chương 4- hổ dữ không ăn thịt con
Theo lời Vân Cát Ngôn, Vân Du biết, Vân gia chủ, tự là Vân Duẫn, cũng là ngoại công nàng.
Ông ấy năm nay vừa lục tuần, từng làm thái y cho hoàng thất, sau cáo lão hồi hương. Trở về gánh vác Vân gia, lập gia thất muộn. Dưới gối chỉ có hai nữ nhi. Nương nàng là nữ nhi mà ông sủng ái nhất. Chỉ cần nhìn nàng ấy ông lại nhớ tới thê tử quá cố, vì thế ông luôn cưng chiều dung túng cho nương nàng. Nào ngờ...
Năm xưa khi đuổi nàng ấy ra khỏi Vân gia cũng vì tức giận nhất thời. Mấy năm qua ông không ngày nào không tự trách mình, nếu ông chịu dành thời gian dạy dỗ nữ nhi mình thì đâu đến nỗi như vậy...
Vân Du đời trước sống trong chính trị. Lăn lộn trong chính trường nhiều năm, thứ nàng am hiểu nhất không chỉ có đọc nhân tâm, còn có bày tâm kế các loại. Đối với vị ngoại công này, Vân Du biết chắc một điều, ông đã tha thứ cho nương nàng lâu rồi, nhưng ngại vì mặt mũi nên mới không nói ra.
Hậu sơn Vân gia có một thủy trì rất lớn. Cứ cách hai ba hôm, Vân Duẫn đều đến đây câu cá giải sầu. Thủy trì này vốn cách tiểu trạch của mẫu tử Vân Du không xa, nhưng vì cách nhau một rừng trúc, nên mới không thấy nhau.
Hôm nay Vân Duẫn như thường lệ đến thủy trì câu cá. Đã một canh giờ nhưng vẫn chưa có cá cắn câu.
Vóc người Vân Duẫn cao lớn, uy phong lẫm lẫm, trông qua còn tưởng ông là một tướng quân chứ không phải là thái y. Tuy tuổi cao nhưng vẫn sáng suốt cương nghị, chỉ là tính tình có chút nóng nảy bảo thủ.
Ông ngồi buông câu bên hồ, nhắm mắt tĩnh tâm như tượng. Một lúc Vân Duẫn nhận ra có điểm không đúng. Nơi này ngoài ông ra còn khí tức của kẻ khác, ý thức lãnh thổ đã là bản năng sẵn có của tước quý. Vô tình phóng xuất khí tức nguy hiểm, trầm giọng quát:
"Kẻ nào? Còn không lộ diện?"
Từ sau một khóm trúc, một nữ hài khiếp sợ bước ra. Chỉ thấy nữ hài có màu tóc xám khói, vãn thành hai búi nhỏ tinh xảo. Da trắng như ngọc sứ, phấn điêu mày ngọc, thập phần khả ái.
Đặc biệt là đôi đồng tử của nữ hài, thế nhưng cũng một màu xám khói huyền bí, giờ đây trong mắt một mảnh sợ hãi. Nữ hài vận một bộ lục y, tay ôm một chiếc giỏ trúc, vai nhỏ run run, phá lệ yếu đuối chọc người sinh lòng bảo hộ.
Vân Duẫn thấy chỉ là một tiểu nha đầu vô hại, liền vội thu hồi khí tức, nhíu mày: "Ngươi là hài tử nhà nào? Làm sao lại chạy loạn trong rừng?"
Nữ hài khiếp sợ, mất một lúc mới đáp: "Ngoại... Ngoại công... Du, Du nhi chỉ muốn đi tìm thuốc...''.
Vân Duẫn vừa nghe xong, chấn động không thôi. Tuy Vân Cát Ngôn lập gia thất cũng bảy năm có hơn, thế nhưng vẫn chưa có hài tử. Nếu ông có chất nhi, thì cũng chỉ có thể là hài tử của Tâm nhi.
Lúc trước cũng từng đoán, Ngôn nhi chiếu cố Tâm nhi tại hậu sơn, nhưng vạn vạn không ngờ...
Ông lại hỏi "Tìm thuốc? Ngươi tìm thuốc để làm gì? Nương ngươi bị bệnh sao?".
Vân Du cúi đầu, đáy mắt đông nhẹ. Quả nhiên trong lòng ngoại công nương nàng vẫn có trọng lượng. Nếu không sao lại hấp tấp truy vấn thế kia.
Nàng yếu ớt nói: "Nương đúng là bị bệnh nhưng a di nói đã vô ngại. Chỉ là, chỉ là tiểu Vũ của Du nhi không bay được nữa...". Vừa nói nàng vừa đem ra một con bồ câu nhỏ trong giỏ trúc ra.
Vân Duẫn không tiếng động thở phào nhẹ nhõm. Sau lại nhìn Vân Du, đáy mắt một mảnh phức tạp.
Đây là chất nhi đầu tiên của ông, tuy là đến không đúng thời điểm nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Huống hồ còn là hài tử của nữ nhi mà ông yêu thương, sao đành lòng nặng lời. Có sai, thì đều là người lớn sai, trẻ con là vô tội. Ông hạ giọng nói: "Ngươi nên về với nương mình, không nên đi lung tung như vậy".
Vân Du cúi thấp đầu, tại một góc không dễ nhìn thấy, cong cong khóe miệng, tiếp cận đã thành công. Sau một lúc lại ngẩng đầu nhìn ngoại công, đáng thương nói: "Nhưng mà, nhưng mà tiểu Vũ của con...". Tiểu Vũ trong lời nàng chính là con bồ câu kia.
Vân Duẫn nhíu mày một lúc, cuối cùng thở dài, vẫy tay với Vân Du: "Ngươi mang nó lại đây ta xem xem".
Lại thấy nữ hài khiếp nhược mở lớn hai mắt, một bộ thụ sủng nhược kinh, rồi hớt hải chạy đến cạnh ông ngay. Phảng phất như nàng đến chậm một chút, ông lại đổi ý. Đáy lòng ông lại thêm một phần chua xót, đây rõ ràng là chất nhi đầu tiên của ông...
Vân Du như hiến vật quý, trao con bồ câu vào tay ông. Vân Duẫn xem xét một chút, là một con bồ câu vừa mới tập bay. Rất non nớt, cánh bên phải bất động, e rằng đã bị gãy. Ông lấy ra lọ dược trị thương luôn đem theo bên người, thoa thoa một lúc rồi lại dùng dùng nhành cây ngay gần đấy cố định lại.
Vân Du ngồi cạnh ông, hiếu kì quan sát rồi lại líu ríu nói: "Ngoại công, người biết không. Du nhi chính mắt nhìn nương Tiểu Vũ đẩy nó ra khỏi tổ. Tiểu Vũ rơi xuống đất, liền không bay được nữa. Thật tàn nhẫn, sao lại có thể đối xử nhẫn tâm với hài tử của mình như vậy đâu?".
Đồng ngôn vô kị, lời Vân Du vừa nói ra liền thấy tay của Vân Duẫn run khẽ nhưng rất nhanh liền biến mất. Phảng phất như chưa từng xảy ra. Ma xui quỷ khiến thế nào ông lại bật thốt: "Có lẽ nó đã làm điều gì đó sai trái đến mức nương nó không thể dung thứ được nữa...".
Lại thấy Vân Du nghiêng đầu nhỏ, mắt xám linh động, có chút ngốc nghếch nói: "Nhưng mà, nhưng mà không phải kinh thư đều viết hổ dữ cũng không ăn thịt con. Sao nương tiểu Vũ lại độc ác như vậy, đúng ra nó phải yêu thương Tiểu Vũ như nương yêu thương Du nhi đâu. Chỉ bằng một chút lỗi liền không cần hài tử của mình nữa sao...".
Nháy mắt liền thấy Vân Duẫn đông cứng như tượng đá, nét mặt nghiêm nghị như xuất hiện vết nứt.
Phải, nữ nhi của ông dù có lỗi lầm thế nào cũng là nữ nhi ông thương yêu suốt mười bảy năm trời, nói bỏ liền bỏ được sao. Huống hồ, hổ dữ cũng không ăn thịt con. Khi ông ép buộc nữ khi mình bỏ hài tử, chẳng phải ép nó thành thứ còn không bằng súc sinh nữa sao. Mà ông đuổi nữ nhi mình đi mà không quan tâm đến sống chết cũng khác gì lòng lang dạ sói.
Năm xưa, ông chỉ vì chút mặt mũi mà lại không quan tâm đến cảm nhận của nữ nhi mình, biết đâu nàng cũng có nỗi khổ tâm... Mấy năm qua, mẫu tử quân quý yếu ớt các nàng làm sao mà sống... Phút chốc Vân Duấn bị nỗi hối hận của mình giày vò, liền bất động.
"Ngoại, ngoại công, người làm sao vậy?" Vân Du rụt rè hỏi.
Vân Duẫn có chút ngơ ngác chuyển mắt nhìn nàng. May mắn hôm nay khi nhìn thấy chất nhi, ông đã không giận dữ hay mắng mỏ nàng. Nếu không tội nghiệt của ông lại nặng thêm rồi. Ông thả con bồ câu vào tay Vân Du, im lặng một lúc mới nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi ngươi nói nương ngươi bị bệnh. Nàng làm sao rồi?.
Vân Du ôm con bồ câu, lắc lắc đầu nhỏ làm hai chiếc chuông kêu đinh đang vui tai: "A di bắt mạch cho nương, bảo rằng nương chỉ bị cảm mạo, dùng dược liền không sao".
Vân Duẫn giang tay bế nàng ngồi lên tảng đá cạnh mình. Lại thấy nàng một bộ thụ sủng nhược kinh, tâm càng ê ẩm, ông cố gắng thả lỏng nét mặt: "Ngươi tự danh là gì? Là Vân Du sao? Làm sao ngươi biết ta là ngoại công ngươi?".
Vân Du thấy Vân Duẫn bỗng chốc nhu hòa liền nhu thuận đáp: "Ân, Du nhi tự là Vân Du. Nương người ngày nào cũng nhắc đến ngoại công Du nhi thế nào lại không biết được đâu!
Nương còn nói với Du nhi, phải thay nương tận hiếu với ngoại công. Không được làm điều gì trái ý ngoại công, lại làm ngoại công phiền lòng".
Lời này của Vân Du là thật. Mấy năm qua, Vân Tố Tâm luôn áy náy không thôi, luôn dạy dỗ Vân Du hy vọng nàng có thể thay mình tận hiếu với phụ thân.
Vân Duẫn lại một lần nữa chấn động. Nữ nhi cùng chất nhi của ông hiếu thuận như vậy ông còn đòi hỏi gì nữa. Chỉ vì chút thể diện liền mặc kệ mẫu tử các nàng lưu lạc mãi sao. Mất một lúc, ông lại cầm tay Vân Du ngữ khí chắc nịch "Ngoại công đón mẫu tử ngươi về lại Vân gia?". Là hỏi cũng là khẳng định.
Vân Du ngước đôi mắt mỹ lệ của mình nhìn ông, như hiểu rồi lại như không hiểu, sau lại cười rộ lên thiên chân vô tà "Ân, đều nghe ngoại công".
**********
Tiểu kịch trường =)))
Tiểu Vũ (phun nước miếng): "Nói dối không biết thẹn, rõ ràng là ngươi bắt ta ra khỏi tổ, còn bẻ gãy cánh của ta... Còn dám đóng kịch như vậy."
Vân Du (cười tàn nhẫn): "Ngươi có tin ta vật lông ngươi hầm thuốc cho nương ta ăn không ?"
Tiểu Vũ (run run): "Ngươi đừng làm bậy, ta sẽ kiện ngươi lên 'Hội bảo vệ động vật' đó."
Vân Du (tiến tới): "Chỉ cần ngươi còn sống thoát khỏi tay ta đã !"
Tiểu Vũ (khóc) "..." Đầu năm nay làm chim rất khó nga~.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro