Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 57- lại đến

Gia có điều muốn nói: Vì trót dại gái, vậy thì đành dại cho tới thôi. Dù dâu đang rụng lộp độp vẫn không thể ngăn được máu dại gái này... Aizz, thôi thì dại tiếp.

Chương này tặng em này Oppaiichan . Chúc em ngày càng xinh đẹp và đáng yêu, được vạn người mê đắm nhé~~

*******

Tỷ? Khả Thị lang cười nhạt một tiếng, thì ra hắn vẫn còn biết nàng là tỷ của hắn.

Thấy Khả Thị lang sắc mặt thâm trầm, Hậu quân lệnh Mạnh Mạnh mang ghế quý phi gỗ xuân ra cho Khả Thị lang, rồi phẩy lui hết cung nhân trong điện.

"Tỷ, làm sao vậy? Có phải đã có cách bóp chết Tô tiện nhân kia không?" Hậu quân căm giận hỏi.

Khả Thị lang vén vạt quan phục tía sắc ngồi xuống ghế quý phi, nàng đặt một tay lên tay vịn chạm trổ hoa văn chu tước. Ngữ khí trầm trầm: "Hậu quân, ngươi có biết hiện trạng của Khả gia bây giờ không? Ta phải quỳ gần hai canh giờ mới xin được ý chỉ thánh thượng đến đây thăm bệnh ngươi."

Chỉ là thăm bệnh đã khó khăn như thế, muốn đưa Hậu quân trở lại ngày tháng ngông cuồng trước kia, đó là khó hơn lên trời. Nữ đế vốn là người tính khí nhạt nhẽo nhưng thâm trầm, há sẽ vì vài lời nài nỉ của Khả gia mà xí xóa hết tội trạng cho Hậu quân. Dễ bị lung lạc như thế, thì đó đâu phải Nữ đế.

Huống hồ, đây không phải lần đầu Hậu quân bị phạt, Khả gia nếu cứ hết lần này đến lần khác làm thế, còn không chọc Nữ đế khó chịu. Tốt xấu chuyện hậu cung là chuyện nhà của Nữ đế, đám thần tử cứ chực chờ rồi chỉ trỏ, không phải soi mói tường nhà đế vương sao. Chưa kể, có câu hậu cung không tham chính, nhưng còn trên triều, cứ nhúng mũi vào chuyện hậu cung là thế nào?

Suy xét lợi hại thiệt hơn, nếu Khả gia cứ ngoan cố khiêu khích Nữ đế như thế, còn không phải tự tìm chết?

Hậu quân nghe lời của Khả Thị lang mà giật mình, bán tín bán nghi nhìn Khả Thị lang. Nhưng vẫn cắn môi nói: "Bao đây thì có là gì. Gia tộc chúng ta vốn lớn mạnh nhất nhì trong kinh, cầu tình một lời vì bổn cung thì thế nào?"

Đến nước này rồi, Hậu quân vẫn ngoan cố không chịu hiểu, Khả Thị lang thật sâu thất vọng. Nếu muốn ngồi vững trên hậu vị, phải có hai thứ, một là thông minh, hai là biết uốn nắn theo thời thế. Nhưng cái nào Hậu quân cũng làm không được.

"Hậu quân, không phải Khả gia không muốn giúp ngươi. Nhưng ngươi thấy đó, bệ hạ thượng hỏa lớn như thế, chỉ có thể chờ ngài nguôi giận mới có thể cầu tình cho ngươi." Khả Thị lang lựa lời nói thế, cốt mong Hậu quân có thể giữ tính khí của mình một thời gian.

Thế nhưng Hậu quân lại gắt lên: "Cái gì? Không thể nào. Như thế không phải để tiện nhân kia vui sướng một thời gian hay sao, tuyệt đối không được. Ngươi nhất định phải càng nhanh cầu tình cho bổn cung càng tốt. Nếu không, bổn cung sẽ đem chuyện kia ra thông cáo lên bệ hạ!"

Chuyện kia trong lời Hậu quân còn có thể là chuyện gì trừ chuyện tằng tịu vụng trộm kia? Khả Thị lang dâng lên tức giận trong lòng. Hôm nay hắn còn giở giọng uy hiếp với chính người nhà, đúng là nuôi hắn bao nhiêu năm đều uổng phí. Khả gia mà không tốt đẹp, hắn sẽ vui vẻ hay sao, sao hắn có thể cứng đầu ngu xuẩn như thế. Khả Thị lang đúng là tiếc hận rèn sắt không thành thép.

"Hậu quân, ngươi muốn nói cứ nói. Bất quá, ta phải nói cho ngươi biết, ta đã sắp xếp người thế thân chém đầu cho ta cùng phụ mẫu. Bọn ta sẽ ẩn dật rời kinh trong khi Khả gia cùng ngươi bị xử tử giữa phố thị! Ngươi nghĩ cách nào tốt đẹp thì cứ làm!!" Khả Thị lang lạnh lùng nói.

Hậu quân kinh hãi, từ đáy lòng dâng lên khiếp sợ. Không nghĩ tỷ tỷ ruột thịt của hắn lại có thể lãnh tình như thế, bỏ mặc hắn sống chết không quan tâm. Hắn mấp máy môi, rồi cắn răng nói: "Sao có thể như vậy?! Bổn cung nhưng cũng là đệ đệ ruột thịt của ngươi!"

Khả Thị lang liền nói: "Ngươi còn biết ta là tỷ tỷ ngươi? Từ lúc vào cung, ngươi hành sự có bao nhiêu hồ đồ, biết bao lần Khả gia theo ngươi thu thập hậu quả, ngươi có nhớ không? Ngươi chỉ toàn làm theo ý mình, có từng nghĩ đến trên dưới trăm nhân mạng của Khả gia chưa? Ngươi không lẽ không biết Khả gia bây giờ khốn đốn như thế nào?"

Tốt xấu Khả Thị lang là tước quý cường đại, dù là nữ nhân nhưng nàng cũng là nữ nhân cường ngạnh trên quan trường. Giáo huấn một đệ đệ không hiểu chuyện, nàng vẫn còn làm được. Vậy nên Hậu quân chỉ có thể cúi đầu nghe mắng chửi. Nội tâm không phục nhưng cỗ khiếp sợ dành cho tỷ tỷ mình vẫn lấn át đi.

Cuối cùng Khả Thị lang trầm giọng nói: "Ta nghe Hàn Lâm viện đang biên soạn công văn riêng theo chiếu dụ của bệ hạ. Phỏng chừng sang xuân sẽ tuyển tú. Ngươi đừng hành sự lỗ mãng, cứ ở yên đó, ta sẽ có thu xếp."

Hậu quân sắc mặt trắng bệch, tuyển tú? Lại có sắp xếp? Không lẽ Hậu quân sắp thành con chốt thí vứt đi để kẻ khác lên giành đường rồi?

Như biết được suy nghĩ của Hậu quân, Khả Thị lang lạnh nhạt: "Ngươi chớ có không hiểu chuyện. Bên Tô gia cũng đã chuẩn bị tiểu quân quý tiến cung cho Ý phi rồi. Nàng ta đã chuẩn bị tốt đường lui để có hoàng tự nuôi dưỡng dưới gối. Không lẽ ngươi muốn thua thiệt?"

Lời này đã kích đúng chỗ yếu của Hậu quân, tranh cường háo thắng. Ý phi còn dám chuẩn bị người vào cung, không lẽ hắn không thể. Vậy nên hắn hung hăng nói: "Tỷ, bổn cung nghe theo sắp xếp của ngươi. Ngươi phải chuẩn bị quân quý phẩm cấp cao hơn, diện mạo đẹp hơn quân quý Tô gia cho bổn cung. Lúc đó xem Ý phi có thể làm được cái gì?!"

Thấy đệ đệ mình dễ bị dắt mũi như thế, Khả Thị lang vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu, tốt nhất hắn đừng để kẻ khác dắt mũi hỏng chuyện tốt của nàng là được.

"Ngươi biết vậy thì tốt, chỉ cần ngươi nhớ kĩ ngươi cùng Khả gia là môi hở răng lạnh thì được. Đừng hành sự thiếu suy nghĩ, bằng không ta cũng không cứu được ngươi." Khả Thị lang vẫn không an tâm mà nhắc nhở cùng đe dọa như thế.

Hậu quân buồn bực gật đầu.

Khả Thị lang dừng một chút lại hỏi thêm: "Còn Tô thị kia đâu rồi? Nghe nói nàng ta đã bị biếm thành thị nhân? Ngươi có giải quyết nàng ta không, để chặn nàng ta lắm mồm gây hậu họa."

Quả thật, nói đến chuyện Tô thị thiếp, Khả Thị lang có chút phức tạp, cũng có chút hối hận, lý ra không nên để đám trưởng tộc chiều theo Hậu quân nháo loạn như thế. Vạn nhất để Nữ đế biết chuyện, còn không rước họa sát thân. Khi quân phạm thượng vốn là tội trảm ba đời.

"Tỷ, ngươi yên tâm. Bổn cung không ra tay, thì Ý phi kia cũng ra tay, nàng ta vốn chướng mắt ả Tô thị kia từ lâu rồi." Hậu quân nhếch mép nói thế.

Khả Thị lang nghe xong thì yên lặng.

Khả Thị lang đến thăm bệnh Hậu quân rồi đi ngắn ngủi chỉ một nén nhang. Thượng Cung cục cẩn thận ghi chép rồi bẩm báo lên Nữ đế. Chuyện một tước quý ra vào hậu cung như thế, thực sự rất cần cẩn thận và đề phòng.

Ly khai Trung cung, Khả Thị lang ngước mắt nhìn thiên không. Đã gần tiết khí sương giáng, tức rất gần thời gian xuất hiện mây mù, gần nhất thiên không đều u ám, nhìn mà buốt giá nhân tâm.

Khả Thị lang chỉ nhìn mây trắng trên hoàng tường ngự ngõa, trong mắt tĩnh lặng như gương, không điểm gợn sóng. Thở hắt một hơi, thu hồi tầm mắt, rồi theo chân thái giám dẫn đường mà ly khai

...

Gần nhất nửa tháng, Tô Khả Tịch ở tại Thiền cung rất nhàn nhã. Càng về cuối tháng mười một, sương khí xuất hiện buổi sớm và chiều tà, làm mù mịt mất tầm mắt. Phảng phất cách biệt giữa Thiền cung và bên ngoài. Tô Khả Tịch cảm thấy như vậy cũng tốt, phải nói Nữ đế đã để nàng sống rất nhàn hạ trong sự ẩn dật.

Vì Ý phi đang tranh với Cao phi việc chuẩn bị cuối tháng là sinh thần Nữ đế, vậy nên chắc không dư tinh lực để làm chuyện khác. Về phần này, Tô Khả Tịch rất an tâm rằng mình sẽ không bị quấy rối.

Cứ nghĩ qua sinh thần mới có cơ hội được gặp lại Nữ đế, thế mà ngày hai mươi bốn cuối tháng, Nữ đế giữa canh ba đến Thiền cung.

Gần nhất Tô Khả Tịch cảm thấy thân người rất bứt rứt khó chịu, về đêm rất khó ngủ. Kim Khuyên nói có thể là vì nàng thụ tiêu kí nên rất muốn gần gũi phối ngẫu. Tô Khả Tịch nghe xong cười nhạt một cái. Gần gũi? Nàng vốn danh không chính, ngôn không thuận mà lên giường với Nữ đế. Bảo làm sao có thể gọi là phối ngẫu đây. Tô Khả Tịch nói Kim Khuyên về sau không cần nhắc lại loại chuyện này nữa.

Kim Khuyên lại thấy đêm nào Tô Khả Tịch cũng chong đèn chép kinh kệ đến tận khuya, sáu phần là có ý muốn đợi người kia đến, nhưng lại không muốn thừa nhận đó thôi. Hoặc cũng không thể phủ nhận được, dù gì mối quan hệ này vốn là vụng trộm.

Tô Khả Tịch đêm nay không chong đèn muộn nữa, nàng đi nghỉ sớm. Nhưng cũng không ngủ được, nàng nằm trên giường trằn trọc một lúc. Tuyến thể sau gáy bắt đầu phân tán, thúc giục nàng mau tìm cỗ khí tức cường đại kia. Tô Khả Tịch khó chịu ngồi nhìn dậy, nàng yên lặng như vậy hồi lâu, rồi lại nằm xuống. Lấy chăn quấn mình kín kẽ, nàng quay người vào trong, cố dằn lại xao động.

Mơ hồ, nàng ngửi thấy cỗ khí tức quen thuộc, thanh mát mà đầy xâm lược. Hơi thở đặc trưng như vậy, giữa đêm yên tĩnh càng sắc bén vô cùng. Tô Khả Tịch còn cho rằng mình nhận lầm, nàng ngồi dậy lần nữa, nhìn ra bình phong ngăn giường ngủ, thật sự trông thấy Nữ đế tiến vào, cước bộ thong dong vô cùng.

Nữ đế thấy Tô Khả Tịch còn thức thì thản nhiên cởi thắt lưng ra, nói: "Nàng còn chưa nghỉ sao?"

Thấy Nữ đế đang cởi dần ngoại bào đặt lên giá gỗ. Tô Khả Tịch liền biết đêm nay Nữ đế nghỉ lại, nội tâm có chút phức tạp, nàng vội xuống giường hầu Nữ đế thoát y.

Quá trình diễn ra yên lặng, nhưng lại không mất tự nhiên. Nghe một câu hỏi tầm thường của Nữ đế lúc nãy, không hiểu sao Tô Khả Tịch lại có có cảm giác rất thân thiết.

Cùng lên giường nằm, Nữ đế lúc này mới quay sang nhìn Tô Khả Tịch, chống một tay đỡ đầu, nói: "Nàng còn chưa trả lời trẫm, vì sao giờ này chưa nghỉ?"

Phần nhiều ngữ khí của Nữ đế luôn là nhàn nhạt nhưng thâm sâu vô cùng. Không hiểu sao hôm nay lại có thêm một tia lười biếng xen lẫn trêu chọc.

"Hồi bệ hạ, nô tỳ... chỉ là không ngủ được." Tô Khả Tịch nhỏ giọng đáp thế, bị vây trong lòng ngực thanh mát mà đầy xâm lược của Nữ đế, không hiểu sao nàng đều mất tự nhiên.

Nữ đế nhướn mày một cái, gợn nhẹ khóe môi nói: "Vừa hay, trẫm cũng không ngủ được."

Tô Khả Tịch còn chưa hiểu hết thâm ý trong lời Nữ đế, nàng đã bị áp dưới thân rồi. Nhìn trương long nhan vạn người khiếp sợ áp đảo mình, nàng có chút ngây ngẩn.

Nữ đế cúi xuống, cắn một cái vào môi Tô Khả Tịch, làm nàng giật mình, theo phản ứng định kêu một tiếng, Nữ đế lại tranh thủ cơ hội luồng lưỡi vào trong. Tô Khả Tịch thật sự bị trúng kế, cảm nhận thứ ấm nóng trong miệng mình, mặt mày bất giác đỏ lên.

Nữ đế đã bắt đầu nhắm mắt, chuyên chú hôn. Thực ra mấy ngày qua nàng có đến chỗ Ý phi một lần, cũng từng nảy sinh xúc động muốn hôn nhẹ. Thế nhưng nhìn gương mặt của Ý phi, rõ ràng quốc sắc thiên hương nhưng Nữ đế lại không dậy nổi một tia ham muốn. Cuối cùng, vẫn là đến chỗ Tô Khả Tịch, nàng mới giải tỏa được thứ nàng muốn. Như vậy, có lẽ nàng vẫn tương thích với mùi của Tô Khả Tịch hơn.

Đầu lưỡi Nữ đế quét dần qua lại, Tô Khả Tịch cảm thấy mặt mình rất nóng, vậy nên nàng khép chặt mắt, không dám nhìn dung mạo phóng đại của Nữ đế. Đầu lưỡi nàng dưới sự dây dưa không ngừng của Nữ đế đã bắt đầu cử động, nàng trúc trắc không biết làm sao, chỉ có thể phụ họa vài cái theo cử động của Nữ đế.

Mùi vị của Nữ đế cũng giống như ngài ấy, có chút bá đạo xâm chiếm, cũng có thanh mát nhè nhẹ. Tóm lại rất liêu nhân, vì không khống chế tốt bản thân, Tô Khả Tịch vô thức nuốt một ngụm nước bọt, trong đó còn đầy vị thanh mát của Nữ đế, thành công làm chính mình khô nóng.

Nữ đế chống tay nhỏm dậy, cười một cái không ý vị, sau đó trong phòng liền đầy tin tức tố cầu hoan.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro