chương 90- bạch nhãn lang [H]
Tô Khả Tịch nói muốn nấu canh cải xanh của Nữ đế, thì không thể nuốt lời. Tối đó, đêm đầu tiên sau nhiều tháng Nữ đế nghỉ lại Nhạc Hinh cung. Lúc này, Tô Khả Tịch đã nấu xong canh cải xanh cho Nữ đế. Bụng nàng lớn, không thể dằn vặt quá lâu, nhưng có nhiều cung nhân vây quanh phụ đỡ, rất dễ dàng làm xong.
Nữ đế không nghĩ một lời bâng quơ của mình lại khiến Tô Khả Tịch để bụng như vậy. Nàng nhìn bát canh cải xanh quen thuộc, không hiểu sao trong lòng đầy ấm áp. Nàng ôm Tô Khả Tịch, từ phía sau đặt tay lên bụng Tô Khả Tịch, dịu dàng vuốt ve, khẽ nói: "Nương tử, có nàng và đứa nhỏ, thật là tốt."
Tô Khả Tịch cứ tưởng mình nghe lầm, giật mình một phen. Đúng lý trước giờ chỉ có hoàng hậu mới được xem là nương tử của Nữ đế. Còn nàng, cũng lắm là thiếp thất để ấm giường và sinh con thôi. Đột nhiên, nghe Nữ đế gọi mình bằng hai chữ này, nàng đều sửng sốt vô cùng, còn có bỡ ngỡ.
"Bệ hạ, cũng sắp muộn giờ vãn thiện rồi. Nên dùng thôi."
Vô luận là gì, Tô Khả Tịch xem như mình chưa nghe thấy lời kia. Chỉ cần nàng biết rằng trong lòng Nữ đế, nàng chiếm một vị trí độc nhất vô nhị, như vậy là tốt lắm rồi. Đôi lúc, thân phận, nhà mẹ đẻ, hay tài năng hiển hách thế nào cũng không bằng chiếm được lòng đế vương. Đời này, Tô Khả Tịch biết bản thân không thể ép Nữ đế vì mình độc sủng, nhưng chỉ nàng biết mình là duy nhất trong lòng Nữ đế, đó đã rất quý báu.
Nữ đế không tính là trẻ trung nữa, thời gian qua lâu con người ai cũng trở nên trầm lắng. Những xa hoa cầu kì, hay náo nhiệt ồn ào Nữ đế đột nhiên không thích nữa. Một bữa thiện đơn giản như bây giờ, có Tô Khả Tịch bồi cùng, yên ả bình đạm trôi qua, nàng cảm thấy rất tốt. Bao nhiêu đây là đủ rồi.
Giữa thâm cung này, tìm được một bát canh cải xanh, thì ra khó đến vậy.
Tối đến, giường trong tẩm phòng của Nhạc Thục viện run khẽ. Sa trướng lay động dập dìu, bóng người loáng thoáng nhấp nhô, mồ hôi cùng thở dốc trở nên rõ ràng từng đợt.
Tô Khả Tịch nằm sấp, một tay ôm lấy bụng mình che chở, một tay chống xuống sàng đan chống đỡ khoái cảm. Từ phía sau, Nữ đế vẫn không ngừng muốn mình, không có dồn dập phong ba, rất nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại ấn sâu từng nhịp. Một lần lại một lần, nơi sâu thẳm trong linh hồn nàng đều có dấu vết của Nữ nhân này để lại.
Tiếng liếm mút ướt át, răng nanh Nữ đế cọ quanh nhiếp nhu* như ngọc. Trượt nhẹ rồi cắn, rồi lại an ủi bằng cách mút mát. Cảm giác tê dại lan khắp người Tô Khả Tịch, khoái cảm như mưa rào ào ạt giữa mùa hạ khô hanh, tưới mát toàn thân nàng.
*Nhiếp nhu: xương vành tai.
Quá thư sướng, tiếng rên rỉ của Tô Khả Tịch không đè nén được mà biến thành nức nở: "Ưm... bệ hạ, hô... ahhh... ưm... hưm..."
Nữ đế hôn hôn lên tuyến thể sau gáy Tô Khả Tịch, tay bên dưới ôn nhu đỡ bụng Tô Khả Tịch, che chở cho đứa nhỏ. Nàng thì thào thở dốc: "Gọi trẫm mẫu hoàng!"
Đúng là thù dai, đến tận giờ vẫn không buông tha cho Tô Khả Tịch, chỉ vì một lần nàng lỡ lời Nữ đế lại nhớ mãi không quên, nàng mặt mày đỏ lên. Thật sự quá đáng, mỗi lần rong ruổi cầu hoan, Nữ đế lại ép nàng gọi như thế, thật sự... quá xấu hổ đi. Còn rất kích thích.
Động tác động thân của Nữ đế ngừng lại, nàng nguy hiểm cười: "Nàng dám kháng chỉ? Hửm?"
Tô Khả Tịch cắn cắn môi dưới, nàng nằm dưới thân Nữ đế, vì đưa lưng lại nên không thấy rõ mặt mũi nàng sao rồi. Chỉ thấy toàn thân đều nổi màu hồng phấn, tin tức tố động tình phát sinh càng thêm nồng đậm.
Nữ đế nhéo nhẹ kiều đồn của con thỏ nhỏ: "Mau chút gọi trẫm 'mẫu hoàng'."
Tô Khả Tịch bị cảm giác bứt rứt hành hạ, ư ử nói gì đó. Nữ đế vờ không nghe thấy, mút xuống tuyến thể sau gáy nàng, nói: "Trẫm không nghe thấy."
"Mẫu hoàng!" Tô Khả Tịch cả giận, kêu lớn lên.
Nữ đế thấy con thỏ nhỏ dạo này lớn gan hơn trước rất hài lòng. Nàng mỉm cười, cắn xuống tuyến thể Tô Khả Tịch, tin tức tố bang bang từng đợt chạy vào thân người nhỏ mềm bên dưới. Và đồng thời, động tác bên dưới cũng trở nên nhanh hơn, mạnh hơn.
Tô Khả Tịch cố sức tiếp nhận cả hai mũi tiến công. Nàng dồn dập thở dốc, trên mặt đỏ như nhỏ máu xuống. Mồ hôi tinh mịn phủ khắp toàn thân, không khí sau sa trướng nhuốm đầy mùi vị động tình kiều diễm.
Cuối cùng, dòng nước ấm cả hai hòa vào làm một, triền miên ướt át, đêm cuồng hoan hôm nay mới kết thúc. Nữ đế ôm Tô Khả Tịch vào lòng, dịu dàng sửa chăn cho cả hai, chuẩn bị đi ngủ.
Tô Khả Tịch đã sớm mệt đến mê man, chẳng mấy chốc thiếp đi. Trong lúc ngủ vẫn ôm bụng vùi vào lòng Nữ đế, Nữ đế hôn hôn lên trán và bụng nàng, thỏa mãn ngủ. Một nhà ba người cùng ủ ấp thế này cảm giác rất tốt. Dù rằng mùa hạ nóng bứt, ôm nhau rất ngột ngạt, thế mà cả Nữ đế và Tô Khả Tịch rất thích thế này.
Nửa đêm, Tô Khả Tịch bứt rứt khó ngủ, nàng mơ hồ tỉnh dậy. Vô tình đánh thức cả Nữ đế, Nữ đế trong mắt phượng mơ hồ, nàng theo quán tính ôm kĩ Tô Khả Tịch vào lòng, lẩm bẩm hỏi: "Nàng khát nước sao?"
Tô Khả Tịch "ưm" nhỏ một tiếng đáp lời. Nữ đế liền dằn kĩ góc chăn, rồi lật đật khoác trung y xuống giường, tiến đến hỏa lô luôn đốt than ấm, rót một chén nước ấm cho Tô Khả Tịch.
Uống xong chén nước, Tô Khả Tịch có vẻ an ổn hơn, thành thật quay vào trong ngủ. Nữ đế đặt chén qua một bên cũng trèo lên giường, từ phía sau ôm mẹ con Tô Khả Tịch vào lòng, cơn buồn ngủ chưa tan, tiếp tục ngủ tiếp.
Một đêm an ổn vô cùng, không mộng mị.
...
Ý phi mất khả năng dựng dục, nàng ta không thể tự sinh đứa nhỏ nữa. Tất nhiên, Tô tần bây giờ có thai liền là tiểu tổ tông của Ý phi. Vì nàng ta muốn đứa nhỏ của Tô tần nuôi dưới danh nghĩa mình, tất nhiên sẽ chiếu cố thật tốt cho mẹ con Tô tần. Khoản này không cần đến phiên Cao phi nhúng tay vào nữa.
Nếu giờ Cao phi mà cố tình chạy đi chiếu cố cho Tô tần, phỏng chừng Ý phi còn tưởng nàng giành đứa nhỏ của nàng ta, vậy nên đành thôi. Dù sao, Cao phi cũng không có ý dằn vặt chính mình đâu.
Tuy nhiên một ngày, Ý phi sắc mặt lại rất khó coi, vì cô chất nữ này của nàng ta lại không an phận nữa. Đòi tăng phân vị? Hiện tại đã là thứ tam phẩm tần, bằng với phân vị của Đoàn tần vừa sinh nở xong bên kia, thế mà Tô tần vẫn chưa thỏa mãn, đòi tăng phân vị thêm.
Ý phi bắt đầu giận sôi trong bụng, không lẽ Tô tần này định thoát khỏi lòng bàn tay mình sao. Phân vị cao hơn, có thể tự nuôi đứa nhỏ, tất nhiên sẽ lập tức đá vị cô cô là Ý phi ra rồi.
Uổng công Ý phi dày công bồi dưỡng, thì ra cũng chỉ là một đầu bạch nhãn lang, tức chết Ý phi. Sắc mặt nàng ta không thể chỉ dùng khó coi để hình dung.
Tô tần vừa ăn tổ yến, vụng trộm liếc Ý phi, rồi nhược nhược nói: "Kỳ thực chất nhi cũng thấy chuyện này làm khó cô cô, bất quá, đứa nhỏ sau này không thể do con nuôi dưỡng nữa, con thật lòng thương tiếc. Vậy nên... tháng ngày sau này, con chỉ trong chờ có chỗ đứng tốt trong cung mà thôi. Từ xa nhìn ngắm đứa nhỏ cũng rất tốt."
Tô tần thương tâm nói thế, còn vờ vịt lau nước mắt, dáng vẻ rất thương tâm. Làm người ta xem nhẹ tầng ý tứ trong lời của nàng ta, đem con đi đổi lấy phân vị, ha, thật là một người mẹ tốt.
Ý phi âm u nói: "Đoàn thị có công sinh Trưởng thạc quân, cũng chỉ có phân vị tần. Ngươi chỉ vừa có thai chưa tròn tháng, cũng vừa được thăng vị tần, đòi thêm xem làm sao được? Còn không để bệ hạ khiển trách bổn cung?"
Tô tần nóng nảy lên, nàng ta chau mày nói: "Cô cô, Đoàn thị kia nhà mẹ đẻ là dân giàu mới nổi trong kinh, huynh trưởng còn có vết tỳ ức hiếp bách tính, vì vậy trong cung nàng ta phân vị sẽ mãi không cao nổi. Làm sao sánh bằng Tô gia chúng ta, dòng dõi thư hương. Cho nên, nếu không phải nàng ta có công sinh Trưởng thạc quân, chắc cũng không có tới vị tần đâu."
Suy cho cùng, Tô tần thấy mình đòi thêm phân vị không có gì là sai cả. Nàng ta nóng lòng lắm rồi, có thai lập tức muốn thoát khỏi quản thúc của Ý phi mà tự cho mình ngông cuồng. Ai cũng có một phần tâm tư u ám như thế cả, khi ở đỉnh cao, hết thảy đều muốn giẫm dưới chân.
Ý phi khó chịu vô cùng, chần chừ một lúc lại lạnh giọng nói: "Chớ có xằng bậy!! Tốt xấu phải để ngươi sinh xong, bệ hạ mới suy xét thăng vị thêm cho ngươi được. Nếu ngươi cứ lấn lướt tăng vị, không lẽ khiến Ngự sử đài bên kia bớt móc Tô gia ta lũng đoạn hậu cung, không được. Chuyện này chớ có nhắc đến nữa, kẻo mất nhiều hơn được."
Một hậu cung nếu có nhiều quân quý cùng một gia tộc thịnh sủng, thì khả năng rất cao gia tộc đó đang muốn mê hoặc quân tâm, lũng đoạn triều chính. Đây tuyệt đối là điềm không hay. Bất quá, còn lâu Tô tần mới tin Ý phi nói được lời trượng nghĩa như thế, chẳng qua sợ nàng phân vị cao có thể tự mình nuôi đứa nhỏ thôi. Hừ, còn tưởng nàng không biết?
Nhưng Tô tần cũng không có ý định trở mặt với Ý phi ngay. Nếu là lúc trước, có lẽ Tô tần sẽ ngông cuồng tung bay. Nhưng hôm nay có một vị Mạnh Thuận hoa rất được lòng bệ hạ, còn có cả một Nhạc Thục viện sâu không thể lường. Đây đều là những nhân vật không dễ đối phó, tốt xấu sống chỗ Ý phi, để nàng ta bảo hộ cho mình vẫn tốt hơn đơn độc đối chọi.
Nếu đứa nhỏ này không tự nuôi được, Tô tần định sẽ lấy lui làm tiến. Tức là, khi nàng ta sinh xong liền có một đợt tăng phân vị nữa, lúc đó phân vị cao thêm. Rồi nếu có thêm một đứa, lại tăng thêm, khi đó là vừa đủ để chủ một cung rồi. Có khi tới đó, Ý phi cùng Nhạc Thục viện đã đấu nhau sứt mẻ cả rồi, nàng ta liền không phải làm gì nữa cả.
Nghĩ đến đây, lòng Tô tần cảm thấy rất tốt. Hòa hoãn sắc mặt: "Cô cô đã chỉ dạy, chất nhi đành nghe theo. À đúng rồi, cũng sắp giờ dùng thuốc an thai, chất nhi lui xuống trước, không quấy rầy giờ nghỉ của cô cô nữa."
Nhìn Tô tần đi xa, Ý phi cười lạnh ra tiếng, một tay vỗ xuống ghế gỗ bách tùng chủ vị: "Hanh, nuôi đủ lông đủ cánh liền muốn bay!"
Thanh Sương vội rót trà thuận khí cho Ý phi, nói: "Nương nương, ngài chớ tức giận. Ngũ tả nhi cùng lắm là một nha đầu nông nỗi."
Ý phi liếc trắng cả mắt: "Nông nỗi? Bổn cung thấy nàng ta dã tâm bừng bừng đó chứ. Còn biết đòi phân vị, quanh co lòng vòng rồi. Chẳng biết bao lâu nữa thì quay lại cắn ngược tay bổn cung đây?"
Thanh Sương sắc mặt thoáng trầm đi: "Kìa nương nương, cùng lắm là một vị tần, sao có thể bằng nương nương đây, ngài chớ vì thế thượng hỏa. Nếu không có nương nương, ngũ tả nhi làm sao có được hôm nay, nâng lên được thì cũng đè xuống được. Nương nương minh xét ạ."
Ý phi rất hài lòng lời này, lửa giận cũng bớt đi, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, bổn cung nâng lên được thì cũng có thể đè bẹp đi. Hừ, à bỏ chuyện này đi, ngươi xử trí ả Oanh Nhi đó sao rồi?"
Nhắc đến Oanh Nhi này, Ý phi chỉ hận không ngũ mã phanh thây, có ngờ được chính nàng ta là người đổi dược, khiến Ý phi đây toàn thân đều hỏng, không thể dựng dục nữa. Dù chính tay dìm chết ả cung tỳ đó, Ý phi vẫn không hả hết giận.
Nhắc đến Oanh Nhi, tay giấu trong tay áo của Thanh Sương đều run lên, nhưng bề ngoài vẫn bình thản cúi người đáp: "Nương nương chớ lo, nàng ta đã trượt chân chết ở Dịch hồ rồi ạ."
Ý phi rất hài lòng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro