Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 15- sóng gió nạp thê

Vân Cát Ngôn ngữ khí vẫn cứng rắn như cũ, nhưng trong đó đã thêm một tia khẩn cầu: "Phụ thân, nữ nhi cùng An tiểu thư bảy năm trước đã lưỡng tình tương duyệt. Đến nay vẫn chưa lần đổi thay, mong người thành toàn".

Vân Duẫn tức giận: "An thị kia xuất thân thấp hèn, cũng sớm không còn trẻ, nạp làm thiếp đã là quá lắm rồi, ngươi còn cầu thành toàn?".

Vân Cát Ngôn lạnh lùng thốt: "Nhưng nàng là người nữ nhi luôn tâm niệm mấy năm qua, nữ nhi muốn nàng có thể danh chính ngôn thuận vào cửa Vân gia mà không bị soi mói".

Vân Duẫn quát: "Hồ đồ!".

An Ngọc Thạch vội bỏ đá xuống giếng: "Một quân quý thứ xuất có thể làm thiếp danh gia đã là phúc phận. Ta không ủy khuất thì thôi ngươi lại còn sợ nàng bị tai tiếng".

Nói rồi hừ lạnh đầy khinh bỉ, hắn làm sao có thể để tiện nhân kia ngang cửa cùng mình. Tiện nhân thì chỉ có thể đi cửa sau mà nhập gia.

Nhưng dường như An Ngọc Thạch đã quên, kẻ lớn tiếng thốt Vân gia không có mấy phân lượng cũng chính là hắn.

Vân Du cúi đầu tại một góc khuất nở nụ cười mỉa mai. Vốn nghĩ vị di phu này cũng coi như có chút đầu óc nhưng dường như nàng đánh giá cao hắn quá rồi. Nàng ngước mắt, nhìn thấy Vân Duẫn đang cực lực khắc chế thở dốc, nàng vội vã vuốt ngực ông thuận khí nhìn về Vân Cát Ngôn, rụt rè khuyên nhủ:

"A di, An tiểu thư có thể nhập gia đã là tốt lắm rồi, ngươi hà tất cứ chọc tức ngoại công. Huống hồ An tiểu thư cùng di phu vốn là tỷ đệ, vào cửa sẽ thân càng thêm thân, chiếu cố lẫn nhau, ai lại dám lời ra tiếng vào".

Vân Cát Ngôn sắc lạnh liếc nàng: "Ngươi chỉ là hài đồng thì biết cái gì? Chỗ trưởng bối đàm luận khi nào thì đến phiên ngươi lên tiếng?".

Vân Duẫn liền quát nàng: "Dù Du nhi chỉ là hài đồng nhưng nó còn hiểu chuyện hơn một cái đại nhân như ngươi nhiều". Sau lại thấy Vân Du sợ hãi cúi đầu, ông nắm lấy tay nhỏ nàng an ủi.

Vân Cát Ngôn vẫn cứng rắn nói: "Phụ thân, nữ nhi mong người có thể để An tiểu thư nhập gia làm bình thê. Bằng không nữ nhi chỉ có thể hưu phu thú nàng về chính phòng".

An Ngọc Thạch trợn mắt nhìn nàng: "Vân Cát Ngôn, ngươi dám!!!"

Vân Duẫn quát lớn: "Đủ rồi!!".

Đại sảnh nhất thời im lặng, cỗ tin tức tố chiến đấu đặc hữu của tước quý vô thức tràn ra. Dù Vân Duẫn đã lão nhưng sắc bén của một tước quý nhất định là phải có.

Nhất thời quân quý trong đại sảnh đều sợ hãi không thôi, tay chân bủn rủn. An Ngọc Thạch đã ôm ngực ngã ngồi trên ghế, duy chỉ có Vân Du là vẫn đạm nhiên như cũ. Có lẽ vì nàng là quân quý phẩm cấp cao nên không có quá nhiều ảnh hưởng.

Cảm nhận được tinh tức tố nguy hiểm từ chính thân sinh phụ thân của mình, nhưng Vân Cát Ngôn vẫn không có mảy may sứt mẻ, nàng cố chấp lặp lại:

"Phụ thân, bảy năm qua nữ nhi không ngày nào không khổ tâmm người biết rõ người nữ nhi muốn thú chính là An tiểu thư nhưng khi hỉ sự qua đi, kẻ nên bề gia thất với nữ nhi lại là An thiếu gia mà nữ nhi chưa lần gặp mặt.

Bảy năm rồi, nữ nhi đã sớm không còn chịu đựng được nữa. Nữ nhi chỉ cầu người thành toàn nữ nhi có thể cho ái nhân mình một cái danh phận mà nhập gia, phụ thân người coi như nữ nhi cầu người đi".

Nói rồi nàng quỳ xuống gối xuống nền gạch lạnh lẽo, sóng lưng thẳng tắp.

Từng nghe dưới gối tước quý có thiên kim, nhưng giờ đây Vân Cát Ngôn dường như từ bỏ mọi tôn nghiêm. Chỉ mong đổi lại danh phận cho ái nhân của mình.

Vân Duẫn nhìn thấy đại nữ nhi quỳ xuống cầu xin, làm sao mà không dao động. Ông chậm rãi thu lại tin tức tố, thở dài não nề.

Vân Du ngồi cạnh thấy vậy liền nhỏ nhẹ nói với Vân Cát Ngôn: "A di người mau đứng lên đi dưới đất lạnh, có chuyện gì thì từ từ nói, người hà tất gì.

Chẳng phải An tiểu thư nhập gia là được rồi sao? Người thế nào cứ chọc tức ngoại công vậy chứ. An tiểu thư cùng di phu dù sao cũng là tỷ đệ mà...".

Vân Cát Ngôn vẫn bỏ ngoài tai, cố chấp tiếp tục quỳ, chăm chú nhìn Vân Duẫn chờ hồi đáp.

Vân Duẫn lại có chút trầm tư, lời Vân Du đã gợi ông nhớ một điều. An Ngọc Thạch cùng An Ly Ly là tỷ đệ. Nào có đạo lý đệ đệ làm chính phòng mà tỷ tỷ nhập gia lại là thiếp. Lại nhìn Vân Cát Ngôn quỳ dưới nền đất, sóng lưng thẳng tắp như trúc, đáy mắt một mảnh kiên quyết.

Ông thở dài mệt mỏi: "Ta già rồi, Vân gia sớm muộn đều chỉ có thể nhờ vào ngươi gánh vác. Ngươi định thế nào thì cứ thế đấy đi, ta không quản nổi nữa rồi...".

Toàn sảnh nghe xong thì chấn động không thôi. Vân Cát Ngôn mừng như điên, lạy tạ Vân Duẫn một cái thật sâu: "Nữ như tạ phụ thân thành toàn". Vân Duẫn khoát khoát tay ý bảo nàng mau đứng dậy.

Vân Du ngồi cạnh bên thì cong cong khóe môi, đại công cáo thành.

Nàng nhẹ nhàng tiến tới đỡ Vân Cát Ngôn đứng dậy, Vân Cát Ngôn có chút hối lỗi nói nhỏ: "A di vừa làm ngươi sợ đi". Vân Du nhỏ giọng đáp: "A di làm rất tốt".

Nhưng lời hai người đều không ai nghe thấy. Nhìn từ ngoài vào Vân Du chỉ là tiểu bối đơn giản đỡ a di mình. Tại một góc không dễ thấy cả hai nhìn nhau đầy thâm ý.

An Ngọc Thạch gần như tức điên lên, hắn lao tới đẩy Vân Du ra, xiết lấy cổ áo Vân Cát Ngôn: "Tiện nhân kia chỉ xứng làm thiếp!! Làm thiếp cũng đã là khoan nhượng lắm rồi!! Ngươi lại muốn ả ta đứng ngang cùng ta, ngươi điên rồi!!"

Vân Cát Ngôn đẩy hắn ra, nhẹ nhàng đỡ Vân Du đứng dậy, nàng gầm nhẹ: "An Ngọc Thạch, ta không hưu ngươi đã là nể chút tình nghĩa bảy năm qua. Ngươi thân là đệ đệ, mở miệng đều gọi tỷ tỷ là tiện nhân, có chút giáo dưỡng nào của một quân quý hay không?!

Hơn nữa, nhập gia bảy năm mà vô tử đây đã là phạm vào thấy xuất chi điều. Càn rỡ trước mặt trưởng bối là dĩ hạ phạm thượng. Đối với trượng phu mình lại dám mắng mỏ đây là đại kị. Ngươi tội nào cũng phạm, ngươi muốn gia pháp Vân gia hầu ngươi sao?!!"

An Ngọc Thạch sửng sốt. Dù hắn cùng Vân Cát Ngôn bất hòa là thật, hưu thư cũng đã viết. Nhưng nàng chưa từng nặng lời với hắn trước mặt ngoại nhân, đều còn chút mặt mũi cho hắn. Nhưng giờ trong mắt nàng chỉ còn chán ghét.

Hắn vô thố lui về sau mấy bước, trừng mắt không cam tâm, vội quay qua nhìn Vân Duẫn như muốn cáo trạng. Nhưng Vân Duẫn cũng đang nhíu mày không vui nhìn hắn. Tâm hắn lạnh đi phân nửa.

Hắn có cảm giác, mọi chuyện hôm nay đều có một bàn tay vô hình luôn giật dây để đi đến bước đường này...

Vân Du đứng cạnh có chút thở dài trong lòng, vị di phu này thật là...

Cuộc nháo hôm nay ngay từ đầu đều đã được Vân Cát Ngôn cùng Vân Du tính toán cẩn trọng. Nhìn qua thì có vẻ như nàng và a di ở hai đầu chiến tuyến. Lời nói luôn đối đầu với nhau. Nhưng để tâm vẫn thấy được, hai người kẻ tung người hứng, dần dần dẫn dắt Vân Duẫn từng bước tiếp nhận An Ly Ly.

Cả hai lần lượt bức An Ngọc Thạch phải lộ bản tính chanh chua của mình trước mặt Vân Duẫn. Mục đích là để ông thấy người mà năm xưa ông lựa chọn cho nữ nhi mình thối nát thế nào. Lại dùng bảy năm phu thê để nhắc nhở ông hai người nhiều năm không có hài tử là vì độ tương thích không cao. Chứng tỏ ngay từ đầu hai người đã không có tình cảm với nhau.

Vân Cát Ngôn không bức thì lại cầu xin. Vân Du không chỉ trích thì lại khuyên nhủm kẻ xướng người họa, vừa đấm vừa xoa, nhanh chóng làm Vân Duẫn lung lay.

Vân Cát Ngôn sau cùng khổ nhục kế, một tước quý chung tình bảy năm, giờ đây bất chấp tất cả tôn nghiêm để có thể cạnh bên ái nhân, đó là cỡ nào khổ tâm si tình, có ai không mềm lòng sao?...

Ngay từ đầu kế này bày ra không phải cho Vân gia xem mà là để Vân Duẫn thấy. Chỉ cần một cái gật đầu của ông là đủ. Vân Cát Ngôn cùng Vân Du không cần tốn công sức nhiều.

Nhưng quan trọng phải nắm rõ tâm lý của Vân Duẫn. Khi nào nên đấm khi nào nên xoa. Sơ sẩy một bước mọi công sức liền hóa thành muối bỏ biển...

Hai người, một người cố chấp chống đối Vân Duẫnm một người lại đứng về phía ông. Trong ứng ngoài hợp rất nhanh thì thành công lung lay được Vân Duẫn chấp thuận.

Nước cờ đi vô cùng nguy hiểm, một bước sa chân thì mọi chuyện liền như nước tràn ly, chẳng thể hốt lại. Nhưng cũng là nước cờ an toàn nhất hiện giờ.

Đời người có bao nhiêu cái bảy năm để chờ đợi, thanh xuân có mấy cái bảy năm để lụi tàn... Nếu không dát khoát tranh đoạt để đến khi hóa thành phù du mới hối hận sao?

Nhân sinh là mộng, biết sẽ hư ảo biến hóa thế nào. Chỉ có thể biết mình đều sớm sẽ hóa thành phù du, vậy sao không đấu tranh để không mang nặng chấp niệm đến cuối đời... Hóa thành phù du vẫn nặng lòng một chấp niệm sao?...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro