chương 29- tâm đau không...
Vân Du chỉ kịp nhìn thấy bóng bạch y thoáng qua, nữ nhân vốn đang đứng trên kia đã chỉnh tề trước mặt nàng. Giống hệt như xa giá bảy năm trước. Chỉ kịp chớp mắt nha đầu béo đã ở ngay ngắn ở đối diện.
Bất quá, giờ đây nữ nhân mang tấm dung nhan yêu nghiệt lại cao ngất không còn là nha đầu béo đòi mứt quả của năm nào.
Phượng Tử Ca cũng không ngại bạch y ướt đẫm, nàng nhìn Vân Du, cười thâm ý: "Ngươi nói trí nhớ ngươi không tốt, cô còn tưởng ngươi đã sớm quên cô?".
Vân Du đạm nhiên đáp: "Tiểu nữ thì ngược lại tò mò. Từ khi nào tiểu nữ là bằng hữu của điện hạ?".
Phượng Tử Ca bật cười, tiếu ý trầm thấp như ôn tuyền, lại cúi thấp đưa tấm dung nhan yêu nghiệt sát vào Vân Du. Chóp mũi mơ hồ chạm chóp mũi. Nàng nói: "Vậy ra Du nhi không thích làm bằng hữu với cô, thế làm thê tử thì thế nào?".
Bị đôi phượng mâu yêu diễm kia nhìn chăm chú, hơi thở ấm nóng cùng hương hoa đào vờn quanh chóp mũi. Vân Du phút chốc có điểm ngẩn người, có chút không vui lùi về sau mấy bước, tiếu ý bên môi có mấy phần đông cứng. Tán ô giấy trong tay nàng khẽ run rồi biến mất, nàng khẽ nói: "Tam điện hạ khéo đùa rồi".
Phượng Tử Ca cũng không đặt thái độ xa cách của đối phương vào trong lòng, nàng nâng ngọc thủ trước mắt Vân Du, nói: "Du nhi, đến, cô đưa ngươi đi dạo một vòng Mạn hà".
Rõ là ngữ khí ôn nhu tĩnh lặng nhưng Vân Du vẫn nhận ra một cỗ uy áp bức người. Vô thức, nàng lạibđặt tay mình vào ngọc thủ tinh xảo kia. Bỗng chốc cả người bị kéo về phía trước, eo bị ôm chặt, tán ô chợt thoáng trong mưa.
Chỉ kịp để Vân Du chớp mắt thì nàng đã đứng trên thuyền. Nhận ra mình bị Phượng Tử Ca thân mật ôm lấy. Nàng nhíu mày định lui về sau một bước, nhưng tay Phượng Tử Ca lại cứng như gọng kiềm, giam nàng gắt gao. Đối phương thế nhưng vẫn đang trêu tức nhìn nàng, trong phượng mâu hiện lên mấy tự: "Ngươi thử tự thoát ra cho cô xem?".
Vân Du biết mình không nhìn thấu được đối phương. Bảy năm trước là vậy, hiện tại càng không có thay đổi. Đồng tử xám khói thâm thúy nhìn Phượng Tử Ca: "Điện hạ, người định đứng ngoài mưa thế này sao?".
Phượng Tử Ca chỉ cười không đáp, rồi cứ như vậy nắm tay Vân Du kéo vào khoang thuyền. Vân Du có chút ngẩn người nhìn tay mình đang bị đối phương nắm chặt. Rõ ràng đã đứng dưới mưa đến ướt đẫm, nhưng thế nào ngọc thủ kia vẫn ấm áp đến kì lạ.
Phút chốc nàng quên cả phản kháng, tùy đối phương lôi kéo. Còn Phượng Tử Ca cảm thấy Vân Du nhu thuận vậy, thì nở nụ cười họa thủy.
Vân Du, cuối cùng cô cũng tìm được ngươi...
Vừa tiến vào khoang thuyền, Vân Du đã nhận ra bên trong đốt lò sưởi ấm áp ở cả bốn góc, trong không khí có mùi huân hương dễ chịu. Trông thấy Phượng Tử Ca tiến vào, đám nô bộc bên trong cung kính thi lễ rồi nhanh nhẹn mang khăn ấm phi phong đến cho hai người. Vân Du nhẹ nhàng thoát khỏi tay Phượng Tử Ca, kéo dãn khoảng cách.
Phượng Tử Ca không lưu tâm lắm, chỉ nhẹ nhàng lấy đi ô giấy trên tay Vân Du, trao cho một nha hoàn đứng cạnh. Rồi dùng phi phong tỉ mỉ khoác lên cho Vân Du.
Vân Du có chút lãng tránh đụng chạm của đối phương, tự mình khoác phi phong, đạm bạc nhìn Phượng Tử Ca, nói: "Điện hạ nên thay y phục".
Phượng Tử Ca có chút ngẩn người, phượng mâu càng thêm ấm áp, cười khẽ: "Cô không lạnh, Du nhi không cần lo".
Vân Du khẽ liếc Phượng Tử Ca, không mặn không nhạt nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, tiểu nữ chỉ là không muốn đàm luận cùng người y quan bất nhã''.
Lúc này Phượng Tử Ca mới có điểm trầm tư nhìn bạch y trên thân mình, đều đã bị nước mưa thấm ướt đẫm, bết dính vào người. Bạch y vốn mỏng manh giờ lại như trong suốt.
Đám nô bộc đứng bên cạnh đều là khiếp sợ không thôi. Tiểu cô nương này cư nhiên dám ghét bỏ điện hạ nhà họ!! Là quá lớn mật hay ngu ngốc đâu?! Dám bất kính như vậy sao!!
Điện hạ cư nhiên lại không có nửa điểm phật ý. Thật sự lui về phòng trong thay y phục. Từ khi nào, điện hạ nhà họ trở nên nhu thuận thế đâu?
Lúc Phượng Tử Ca thay y phục xong là một khắc sau đó. Vô tâm hữu tâm thế nào nàng cũng vận lam y giống hệt như Vân Du, chỉ là hoa văn thêu trên y phục thì có điểm khác biệt.
Dung nhan yêu nghiệt sau khi thanh tẩy càng thêm câu tâm đoạt phách. Nếu không phải nàng đang vãn kim quang đặc trưng của tước quý, chỉ sợ ai cũng nhận nhầm nàng là quân quý
Bởi có tước quý nào lại mọc ra một trương dung nhan thế đâu?...
Phượng Tử Ca vừa tiến ra đã thấy Vân Du an tĩnh đứng bên khung cửa sổ của khoang thuyền, đạm bạc nhìn màn mưa mờ mịt. Nàng khẽ phất tay cho nha hoàn lui xuống, khóe môi lại cong thành tiếu ý tuyệt luân.
Vân Du cũng nhanh nhận ra nô bộc đều thối lui, hẳn là Phượng Tử Ca ra lệnh. Nàng còn chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị một vòng ôm ấm áp giam hãm. Cả người nàng bị vây trong hương hoa đào dễ ngửi, bên tai là hơi thở ấm nóng. Nhất thời nàng có chút thất thần, không ngờ đối phương lại càn rỡ ến vậy.
Vân Du biết rõ hành động bây giờ của Phượng Tử Ca có bao nhiêu càn rỡ. Nhưng nàng lại không giãy giụa thoát ra, nàng cư nhiên muốn hưởng thụ cảm giác này. Cảm giác như được che chở cùng bảo bọc. Nâng tay vốn dĩ muốn đẩy đối phương nhưng cuối cùng lại buông lỏng, an tĩnh tùy ý Phượng Tử Ca muốn làm gì thì làm.
Phượng Tử Ca cúi đầu dùng chóp mũi ngửi hương bạc hà thanh đạm trên người Vân Du. Áp má vào vành tai tinh xảo của ngửi trong lòng, thì thầm: "Thế nào trên người ngươi lại không còn khí tức nữa. Rõ ràng ở Thế Duyên tự cô cảm nhận được ngươi là một quân quý mà?".
Vân Du thản nhiên đáp: "Điện hạ biết rõ tiểu nữ là một cái quân quý. Vậy người có biết hành động hiện tại của người, tiểu nữ có thể kiện lên nha phủ không?".
Phượng Tử Ca không giận còn cười trầm thấp, vòng tay xiết chặt, ôm trọn Vân Du vào trong lòng, nàng nói: "Cô ngược lại còn muốn ngươi làm vậy. Như vậy, cô có thể đường hoàng thú ngươi để chịu trách nhiệm".
Vân Du khẽ cử động muốn tránh độn chạm của Phượng Tử Ca, ngữ khí bình thản: "Thật tiếc, một tước quý chưa thành niên cùng một quân quý chưa qua kê lễ thì chẳng thể làm gì mà kiện được".
Phượng Tử Ca dùng chóp mũi mình cọ cọ vào vành tai Vân Du, thân mật quấn quýt. Vân Du có điểm nhột muốn tránh thoát thì lại nghe thấy thanh âm lười biếng: "Đúng là thật tiếc".
Vòng tay đang xiết lấy eo Vân Du chưa lần buông lỏng. Hơi thở ấm áp của đối phương cứ thế phả lên da thịt nàng. Nàng dần tê dại khó chịu, dứt khoát thoát khỏi vòng tay kia. Thong thả lui về sau mấy bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Phượng Tử Ca.
Phượng Tử Ca ngược lại chỉ tĩnh lặng nhìn Vân Du, phượng mâu lưu ly vô hỉ vô nộ.
Vân Du lại lãng tránh dời tầm mắt qua khung cửa sổ nhìn màn mưa buốt giá, nàng khẽ hỏi: "Điện hạ, người vì cớ gì mà đến Vân gia?".
Phượng Tử Ca lại nhìn Vân Du, nhẹ nhàng khiêu mi: "Chẳng phải cô đã nói sẽ quay lại tìm ngươi sao?".
Vân Du nghe thấy lời ấy thì thì có chút chấn động ở trong lòng. Bên ngoài dáng vẻ đạm nhiên không để tâm như cũ: "Điện hạ, chút lời trẻ con đùa cợt đó, người hà tất cứ để ở trong lòng?".
Phượng Tử Ca bước đến, vươn tay nâng cằm Vân Du lên, bức đôi đồng tử xám khói kia nhìn thẳng vào mắt mình, nàng kiên định nói: "Cô chưa từng nói đùa, cô là muốn thú ngươi!".
Bên ngoài màn mưa phùn dần trở nên nặng nề, tiết trời trở nên mù mịt không chút ánh sáng. Khoảng không u ám kéo dài tận đến chân trời... Trong khoang thuyền một mảnh tĩnh lặng lạnh lẽo, không khí nhất thời ngưng trọng.
Vân Du nhẹ nhàng gạt tay Phượng Tử Ca ra khỏi cằm mình, đáy mắt một mảnh hững hờ. Tiếu ý ôn hòa bên môi yếu ớt: "Điện hạ, người biết những gì người nói có bao nhiêu buồn cười không?".
Phượng Tử Ca biết rõ mình không thể nhìn thấu Vân Du. Rõ ràng lúc nào cũng hữu lễ ôn hòa thong dong, tĩnh lặng như nước. Nhìn qua thì cứ như trong suốt, nhưng khi chạm tay đến lại không thể nắm bắt được gì. Một khắc trước nhu thuận ở trong lòng nàng, một khắc sau lại lọi ra mũi nhọn, đâm nàng đau đến thấu tâm.
Phượng Tử Ca chỉ có thể cứng ngắc: "Vân Du, ngươi biết rõ những gì cô nói đều là thật lòng mà...". Trong ngữ khí đã mang theo một tia bất đắc dĩ.
Vân Du lẳng lặng nhìn Phượng Tử Ca, ngữ khí như đang đàm luận một vài chuyện nhà: "Điện hạ, người là Tam hoàng nữ Đông Yên. Người có bao giờ nghĩ dây dưa không rõ với một quân quý giang hồ là bôi nhọ hoàng thất không?".
Phượng Tử Ca sắc mặt dần chìm xuống, nàng nhìn Vân Du nhưng trong đôi phượng mâu đã xuất hiện một phần sương giá: "Phải!! Cô là hoàng tước, muốn một quân quý còn phải nhiều lời đến vậy sao?! Vân Du ngươi vì cớ gì mà giả vờ không hiểu tâm cô?!".
Vân Du khẽ lắc đầu: "Điện hạ, người biết rõ là không thể. Người lớn lên trong mọi loại truy phủng, hô phong hoán vũ đã quen. Nhưng còn tiểu nữ, tiểu nữ lớn lên trong giang hồ hỗn tạp,. Điện hạ cùng tiểu nữ khác nhau đến thế nào, đâu cần tiểu nữ phải nói...".
Phượng Tử Ca nhìn nữ nhân trước mắt, phượng mâu nâu lưu ly phút chốc ảm đạm đi mấy phần...
Bảy năm trước nàng trông thấy Vân Du ưu thương đứng dưới tán lê. Một khắc kia nàng đã trầm luân. Nàng tặng nàng ấy mảnh lụa, chỉ vì muốn cho nàng ấy một phần kỉ vật. Mong nàng ấy thấu tâm ý của mình, nhưng có lẽ nàng ấy không hiểu. Hoặc là không muốn hiểu...
Sau đó nàng nghe mẫu phi nói: "cắt bào đoạn nghĩa". Nàng lại sợ nữ nhân ấy hiểu sai tâm ý của mình... May mắn trước khi ly khai Ung Châu thành nàng còn kịp gặp lại nàng ấy lần nữa. Nàng ấy dù đứng trong con ngõ chật hẹp nhưng dáng vẻ thong dong ấy vẫn chưa lần thay đổi...
Muốn hứa hẹn cùng nàng ấy... nhưng nàng ấy lại cố chấp không muốn nhận...
Bảy năm, nàng vẫn luôn muốn quay lại tìm nàng ấy. Nhưng con người đôi khi lại có những lúc lướt qua nhau đến hững hờ. Nàng lặn lội đến Vân gia chỉ đổi được một câu nàng ấy đã ly khai. Cố chấp gieo thuyền chờ nàng ấy suốt ba ngày để đổi lại một lời vô tình của đối phương.
Tâm đau không?... Sao lại không đau được...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro