chương 24- động phòng (H)
Vân Duẫn nộ không thể át, nữ nhi cùng chất nhi của mình lại suýt chút nữa bị kẻ trước mắt hạ thủ. Ông làm sao chấp nhận được
Đối với An Ngọc Thạch càng thất vọng sâu thêm một phần. Ông lạnh lẽo nói: "Thân là trưởng bối lại lạm quyền vô cớ, thật không ra thể thống gì."
An Ngọc Thạch gần như chết đứng, đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Lúc hắn nhìn thấy Lưu mama cung kính đứng sau lưng Vân Duẫn liền hiểu. Ngay từ đầu hắn là kẻ bị tính kế, hắn hung tợn nhìn Vân Du, gầm lên: "Tiện loạ!!".
Nhìn thấy An Ngọc Thạch càn rỡ như vậy, Vân Duẫn càng tức giận không thôi, ông đỡ mẫu tử Vân Du dậy, quát: "Xem ra ngươi vẫn không biết hối lỗi, người đâu?!! Lôi xuống phạt trượng cho ta!!".
An Ngọc Thạch trừng lớn hai mắt, hạ nhân rất nhanh chóng nghe lệnh tràn vào chính viện, hai tên sai vặt tiến đến túm lấy An Ngọc Thạch, hắn ta vùng vẫy: "Buông ra!! Lũ hạ đẳng các ngươi dám động đến ta sao?!"
Sắc mặt Vân Duẫn càng lúc càng kém, Vân Du nhẹ nhàng tiến đến cạnh ông, nhỏ nhẹ nói: "Ngoại công, hôm nay là hỉ sự của a di, nháo lớn e rằng sẽ không hay".
Vân Duẫn làm sao không hiểu, ông một sắc mặt thâm trầm: "Đem hắn đến Nam Khê viên, không có lệnh của ta không được để hắn bước ra khỏi đó nửa bước!!".
Nam Khê viên, một viện hẻo lánh nhất của Vân gia. Việc này đã thành giam lỏng.
Cùng lúc đó, lễ thành thân của Vân Cát Ngôn vẫn diễn ra linh đình, khách mời đến từ giang hồ đông đúc. Trong đó có một lão nhân râu tóc trắng xóa. Mỗi lần cười lên phi thường đôn hậu. Lão nhân dẫn theo tôn nữ là tước quý xấp xỉ Vân Du, gọi là Ánh Hoa. Nữ hài Ánh Hoa vừa gặp Vân Du liền nằng nặc đòi gia gia phải thú Vân Du về cho mình.
Lão nhân kia cũng chiều chuộng tôn nữ của mình, nháo loạn buổi thành hôn đòi Vân Duẫn phải hứa hôn. Cuối cùng vẫn bị Vân Du khéo léo từ chối.
Lão nhân bị từ chối thì gương mặt già nua đều đỏ lên. Khách mời xung quanh cũng lên tiếng cười nhạo. Ánh Hoa khóc nháo không chịu, liền bị lão nhân thấm thía dạy dỗ: "Ngươi chờ qua vài năm. Nàng đã thành niên ngươi liền tiêu kí nàng, lúc đó còn sợ nàng không gả cho ngươi sao?".
Ánh Hoa nha đầu thụ giảng gật đầu, chọc trưởng bối trong yến tiệc cười ầm vang.
Có một người thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh khách mời liền chú ý đến chất nhi của Vân gia chủ. Trông thấy nữ hài phấn điêu mày ngọc, lại nhu thuận hiểu chuyện. Rất chọc người ưng ý. Liền tranh nhau muốn thú nàng về cho hài tử nhà mình.
Nhất thời đại sảnh một mảnh huyên náo. Vân Du thì chỉ an tĩnh bồi nương mình, không để tâm đến cuộc tranh đoạt thừa sống thiếu chết bên kia.
Rượu quá ba tuần, sắc trời cũng không còn sớm. Vân Cát Ngôn lén rời khỏi yến tiệc, quay về Vọng Thu viên.
Bà mối thấy nàng vào cửa liền hỉ hả nói: "Vân tiểu thư là đang sốt ruột tân nương chờ đợi sao?".
Vân Cát Ngôn uống hơi nhiều nên mặt mày ửng hồng. Nàng cười cười không đáp. Bà mối cũng không nhiều lời, vội đón nàng vào hỉ phòng rực rỡ sắc đỏ. An Ly Ly đang ngồi an tĩnh trên giường, đầu đội hồng cân.
Vân Cát Ngôn đón hỉ trượng từ tay bà mối, cẩn dực tháo khăn hỉ xuống, nàng có chút ngẩn ngơ nhìn An Ly Ly. Tuy An Ly Ly không đẹp lộng lẫy nhưng nàng lại mang một nét an nhiên tĩnh lặng. Hôm nay đặc biệt lại trang dung tinh xảo. Môi phủ một lớp yên chi đỏ thắm, tóc đen vãn lên trưng nhã, gò má nàng vì thẹn thùng mà ửng hồng kiều diễm.
Bà mối lấy khăn tay che miệng cười: "Vân tiểu thư, người định nhìn đến bao giờ đây?". Vân Cát Ngôn ngồi xuống cạnh An Ly Ly, không kiềm được vươn tay xoa xoa gò má của ái nhân. Thì thầm: "Ly nhi, nàng thật đẹp".
An Ly Ly cúi đầu thẹn thùng: "Ngôn Ngôn...". Vân Cát Ngôn bị hành động của nàng chọc cho ngứa ngáy nhưng vẫn đè lại.
Đón lấy rượu hợp cẩn từ bà mối, trao cho An Ly Ly. Hai người cùng uống rượu hợp cẩn. Sau khi hoàn thành lễ nghi, bà mối cung chúc vài lời, liền cùng đám nha hoàn lui xuống nhận bạc.
An Ly Ly thấy chỉ còn hai người liền có chút căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn ái nhân.
Vân Cát Ngôn nhìn thân thể nàng đơn bạc trong lớp hỉ bào. Tâm có chút chua xót. Ái nhân nàng đã phải chịu bao nhiêu mới có thể chờ được ngày hôm nay...
Vân Cát Ngôn nhẹ nhàng ôm An Ly Ly vào lòng, thủ thỉ: "Ly nhi, ta xin lỗi đã để nàng chờ lâu như vậy..."
An Ly Ly mềm mại dựa vào lòng Vân Cát Ngôn, nàng nói: "Không sao, Ngôn Ngôn, chờ nàng bao nhiêu lâu bao nhiêu khổ ta đều chờ được... Ta chỉ sợ, ta sợ khi nàng đến tìm ta, ta đã trở nên già đi, xấu xí đi, nàng không cần ta nữa..."
Vân Cát Ngôn nâng gương mặt An Ly Ly lên, chóp mũi chạm chóp mũi, nàng kiên định nói: "Trong mắt ta nàng luôn đẹp nhất thế gian này, ta cũng không để nàng chờ đợi hay chịu khổ nữa... Ta sẽ ở bên cạnh bồi nàng, có được không?".
An Ly Ly khóe mắt ửng đỏ, nắm lấy tay ái nhân gật đầu. Chẳng phải nàng đã chờ được rồi sao, Ngôn Ngôn vẫn chưa từng quên nàng, vậy là đủ rồi...
Vân Cát Ngôn bỗng đứng lên, đạm nhiên nói: "Nàng cởi y phục ra đi". An Ly Ly nhất thời sửng sốt, sau lại thẹn thùng đỏ mặt, tay bất giác vò vò ống tay áo, luống cuống không biết làm sao.
Vân Cát Ngôn nhìn thấy nàng như vậy liền bật cười: "Ta chỉ định kiểm tra thương thể của nàng thế nào thôi". An Ly Ly lại càng xấu hổ, cả vành tai đều đỏ lên.
Ngôn Ngôn chỉ muốn kiểm tra thương thể, nàng lại nghĩ đi đâu vậy chứ. Nhu thuận xoay lưng lại với Vân Cát Ngôn, nàng chậm rãi tháo từng lớp hỉ bào xuống.
Thắt lưng, hỉ bào, trung y... Từng thứ một yen lặng trượt khỏi thân thể nàng, rơi xuống bên đất. Phút chốc chỉ còn áo yếm hồng sắc cùng tiết khố, nàng có chút xấu hổ không biết phải làm gì tiếp theo...
Vân Cát Ngôn vừa lấy xong lọ dược, thấy vậy thập phần chấn động.
Nàng ngồi xuống cạnh An Ly Ly, nâng tay gỡ xuống từng món trang sức trên tóc ái nhân, ba ngàn tóc đen buông xõa.
Vân Cát Ngôn vén mái tóc của nàng ấy sang một bên. Tháo dây áo yếm, cẩn thận kiểm tra thương thể, may mắn vết bầm trên người An Ly Ly được chiếu cố cẩn thận nên đã hồi phục bảy tám phần. Không còn ghê người như lúc ở An gia nữa.
An Ly Ly thì thập phần thẹn thùng. Nàng cúi thấp đầu, cảm nhận ngọc thủ ái nhân chạm vào da thịt. Nội tâm ấm áp nhưng cũng vô thức khẩn trương.
Cả cơ thể như có luồng điện chạy quanh, tê dại kì lạ. Mặt nàng đỏ như nhỏ máu. Sợ Vân Cát Ngôn phát hiện dị tượng của mình nên cực lực khắc chế. Ngôn Ngôn rõ ràng chỉ thượng dược, nhưng sao nàng thế nào lại phản ứng như vậy. Thật đáng xấu hổ.
Chợt An Ly Ly sửng sốt. Tuyến thể sau gáy nàng thình lình ẩm ướt, như... như... bị liếm một ngụm. Sau đó xúc cảm càng rõ ràng, miệng tuyến thể non mềm lại bị đối phương từng chút một liếm mút. Từ tốn chậm rãi nhưng lại như tra tấn nàng. An Ly Ly cắn chặt môi mình, ngăn không cho tiếng rên tràn ra...
Hỉ phòng cuối cùng chỉ còn lại tiếng liếm mút đáng xấu hổ.
Vân Cát Ngôn đặt ái nhân nằm xuống sàng đan. Tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, môi vẫn chôn trong cổ An Ly Ly, liếm mút tuyến thể yếu ớt kia. Dần dần trong không khí chậm rãi nhiễm đầy tin tức tố giao hoan của các nàng.
An Ly Ly mềm nhũn ra, thở dốc liên tục, bỗng miệng tuyến thể bị cắn đột ngột. Sau đó tin tức tố đặc trưng của tước quý như bão nổi liền tràn vào xâm chiếm toàn bộ cơ thể nàng. Nàng không kiềm được mà rên rỉ: "Ah....ưm....a...". Thiển độ tiêu kí, nàng đã là người của Vân Cát Ngôn rồi...
Vân Cát Ngôn nhìn đối phương mệt mỏi thở dốc liền nở nụ cười thỏa mãn, đêm nay còn rất dài đâu...
Nàng không nhanh không chậm tháo xuống y phục vướng víu trên người, vươn tay vứt bỏ cả áo yếm của An Ly Ly.
Hai thân thể trắng noãn trần trụi nhanh chóng khắng khít không kẽ hở với nhau.
Môi Vân Cát Ngôn thành thạo chiếm đoạt môi An Ly Ly, An Ly Ly bị nàng hôn đến choáng váng. Nhất thời không biết làm gì thì đối phương đã xâm lấn hết mọi hơi thở của mình rồi. Nàng gian nan muốn mở miệng hít thở đầu lưỡi đối phương liền chiếm mất chút không gian nhỏ bé của nàng, liếm mút dẫn dụ.
Lúc Vân Cát Ngôn bắt đầu cảm thấy không đủ. Nàng rời đôi môi thơm ngọt kia, lần lượt lả lướt sang vành tai đối phương, há miệng khẽ cắn. An Ly Ly lập tức rên khẽ: "Ưm... ah...".
Nàng có chút không thể tin, âm thanh đáng xấu hổ ấy lại do mình phát ra nên. Nàng vùi đầu vào chăn, đỏ mặt không dám nhìn Vân Cát Ngôn.
Vân Cát Ngôn thấy nàng như vậy thì cười khẽ, buông tha cho vành tai ửng hồng, chậm rãi vươn tay nâng cằm ái nhân lên, ôn nhu nói: "Đừng xấu hổ, ta thích nàng như vậy". An Ly Ly nghe xong thì lại càng xấu hổ, mặt ửng đỏ kiều diễm.
Vân Cát Ngôn nuốt ngụm nước bọt, không nói hai lời liền vùi vào cổ nàng liếm mút, từng vết hôn vì thế càng lúc càng nở rộ trên da thịt An Ly Ly.
Tóc của Vân Cát Ngôn quét qua cổ nàng, có chút nhột nàng liền ngửa cổ muốn tránh. Nhưng Vân Cát Ngôn cũng vì thế lại càng dễ dàng gieo trồng ô mai đến tận hứng... Từng dấu hôn của Vân Cát Ngôn hạ xuống, An Ly Ly lại như bị điện giật, run rẩy liên tục, môi vô thức khinh ngâm.
Hỉ phòng càng lúc càng nóng, cả gian phòng nhiễm đầy hương thơm ám muội của hai. Gắt gao quấn quýt cùng nhau.
Môi của Vân Cát Ngôn lướt dần xuống dưới. Nhìn hai đỉnh tuyết phong đã dựng thẳng thì cong cong khóe môi. Nàng không chần chừ ngậm lấy một bên đậu đỏ chậm rãi liếm mút, tay cũng ra sức nhu lộng bên kia.
An Ly Ly bị hành động của nàng dọa sợ, nhưng sau đó cơn khoái cảm nhanh chóng đánh úp lý trí nàng. Nơi bị Vân Cát Ngôn ngậm lấy, nàng còn cảm thấy ẩm ướt rõ ràng. Đầu lưỡi đối phương còn đang trêu chọc đậu đỏ liên tục.
Nàng vặn vẹo muốn thoát nhưng lại bị sự ôn nhu của đối phương giam hãm. Nhu nhược đón nhận tấn công của Vân Cát Ngôn, buông bỏ mọi phòng tuyến, tùy ý đối phương chiếm đoạt.
Âm thanh liếm mút càng lúc càng rõ ràng, xen lẫn là tiếng rên rỉ dụ hoặc: "Ưm.... Ngôn... Ngôn... đừng mút mà... đừng...".
Vân Cát Ngôn buông tha cho hạt đậu đỏ đã bị nàng hành hạ đến sưng đỏ. Lại nhìn hạt đậu đỏ bên cạnh ngẩng đầu kháng nghị liền lập tức ngập lấy nó, tiếp tục công việc dở dang. An Ly Ly bị nàng bức điên rồi, tay vươn ra rõ ràng muốn đẩy nàng ấy ra. Nhưng cuối cùng lại thành xen vào tóc nàng ra sức ấn nàng vào ngực mình...
"Ah... Ngôn Ngôn...."
Vân Cát Ngôn lại không đáp lời nàng mà tiếp tục vùi đầu vào ngực nàng, liên tục xâm chiếm... Dần dần một ngọc thủ khác của Vân Cát Ngôn trượt qua eo của ái nhân, tháo bỏ tiết khố An Ly Ly. Chậm rãi thăm dò vào hoa viên kia.
An Ly Ly cũng nhận ra hành động của nàng, nàng khẽ cử động, nhưng lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Vân Cát Ngôn: "Ly nhi, nơi này thế nào lại ướt đến vậy..."
An Ly Ly ngượng ngùng không thôi. Ngôn Ngôn... sao có thể nói như vậy chứ.
Quả thật lúc này tuyến thể hạ thân An Ly Ly đã chậm rãi nhiễm đầy ái dịch trong suốt. Tay Vân Cát Ngôn có chút hư hỏng trượt vòng quanh miệng tuyến thể nhu nhược kia, vẽ vời gì đó. Lập tức nàng liền thấy An Ly Ly run rẩy liên tục, rên rỉ mị tình: "Ngôn Ngôn... ưm... ưm... đừng mà...".
Vân Cát Ngôn nhẹ nhàng vươn một ngón tay thăm dò vào trong. Đầu ngón tay nàng nhanh chóng bị thấm ướt, mà tuyến thể yếu ớt kia lại không ngừng rỉ ái dịch, câu dẫn người phạm tội.
Nàng không nghĩ nhiều liền tiến thẳng ngón tay mình vào trong. An Ly Ly liền hút ngụm lãnh khí, máu từ hạ thân chậm rãi rơi xuống sàng đang.
Vân Cát Ngôn cũng biết mình có điểm gấp gáp, nàng hốt hoảng hỏi: "Ly nhi, nàng, nàng không sao chứ?".
An Ly Ly xuất cả mồ hôi lạnh nhưng vẫn mỉm cười: "Ngôn Ngôn... ta, ta không sao...".
Vân Cát Ngôn biết rõ đối phương đang nói dối, đau lòng hôn hôn khóe môi nàng. Ngón tay trong cơ thể nàng cũng bất động. Cảm nhận được tuyến thể nhu nhược chật hẹp kia đang chậm rãi thích ứng nàng.
Quả nhiên chỉ một khắc sau, tiếng rên rỉ lại tràn ra từ môi An Ly Ly. Vân Cát Ngôn chậm rãi động ngón tay, thấy đối phương đã không còn đau đớn, thì càng lúc lại càng càn rỡ. Tiến xuất liên tục, tiếng nước róc rách vang lên khắp hỉ phòng. Một ngón cũng nhanh chóng biến thành hai ngón, ba ngón...
"Ưm.... ah.... ưm...."
Vân Cát Ngôn cảm thấy vách tường mềm mại không ngừng co rút thì càng đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng An Ly Ly khinh ngâm một tiếng nức nở rồi tan rã ngã xuống giường.
Vân Cát Ngôn cũng chậm rãi rút tay mình khỏi cơ thể ái nhân. Lúc nàng rời khỏi, một cỗ ái dịch từ tuyến thể kia cũng nhanh chóng thấm ướt một góc sàng đang.
An Ly Ly mất một khắc mới hồi phục thần trí. Nàng mơ hồ nhìn Vân Cát Ngôn, thấy trong mắt đối phương đã nhuộm đầy dục hỏa.
Quả nhiên tuyến thể yếu ớt nhanh chóng phải chấp nhận dục vọng của Vân Cát Ngôn tiến vào. Nàng không kiềm được mà rên rỉ theo từng cử động tiến xuất của đối phương...
"Ưm... Ngôn Ngôn... chậm một chút... ưm... ah..."
Hỉ phòng một đêm triền miên không dứt, hỉ nến một đêm lay động không tắt...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro