Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 74- tính kế lẫn nhau

Đoàn Sung hoa ngỏ ý nhiều lần muốn đem đứa nhỏ mình nuôi dưới danh nghĩa Cao phi. Đây rõ ràng là muốn đầu quân cho Hàm Đàn cung, mà cũng đúng, nàng ta đã đắc tội Ý phi, không thể không vội tìm chỗ trốn. Mà Cao phi đang chênh lệch với Ý phi, thích hợp làm chỗ để Đoàn Sung hoa dựa dẫm, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu kia mà.

Nhưng thái độ Cao phi đối với việc nhận con thừa tự đều không biểu hiện nhiệt tình. Rất thong dong, nhưng cũng không nói là từ chối. Điều này làm Đoàn Sung hoa rất quấn quýt, thái độ như gần như xa của Cao phi, rất làm nàng thấp thỏm không yên. Chỉ khi Cao phi lên tiếng rằng sẽ giữ an toàn cho nàng ta khỏi Ý phi, nàng ta mới cảm thấy an tâm được.

Hôm nay, Đoàn Sung hoa đến đây, kêu ca không phục về chuyện của Nhạc Tiệp dư, phỏng chừng mấy ngày nay đều không nuốt trôi cơn giận này. Cố tình nói vòng nói vo trước mặt Cao phi, còn không phải muốn Cao phi ra tay đối phó với Nhạc Tiệp dư kia sao.

Thủ đoạn muốn mượn đao giết người dĩ nhiên không thiếu người nghĩ ra. Nhưng không có nghĩa, ngươi muốn mượn đao giết người, ta sẽ muốn làm cây đao cho ngươi?

"Ngươi đã mang thai năm, sáu tháng. Không ngốc ở cung tịnh dưỡng cứ đi lung tung, nếu hoàng tự có chuyện, phỏng chừng còn bị bệ hạ khiển trách." Cao phi lạnh nhạt trước đề nghị đến chỗ Nhạc Tiệp dư của Đoàn Sung hoa.

Nhạc Tiệp dư từ khi được phong làm phi tử, luôn chôn chân trong Nhạc Hinh cung không xuất đầu lộ diện. Mà Nữ đế cũng đã có lệnh chuẩn, phàm là quân quý đang mang hoàng tự, có thể miễn lễ thỉnh an, cũng không cần hành lễ trước bất kì ai. Có đứa nhỏ trong bụng, chính là huyết mạch của Nữ đế, tôn quý như vậy làm sao có thể tùy tiện hành lễ lung tung. Vậy nên cả tháng nay, cũng không thấy Nhạc Tiệp dư đi đâu cả, cũng không có lễ vấn an Cao phi và Ý phi. Tuy nhiên không ai dám trách.

Đoàn Sung hoa cũng vậy, nàng ta được miễn lễ thỉnh an vân vân. Thế nhưng không chịu yên trong cung tịnh dưỡng, lại cứ chạy đi lung tung. Lần này liền bị Cao phi điểm mặt.

Ý định đến Nhạc Hinh cung thị uy của Đoàn Sung hoa liền bị bóp tắt. Nàng ta vẫn không phục trong lòng, rõ ràng nàng ta là phi tử danh chính ngôn thuận, còn mang thai hoàng tự trước. Nhưng còn Tiệp dư kia, thân phận góa phụ tái giá, còn chưa kể đến là con dâu của bệ hạ, mang thai muộn hơn nàng ta, vậy mà phi vị lại hơn nàng ta một bậc. Đúng là cục tức này khó mà nuốt trôi nổi.

Bất quá, ai bảo người nói là Cao phi, Đoàn Sung hoa đành nghe theo. Miễn cưỡng gật đầu: "Nếu vậy tần thiếp xin nghe theo nương nương chỉ dạy, ngoan ngoãn dưỡng thai."

Ly khai Hàm Đàn cung, Đoàn Sung hoa cả người đều không thoải mái. Cả Tú Ly hầu đỡ bên cạnh cũng nhận ra. Khí trời hôm nay rất tốt, thanh thuần tươi mát, rất thích hợp để tản bộ. Nhưng vẻ mặt Đoàn Sung hoa dường như không hứng thú lắm.

Tú Ly nhỏ giọng hỏi: "Sung hoa, không lẽ... Cao phi thật không muốn nhận đứa nhỏ sao?"

Đoàn Sung hoa nghe xong lời này như bị đâm trúng chỗ đau. Vốn dĩ, mấy tháng trước, Tiền Chiêu nghi và Ý phi đều vì cái thai mà cung phụng nàng ta, dáng vẻ tranh giành đứa nhỏ đến đầu rơi máu chảy. Vì được truy phủng như thế, lòng hư vinh chả Đoàn Sung hoa trở nên rất lớn. Nhưng rồi sao, chính nàng ta bày kế muốn kéo Ý phi xuống còn mình trồi lên, thế nhưng kế không thành. Làm Tiền Chiêu nghi bị biếm làm Tuyển thị, mất chỗ dựa của chủ cung, còn đắc tội cả Ý phi. Đúng là tự làm bậy thì không thể sống.

Bây giờ, thời thời khắc khắc, Đoàn Sung hoa đều rất phập phồng sợ hãi. Chỉ sợ Ý phi bẫy lúc nào không hay, dáng vẻ chính là chim sợ cành cong. Định lân la tìm chỗ dựa ở Cao phi, nhưng Cao phi thái độ lại quá khó lường, làm nàng ta càng thêm bất an.

Nhưng dù thế, Đoàn Sung hoa vẫn cậy mạnh nói một câu: "Lo lắng cái gì? Để rồi xem, nếu ta sinh ra một hoàng tước, nàng ta còn có thể dửng dưng như thế? Không đem ta thành lão phật gia để cầu nhận con mới là lạ. Cứ hãy chờ xem."

Tú Ly không biết nói sao, yên lặng nhưng không có đồng tình. Cao phi tốt xấu là người Tiên hậu đã ban cho Nữ đế, dù không có yêu thích thì vẫn còn tình nghĩa, Nữ đế tuyệt đối sẽ cho Cao phi một chỗ đứng trong cung. Dù rằng chỗ đứng đó mờ nhạt, nhưng sẽ không suy suyển. Nếu như vậy, Cao phi đâu nhất thiết phải nhận một đứa nhỏ, có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên mới nói, Đoàn Sung hoa muốn đem đứa nhỏ ra để Cao phi động tâm, thật rất khó.

"Sung hoa, phía trước là Tô Uyển nghi." Tú Ly thấp giọng nhắc nhở.

Tô Uyển nghi, chính là vị chất nữ của Ý phi vừa vào cung, nghe rằng tháng nay, Nữ đế sủng nàng ta đến ba lần, so với những quân quý khác số lần sủng của nàng ta là nhiều nhất, dáng vẻ rất đắc ý. Có cô cô là chỗ dựa tốt, cô trượng lại là bệ hạ sủng mình, đúng là vị Tô Uyển nghi này phúc khí không có ít.

Tô Uyển nghi là đang đứng bên một lan can gỗ ven liên trì, nhìn cá chép đùa nước mà thưởng ngoạn, thi thoảng truyền ra tiếng cười thanh thúy. Chỗ Đoàn Sung hoa đứng lại là chỗ rẽ, một đường là về Tích Vũ cung, đường kia lại là chỗ Tô Uyển nghi đang đứng.

Đoàn Sung hoa lại không do dự gì nhấc chân hướng vị Tô Uyển nghi đi đến. Nàng ta là sợ Ý phi, chứ còn một người mới, còn là tiểu quân quý non nớt như Tô Uyển nghi đây, có vẻ không đáng sợ đâu.

Tú Ly định nhắc nhở Đoàn Sung hoa, nàng ta đang mang thai, không thích hợp đến gần thủy trì đâu, ngộ nhỡ trơn trượt, có mười cái mạng cũng không đền nổi hoàng tự cho Nữ đế.

Thế nhưng, Tú Ly chưa nói, đã bị Đoàn Sung hoa trừng mắt, đành ngậm miệng lại.

"Vị muội muội nào đang ở đây đâu?" Đoàn Sung hoa từ xa đi đến, lên tiếng nói.

Tô Uyển nghi vốn đang cầm một nhành đào hoa trêu đùa cá chép lượn lờ trong hồ, dừng động tác lại, ngước lên nhìn. Cung tỳ thiếp thân Thúy Yên liền báo cho nàng ta: "Tiểu chủ, là Đoàn Sung hoa ạ."

Tô Uyển nghi cười khảy một tiếng, thầm nói trong lòng, không cần báo, chỉ cần nhìn cái bụng lớn liền đoán ra. Không ai trong cung mang thai có bụng lớn như thế ngoài Đoàn Sung hoa, nhìn liền biết. Tô Uyển nghi lại tự nhận định, sớm thôi, sẽ đến mình mang thai.

"Tần thiếp thỉnh an Sung hoa." Tô Uyển nghi phúc thân.

Đoàn Sung hoa phất tay cho miễn lễ. Lại cười nói: "Tưởng là ai, nguyên lai là Uyển nghi muội muội."

Không rõ có dụng tâm hay không, hai chữ Uyển nghi được Đoàn Sung hoa nói rất rõ ràng. Trong lời ẩn ẩn châm chọc. Vẫn chỉ là lục phẩm Uyển nghi mà thôi.

Tô Uyển nghi trong lòng bắt đầu khó chịu. Nhưng vẫn mỉm cười nói: "Đã làm Sung hoa trêu cười tần thiếp, không nghĩ Sung hoa cũng có nhã hứng ngắm cảnh thưởng ngoạn. Từ lúc tần thiếp vào cung, vẫn luôn biết Sung hoa dưỡng thai, may mắn gặp gỡ ở đây đúng là diễm phúc của tần thiếp."

Đoàn Sung hoa liếc xéo Tô Uyển nghi một cái. Mấy ngày nay nàng ta đâu có ngốc trong cung, rõ ràng vẫn chạy đến chỗ Cao phi, bây giờ lại nghe Tô Uyển nghi nói rằng dưỡng thai, không phải là ám chỉ nói dưỡng thai ở cung Hàm Đàn. Trắng ra là đang dưỡng thai giùm Cao phi, sinh đứa nhỏ cho Cao phi. Loại liễu xanh đầu cành đưa theo chiều gió, rất đáng châm chọc.

Đoàn Sung hoa cắn răng nói: "Tô Uyển nghi có lòng, ta xin nhận."

Tô Uyển nghi cười cười mà không nói gì. Nàng ta mới không sợ Đoàn Sung hoa này, có cái bụng thì thế nào? Sớm muộn cũng không được nuôi đứa nhỏ.

Đoàn Sung hoa đảo mắt nghĩ ra gì đó, nàng ta ung dung tiến đến chỗ lan can, chính xác là gần Tô Uyển nghi, ai u nhìn đàn cá chép bên dưới lượn lờ. Hình như đàn cá này, Nội Vụ phủ chỉ mới thả ra thôi, vào mấy tháng lạnh giá trước vẫn không hề thấy.

"Ôi chao, mấy ngày không đến đây, ta không hề biết còn có một đàn cá lớn thế. Đúng là đẹp mắt quá nhỉ?" Đoàn Sung hoa khoa trương nói thế.

Tô Uyển nghi không tiếng động lùi tránh Đoàn Sung hoa mấy bước. Cười không mấy nhiệt tình, đáp lời: "Tần thiếp cũng chỉ mới biết đàn cá này ở đây thôi ạ."

Đoàn Sung hoa dáng vẻ vẫn ngắm cá, nhưng lại dời bước chân đến gần Tô Uyển nghi. Tú Ly bên cạnh lập tức xanh mắt, là người hầu cận Đoàn Sung hoa, lý nào không biết nàng ta định làm gì. Tú Ly cắn răng kéo tay áo Đoàn Sung hoa, cầu mong nàng ta đứng háo thắng làm bậy. Đem cái bụng ra mạo hiểm, vốn không phải hay ho. Hơn nữa, đã đắc tội Ý phi một lần, không lẽ còn muốn lần nữa. Đoàn Sung hoa đúng là quá có đầu óc đi?

Quả nhiên, Đoàn Sung hoa dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ, hung hăng bắt được tay của Tô Uyển nghi, cười nói: "Kìa, Uyển nghi muội muội, ngươi xem, con cá đó có phải rất lớn không?"

Tô Uyển nghi đã mơ hồ đoán ra ý định của Đoàn Sung hoa. Cắn răng ứng thanh một tiếng. Đoàn Sung hoa còn chưa vờ lôi kéo Tô Uyển nghi nháo đau bụng, Tô Uyển nghi đã hạ thủ trước chiếm tiên cơ.

Tô Uyển nghi trong góc khuất lôi kéo Đoàn Sung hoa trượt chân, Đoàn Sung hoa lập tức hoảng sợ hét lớn. Thế nhưng, Tô Uyển nghi lại đem thân mình làm đệm đỡ, cho Đoàn Sung hoa ngã lên người mình. Cả nàng ta cũng hô lớn tiếng thống khổ vô cùng.

Cung tỳ hai bên phút chốc xanh mặt, hô hào lên, bận bịu đỡ hai vị phi tần dậy. Đoàn Sung hoa mặt mày có chút trắng, nhưng không hao tổn lông tóc gì. Trái lại, Tô Uyển nghi khá thê thảm, tay nàng ta đập vào lan can gỗ lê, phút chốc bầm lên mảng lớn, cả người đều hỗn độn cả, châu sai trên tóc còn rơi khỏi, lăn lộc cộc rơi xuống thủy trì.

Tô Uyển nghi trông thấy liền như phát điên, hô lớn: "Kìa, không được!! Các ngươi, mau xuống đó nhặt lên cho ta, đó là cô trượng vừa ban thưởng. Không thể để mất được!! Hu... hu..."

Nhìn dáng vẻ Tô Uyển nghi khóc lớn, có vẻ rất đau lòng châu sai kia, thân người đều nhếch nhác cũng không quan tâm. Chỉ nhất nhất để ý món trang sức Nữ đế đã ban.

Chiều đó, tin này truyền khắp hậu cung. Nói rằng Đoàn Sung hoa đến thủy trì ngắm cá chép, không cẩn thận trượt ngã, may mắn có Tô Uyển nghi lấy thân mình đỡ thay. Nhưng mà, Tô Uyển nghi lại làm mất đồ Nữ đế ban thưởng, khóc rất thương tâm. Nhìn vào, ai cũng thấy Tô Uyển nghi tôn sùng cùng si mê Nữ đế như thế nào.

Tô Khả Tịch vốn đang dùng cá hấp cho vãn thiện thì nghe thấy tin này. Hầu nàng chỉ có mỗi Kim Khuyên. Nàng lại mỉm cười nói: "Nếu đau lòng châu sai kia như thế, sao không tự mình xuống tìm? Khóc như thế, thì để cho ai xem đây?"

Kim Khuyên cũng cười nhẹ một tiếng: "Tiệp dư, nô tỳ nghĩ, Đoàn Sung hoa đã trêu chọc nhầm người rồi. Còn vị Tô Uyển nghi mất châu sai, chỉ sợ chính nàng ta ném rớt đi để có cớ diễn kịch thôi."

Tô Khả Tịch gật nhẹ đầu, nàng nói: "Nghe ngóng các cung, nếu bệ hạ ban thưởng Tô Uyển nghi có công hộ giá hoàng tự, thì chúng ta cũng cầm vài món sang đó đi."

Kim Khuyên gật đầu lĩnh lệnh. Tô Uyển nghi đã có công "cứu" hoàng tự một lần, chắc chắn sẽ có ban thưởng. Lúc đó, đợi phi tần phân vị cao ban thưởng xong, Kim Khuyên mới cầm đồ sang kia. Như vậy thì không trái quy củ, không ai bắt bẻ được.

"E rằng chúng ta sắp phải gọi Tô Uyển nghi bằng cách gọi khác." Tô Khả Tịch nhè nhẹ nói.

Kim Khuyên đương nhiên hiểu là ý tứ gì.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro