Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 10- Phượng Tử Ca

Tam hoàng nữ Đông Yên quốc tự danh Phượng Tử Ca. Từ nhỏ đã lớn lên trong mọi loại truy phủng. Nếu nói thất bại nhất trong năm năm đầu đời này, đại khái chỉ có hôm nay.

"Mông" tròn?!! "Mông" tròn?! Nàng cư nhiên bị "sỉ nhục" như vậy, còn đâu tôn nghiêm tước quý của nàng. Nộ không thể át, Tam hoàng nữ còn đang chìm trong trầm tư, nên giáo huấn "kẻ càn rỡ" này như thế nào. Đột nhuên cằm nhỏ lại bị đối phương nâng lên, bức nàng phải nhìn vào đôi đồng tử khói sắc thăm thẳm kia.

Màu mắt của "kẻ càn rỡ" rất đặc biệt. Hệt như màu khói nhưng lại sâu thăm thẳm không thấy đáy. Cơ hồ muốn hút cạn linh hồn của kẻ khác, tam hoàng nữ chấn kinh rồi!!

Vân Du nâng cằm béo của tiểu nha đầu kia lên xem, có chút khó tin. Theo nàng biết, tước quý đều dung mạo cương nghị, nhưng tiểu nha đầu này là một cực phẩm tước quý SS, sao lại mọc ra một trương dung nhan họa thủy yêu nghiệt thế này. Dù còn rất non nớt lại rất béo, nhưng không thể phủ nhận tiểu nha đầu này rất đẹp.

Đặc biệt là đôi mắt, có lẽ vì là hỗn huyết, nên đồng tử của tam hoàng nữ mang màu nâu lưu ly thủy tinh, trong suốt như một loại ngọc thượng hạng.

Mắt phượng mày ngài, lại thêm một khoả lệ chi đỏ như máu dưới đuôi mắt bên trái, thập phần yêu diễm. Chóp mũi cao cao, môi mỏng sắc sảo. Tuy nhợt nhạt, nhưng có thể nhìn ra đường nét thâm thúy sắc sảo.

Nhìn càng gần lại càng thấy da mặt nha đầu này phi thường tốt. Trắng trẻo mập mạp như cái màn thầu. Mơ hồ nhìn thấy được lông tơ của nàng ta đang run run.

Phượng Tử Ca vận một thân tử y thêu hoa văn chỉ vàng, thắt lưng khảm ngọc, hài thêu giao long, tóc vãn kim quan. Chỉ là vóc người lại như một cái hồ lô, béo tròn trĩnh, chân lại đặc biệt ngắn. Phối cùng một thân béo tròn tròn hệt một tiểu nhục cầu lăn lóc tới lui.

Phượng Tử Ca mắt phượng trợn tròn. Vì cằm bị nâng lên, Vân Du cùng nàng cách nhau vô cùng gần. Chóp mũi hai người mơ hồ chạm vào nhau, còn môi thì chỉ cách nhau chưa đến hai đốt tay. Hô hấp gần như hòa làm một. Tam hoàng nữ còn ngửi được mùi bạc hà thanh đạm trên người đối phương.

Không thể tin được "kẻ càn rỡ" này cư nhiên dám động chạm vào người nàng. Có vì lần đầu tiên gặp kẻ lớn mật như vậy, Phượng Tử Ca chấn kinh đến mức quên phản ứng.

Vân Du nhìn tiểu nha đầu kia trợn mắt há mồm đặc biệt khả ái, nàng cười nói: "Có kẻ nào nói với ngươi, ngươi rất khả ái chưa?".

Lúc nàng nói hơi thở đều phun lên mặt Tam hoàng nữ. Mặt Tam hoàng nữ dần dần hồng thấu. Há mồm muốn nói nhưng lại không nói được lời nào, tay chân có chút luống cuống.

Vân Du cũng không trêu ghẹo nha đầu kia nữa, buông cằm béo của đối phương, ra lùi lại phía sau mấy bước rồi mới lẳng lặng đứng. Phải mất một khắc, Tam hoàng nữ mới hồi thần lại, màu hồng đã lan ra đôi tai tinh xảo, chỉ rống được một câu: "Làm càn !!!".

Lại thấy Vân Du không quỳ xuống xin tha như kẻ khác, chỉ đứng đó, tiếu ý đạm nhiên nhìn nàng.

Vân Du không mặn không nhạt nói: "Tam điện hạ định trốn ra khỏi Thế Duyên tự sao?".

Phượng Tử Ca giống như bị kẻ khác giẫm phải đuôi, thẹn quá hóa giận, hung hăng nói: "Đây là chuyện của cô!! Mới không cho ngươi xen vào!!".

Quả nhiên là hoàng tước có khác, khí thế ép người tuyệt không thấp.

Vân Du cười khẽ: "Tiểu nữ chỉ hiếu kì, điện hạ chân ngắn như vậy, định bỏ trốn làm sao được?".

Phượng Tử Ca: "!!!".

Lại nhìn kĩ, Tam hoàng nữ phát hiện một điều, đối phương cư nhiên cao hơn nàng nửa cái đầu. Nghĩ một lúc, như vừa thông suốt. Há mồm định nói gì đó lại nghe Vân Du nói: "Tiểu nữ là một quân quý".

Lại không cam tâm, Tam hoàng nữ thêm một lúc, nhưng còn chưa kịp nói gì lại nghe đối phương nói tiếp: "Tiểu nữ năm nay cũng vừa vặn năm tuổi".

Tam hoàng nữ cảm thấy mặt mũi Phượng gia đều bị nàng vất hết rồi. Cúi đầu bi thương, nàng khó khăn lắm mới trốn khỏi Đông viện. Nghe đám tiểu tăng nói Tây viện có một "lỗ chó" có thể thông ra ngoài, mới vất vả đến tận đây, nhưng lại gặp một kẻ như vậy.

"Mông tròn" cùng "chân ngắn". Mà còn là bị một quân quý cùng tuổi mình "sỉ nhục" nữa chứ, trái tim của Tam điện hạ hảo tổn thương...

Vân Du chờ Phượng Tử Ca hồi tỉnh từ bi thương cũng là hai khắc sau đó. Nàng nhìn thấy nha đầu kia nét mặt thâm trầm nhìn nàng, ngạo nghễ mở miệng: "Cô chưa từng thấy quân quý nhà ai lại vô sỉ như ngươi. Tùy tiện loạn động vào người tước quý như vậy!".

Vân Du vẫn không hề gợn sóng, khóe môi vẫn cố chấp ý cười nhợt nhạt. Muốn tìm lý do chỉnh nàng, vẫn chỉ là một nha đầu háo thắng. Nàng nói: "So với lưu tâm điều đó, Tam điện hạ người nên quan tâm đến ở Đông viện đã loạn thế nào rồi đi".

Quả thật, ở Đông viện đã loạn thành một đoàn, Tam điện hạ đột nhiên mất tích. Tây phi hốt hoảng không thôi, đám người hầu thì kinh hãi chạy tán loạn đi tìm.

Nghe Vân Du nói xong Phượng Tử Ca liền nhăn nhó như trái khổ qua, có chút ủy khuất nói: "Cô không ăn chay thiện".

Nguyên lai là vì không ăn được chay thiện thanh đạm mà định bỏ trốn, vẫn chỉ là một hài đồng. Suy nghĩ quá đơn thuần. Vân Du cảm thấy đám nha hoàn nhà mình đã quá thần thánh cực phẩm hoàng tước này rồi.

Nhưng tiểu nha đầu này có thể bỏ lại cả tá tử tước hộ vệ canh giữ sâm nghiêm. Từ Đông viện tìm đến được Tây viện quả thực thân thủ không tồi.

Nghĩ một lúc, Vân Du lại tiến vào tiểu viện, bỏ lại Phượng Tử Ca ngơ ngác phía sau. Một chung trà sau mới trở ra, tay cầm theo thực hạp. Vân Du nhìn thấy tiểu nha đầu kia mắt sáng như sao nhìn chăm chặp vào thực hạp của nàng.

Nàng mang thực hạp đặt lên bàn đá gần đó, thấy nha đầu kia vẫn ưu nhã đứng đấy. Khẽ cười mở thực hạp, bên trong thực hạp là một chén bánh trôi nước. Bánh trôi này là sáng nay Vân Tố Tâm tự tay nấu cho nàng. Nàng ấy sợ nàng dùng không quen chay thiện, nên nấu cho nàng, nàng thì không thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng vì Vân Tố Tâm thích nên cũng không muốn nàng ấy phật ý.

Vừa hay nếu đổ đi thì tiếc. Nha đầu này xuất hiện thật khéo. Dù không phải đồ mặn nhưng vẫn tốt hơn chay thiện đạm bạc nhiều.

Nàng nhìn thấy Tam hoàng nữ vẫn cao ngạo chờ nàng sang đó mời thì khẽ cười. Nha đầu này xác thực có điểm... ngạo kiều đâu. Vân Du không nói không rằng bắt đầu múc chè trôi nước trắng, chậm rãi ăn.

Phượng Tử Ca sắp gấp đến giậm chân rồi, vốn cứ nghĩ "kẻ càn rỡ" kia đã biết điều. Tìm cách lấy lòng nàng. Nhìn thấy Vân Du sắp ăn hết cái bánh trôi đầu tiên, gấp như bị chó rượt, lớn tiếng nói: "Cô đói".

Vân Du cười cười: "Vậy điện hạ vẫn nên hồi Đông viện, chay thiện cũng sắp đến giờ mang lên rồi".

Phượng Tử Ca lúng búng: "Cô, cô muốn ăn bánh trôi". Vân Du liền nói "Vậy điện hạ có muốn ăn bánh trôi của tiểu nữ không?".

Phượng Tử Ca hừ lạnh hất cằm, mười phần kiêu ngạo. Vân Du thấy vậy liền nói: "Thật tiếc, vậy tiểu nữ đành ăn hết vậy".

Phượng Tử Ca không nói hai lời chạy đến, mặt hồng hồng nói: "Cô ăn". Vân Du cười nhường chỗ cho nàng, ngồi xuống ghế đá khác bên cạnh, trong mắt xuất hiện một tia thực hiện được. Nhưng sau nàng lại nói: "Chỉ là nếu để tử tước quan viên biết điện hạ dùng thực dã như vậy...".

Phượng Tử Ca khóe môi cong cong: "Hôm nay, cô chưa từng tới Tây viện, càng không gặp một quân quý vô sỉ như ngươi, lại càng không có chuyện bánh trôi gì hết".

Vân Du liễm liễm mắt xám, cũng không nói gì nữa.

Phượng Tử Ca ăn xong bánh trôi của Vân Du, liền hối hả quay về Đông viện. Vân Du lặng lẽ đứng nhìn nàng đi xa. Một thân tròn ục ịch cùng cặp chân ngắn chạy nhanh nhảu, trông giống lăn hơn là đi.

Nàng có chút trầm tư, vị hoàng hậu này rõ ràng là đang tìm cách chỉnh mẫu tử Tây phi đây mà. Mượn cớ nhiễm bệnh phải dùng thiện thanh đạm, liền truyền lệnh chay thiện vốn đã thanh đạm lại càng phải thanh đạm hơn. Kéo theo cả Thế Duyên tự cũng phải ăn uống theo nàng ta. Dù không bức tử mẫu tử Tây phi nhưng cũng đã khiến các nàng chịu không ít khổ trong mười ngày qua.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro