Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 96- nghịch ngợm

Sau ngày đầy tháng của Tam điện hạ, Tô Khả Tịch đã nhạy bén nhìn ra khác biệt. Thanh Sương là cung tỳ của Ý phi, giá trị tồn tại coi như có phân lượng, nhưng không quá đặc biệt.

Bất quá, Tô Khả Tịch đã thấy khác biệt. Chính là, Thanh Sương có vẻ thích chưng diện hơn nhỉ. Ăn vận lẫn phối sức đều toát lên một cỗ phong tình gợi mở, hẳn đã được chăm chút không ít. Sau Tô Quý tần, Ý phi lại cố tìm ra một con cờ cố sủng khác đây mà.

Hết thời gian ở cữ, Tô Khả Tịch dời đồ đạc sang chính điện, chính thức tiếp nhận chiếu chỉ sắc phong và kim sách. Từ giờ, một trong bốn ghế tứ đại chính phi đã có, cũng là phi tử đầu tiên trong hai triều đại vào vị trí tứ phi. Đúng là có chút vẻ vang. Hơn nữa, nàng còn sinh được cho bệ hạ một tiểu hoàng tước khỏe mạnh, đã lập công lớn tương xứng với vị trí này rồi.

Ngày chuyển cung, có nhiều phi tần đến chúc tụng cùng tặng lễ vật linh tinh, bao gồm cả Đoàn tần và Cao phi, duy nhất Ý phi cáo bệnh vắng. Tô Khả Tịch biết chỉ nhẹ cười. Cô cô a, thời gian sau này vẫn còn dài, có thể chậm dần hưởng thụ. Nếu Ý phi dám đến, Tô Khả Tịch nàng mới khen một chữ hay, nhưng e rằng cục tức này, Ý phi không có nuốt trôi nổi.

Tham vọng quá nhiều lại dục cầu bất mãn, tâm sẽ sinh ra phẫn hận. Sống trong cung nhiều năm, hô mưa gọi gió không ít, thế mà lại bị một tiểu nha đầu trèo lên phía trước, cảm giác vừa nhục nhã vừa khó chịu đâu. Cho nên mới nói, Ý phi càng lúc càng bị chính cơn giận ghen ghét mà trở nên lụn bại.

Đoàn tần ngày đến chúc mừng, thấy thanh thế lớn của Nhạc Hinh cung, mặt mày khó coi vô cùng. Người ta sinh hoàng tước, tốt như thế đấy, nhưng còn nàng ta đâu? Chỉ có một quân quý, dù bệ hạ thường đến thăm nom, nhưng cũng không có ý thị tẩm lại mình, Đoàn tần vạn phần thất vọng. Vốn còn trông mong lại sinh một hoàng tước, có thể bay đầu cành vào tứ đại chính phi như Tô Khả Tịch, thế mà không được. Đoàn tần vẫn chưa từng thỏa mãn với vị trí mình hiện tại.

Tô Khả Tịch chậm bồi dưỡng thêm nửa tháng nữa, thân thể đã khôi phục bảy, tám phần.

Tam điện hạ cũng càng lúc càng khỏe mạnh mập mạp, thoát đi vẻ đỏ hỏn sơ sinh, càng thêm trắng trẻo thủy nộn. Một đôi mắt phượng hữu thần thích lúng liếng, cùng khuôn môi đẹp đẽ y đúc của Nữ đế, rất có nét anh khí bừng bừng. Vì vậy, Tố Mai có lần ghé nhìn trong nôi, lẩm bẩm than thở: "Đúng là tiểu bại hoại, sau này mê hoặc biết bao nhiêu quân quý đây?"

Câu này Tô Khả Tịch nghe thấy, nhưng nàng không không khiển phạt. Bởi vì, nàng cũng có chung suy nghĩ như Tố Mai.

Cũng sắp đến năm mới, chỉ còn ba bốn ngày là hết năm, trong cung khá náo nhiệt, vì năm nay Nữ đế muốn tổ chức Trừ tịch lớn, còn muốn mang cả Tam điện hạ đến Tế lăng tế bái tổ tông, cầu các Tiên hoàng bảo hộ cho tiểu hoàng tước này khỏe mạnh. Năm nay trong cung có biến hóa lớn, kinh hỉ cũng rất lớn, thế nên dịp năm mới này phá lệ long trọng.

Người khác nghe Tam điện hạ sẽ được mang đi tế bái tổ tông mà ghen tỵ đỏ cả mắt. Đại hoàng tử, vốn là Trưởng hoàng tước của bệ hạ, còn chưa có tới bậc này vinh dự. Nhiều người suy đoán, có tới sáu phần Nữ đế đã quyết tâm bồi dưỡng hoàng tước này lập Trữ vị. Nói như vậy, vị trí Thái hậu tương lai, rất có khả năng là chỗ của Thục phi bây giờ. Thục phi đã trở thành đại nhân vật không thể đắc tội.

Hôm nay, Tam điện hạ lại hấp đầy sữa, bụng nhỏ tròn tròn lúc lắc, nằm trong lòng nương mình lim nhim ngủ. Từ nửa đêm, Tam điện hạ đã không chịu ngủ mà thức dậy, không có người chơi chung sẽ khóc lóc ồn ào, ép một đám cung nhân phải náo loạn suốt với mình. Thấy Kim Khuyên, Tố Mai và nhũ nương đều đờ đẫn mệt mỏi vì mình, Tam điện hạ đầu sỏ lại tỏ vẻ rất thích thú.

Thật là bại hoại.

Vất vả dỗ được nha đầu nhà mình chịu ngủ, Tô Khả Tịch mới cảm thấy yên tĩnh một chút. Nàng dặn dò Tố Mai: "Chuyện điện hạ nghịch ngợm, chớ có nói lại với bệ hạ. Ngài ấy chính sự cuối năm mệt nhọc, không được phiền ngài ấy đến đây, biết không?"

Tố Mai hiểu, Thục phi là nghĩ cho bệ hạ, sợ bệ hạ đã nhiều chính sự còn phải lao tâm dỗ tiểu hoàng tước, cho nên dặn dò thế. Nàng vâng lệnh nghe theo.

Lúc này, Kim Khuyên tiến vào, xem ra đã hoàn thành phân phó của Tô Khả Tịch. Tô Khả Tịch giao đoàn chăn chứa Tam điện hạ cho Tố Mai, phất tay ý bảo lui vào hậu thất. Dù thế nào, Tô Khả Tịch cũng không mong muốn con mình còn nhỏ phải nghe thấy những chuyện tranh đấu nhơ nhớp.

Kim Khuyên liền nói: "Bẩm nương nương, gần đây đúng là Thanh Sương rất thường xuất hiện gần chỗ bệ hạ đi qua. Váy áo trang dung rất tinh mỹ, không giống kiểu cách trước kia nữa."

Tô Khả Tịch nhấp ngụm trà, cười nhạt: "Làm cũng thật lộ liễu."

Kim Khuyên đương nhiên hiểu ý tứ của Tô Khả Tịch, Ý phi dụng tâm là gì, không phải đã quá tõ ràng hay sao. Thấy Tô Khả Tịch hôm nay thập phần rạng rỡ, đã bắt đầu nghĩ đến cách thật nhanh vươn lên.

"Nương nương, thế tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Kim Khuyên nhỏ nhẹ hỏi.

Tô Khả Tịch mỉm cười: "Ý phi có ý định dùng Thanh Sương, ngươi nghĩ xem ai là người nóng nảy ngăn cản hơn cả bổn cung?"

Kim Khuyên suy nghĩ tới lui. Cao phi là đã được loại bỏ ra ngoài, vì nàng ta vốn vô tranh vô đấu, dù rằng có phân nửa quyền quản lục cung giống Ý phi, nhưng trước sau cũng không có ý tranh đoạt gì. Nếu có, ngay từ đầu Cao phi từ đầu năm tuyển tú đã cho phi tần cấp thấp vào cung mình sinh đứa nhỏ rồi. Cho nên, Cao phi bị loại ra.

Không lẽ là Đoàn tần, nhưng cũng không đúng cho lắm, nàng ta cấp thấp như thế, đấu với Ý phi thì được cái gì. Nàng ta cũng không có sinh được hoàng tước, có gì sợ Thanh Sương nhảy vào sinh được.

Quanh đi quẩn lại, Kim Khuyên vẫn không nghĩ ra. Chỉ có thể khiêm tốn cúi người, nói: "Nô tỳ ngu dốt, thỉnh nương nương chủ điểm."

Tô Khả Tịch vẫn cười rất ôn hòa. Nhẹ nhàng nói: "Đợi qua năm, ngươi sẽ biết."

Năm mới bao giờ cũng nhiều việc, đặc biệt là cuối năm nay, Nữ đế tổ chức rất long trọng, mục đích là mừng điềm lành thật sự ứng nghiệm, ngài đã có hoàng tước truyền dòng. Cho nên kinh thành tất bật ồn ào, trong cung cũng không kém náo nhiệt.

Đêm Trừ tịch, Nữ đế ôm theo Tam điện hạ, cùng Thục phi ngắm pháo thăng thiên, một nhà ba người rất hạnh phúc.

...

Tế bái, làm lễ canh điền, còn có các nước chư hầu đến hầu triều năm mới. Bận rộn một phen đến tận giữa tháng giêng, ngày Tết Nguyên tiêu, Nữ đế mới bước vào hậu cung. Không ngoài dự đoán, nơi đầu tiên nàng đến là Nhạc Hinh cung. Không chỉ bồi mẹ con Thục phi dùng vãn thiện, Nữ đế còn nghỉ lại.

Đêm đó, mây mưa một trận lớn thỏa thích, tựa như cây hạn nhiều ngày gặp mưa, tận tình ngụp lặn trong dục tình. Tô Khả Tịch bị dằn vặt đến thiếp đi, mặc Nữ đế lung tung rong ruổi. Làm việc tiêu hồn này, xương cốt không chỉ mềm ra, mà còn tiêu hao thể lực rất lớn. Bất quá, cảm giác ở cùng thê quân thế này, thật sự rất khăng khít thân mật, nàng thực thích.

Sáng hôm sau, Tô Khả Tịch nghe mơ hồ tiếng sột soạt của y phục cọ xát mà tỉnh lại. Nàng mở mắt, thân ảnh kim sắc bận rộn để cung nhân hầu hạ. Phỏng chừng, bệ hạ đang vận long cổn, chuẩn bị thượng triều. Tô Khả Tịch thử nhúc nhích người muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng tê mỏi không làm được, nàng bất đắc dĩ nằm uể oải.

Như cảm ứng được động tác của Tô Khả Tịch, Nữ đế nhìn lại, thấy con thỏ nhỏ mệt mỏi lim dim mắt, tâm tình vốn tốt còn tốt hơn. Nàng mỉm cười, hoa đào đầu xuân ngoài kia không bằng khóe mắt nàng bung nở. Nàng tiến đến, ôn nhu sửa chăn cho Tô Khả Tịch, thủ thỉ nói: "Không cần dậy sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

Nghe Nữ đế nói vậy, Tô Khả Tịch thành thật tuân chỉ, cọ cọ vào gối đầu rồi ngủ tiếp. Nữ đế đặt xuống trán Tô Khả Tịch nụ hôn, như một đợt gió xuân phất qua.

Sau đó, nàng lại đến tĩnh thất kế bên xem Tam điện hạ. Lúc này, chỉ mới hừng sáng lại nghe thấy tiếng trẻ con y nha rồi. Nha đầu này tính khí không nhỏ, nửa đêm đến sáng sẽ thức dậy chơi đùa, đến trưa hôm sau lại ngủ vùi đến tối. Kiểu hoạt động sai lệch giờ này, Tô Khả Tịch càng cố sửa, nha đầu kia càng ngoạn đến vui vẻ.

Nhũ nương đang vờn quanh, dỗ dành Tam điện hạ, mong Tam điện hạ chịu ngoan ngoãn phối hợp, để có thể vận lại y phục. Tối qua, nha đầu này lăn lóc trong nôi thế nào, cư nhiên đem y phục lột sạch, chỉ để lại cái yếm, phơi bụng nhỏ ra mà đùa giỡn. Tuy rằng tĩnh thất đốt đầy noãn lô giữ ấm, nha đầu này không lạnh, nhưng vẫn làm người ta lo a.

Nữ đế phất tay cho lui nhũ nương, tự mình động thủ vận y phục cho nữ nhi. Lần này, thần kì làm sao, Tam điện hạ vốn đang chơi trò bắt múa đồ với nhũ nương lại nhu thuận để Nữ đế tùy tiện lật qua lật lại.

Nữ đế mất một khắc mới quấn hảo nữ nhi nghịch ngợm nhà mình, điểm điểm mũi nhỏ đối phương. Giáo huấn nói: "Chớ có nghịch ngợm, biết không? Ngươi không ngoan, trẫm sẽ đánh mông ngươi nở hoa."

Tam điện hạ còn nhỏ, không biết có hiểu "đánh mông nở hoa" là hình phạt tàn khốc hay không. Chỉ cười toe toét lấy lòng với Nữ đế. Nữ đế đầy mặt bất đắc dĩ: "Xem bộ dáng chân chó nhà ngươi."

Tam điện hạ như tưởng mẫu hoàng khen ngợi, cười càng có vẻ nịnh nọt. Nữ đế thành công im lặng, tên tiểu quỷ này.

Trẻ con linh động như thế, Nữ đế rất yêu thích, hơn nữa, còn mang theo chút thuần chân từ con thỏ nhỏ, Nữ đế càng yêu thích. Đặt lại nụ hôn lên trán Tam điện hạ, dặn dò nha đầu này phải ăn sữa rồi ngủ kĩ, Nữ đế ly khai.

Sau ngày Nguyên tiêu, Cao phi cùng Ý phi bị gọi đi. Lần này, là Tô Khả Tịch. Vì Tô Khả Tịch đã là Thục phi, trong cung nàng có thể điều động một lượng lớn nhân mã, bao gồm cả những phi tần thấp hơn mình, tất nhiên là cả Ý phi.

Ý phi nghe cung nhân báo Thục phi cho gọi, trong bụng đầy lửa giận nhưng nhịn xuống. Vì nàng ta biết, bây giờ mình không phải thế thượng phong. Tuy nhiên, cảm giác nhục nhã vẫn khiến Ý phi vạn phần khó chịu, cả người đều không thoải mái. Không ngờ, còn có ngày một tiện nhân có thẻ tùy tiện gọi nàng phải chạy đến.

"Nương nương, nàng ta chỉ đang muốn thị uy, ngài chớ vì thế thượng hỏa. Biết ngài không thoải mái, còn tiện nghi cho nàng ta." Thanh Sương khuyên nhủ.

Thanh Sương hôm nay vãn tóc song loa kế, có đính châu sai trên tóc, thoạt nhìn rất có phong tình. Vì thực hiện ý định, Ý phi tốn không ít tâm tư cho Thanh Sương đâu.

Ý phi hừ lạnh, cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói: "Cùng lắm chỉ là kẻ ăn may, bổn cung muốn xem tiện nhân kia giở được trò gì."

Cao phi nhận được tin rất điềm đạm, chỉ bảo Trúc Chi sửa soạn cho mình đến Nhạc Hinh cung một chuyến. Trúc Chi mặt mày lại nhăn nhó, bực mình nói: "Nàng ta vào cung có bao lâu, còn dám sai sử nương nương đến chỗ mình? Thật không quy củ!!"

Cao phi nhíu mày, lạnh giọng quở trách: "Câm miệng!! Đó là Thục phi nương nương, phân vị cao hơn bổn cung, gọi bổn cung đến là đúng, ngươi chỉ là cung tỳ, biết gì mà quá phận nói vậy? Bổn cung chưa có mỗi sáng sớm đến thỉnh an Thục phi, đó mới chính là không quy củ!!"

Trúc Chi bị quở trách hoảng hốt vô cùng. Cao phi rất ít khi tự xưng "bổn cung" với nàng ta, hôm nay nghiêm xưng cũng đem ra, chứng tỏ nàng ta thật sự làm chủ tử mình sinh khí rồi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro