Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 87- nhắn gửi

Tô Khả Tịch đoán không có sai, chọn một người thay mình chuyển đi chú ý của hậu cung, đối tượng là Mạnh Thuận hoa thật là chủ ý tốt. Vì nàng ta thật sự rất được việc a.

Nếu nàng ta có an phận thủ thường, tất nhiên không ai có thể làm gì. Đằng này, nàng ta luôn là người cố tình gây sự. Thật không biết nói làm sao.

Mạnh Thuận hoa dạo ngự hoa viên, cảm thấy khí trời tháng đầu hạ cũng rất tốt. Lúc này vừa bắt đầu nóng, nhưng vẫn chưa gay gắt quá, thích hợp để vận những bộ y phục đơn bạc một chút. Thoạt nhìn, hậu cung trở nên lả lướt vô cùng.

Mạnh Thuận hoa khí sắc dạo này thật tốt. Đi đâu cũng có người nể nang nịnh bợ, lòng hư vinh trong lòng trở nên rất lớn. Nàng ta cầm một cung phiến thêu uyên ương kiểu thấu khách, vui vẻ dạo Ngự hoa viên.

Hoa tử đinh hương nở rộ trong hoa viên, dáng vẻ cực kì đẹp mắt. Hương thơm loại này nhạt hơn so với hoa bạch đinh hương, nhưng vì thế lại có cái hay riêng để thưởng. Tử sắc điểm xuyết, từng chòm dập dịu trong nắng hạ, nhẹ nhàng tạo cảm giác thuần khiết và thi ý lạ lùng. Có cảm giác như thiên địa đều đổi sắc, một màu sắc lộng lẫy hơn, kiêu sa hơn, khí trời cũng thay đổi đi nhiều.

Lại thêm mộc hương, mọc thành một bụi lớn, được hoa tượng uốn nắn thành một giàn lợp lối đi. Tháng tư là hoa kì của mộc hương, cành dài và rũ xuống chung quanh, có cảm giác rất tươi mát. Đi dưới giàn mộc hương, Mạnh Thuận hoa cảm thấy bản thân cực kì khoan khoái.

Nhưng từ xa, thoáng trông thấy có người đi hướng ngược lại đến, tầm mắt Mạnh Thuận hoa liền u ám đi, nội tâm cũng không quá thoải mái. Cung tỳ Hồng Nguyệt bên cạnh nhẹ nhắc: "Thuận hoa, là Tô Thuận hoa ạ."

Mạnh Thuận hoa cười khảy: "Ta đương nhiên biết."

Tô Thuận hoa từ xa cũng trông thấy Mạnh Thuận hoa, chán ghét ngập tràn trong mắt. Đúng là địch thủ gặp nhau, không khí đều đầy vị đấu đá.

Nhưng Tô Thuận hoa cũng không có quay người bỏ chạy. Đùa à, như thế không phải làm người ta cười nhạo rằng mình sợ ả họ Khả kia? Thật nực cười, thế nên Tô Thuận hoa sải bước tiến đến, dáng vẻ rất điềm nhiên. Xem ra đi cùng Ý phi bao lâu, cũng học ra được chút thần thái hơn người.

Tô Thuận hoa hôm nay vận một bộ nhu quần* chất vải mỏng manh, không có trong suốt hở hang, nhưng lại rất mềm mại uyển chuyển. Từ xa có gió thổi đến, thân người tiêm nhược đều hiển lộ ra theo lụa mỏng.

*Nhu quần: theo tìm hiểu, nhu là chỉ chiếc áo ngắn, quần là chỉ bộ váy(người xưa không phận biệt quần và váy, về sau đồ mặc có ống xỏ hai bên mới gọi là quần).

Không thể không khen một điều, kì thực Tô gia sản sinh quân quý dáng dấp lẫn phẩm cấp đều rất tốt. Ý phi, Tô Thuận hoa hay Nhạc Thục viện, đều là những bậc giai nhân hiếm gặp. Tuy nhiên, Ý phi cùng Tô Thuận hoa sẽ không thể làm được khí chất thong dong thoải mái mà Nhạc Thục viện có. Có thể nói, khí chất mà Nhạc Thục viện sở hữu, đó mới là chiêu bài khiến nàng ta mê hoặc được quân tâm.

Chân váy của Tô Thuận hoa bị gió cuốn một vòng rồi ngừng lại, tạo cảm giác mặt hồ gợn sóng, thật rất đẹp mắt. Nàng ta dừng trước mắt Mạnh Thuận hoa, mỉm cười như thường chào hỏi: "Không nghĩ Mạnh Thuận hoa cũng có nhã hứng ngoạn cảnh? Thật trùng hợp đâu."

Mạnh Thuận hoa lại cười gằn một tiếng, rồi cao giọng gắt lên: "Hỗn xược!!"

Tô Thuận hoa giật mình, mặt mày đại biến. Hung hăng trừng Mạnh Thuận hoa, trong mắt lóe qua tức giận. Ả họ Kả này phát điên cái gì đây?

Mạnh Thuận hoa lại ưỡn ngực, cười lạnh nói: "Tô thị, ngươi chớ có làm càn. Nên nhớ rằng, ta có phong hào, nhỉnh hơn ngươi một bậc, gặp ta vốn nên thi lễ vấn an. Ngươi lại vô lễ như vậy hay sao, thật là hỗn xược!"

Mặt Tô Thuận hoa đều trắng đi, có cảm giác mặt mũi bị tát một cái. Mạnh Thuận hoa nói cũng không có sai, cùng một phân vị, có phong hào và không có phong hào rất khác. Cho nên mới nói, có phong hào nhỉnh hơn không phong hào một bậc. Tuy nhiên, chuyện ép một phi tử cùng phân vị thỉnh an, cũng có vẻ quá hà khắc, thế nên trong cung ít người khắt khe khoản này. Chỉ cần phi tử không phong hào biết nhún nhường một chút, sẽ không có chuyện gì.

Thế nhưng, Mạnh Thuận hoa chỉ thẳng mặt mà nói thế này, quả thật... quá mất mặt mũi. Đặc biệt là Tô Thuận hoa cố tình mở lời chào hỏi trước, cảm giác mặt mình bị đánh một cái đau ê ẩm.

Tô Thuận hoa dằn lại tà hỏa trào đến tận huyệt ấn đường, cười gằn: "Không nghĩ Mạnh Thuận hoa là người chú ý quy củ đến như vậy."

Quy củ cái gì, chẳng thà nói hà khắc, hay cố tình khó dễ.

Thế nhưng, Mạnh Thuận hoa đã chỉ thẳng mặt mà nói. Tô Thuận hoa cũng không thể làm gì hơn, đành phúc thân, cắn răng không cam lòng hô: "Thỉnh an Mạnh Thuận hoa."

Mạnh Thuận hoa dạt dào đắc ý, mặt đều đầy ý cười. Nàng ta lắc lắc cung phiến, trông rất có thể thức quan gia. Nàng ta đung đua, lấy cung phiến che trên đỉnh đầu, ánh nắng nhè nhẹ. Cảm giác Tô Thuận hoa phải nhún nhường như thế, cực kì vừa lòng hả dạ. Như thể đè lên được đầu của đối phương.

Mạnh Thuận hoa chưa có lời miễn lễ, Tô Thuận hoa đành giữ nguyên tư thế khó chịu này, khụy gối như thế rất dễ bị mỏi. Mất một lúc, hai chân Tô Thuận hoa đều run rẩy. Mạnh Thuận hoa lại châm biếm nói: "Hừ, thấy Tô Thuận hoa gấp gáp đi hướng này, có phải gấp để lĩnh hạnh nhân tô của Thượng Thực cục không?"

Xem ra, mối thù hạnh nhân tô, Mạnh Thuận hoa vẫn luôn giữ trong lòng, không có quên. Lúc Mạnh Thuận hoa còn là một Tiểu nghi, vì Tô thị này mà nàng nhịn đói khát kham khổ mấy ngày, thù tuyệt đối không thể không trả lại. Thế nên hôm nay, trong lòng Mạnh Thuận hoa phi thường thống khoái.

Tô Thuận hoa lúc này chân đều run rẩy lợi hại, chống đỡ không được mà ngã. May có cung tỳ Thúy Yên sau lưng vội đỡ. Nàng ta mặt mày vì giận mà trướng xanh lên, lồng ngực đều phập phồng dữ dội.

Nhưng biết làm sao đây, đã có gan ngông cuồng, thì cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị người chỉnh lại.

Mạnh Thuận hoa miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ cùng đắc ý. Có cảm giác hả hê vì trả được nhục nhã cho Khả gia. Nàng ta hếch mũi từ trên cao nhìn xuống, nói: "Tô thị ngươi tốt nhất nên quay về để chủ ngươi dạy dỗ nhiều thêm đi." Nói xong ung dung rời đi, dáng vẻ thập phần đắc ý.

Lần này Tô Thuận hoa giận đến muốn mắng người, cắn răng nhịn xuống. Nàng ta phải biết lấy đại cục làm trọng. Không thể ở đây cãi nhau như đám người chanh chua bị giẫm phải đuôi, muốn chỉnh người thì còn cần nhiều bản lĩnh hơn thế.

Tô Thuận hoa sau đó làm gì còn tâm tư thưởng ngoạn. Thử hỏi bị bị mắng là cẩu, còn là cẩu trong tay Ý phi, thật sự làm sao có thể vui vẻ đây?

Nàng ta quay về, chạy đến chỗ cô cô mình khóc một trận lớn. Ý phi vốn đang nóng lòng chuyện hậu vị, còn có Nhạc Thục viện đuổi theo sát sao, làm gì còn tâm tư quản chuyện kia. Hung hăng vứt cho Tô Thuận hoa cái tát, bảo nàng ta an phận lại.

Lần này Tô Thuận hoa thật tức đến muốn ngất đi. Cả cô cô cũng không làm chủ cho nàng ta.

...

Lúc này, Tô Khả Tịch lại đang dạo quanh Nhạc Hinh cung thưởng ngoạn, nghe đấu đá bên ngoài lại dáng vẻ rất điềm nhiên. Đứng dưới gốc bạch ngọc lan, dải phi bạch khoác choàng hai khuỷu tay nàng bị gió lộng phấp phới. Dáng vẻ rất thướt tha cùng nhẹ nhàng, khí chất như lan chớm nở sống sớm. Đẹp đẽ trong veo.

Nàng đặt ta lên bụng, bụng có chút nhô lên rồi. Ân, hài tử, nương đang rất trông chờ con.

"Ngươi nói, bệ hạ lần này có đứng về phía Mạnh Thuận hoa không?" Tô Khả Tịch cười nhẹ, tùy tiện hỏi Kim Khuyên.

Kim Khuyên đắn đo hồi lâu mới nói: "Nô tỳ không dám đoán bậy. Nhưng có lẽ, bệ hạ sẽ không thể dung túng Mạnh Thuận hoa quá phận như thế. Không phải còn có mặt mũi Ý phi sao?"

Tô Thuận hoa là chất nữ của Ý phi, bị ức hiếp như thế cũng đánh vào mặt mũi Ý phi. Không lẽ Nữ đế không đứng về phía Ý phi?

Tô Khả Tịch nhẹ sửa lại trâm lưu ly đính ngọc hổ phách trên tóc, cười nói: "Ta lại thấy là sẽ đấy chứ."

Kim Khuyên hơi bất ngờ.

Suy xét kĩ, mới thấy lời Tô Khả Tịch cũng rất có lý. Vì muốn dời đi chú ý của Bộ Xuân cung, Nữ đế sẽ tiếp tục sủng Mạnh Thuận hoa vô đối, để cho Ý phi phải vì giận mà chuyển qua đối phó Mạnh Thuận hoa. Như thế mới là điều tốt cho mẹ con Tô Khả Tịch. Cho nên, nếu Nữ đế muốn bảo vệ mẹ con Tô Khả Tịch, đồng nghĩa Mạnh Thuận hoa và Bộ Xuân cung sắp tới sẽ rất náo nhiệt.

Giữa lúc này, lại có một vị hoa tượng đến thỉnh gặp mặt Nhạc Thục viện. Hắn tự xưng là Thái Duy Khang.

"Thái Duy Khang? Không phải là thái giám lần trước sao?" Tô Khả Tịch hỏi.

Kim Khuyên đáp: "Hồi Thục viện, đúng là hắn ta."

Tô Khả Tịch cũng không có thất hứa, đã đề bạt hắn trước Nữ đế, cho hắn trở thành một chức trưởng phòng ở Noãn Uyển, tiền đồ rộng mở vô lượng. Thế nào hôm nay còn đến tìm, không lẽ có việc gì hay sao.

Tô Khả Tịch không có ý tránh né, cười nhạt: "Nếu đã đến thì mời hắn ta vào đi."

Kim Khuyên nói: "Nô tỳ tuân lệnh."

"Nô tài thỉnh an Nhạc Thục viện." Thái Duy Khang mặt này tươi cười hành lễ.

Tô Khả Tịch ngồi ghế đàn hương chủ vị, mỉm cười ôn hòa: "Thái công công miễn lễ đi. Lâu ngày không gặp, công công vẫn khỏe chứ?"

Thái Duy Khang cười cười: "Nhờ hồng phúc của Thục viện, nô tài vẫn rất tốt. Chẳng qua hôm nay nhặt được cây cỏ, nhớ đến ân tình quý nhân đã đề bạt nên đến thăm. Mong rằng Thục viện không có chê."

Thái Duy Khang nói xong liền dâng ra một bó cỏ bạch mao*, trắng muốt đầy sức sống, trông như mới hái.

*Bạch mao: cỏ tranh.

Bất quá, thứ cỏ này cực kì rẻ mạt trong cung. Xem như một loại biểu hiện mạt đẳng, Thái Duy Khang đem đến tặng cho một vị Thục viện tòng nhị phẩm là xúc phạm rồi. Thế nên Kim Khuyên cực kì không vui, Tố Mai bên cạnh còn tức giận kêu một tiếng: "To gan!"

Tô Khả Tịch mỉm cười, nàng phất nhẹ tay ý bảo Tố Mai đừng gấp gáp, lại hỏi Thái Duy Khang: "Mỗi hoa cỏ đều có ngụ ý riêng. Không biết Thái công công có dụng tâm gì mà đem bạch mao đến tặng ta?"

Thái Duy Khang cười ngượng ngùng: "Không dám giấu giếm Thục viện, mớ cỏ bạch mao này nô tài hái ở Thảo Viên các. Thấy chúng nở ra đẹp mắt đòi vui, lại thuần chân mộc mạc, nên mới đem đến đây cho nương nương thưởng ngoạn."

Tô Khả Tịch mỉm cười, lại khen ngợi: "Đúng là rất đẹp."

Thái Duy Khang đã xong việc mình, cứ vậy cáo lui. Hắn đi rồi, Kim Khuyên mới tiến đến, thấp giọng hỏi Tô Khả Tịch: "Thục viện, đây là có ý gì sao ạ?"

Tô Khả Tịch cười nhẹ một tiếng, lại nhấp ngụm sữa dê Thanh Hà dâng lên, không ý vị nói: "Phỏng chừng, trong cung này Ý phi cũng đã trêu chọc không ít địch nhân."

Kim Khuyên nhíu mày chưa rõ lắm, Tô Khả Tịch lại mỉm cười: "Không phải ngươi nói, Thảo Viên các là địa phương của Tiền Tuyển thị hay sao?

Kim Khuyên bừng tỉnh đại ngộ. Chuyện xích mích mờ ám giữa Tiền Tuyển thị, Ý phi và Đoàn Sung hoa, Kim Khuyên đã có lần nói cho Tô Khả Tịch biết. Khả năng cao, Thái Duy Khang là người của Tiền Tuyển thị, nàng ta gửi ý tứ đến đây, nói rằng hiện tại mình rất bần cùng, nhưng e rằng mối thù với Ý phi vẫn chưa có nguôi, muốn tìm người cùng đối phó.

Cũng tốt, người ta có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn kia mà.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro