Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 92- bẫy sẵn

Nữ đế vẫn còn chính sự phải làm, dặn dò cho Tô Khả Tịch ngủ trưa cho tốt, nàng mới rời đi. Người đi cả rồi, bên ngoài Kim Khuyên vén mành che tiến vào. Tô Khả Tịch đang nằm tựa trên giường, khép hờ mắt lim dim, chỉ có tay đặt trên bụng vẫn đang vuốt ve. Vì trời nóng, nàng ăn vận đơn bạc, chỉ có lớp trung y lụa tơ tằm mỏng manh thôi. Thoạt nhìn rất rộng rãi, mà cũng có một phen ý vị khác.

Kim Khuyên nhấc kỷ đôn đến bên giường, cầm theo cung phiến hoa diệp đến, quạt nhẹ để Tô Khả Tịch bớt nóng dễ ngủ. Yên lặng hồi lâu, Tô Khả Tịch thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi, lại chậm nói: "Có chuyện gì thì cứ nói."

Kim Khuyên mỉm cười: "Vẫn là không qua mắt được kim nhãn của Thục viện. Nô tỳ chỉ cảm thấy hôm nay, Tô tần hành xử có chút quái lạ, không giống tác phong thông thường của Bộ Xuân cung cho lắm."

Tô Khả Tịch lúc này mới mở mắt, nở nụ cười lạnh nhạt, nàng nói: "Ẩn tình trùng trùng, có thể khiến Tô tần luôn dựa hơi Ý phi mở lời cầu ta nói giúp, e rằng chuyện này không có nhỏ. Phỏng chừng, Bộ Xuân cung cũng không hòa hợp như những gì chúng ta thấy."

Kim Khuyên đồng tình điểm này. Nàng dò hỏi: "Thục viện, chúng ta có cần ra tay tra thử không?"

Tô Khả Tịch khép mắt lại, tay vuốt nhẹ bụng mình, trầm trầm đáp: "Không cần, tốt xấu ta còn đứa nhỏ, chuyện gì không cần mạo hiểu thì hãy làm. Còn bây giờ cho đến khi sinh nở xong, ta muốn án binh bất động, ngươi hiểu ý ta không?"

Tô Khả Tịch còn đứa nhỏ, phân vị bây giờ lại cao. Chỉ cần nàng an toàn sinh đứa nhỏ, sau đó thăng vị lên hàm chính nhị phẩm thì hoàn toàn có thể nuôi con. Như vậy, địa vị lúc đó mới vững như bàn thạch. Còn bây giờ, không cần phí công vào những chuyện không đâu. Có khi còn mất nhiều hơn được, mà nàng cũng không muốn đem con mình mạo hiểm nữa.

Kim Khuyên liền hiểu, Tô Khả Tịch trước mắt muốn nhẫn. Vậy là tốt nhất, tuyệt không thể dính líu vào những chuyện lợi bất cập hại.

Cho nên, Nhạc Hinh cung đóng vai không khí tiếp, an tâm bồi Nhạc Thục viện dưỡng thai. Sinh đứa nhỏ so với bất kì chuyện gì càng quan trọng.

...

Lúc này, ở Nội Vụ phủ, cung tỳ Hồng Nguyệt của Mạnh Thuận hoa đến lĩnh bạc cho chỗ mình. Nàng ta sắc mặt rất khó coi, đứng đợi cả canh giờ vẫn còn chưa thấy được chút bạc nào.

Mạnh Thuận hoa và Tô tần đối chọi ai cũng thấy cả. Trước kia, Mạnh Thuận hoa có thánh sủng, ai cũng theo bưng bợ, Hồng Nguyệt nhặt không ít chỗ tốt, đi đâu ai cũng nịnh nọt. Thế nhưng bây giờ? Tô tần đã là tần, còn có đứa nhỏ trong bụng, chính là tiểu tổ tông trong cung mà được người ta cung phụng. Vì Tô tần lấn lướt hơn Mạnh Thuận hoa rồi, thời thế thay đổi rất nhanh a. Lúc trước Mạnh Thuận hoa quang hào thế nào, bây giờ bị Tô tần dang tay đẩy đi cả.

Mạnh Thuận hoa bây giờ không còn là bếp lò ấp cho người ta chạy đến tìm nữa. Chỉ có ánh nhìn châm chọc lẫn khinh thường từ chung quanh. Chuyện nâng cao đạp thấp trong cung, trước giờ không có ít. Thế nên, lại đến phiên Chiêu Vân các nếm trái đắng.

Hồng Nguyệt dù một bụng bực bội, cũng không dám lên tiếng hối thúc. Vì nàng ta biết bây giờ rất khác, nếu dám hô to gọi nhỏ không chỉ mất mặt, phỏng chừng còn bị đám thái giám ở đây có cớ cắt bạc.

Lúc này, từ ngoài Thúy Yên tiến vào. Vì chủ tử đối chọi, cung tỳ đôi bên Tô tần và Mạnh Thuận hoa cũng không kém gay gắt. Vừa trông thấy Thúy Yên, Hồng Nguyệt đã hừ lạnh, dáng vẻ rất khinh thường.

Thúy Yên ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi. Thấy nàng ta tức thì, liền có thái giám tiến ra nịnh nọt, ai u kêu: "Ai dô, xem vị quý nhân nào đến đây. Nào, nào, mời Thúy Yên tỷ vào trong, phần bạc của tỷ, bọn tiểu nhân đã sắp xếp cả rồi."

Thúy Yên cười nhẹ, trong mắt có kiêu ngạo: "Thế đành phiền công công."

Thái độ ấm lạnh rõ ràng như thế, mù mắt cũng nhìn ra. Hồng Nguyệt tức tối vô cùng, trước kia tên công công đó còn vui vẻ gọi nàng "Hồng Nguyệt tỷ" đâu. Đúng là mắt chó nhìn người thấp.

Tức giận, Hồng Nguyệt hậm hực bỏ đi. Cũng không ai quan tâm đến nàng ta, rất nhàm chán.

Hồng Nguyệt vùng vằng định về lại chỗ mình. Nhưng đi nửa đường, lại bắt đầu hối hận. Chưa nhận được bạc vụn nào mà quay về, Mạnh Thuận hoa chắc chắn nổi cáu mà đánh mắng nàng ta cho xem. Vì bị Tô tần đánh vào mặt mũi, gần đây tính khí Mạnh Thuận hoa cực kì đáng sợ, đụng một chút là đánh là ngắc nhéo. Dấu nhéo trên tay Hồng Nguyệt tới giờ vẫn còn đau ê ẩm.

Cho nên, Hồng Nguyệt đành thôi, định quay lại Nội Vụ phủ lần nữa. Thế nhưng, vừa quay lưng liền trông thấy Thúy Yên đi sau lưng, sắc mặt Hồng Nguyệt liền không tốt.

Nàng ta gắt: "Ngươi theo ta làm cái gì?"

Thúy Yên nghe xong còn bật cười lớn, ý vị khinh miệt: "Theo ngươi? Ha ha ha, cười chết ta rồi. Ngươi nghĩ ngươi tốt đẹp lắm sao mà ta theo? Hừ, cùng lắm là cung tỳ của một chủ tử quèn."

Hồng Nguyệt nghe xong lời này nổi giận ghê gớm, chỉ hận không tát cho Thúy Yên một cái để hả giận. Vậy mà Thúy Yên còn dửng dưng nghênh mặt lên, dáng vẻ dương dương đắc ý: "Ngươi có giỏi thì đánh ta một cái đi. Đến lúc đó, ha, phỏng chừng chủ tử ta chỉ cần nói một tiếng, chủ tớ các ngươi liền bị biếm vào lãnh cung ngay ha ha!"

Hồng Nguyệt trợn tròn mắt lên, có giận nhưng lại không thể phát tát, thở phì phì mặt mày trướng xanh.

Thúy Yên tiến lên một bước, hung hăng đẩy ngã Hồng Nguyệt, nói: "Ngươi lắng tai mà nghe cho kĩ. Bây giờ, trừ phi chủ tử ngươi có thai, hoặc chủ tử ta không có thai thì ngươi mới có cơ hội ngóc đầu lên thôi. Bằng không, năm dài tháng rộng sau này, hãy nếm mùi lợi hại đi là vừa! Ha ha ha!"

Nói xong, Thúy Yên lúc lắc hông rời đi, mặt mày treo vui vẻ, có lẽ vì đè bẹp được một người cảm giác rất thống khoái.

Hồng Nguyệt giận đến ngũ quan đều vặn vẹo. Thế nhưng, biết rõ thân cùng mệnh tiện mà không dám làm càn. Thúy Yên nói không có sai, Tô tần có cái bụng may mắn nàng ta mới dám dựa hơi mà ức hiếp người khác như thế, thử hỏi bây giờ Tô tần mà hư thai, không phải quá tốt sao. Định lòng được chuyện này, Hồng Nguyệt không ngốc đi tìm Thúy Yên gây sự, quyết tâm trở về tìm Mạnh Thuận hoa. Nàng ta định trong bụng, nhất định phải nói cho Thuận hoa trừ bỏ cái bụng này của họ Tô kia. Để xem, đám các ngươi còn có thể lấn lướt lên mặt nữa không.

Định bụng xong như thế, Hồng Nguyệt cắn răng chạy về Chiêu Vân các. Mà không thấy phía sau, Thúy Yên nấp sau bụi nghênh xuân cười sáng lạng.

Mưu kế, đã thành công một nửa rồi. Phép khích tướng đã thành.

Sau đó, Thúy Yên lại tìm đến Thái y viện. Vì nàng ta là cung tỳ thiếp thân của một chủ tử mang thai, rất có mặt mũi, cho nên không khó gì liền có người nịnh nọt dẫn đi gặp Cung Thái y.

Cung Thái y trông thấy Thúy Yên, không bất ngờ mà còn trong dự tính trước rồi. Ông cho lui trái phải hết, mới nhếch môi cười nhạt nhìn Thúy Yên, hỏi: "Chủ tử ngươi thân thể không tốt hay sao?"

Thúy Yên biết Cung Thái y đã nhìn ra manh mối cái bụng giả của Tô tần, nàng ta cũng không có thời giờ trang da mặt nữa, nói: "Nếu Cung Thái y đã có ý giấu giếm giúp chủ tử nhà nô tỳ, không ngại tiễn phật đến Tây phương chứ?"

Tiễn phật đến Tây phương, đây là ý tứ gì đây? Cung Thái y nhíu mày, nói: "Ý ngươi là thế nào?"

Thúy Yên cắn cắn môi: "Chuyện này, nếu tin Tô tần mang thai giả truyền ra, đúng là không tốt đẹp. Cho nên trước mắt phải loại bỏ cái bụng giả này, rất cần Cung Thái y giúp một tay."

Cung Thái y lúc này mới cười khảy, ra là sợ tội khi quân nên, trước khi bị lộ muốn làm sảy thai đây mà. Cũng là ý không tồi, thật ra, Cung Thái y cũng có suy tính riêng của mình. Ông tuổi tác đã cao, Thái Y viện người mới bắt đầu nhiều, sớm muộn Nữ đế cũng cho lui. Thế nhưng, ông còn chưa muốn, chỗ này lợi lộc quang hào quá nhiều, bảo từ bỏ khác nào cắt xuống một cái tay, thật đau đớn không đành. Cho nên, Cung Thái y là muốn bán cho Ý phi cái đại nhân tình, để đối phương giúp một tay mà có thể sống lâu hơn trong cung.

Còn về phần Tô tần, hẳn Cung Thái y vẫn luôn nghĩ rằng Tô tần là con cờ trong tay Ý phi, vốn cùng một phe. Ông ta còn nghĩ quan hệ cô chất này thật tốt mà không biết, Tô tần đã có ý muốn qua mặt Ý phi từ lâu. Bây giờ, chỉ là bước đầu mà thôi. Cho nên, Cung Thái y đinh ninh mình về phe Ý phi, thật không biết rằng Tô tần đang nằm giữa chi phối.

Thúy Yên là do Tô thái thái cất công bồi dưỡng thành, xử trí tất nhiên có chỗ hơn người. Nàng ta cũng biết đem Tô tần ra chào mời sẽ không lay động được Cung Thái y, cho nên mới nói: "Nếu Thái y có thể giúp một tay, từ giờ ngài cùng Bộ Xuân cung liền là người một nhà rồi."

Bộ Xuân cung có cả Tô tần và Ý phi, đây chính là mượn hơi Ý phi để dụ Cung Thái y làm việc cho mình. Chứ thật ra, không phải như thế.

Cung Thái y tất nhiên đáp ứng, ông còn muốn kết thiện duyên tạo giao tình với Ý phi kia mà. Cứ vậy thành giao, Thúy Yên mang theo kết quả tốt đẹp trở về, bất quá, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, mong rằng chuyện đến đây là thành, không phát sinh chuyện gì thêm.

...

Sau đó, trong cung có chuyện lớn là Tô tần được chuẩn ra cung dâng hương, tuy Nữ đế không có theo bồi, nhưng cũng cho Thái y và Nữ quan theo đầy đủ. Chỉ là một vị tần, dù có mang thai nhưng được chuẩn xuất cung đã là may mắn lắm rồi, nếu còn có Nữ đế theo bồi, phỏng chừng Ngự Sử đài sẽ cam gián, nói rằng "yêu phi".

Tô tần đi dâng hương mất bảy ngày mới xong. Ngày thứ ba thì đến Hoàng Hương tự ngoại thành, nhưng cuối ngày thứ ba lại có tin tức truyền đến. Tin này tuyệt đối động trời.

Tô tần bị bỏ thuốc phụ tử trộn vào thuốc uống an thai, chưa qua ba cử thuốc liền bị trục thai ra ngoài!!

Nữ đế nghe tin này xong cũng có ba phần tức giận, lạnh nhạt nói: "Cho một đám tử tước thị vệ, thái y các ngươi theo làm gì? Thật làm trẫm thất vọng."

Tô Khả Tịch ở cạnh Nữ đế, dịu dàng nắm tay đối phương trấn an. Nữ đế quay sang, hôn nhẹ lên trán Tô Khả Tịch, lại vuốt ve bụng nàng, nói: "Không hiểu sao, lúc nhận được tin Tô thị mang thai, trẫm không có quá mức hân hoan, cũng không có cảm ứng của một mẫu thân. Giống như, đứa nhỏ kia không có tồn tại, đột nhiên nhận kết quả hôm nay, trẫm mới thấy đây là điều nên có."

Lúc Đoàn tần mang thai, Nữ đế vẫn còn cảm ứng được linh cảm mẫu thân trỗi dậy. Mãnh liệt nhất là khi Tô Khả Tịch có thai, nhưng còn với Tô tần. Nữ đế thật phức tạp, bởi vì cái gì nàng cũng không cảm nhận được. Như thể, đứa nhỏ trong lời người ta đồn thổi kia, là một cái gì đó rất hư không mong lung. Linh cảm người làm mẫu thân của Nữ đế cũng không có mách bảo gì cả. Cho nên, tin tức hôm nay không làm nàng đau lòng, chỉ có thất vọng.

Tô Khả Tịch cũng không biết nói sao, chỉ có thể yên tĩnh an ủi Nữ đế. Mất hồi lâu, nàng cầm tay Nữ đế đặt trên bụng mình, lúc này trong bụng Tô Khả Tịch, tiểu hài nhi chậm rãi động một cái.

Động tĩnh từ lòng bàn tay truyền đến, Nữ đế một phen sửng sốt, rồi tròn mắt phượng nhìn Tô Khả Tịch, lẩm bẩm: "Con trẫm, vừa nhúc nhích sao?"

Tô Khả Tịch hiếm khi thấy Nữ đế ngốc như lúc này, lại dịu dàng hôn đối phương một cái.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro