiệp Thiên Di. Mấy hôm trước vương phủ đều đã một mảnh tưng bừng giăng đèn kết hoa. Sáng nay, giờ dần khắp nơi trong phủ đều đã ồn ào không thôi.
Tiệp Vũ vương gia đương triều dùng chính phi chi lễ đón trắc phi vào cửa, vài kẻ đàm tiếu sau lưng, nói rằng quá không quy củ. Nhưng khi tin tức phẩm cấp của Vân Du truyền ra, tất cả đều không dám lời ra tiếng vào nữa. Nương thân của cực phẩm quân quý nhập gia làm thiếp đã là quá ủy khuất rồi, còn câu nệ lễ tiết sao?
Thủy Liên viên là nơi lộng lẫy nhất trong phủ. Cửa đều dán chữ "hỉ", đèn lồng hồng sắc treo lên khắp nơi. Hạ nhân đông đúc chuẩn bị.
Vân Du cũng hiếm khi ăn vận rạng rỡ, một thân tử y thêu hoa văn quân quý bằng chỉ bạc. Kiểu cách đơn giản thanh nhã. Thắt lưng hồng sắc thướt tha. Làn tóc xám khói hiếm khi vãn lên cài trâm ngọc phỉ thúy. Dung nhan không tô son điểm phấn càng thêm thanh khiết, tư thái vân đạm phong kinh.
Tiểu Hỷ bên cạnh lại vui vẻ: "Oa, tiểu thư, người thật đẹp a!".
Vân Du không hề bị lời này lay động, chỉ đạm bạc bảo Tiểu Hỷ tiếp tục chuẩn bị. Còn mình thì ly khai đến Sơ Tuyết viên của lão phu nhân. Dọc đường gặp không ít khách nhân đến dự tiệc, họ đều ngây ngốc nhìn nàng.
Lúc Vân Du tiến vào Sơ Tuyết viên, bên trong đã tấp nập gia quyến đến tặng lễ vật. Lão phu nhân hôm nay vận một thân chế phục của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Xung quanh một mảnh nói cười, ra sức nịnh bợ bà, không chỉ vì địa vị Tiệp gia. Mà còn vài kẻ ôm mộng gả cho Tiệp Thiên Di. Chuyện Tiệp Vũ vương gia chưa có tước quý truyền dòng, ai không biết đâu.
Trông thấy Vân Du, lão phu nhân liền kinh diễm, phất tay cười: "Du nhi đến, ngồi cạnh tổ mẫu". Vân Du thi lễ với lão phu nhân cùng đám khách nhân, rồi tiến đến lão phu nhân.
Đám khách nhân coi như có nhãn lực.Vân Du hiện tại là nhị phẩm quận chúa, liền vội đứng lên đáp lễ với nàng.
Lôi kéo Vân Du ngồi cạnh mình, lão phu nhân nhìn ngó nàng thên vài lần. Quả là tú sắc khả san, có mỹ nhân ngồi bên cạnh phi thường cảnh đẹp ý vui. Đám khách nhân kia không rõ là thật tâm hay nịnh nọt, tiếp lời khen ngợi Vân Du. Đối với mấy chuyện này, Vân Du chỉ cười trừ, biểu hiện không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đồng tử xám khói không đáy, không ai rõ nàng đang nghĩ gì.
Mẫu tử Đổng thị cùng đám thiếp thất bên kia cũng chỉ ngồi để trang trí. Tiệp Uyển Nhu nhìn Vân Du đang ngồi cạnh tổ mẫu, vì giữ lại hình tượng khuê các mà khắc chế đố kỵ đến nét mặt vài phần vặn vẹo.
Đáng lý hôm nay người ngồi đó, được lão phu nhân sủng ái cùng khách nhân tâng bốc phải là nàng. Nhưng vì tiện nhân đó, ả ta dám cướp hết mọi nổi bật của nàng. Bảo nàng làm sao mà cam tâm cho được?!!
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, Tiệp Uyển Nhu không tiếng động ly khai Sơ Tuyết viên. Nha hoàn thiếp thân đi theo nàng ta, thầm than khổ. Với sắc mặt thâm trầm của nhị tiểu thư, đoán chừng tối nay nàng sẽ bị đánh nữa.
...
Ngồi dùng điểm tâm được hai khắc, Vân Du nhẹ giọng nhắc lão phu nhân: "Tổ mẫu, đã đến giờ mẫu thân xuất môn đón tân nương rồi".
Lão phu nhân nghe xong gật, đánh gãy mấy khách nhân còn đang náo nhiệt: "Di nhi đã đến giờ lành xuất môn. Lão thân đành phải đến đưa tiễn nữ nhi rồi".
Khách nhân gia đều nhao nhao đứng dậy định theo lão phu nhân.
Tại chính sảnh vương phủ, quan viên đều cung chúc vương gia mấy lời. Tiệp Thiên Di vận hỉ bào lộng lẫy, làn tóc xám khói được cố định bằng kim quan một nửa, nửa kia buông thả tùy ý. Vóc người cương nghị mang theo uy áp bức người, lãnh nhan đẹp đẽ, giơ tay nhấc chân đều khí phái.
Tiệp Thiên Di nhàm chán nghe nịnh bợ của đám quan viên, chợt:
"Uyển Nhu thỉnh an mẫu thân"
Lập tức quan viên cùng Tiệp Thiên Di liền chú ý đến nữ nhân xuất hiện. Chỉ thấy Tiệp Uyển Nhu một thân gấm phục hoa lệ, trang dung đẹp đẽ. Tước quý công tử tiểu thư vừa cảm thấy khí tức của nàng ta liền bị thu hút. Không thể phủ nhận, Tiệp Uyển Nhu là quân quý phẩm cấp cao, tước quý muốn thú nàng ta không ít.
Tiệp Thiên Di đối với nữ nhi này không quá nhiều để tâm, nếu có cũng chỉ là trách nhiệm tước quý. Nàng lãnh đạm: "Ngươi thế nào lại ra đây?".
Tiệp Uyển Nhu nhu thuận đáp: "Hồi mẫu thân, Uyển Nhu đến muốn cung chúc mẫu thân thú phi đại hỉ, sớm ngày thêm hỉ mạch. Uyển Nhu liền có thêm đệ đệ muội muội".
Quân quý phẩm cấp cao, đệ nhất tài nữ kinh thành, hiếu thuận lại không đố kị. Mẫu thân thú thiếp cũng không có khó chịu còn đến chúc. Thử hỏi có tước quý nào không trông mong thú được quân quý phẩm hạnh thế đâu.
Xung quanh nhanh chóng nổi ca ngợi Tiệp nhị tiểu thư, ra lời nịnh bợ Tiệp Thiên Di gia giáo tốt. Vài cái tước quý quan gia thêm ái mộ nhìn Tiệp Uyển Nhu. Còn nàng ta được ca ngợi thì tiếu ý thêm sâu. Tâm kế lung lạc nhân tâm sao? Nàng không thiếu.
Tiệp Thiên Di không quá để tâm đến chuyện này, gật đầu đạm bạc với Tiệp Uyển Nhu.
Chợt đại sảnh chấn động, đặc biệt là tước quý. Họ cảm nhận được khí tức trong không khí, thân thể liền bất giác xao động. Tất cả đều như phát cuồng, tập trung nhìn về một hướng.
Liền trông thấy một đám oanh yến tiến vào đại sảnh, đi đầu là Vân Du đang dìu lão phu nhân chống quải trượng. Khí tức khiến tước quý phát cuồng chính từ nàng mà ra.
Nhất thời đại sảnh im lặng, kinh diễm trước nhan sắc của Vân Du. Tước quý còn lại đều đã không kiềm được phóng xuất tin tức tố cầu hoan. Vân Du sao không cảm nhận được, nhưng nàng phẩm cấp cực cao, mấy tin tức tố phẩm cấp thấp như vậy không thể làm nàng chấn động. Thầm cười nhạo, động dục tập thể vậy sao.
Tiệp Thiên Di cảm thấy nữ nhi nhà mình đang bị xúc phạm, nộ không thể át, nàng gầm nhẹ: "Làm càn!". Uy áp ngay lập tức tràn ra như vũ bão, bức những kẻ càn rỡ kia vội thu hồi lại tin tức tố, co cụm lại như sắp đổ. Tuy vậy tầm mắt nhìn Vân Du vẫn nóng bỏng như mèo thấy mỡ.
Tiệp Thiên Di tức giận không thôi, Vân Du nhìn nàng khẽ lắc đầu. Liền biết nữ nhi nhắc nhở nàng không nên kích động mà hỏng đại sự. Tiệp Thiên Di chậm rãi thu hồi lại uy áp sát phạt lại, lạnh lùng thốt: "Hôm nay là hôn sự của bản vương, bản vương không muốn có điều gì ngoài ý muốn. Kẻ nào vẫn còn khinh thị gia quyến Tiệp gia đừng trách bản vương hạ thủ bất lưu tình!!".
Đám người trong đại sảnh cũng biết mình quá phận, co rúm không dám lên tiếng. Lão phu nhân cũng tức giận không thôi, hung hăng gõ quải trượng xuống nền đất, hừ lạnh không vui. Tônn nữ của bà đường đường là cực phẩm quân quý, há có thể chấp nhận một đám người khinh khi.
Vân Du thấy vậy liền trấn an tổ mẫu; "Hôm nay là đại hỉ của mẫu thân, tổ mẫu rộng lượng cần gì phải so đo với bọn họ?".
Lão phu nhân được Vân Du hóng đến hài lòng, nét mặt dãn hòa mấy phần.
Tiệp Uyển Nhu xiết chặt khăn tay đều sắp rách. Nàng cố khẩu thị tâm phi cung chúc mong lấy lòng mẫu thân, củng cố lại vị trí kinh thành đệ nhất tài nữ của mình. Nhưng chỉ cần Vân Du xuất hiện thì mọi công sức của nàng liền hóa thành muối bỏ biển... Tiện nhân!
Lão phu nhân lại đơn giản nói vài lời với Tiệp Thiên Di liền tiễn nàng xuất môn.
Tiệp Thiên Di tiêu soái lên lưng ngựa, thúc ngựa dẫn đầu đoàn kiệu hoa hồng sắc, ly khai vương phủ đến đón tân nương.
Theo sau nàng vài nha hoàn thanh tú đi cầm giỏ trúc rãi hoa dọc đường đi. Cánh liên hoa bay bay theo gió mỹ lệ. Kiệu hoa hồng sắc tám người nâng, trướng gấm mành thêu chỉ vàng, thập phần quý giá.
Không nói đến bách tính, cả quan viên triều đình cũng phải cảm thán. Vị trắc phi hôn lễ lớn hơn cả chính phi.
Đổng thị nhìn đoàn rước dâu đi xa, mà trong mắt lồng lộn lên như dã thú. Đó là trượng phu đã cùng nàng có đến hai nữ nhi. Nhưng nàng ấy chưa khắc nào quên được ả tiện nhân giang hồ kia.
Cả đêm động phòng hoa chúc mười hai năm trước, nàng ấy nằm cạnh nàng nhưng lại luôn miệng gọi tên tiện nhân kia. Nàng đường đường là thiên kim thừa tướng, từ nhỏ được đau sủng là lớn lên, còn chưa thụ qua như vậy ủy khuất.
Nay trượng phụ nàng lại sắp đón tiện nhân đáng hận vào cửa. Nàng tuyệt sẽ không ngồi xem các nàng ân ái. Một tiểu tiện chủng đã khiến địa vị mẫu tử các nàng lung lay, làm sao có thể để một mầm họa như vậy tồn tại. Mẫu tử tiện nhân đều phải diệt trừ.
Vân Du nhìn thấy oán hận mẫu tử Đổng thị đều hiện trong mắt mắt, khẽ nở nụ cười nhạt. Đám người này cả khả năng che giấu cảm xúc đều học không tốt. Muốn đấu cùng nàng, thật nhàm chán.
Vân Du sau đó bồi lão phu nhân tiếp đón khách nhân. Kẻ đến đều nhìn nàng vài lần, thầm tiếc hận đây là cực phẩm quân quý, sớm muộn đều phải gả vào hoàng thất. Bọn họ không có phúc phận được chạm đến.
Còn đang tiếp đón khách khứa, Vân Du lại nghe thấy giọng thái giám the thé từ đại môn vọng vào: "Đổng Quý tần giá đáo!!".
Đổng Quý tần là hoàng phu nữ đế, cũng là nam quân quý duy nhất trong hậu cung. Xuất thân phủ Đổng thừa tướng, ca ca của Đổng thị. Hôm nay lại xuất hiện, bảy phần là khởi binh vấn tội Vân Du.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro