Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 46- Thiền cung

Vì Hậu quân sơ sẩy không chiếu cố tốt Đại hoàng tử, đã làm hoàng tự đầu tiên của Nữ đế chết yểu, vậy nên bị phạt rất nặng. Ai không biết, Phượng gia đang cần một đứa nhỏ như thế nào. Mấy đời qua, hoàng tước hoàng tộc sinh ra càng lúc càng ít đi. Vậy nên Nữ đế cần đứa nhỏ để củng cố huyết mạch Phượng gia vô cùng. Thế mà Hậu quân lại chiếu cố kiểu dửng dưng như vậy, đúng là không phải khiến Nữ đế giận hay sao.

Hậu quân rớt đài, bị tước khỏi quyền chưởng quản lục cung, còn cấm túc vô thời hạn. Coi như hắn đã rớt đài thật rồi. Khả gia cũng không tránh khỏi họa lây, hàng loạt chức tước quan viên của Khả gia bị cắt. Cả Khả Thị lang dòng chính Khả gia cũng bị khiển trách một phen, cắt một năm bổng lộc.

Khả gia một trời đầy u ám, bọn họ đặt kỳ vọng không ít vào Hậu quân, nhưng nhận lại thật chỉ toàn phấp phỏng lo sợ, và rồi lo sợ cũng thành sự thực. Hiện tại, Hậu quân làm bậy, cả Khả gia cùng bị liên lụy.

Khả gia hối hận rồi, nếu biết trước sẽ có ngày này, bọn họ đã không quá cưng chiều quân quý nhà mình đến vô pháp vô thiên. Chính như vậy khiến hắn tùy hứng lôi cả gia tộc xuống nước. Đúng là hối hận không kịp.

Có thể nói, Khả đại gia tộc đang là trò cười lớn trong triều. Đặc biệt là với Tô gia, ánh mắt nhìn đến người Khả gia đều mang theo chê cười và đắc ý.

Lúc này, Nữ đế vốn tức giận vô cùng trong lời quan viên lại đang thư thả nhìn ngắm chậu diên vĩ nở rộ. Cánh hoa no đủ mà ướt át sương sớm, rất đẹp mắt. An Tự Đông dâng lên cây kéo nhỏ mạ vàng, Nữ đế nhận lấy rồi tỉa bỏ lá sâu. Ngón tay khinh khinh giữa các cánh hoa, rất thu hút đường nhìn.

"Chuyện trẫm bảo ngươi làm, ngươi làm thế nào rồi?" Nữ đế nhàn nhạt hỏi.

An Tự Đông liền không người đáp: "Hồi bệ hạ, nô tài đã xử trí ổn thỏa, cam đoan không làm ngài thất vọng đâu ạ!"

"Tốt." Nữ đế chỉ nói thế, rồi tiếp tục động tác trên tay.

An Tự Đông đứng hầu rảnh rỗi lại bắt đầu suy tưởng. Hoa giải ngữ bị Nữ đế đưa đi xa như vậy, còn cắt bỏ phi vị, không lẽ bệ hạ định bỏ mặt hoa giải ngữ sao. Không thể nào! Chắc chắn bệ hạ là sợ đám người khác làm hại hoa giải ngữ, thế nên bệ hạ mới thu xếp như vậy, làm cho đám người kia không chĩa mũi nhọn về hoa giải ngữ nữa.

Vậy từ giờ, hoa giải ngữ ở xa xôi bệ hạ như vậy, bệ hạ lại thật tịch mịch. Thật đáng thương cho bệ hạ, nhịn đau trong lòng để bảo hộ hoa giải ngữ. Không sao, ông sẽ cố thay hoa giải ngữ làm bạn với Nữ đế, chiếu cố thật tốt Nữ đế, để ngài ấy không cảm thấy cô đơn.

Cảm xúc dâng trào, An Tự Đông nhìn Nữ đế càng thật sâu thương cảm. Động tác tỉa lá diên vĩ trên tay Nữ đế dừng lại, nhíu nhẹ mày có quay qua nhìn An Tự Đông. Chỉ thấy lão nhân tinh kia bắt đầu ửng đỏ mặt mày, sụt sùi nhìn nàng.

Nữ đế: "..." Lão nhân tinh này chắn chắc có bệnh.

Nữ đế cảm thấy An Tự Đông này bệnh không hề nhẹ, không để ông ta rảnh rỗi rồi nghĩ lung tung nữa, sai ông ta đi chuẩn bị trà nóng phê tấu chương cho mình. Ân, thấy lão nhân tinh bận rộn vẫn tốt hơn lão nhân tinh thư thả rồi phát bệnh ra.

...

Sáng hôm sau, Nữ đế ban lệnh chia quyền chưởng quản lục cung cho Ý phi cùng Cao phi, cả hai cùng nhau giải quyết sự vụ hậu cung.

Cao phi là một nữ quân quý phẩm cấp gần A, từng là cung tỳ của Tiên hậu. Nạp vào Đông cung sớm nhất làm thông phòng cho Nữ đế khi còn Trữ vị. Dung mạo nàng ta không xuất chúng, rất nhợt nhạt, lại từng vì Tiên hậu qua đời đổ trận bệnh lớn nên tuyến thể héo rũ nghiêm trọng, không còn khả năng dựng dục. Nếu không phải cảm động trước tình cảm Cao phi dành cho Tiên hậu, chắc Nữ đế cũng chẳng phong nàng ta làm Cao phi đâu.

Tồn tại cảm của Cao phi trong cung cực thấp, vì thân thể nàng ta không tốt nên quanh năm không xuất đầu lộ diện. Với lại, một vị phi mà không sinh nổi con thì cũng không thể có vốn liếng gì nữa. Coi như nàng ta chỉ là cái vỏ rỗng lặng lẽ mà thôi, không tồn tại uy hiếp. Nữ đế cũng không thường đến chỗ nàng ta lắm, nhiều năm vẫn tương kính như tân. Coi như cảm tình long nhan đối với Cao phi không sâu, không khiến nàng bị rẻ lạnh, nhưng không tính là sủng. Chỉ đủ để nàng không bị hậu cung khi dễ mà thôi.

Khách quan mà nói, Cao phi này cũng không có cảm tình với Nữ đế, nếu có cũng phải tìm cách để thu hút Nữ đế chứ. Tâm tư nàng ta không tranh đoạt, không háo thắng. Mà nàng ta đối với Nữ đế chỉ là bình thủy tấp vào nhau được một đời, Nữ đế bất quá chỉ là chỗ dựa cho nàng mà thôi. Căn bản không có luyến ái.

Cao phi cũng không sánh bằng Ý phi, vì Ý phi có phong hào chữ "Ý", cùng tòng nhất phẩm phi, có phong hào vẫn cao hơn không phong hào một bậc. Cao phi không có phong hào, chỉ có thể lấy họ để gọi. Tuy nhiên không thể xem thường Cao phi được, tốt xấu nàng ta cũng là từ Tiên hậu bồi dưỡng ra, không tranh đoạt thì thôi, chứ không thể xem thường.

Bất quá, Bộ Xuân cung hay tin lại mừng rỡ vô cùng, không thể không hân hoan một buổi được. Sau chuyện Nữ đế đuổi khỏi Thần Miên điện, Ý phi vẫn phấp phỏng không yên. Kể cả khi Hậu quân rớt đài, dự tính nàng ta vẫn không thành. Đến tận giờ, nàng ta vẫn không hiểu Tô Khả Tịch đã dùng cách nào để ra tay, sao không để sót lại manh mối nào như vậy. Thật đáng sợ, thử nghĩ một kẻ có vẻ ngoài nhu nhược thiện lương, thế nhưng khi hạ độc thủ lại cao tay hơn bất kì ai. Càng nghĩ càng thấy lạnh người.

Ý phi suy tính trong lòng, bây giờ nàng ta có quyền chấp chưởng hậu cung, coi như một nửa bước vào Trung cung rồi. Cao phi thì tính là gì, một con gà không đẻ được trứng thì sao sánh bằng nàng ta. Đợi thời cuộc yên định, Ý phi nhất định phải trừ khử Tô Khả Tịch, kể cả khi đối phương đã bị đưa đi nơi xa xôi hẻo lánh đi nữa. Giữ lại một kẻ có năng lực đánh bại mình, Ý phi không hề an tâm.

Dù sao đi nữa, hiện tại gió trong cung đã đổi chiều rồi. Thời thế Ý phi mới đang lên cao.

Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất là phải lôi kéo cho được Đoàn Sung hoa, khiến nàng ta ngoan ngoãn giao đứa nhỏ ra cho Ý phi. Có như vậy, nàng ta mói có thể được thăng phân vị, tiến gần đến Trung cung hơn nữa.

...

Hết thảy những biến chuyển trên triều và trong Hậu cung Tô Khả Tịch đều không biết. Nàng bước thấp bước cao vào Thiền cung.

Thiền cung thực ra là một cung điện rất hẻo lánh trong hoàng cung. Một đời Phượng đế nào đó từng rất sủng một vị Liên phi, vị phi tử kia mắc căn bệnh lạ, thường đau ốm không ngớt. Vì vậy, Phượng đế đã cho tu sửa một tòa cung điện ở góc yên tĩnh lập đàn trai giới quanh năm cho vị phi tử kia, cầu nàng ta mau khỏi bệnh. Tuy nhiên, sau đó Liên phi hoăng, nơi này dần bị hoang phế, ít ai muốn đến nơi xa xôi này.

"Thật kì quái, không phải nói đây rất hoang phế, thế nào vẫn sạch sẽ như vậy?" Tô Khả Tịch nhìn một vòng rồi yếu ớt hỏi.

Kim Khuyên cũng có chút bất ngờ, Thiền cung này xác thực rất sạch sẽ, trừ bài trí rất đơn sơ căn bản đều còn rất tốt. Không giống một cung điện bị hoang phế cả mấy đời.

"Hồi chủ tử, có lẽ người Nội Vụ phủ thường đến đây quét tước. Dù sao đây cũng từng là nơi thờ phụng thần phật, không thể khinh nhờn." Kim Khuyên nhỏ nhẹ đáp.

Vì Tô Khả Tịch đã bị cắt bỏ phi vị, nàng không thể gọi là Thứ phi nữa. Có thể đánh đồng nàng cùng cung tỳ vô danh vô phận, nhưng Kim Khuyên vẫn cung kính gọi nàng là "chủ tử" như vậy.

Bất quá, không phải ai có chủ tử sa cơ thất thế cũng như vậy.

"Đủ rồi!! Ta sẽ không ở đây một khắc nào!! Ả ta bị giáng xuống làm thị nhân có mắc mớ gì đến ta, vì sao ta cũng phải đến đây chịu phạt?!! Ta không cần biết, ta có thể chuyển cung khác hầu hạ, tại sao lại ép ta chịu phạt?!!" Linh Ngân vừa tức giận vừa hét ầm lên.

Tô Khả Tịch và Kim Khuyên đi trước nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn. Quả nhiên trông thấy Linh Ngân đang rống lên với thái giám Nội Vụ phủ dẫn đường.

Nếu đổi lại trước kia, người Khả gia trong cung có tiếng nói, nhưng còn bây giờ, một chút cũng không có. Bởi vì Hậu quân đã rớt đài, cây đổ bầy khỉ tan, đừng mong dựa vào câu "đến từ nhà mẹ đẻ Hậu quân" để được bưng bợ.

Vậy nên tên thái giám kia chẳng thương tình mà tát Linh Ngân một cái, bén nhọn quát: "To tiếng cái gì?!! Ngươi nói lớn cho ai nghe, nô gia nghe hay sao?!! Nực cười, nô gia cho ngươi biết, phàm là Trung cung nhân tất cả đều phải chịu phạt! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà không thụ phạt, cho ngươi biết ngươi còn dám ồn ào to nhỏ với nô gia, nô gia cho ngươi nếm thử mùi khổ!!"

Linh Ngân ăn đau thì tức giận, nhưng cũng biết rõ đạo lý rớt đài bị giẫm đạp, chỉ có thể hậm hực nhìn công công kia đi xa. Nàng ta đứng vùng vằng một lúc lâu, còn tự hạ quyết tâm trong lòng.

Thật ra từ lúc Linh Ngân to tiếng, Tô Khả Tịch cùng Kim Khuyên đã nhìn về phía này. Kim Khuyên còn nghĩ Tô Khả Tịch sẽ động lòng trắc ẩn mà lên tiếng cầu tình cho Linh Ngân, thế nhưng không. Nàng ấy chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi.

Kim Khuyên dằn lại phức tạp trong mắt, quả nhiên hậu cung là chảo nhuộm cực lớn, có ai rơi vào mà không lấm lem đầy người. Còn về phần trở thành nhung gấm hay vải vóc thừa vụn, vẫn còn chưa biết được.

...

Thiền cung từng là phật đường, vậy nên ở đây có bệ thờ phật lớn, còn có tượng phật dát vàng ngồi trên liên đài khảm ngọc. Tô Khả Tịch tỉ mỉ dùng khăn lau dọn tượng phật ở điện thờ, rồi cung kính quỳ xuống ra mắt.

Ngước nhìn tượng phật hiền từ độ hóa chúng sanh, Tô Khả Tịch cảm thấy trong lòng dâng lên tội lỗi ngập tràn. Nàng đã giết người, còn là tàn nhẫn ra tay với một đứa nhỏ vô tội. Ác nghiệt này, nàng phải nhận, nàng không khác một tên đồ tể máu lạnh là mấy. Tay nàng đã dính phải máu tanh rồi, sao còn xứng với đức hạnh phật gia.

Tô Khả Tịch đầy hối lỗi mà dập đầu một lần. Nàng biết, nàng không còn đường để quay lại nữa rồi.

Kim Khuyên tiến vào, thấy có chậu nước đục cùng giẻ lau, biết Tô Khả Tịch là dọn dẹp tượng phật, đúng là người có tín ngưỡng phật đạo. Kim Khuyên tiến đến, Tô Khả Tịch nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, Kim Khuyên liền đỡ nàng.

"Đã nói không cần khách khí với ta, dù sao, hiện tại ta với ngươi thân phận là ngang nhau mà." Tô Khả Tịch yếu ớt nói.

Kim Khuyên chậm lắc đầu, nàng đáp nhỏ nhẹ: "Dù thế nào trong lòng nô tỳ, chủ tử vẫn là chủ tử."

Tô Khả Tịch biết không lay chuyển được Kim Khuyên đành thôi, chỉ thở dài trong lòng. Một cô nương tốt như vậy lại bị nàng liên lụy đến nơi hẻo lánh này. Kim Khuyên lại nói: "Chủ tử, nô tỳ có làm chút canh rau cải, ngài ra dùng một chút, nếu ngài không vừa miệng, nô tỳ có thể tìm cái khác mà nấu."

Vì Thiền cung từng là nơi lập trai đàn cầu phúc, nên có dựng một phòng bếp nhỏ ở hậu điện. Vật dụng ở đó đều bị lấy đi nhiều, nhưng căn bản vẫn còn vài thứ dùng được. Sau điện còn có cả một khóm cải xanh lớn mọc dại, hoa cải màu vàng nở rộ rất đẹp mắt, bừng bừng sức sống.

"Không cần nghiêm trọng vậy, tốt xấu có cái ăn, không bị đói là được rồi." Tô Khả Tịch mỉm cười nói.

...

*******

Gia có lời muốn nói: Dạo này gia buồn quá, kết bạn với gia đi, Facebook hay Zalo đều được a, kết bạn với gia đi các tình yêu~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro