chương 72- Nhạc Tiệp dư
Không phải chưa từng có tiền lệ thị nhân thụ long thai, những thị nhân sau khi nhận sủng thì thường nhận được hai thứ, một là một bình thanh thể lộ, hoặc là tín vật mà Nữ đế mà ban cho. Nếu nhận thanh thể lộ, thì ngươi có thể hiểu thánh ý là gì rồi. Còn ngược lại, nếu vận khí tốt, ngươi thật sự hoài long thai, có thể cầm tín vật mà Nữ đế ban cho đến Kính Sự phòng báo lên.
Thái giám nội thị lúc thấy Tô Khả Tịch tần ngần đến báo, còn đem ra hương nang tùy thân của Nữ đế trình lên, tên thái giám kia mặt mày lúc xanh lúc trắng, cả đụng cũng không dám đụng vào hương nang kia để kiểm tra thật giả.
Vì sao à, vì đó là hương nang rất nhỏ, nhưng giá trị tuyệt đối tôn quý không ai dám động đến. Hương nang kia kích cỡ nhỏ hơn hai ngón tay, làm bằng ngà voi chạm trổ tinh xảo tàng long gào thét, từng cái vảy đều rõ ràng mượt mà. Trên đầu rồng khắc rõ ràng một chữ "Tiếu", đây chính là hương nang tùy thân của Nữ đế khi còn là Trữ quân cơ đấy. Đồn đãi, đây là hương nang chính tay Tiên hoàng đẽo gọt cho Nữ đế làm quà sinh thần vào năm thành niên, Nữ đế quý trọng không ngớt, luôn mang theo bên người quanh năm.
Bất kì một thị nhân nào biết điều cũng không dám chạm bàn tay thấp kém của mình vào hương nang cao quý đó. Mà Nữ đế lại mang hương nang này ban thưởng cho Tô Khả Tịch, khỏi nói là biểu hiện cái gì. Đây chính là quân quý Nữ đế đã coi trọng a!
Tên thái giám nội thị không nói không rằng quỳ xuống, dập đầu với hương nang trên tay Tô Khả Tịch. Thấy vật như thấy người, hắn tuyệt đối không dám khinh thị hoàng quyền, bằng không cái đầu liền phải chuyển nhà khỏi cổ.
Tô Khả Tịch đã hiểu vì sao Nữ đế đưa thứ này cho nàng. Thử nhìn tên thái giám, lúc nãy đầy mặt khinh thường nhìn nàng, nhưng thấy nó, hắn liền khiếp sợ mà xanh mặt. Nịnh nọt gọi nàng "tiểu chủ" mời nàng vào trong, còn hô hào đem kỷ đôn cùng trà nước lên hầu, quả nhiên rất có mặt mũi.
"Tiểu chủ thỉnh đợi một lúc, sẽ có nữ quan đến chuẩn khám cho ngài ngay!" Tên thái giám vừa dâng trà, vừa nói.
Tô Khả Tịch mỉm cười, sắc mặt bình thản: "Vậy trước tiên, ta cảm tạ công công."
Tên thái giám tức thì liền miệng hô: "Không dám, nô tài không dám."
Một khắc sau, nữ quan đến, Tô Khả Tịch nhạy bén nhận ra, đây là nữ quan đã chuẩn mạch cho nàng khi nàng mở thân lần đầu với Nữ đế. Là một nữ quan tuổi tác đã gần ngũ tuần, tác phong ổn trọng cứng ngắc. Tô Khả Tịch đoán, đây chính là người Nữ đế đã dụng tâm sắp xếp.
Nữ quan thỉnh Tô Khả Tịch vào hậu thất kiểm tra tuyến thể cùng xem mạch. Một lúc sau, trở ra thông cáo rằng nàng quả thật có thai, thai tượng tầm một tháng.
Tô Khả Tịch yên lặng, thật ra nàng đã mang thai hai tháng, nhưng chỉ có một tháng trước Nữ đế mới thường đến Thiền cung. Báo lùi đi một tháng để biến cái thai này trong sạch với bên ngoài, không thể mang danh ngoài luồng vụng trộm được. Tô Khả Tịch rất an tâm, Nữ đế đã có an bài cẩn thận như thế, nàng thập phần vui mừng, nàng chỉ sợ đứa nhỏ bị thiệt thòi thôi.
Xong xuôi hết thảy, Kính Sự phòng mới tấu trình lên Nữ đế. Nữ đế mỉm cười gật đầu, vung bút lông sói hôi sắc hạ chỉ phong Tô Khả Tịch thành chính tứ phẩm Tiệp dư, ban cho phong hào chữ "Nhạc".
An Tự Đông cầm chiếu này đến Trung cung một chuyến. Những phi tần cấp thấp sẽ không có kim sách, nên không thể hưởng được phúc khí bệ hạ ấn ngọc tỷ vào chiếu sắc phong, mà là ấn phượng ấn của Hoàng hậu. Hậu quân hiện tại chỉ cầm phượng ấn cho có thôi, làm gì có thực quyền được, bệ hạ đã đích thân viết chiếu chỉ, hắn ta dám không ấn chiếu sao.
Lại nói đến phong hào chữ "Nhạc". An Tự Đông tặc lưỡi một phen, chữ "Nhạc" đồng âm có nhiều nghĩa, có thể là hỉ nhạc, tức vui vẻ hay điềm lành, nhưng cũng có thể là Nhạc Trạc*, đây chính là biểu hiện Nữ đế có bao nhiêu coi trọng vị tiểu chủ này. Đúng là Nữ đế dụng không ít tâm tư đâu.
*Nhạc Trạc: tên một loài phượng hoàng nhỏ.
Hậu quân bị cấm túc không kì hạn, như mãi không thấy ánh dương quang. Bên ngoài xuân sắc vô tận cỡ nào, trong Trung cung cũng u ám đến lạnh người. Lúc An Tự Đông cầm theo chiếu chỉ kim sắc đến, Hậu quân vốn bệnh nặng trên giường đã vui vẻ bò xuống. Vì hắn ta nghĩ đó là chiếu chỉ giải trừ cấm túc, nhưng hắn đã thất vọng rồi...
Rốt cuộc thời gian hắn bị cấm túc, thời thế bên ngoài đã thay đổi đến thế nào? Nhìn một ả thị nhân được phong Tiệp dư, còn có phong hào, hắn trân trân mở lớn mắt, đáy mắt có uất hận ghê gớm. Phỏng chừng, hắn đã phát điên đến mức muốn gạt phăng chiếu chỉ đi. Nhưng thị nhân Mạnh Mạnh lại tiến đến, vờ đỡ nhưng lại kéo tay áo hắn nhắc nhở.
Cuối cùng An Tự Đông hoàn thành phân phó của bệ hạ, vui vẻ cầm chiếu chỉ ly khai. Hậu quân lại như người mất hồn ở lại. Hắn lẩm bẩm đầy phẫn hận: "Lý nào lại thế... Một ả tiện nhân sao có thể?!"
Đại hoàng tử hoăng, Đoàn Sung hoa có thai, rồi tuyển tú, bây giờ một thị nhân châu thai ám kết trở thành Tiệp dư. Hậu quân chỉ cảm thấy tất cả những chuyện này như một đoàn dây rối ren, hắn ôm đầu thét lớn, đập vỡ tan nhiều đồ trong cung, còn đánh Mạnh Mạnh mặt mày đều thâm tím.
Chuyện này về sau truyền đi trong hoàng cung, không ai không biết. An tổng quản vừa mang chiếu sắc phong đi, Hậu quân liền như phát điên mà phát tác rất lớn tính tình, thật là ghê gớm. Đúng là một đố phu, dù không thích, chí ít hắn cũng phải biết giả vờ rộng lượng hiền lương, lòng dạ hẹp hòi như thế, chả trách Nữ đế không sủng.
Tuy nhiên, không phải chỉ có mỗi Hậu quân không cam tâm. Kể cả là người có máu mủ với Tô Khả Tịch cũng không cam tâm nữa là. Điển hình là cô cô Tô Khả Tịch- Ý phi, và thân tỷ nàng, Tô Uyển nghi. Cả hai đều một sắc mặt u ám ngồi trong Bộ Xuân cung. Trong biết trong lòng đã chửi rủa Tô Khả Tịch thế nào, chỉ thấy vẻ mặt cả hai đều rất khó coi.
Thật đúng là tiện nhân, còn dám giở trò câu dẫn cả mẹ chồng mình. Bọn họ đã quá xem thường ả thứ nữ kia rồi, lý ra nên bóp chết từ trước để diệt trừ hậu họa, đằng này. Hanh, tức chết bọn họ.
Một ả góa phụ thị nhân, lại có tư cách mang trong bụng hoàng tự sao? Còn có thể đứng vào hàng ngũ phi tần, đúng là khiến người ta không tài nào cam tâm được. Nói là vận khí tốt mới được như vậy, có quỷ mới tin là thật. Chắc chắn phải thiên mưu vạn kế mới mê hoặc quân tâm đây mà!!
Bất quá, người Tô gia luôn có đầu óc hơn Khả gia một chút, chí ít, bọn họ cứng rắng nuốt tà hỏa này vào bụng mà không làm lớn như Trung cung. Bằng không, chọc Nữ đế mất hứng chính là đâm đầu tìm chết.
Ý phi nhìn Tô Uyển nghi, sắc mặt u ám, âm dương quái khí nói: "Ngươi không phải tự cho bản thân rất biết cách mang bệ hạ đến đây cho bổn cung sao? Vậy mà tới giờ vẫn còn chưa được tiêu kí đâu? Đúng là bùn nhão không trát lên tường!!"
Tô Uyển nghi có chút ủy khuất, sau chuyện thích khách, Nữ đế có cái nhìn rất không tốt với tú nhân, đến giờ còn chưa có người mới nào được thị tẩm đâu, hà cớ gì chỉ mắng mỗi nàng? Dù vậy, nàng ta không ngu ngốc chọc giận Ý phi, lựa lời uyển chuyển: "Cô cô, thỉnh ngài hạ hỏa. Tất cả là do tiện nhân kia có may mắn trong điềm lành, nhưng có thể được bao lâu? Cô cô đừng có vì như thế mà tức giận hao tổn ngọc thể! Sớm muộn, cô trượng* cũng sẽ quay về chỗ ngài thôi!"
*Cô trượng: cách gọi chồng của cô mình.
Ý phi nhếch môi lạnh lùng, trong mắt đầy châm chọc: "Cứ cho là nàng ta vận khí tốt, vô tình lợi dụng được điềm lành. Nhưng như thế vẫn còn hơn hẳn ngươi. Nàng ta bây giờ là chính thứ phẩm Tiệp dư, nhưng còn ngươi, chỉ là hàm lục phẩm Uyển nghi. Cao thấp thế nào, ngươi còn chưa thấy hay sao, còn có thể vui vẻ an ủi bổn cung?"
Tô Uyển nghi cứng họng, đúng là như vậy, đây cũng là điều làm toàn thân nàng ta không thoải mái. Mười phần tài cán chẳng bằng một phần may mắn. Ả tiện nhân kia có cái bụng tốt, vậy nên mới thụ được long thai. Đổi lại là mình, Tô Uyển nghi tự tin bản thân không chỉ có thể thụ thai, còn có thể sinh được hoàng tước nữa kìa. Nhưng xui xẻo, tiện nhân kia thụ sủng trước nàng mà chiếm được tiên cơ. Thật làm người ta không phục.
Ý phi đương nhiên cũng không phục. Bị một ả quân quý niên kỉ thấp như thế qua mặt, còn là chất nữ của mình. Thật sự là giáng cái tát lớn vào mặt mũi. Ý phi không tài nào bỏ qua được chuyện này.
...
Tô Khả Tịch đã mang long thai, không thể ở lại Thiền cung nữa. Nàng được đưa đến Nhạc Hinh cung, một tòa cung vẫn còn trống trong cung, chưa có người dọn vào. Cả tẩm cung cũng phù hợp với phong hào như thế. Xem ra, Nữ đế muốn người ta thấy rằng, Tô Khả Tịch thật sự là điềm lành mình mong muốn.
Bước ra khỏi Thiền cung, ánh dương trên đỉnh đầu chói chang, hoa cỏ dưới sân vẫn như ngày nàng đến đây, nhỏ bé và quật cường. Vật đổi sao dời, cái gì cũng đã thay đổi. Tô Khả Tịch nâng tay, che đi ánh dương lóa mắt, nắng len qua kẽ tay, hắt lên dung mạo nàng một tầng quang thải, cảm giác như một đóa hoa lan đang bung nở.
Chợt, đỉnh đầu hôn ám, tán ô giấy dầu che đi. Kim Khuyên cầm thanh trúc tán, cẩn dực che cho Tô Khả Tịch. Nói: "Tiệp dư, chúng ta đi thôi."
"Ân." Tô Khả Tịch cười nhẹ gật đầu. Ly khai Thiền cung, các nàng cũng chẳng mang theo gì nhiều. Cứ vậy mà đi, cả một lần cũng không thấy Tô Khả Tịch quay đầu nhìn lại. Kì thực, con người nàng có lúc cần dứt khoát, lại dứt khoát lạ lùng. Luyến tiếc khoảng thời gian bình đạm ở đây, nhưng không có níu kéo chút nào.
Đoạn đường Tô Khả Tịch sắp đi, mỗi bước đều như đi trên mảng băng mỏng. Đi được một bước, phần băng phía sau liền tan rã, không còn đường lui. Mà nàng, lúc nào cũng lưng chừng giữa rơi vào băng trì chết chóc và đi tiếp. Không khéo còn có người muốn đẩy nàng té chết. Nàng chỉ có thể thận trọng đi từng bước, tính toán từng bước, nếu không có chết cũng sẽ không phục được.
Đến Nhạc Hinh cung, nơi này khá gần với Thủy Nham cung của hai vị quý nhân nam tính. Nhưng bọn họ đã thất sủng, không có uy hiếp với Tô Khả Tịch, không lo sẽ đến đây gây chuyện. Nàng có nhiều nỗi lo hơn, Ý phi và Hậu quân, tất nhiên phải có phần. Nhưng cần đề phòng nhất vẫn là vị ở Tích Vũ cung, bởi vì nàng ta cũng đang mang thai, chỉ sợ chơi trò diệt trừ trước hậu họa.
Nhạc Hinh cung không phải tòa tẩm cung lớn nhất trong cung, vì lớn nhất vẫn là Thần Miên điện của Nữ đế. Nhưng Nhạc Hinh cung lại được bao quanh bởi bảy gốc bạch ngọc lan, tán rộng bung xõa, mặt đất đều mát rượi. Còn đang là mùa xuân, hoa bạch ngọc lan đều nở rộ, thơm ngát nhưng không nồng đậm gắt mũi, trái lại thoảng hương theo gió, lúc có lúc không rất si mê.
Vì có bạch ngọc lan bao quanh, thoạt nhìn Nhạc Hinh cung càng như u cốc ưu tĩnh, rất trầm lặng, rất giống khí chất của Tô Khả Tịch.
Xét phong thủy, đôi khi có chỗ ở tốt, cũng là tương thích với số mạng.
Tô Khả Tịch đi dưới bóng mát của tán bạch ngọc lan, lẳng lặng hít thở hương vị êm dịu kia. Nàng chợt nhớ đến, Nữ đế từng nói hành động thích đón nắng của nàng rất ngốc, phải chăng vì thế mà ngài ấy cố tình cho nàng ở nơi râm mát thế này không.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro