chương 17- bắt quả tang
Không nhắc thì thôi, nhắc đến đứa nhỏ kia, sắc mặt Hậu quân kém đi. Hung hăng đẩy Đường thiếu gia ra, nói: "Đường ca còn nói! Hắn ốm đau liên tục, ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng. Khiến bổn cung đều phải đau đầu!"
Đường thiếu gia có chút vô thố, cụp tay xuống giấu vào tay áo, ngữ khí nồng đậm lo lắng: "Nếu vậy sao đệ không ở trong cung chiếu cố cho nó. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao?"
Hậu quân lại liếc xéo: "Ngươi thật sự muốn bổn cung chết già trong cung?"
Đường thiếu gia lại thêm lần vô thố. Dáng dấp lẫn tác phong đều là người thật thà, còn có chút dung túng, chiều theo tính khí Hậu quân. Nếu không phải biết rõ thân phận hai người, Tô Khả Tịch còn nghĩ mình nhìn trộm một đôi tân uyên ương. Đây không gọi là uyên ương, mà là quan hệ vụng trộm thất tiết. Nàng tự niệm một câu a di đà, như thể quá tội lỗi với chuyện trước mắt.
Đường thiếu gia bận bịu dỗ dành Hậu quân, nét mặt sầu lo: "Ta không hề muốn đệ chết già trong cung. Ta chỉ lo lắng cho đứa nhỏ, sợ phụ tử đệ sống không tốt mà thôi."
Hậu quân hừ lạnh một tiếng, hắn đeo một dây lụa buộc tóc thêu chỉ vàng, hoa văn lấp lánh vô cùng, mơ hồ thấy được đường tơ uốn lượn. Lúc hắn quay đầu liếc xéo, mang theo cỗ khí chất âm nhu, không đến nỗi không nhìn vào mắt, chẳng qua hắn vẫn không sánh kịp dáng dấp bá mị của Ý phi.
Chỉ nghe Hậu quân nói: "Một ngày ả tiện phi kia còn cưỡi trên đầu bổn cung, bổn cung liền không sống tốt được. Nàng ta càng lúc càng quá đáng, bên người bổn cung lại chỉ có một hài tử ốm đau. Đường ca, ngươi nghĩ thử xem, bổn cung còn có thể giãy giụa bao lâu?"
Sắc mặt Đường thiếu gia chìm dần đi. Than thở một lúc, mím môi nói: "Nếu lúc đó... đệ không trợ sản, chắc sẽ không có việc gì."
Sắc mặt Hậu quân chợt biến đổi. Đúng là vậy, khi hắn sinh nở, thai nhi căn bản chỉ có bảy tháng. Không phải thai tượng hắn yếu hay cơ địa không tốt, mà là do hắn dùng thuốc trợ sản. Cứng rắn lôi đứa nhỏ trong bụng mình ra sớm hai tháng.
Lúc đó, Hậu quân nghĩ rất đơn giản. Thái y chuẩn mạch, mạch tượng rất mạnh khỏe, có sáu phần là hoàng tước. Hậu quân thầm mừng trong bụng, không nghĩ đánh bậy đánh bạ lại dính được đồ tốt. Nhưng lúc hắn mang thai, Nữ đế lại quá sủng Ý phi. Thậm chí, chỉ vì trời quá nóng, Ý phi cảm nắng, Nữ đế cư nhiên đem cả Ngự y* ban cho Ý phi hưởng dụng riêng.
*Thái y là đại phu xem bệnh trong cung, còn Ngự y là chỉ xem bệnh cho hoàng đế.
Hậu quân ghen ghét ghê gớm, chỉ hận không bóp chết nữ quân quý thích thể hiện phong thái tao mị này. Vậy nên, hắn nghĩ, thúc sản là ý hay. Nếu sinh ra ngay ngày sinh thần Nữ đế, còn là hoàng tước, không phải là "điềm lành" lão thiên gia ban xuống sao.
Vậy nên, Hậu quân ôm ấp dã tâm, sinh đứa nhỏ này ra, có khi còn được bệ hạ sắc phong Trữ quân ngay lập tức. Nào có ngờ, âm kém dương sai, sinh trì trệ hai ngày, qua mất sinh thần Nữ đế. Đúng là xúi quẩy.
Nếu nói trộm gà không được còn mất nắm gạo, hẳn là chỉ Hậu quân lúc này. Hắn không tranh được sủng ái thì thôi, vậy mà còn dính thêm một Đại hoàng tử ốm đau, bệ hạ càng lúc càng không muốn nhìn. Hắn vì thế mà thầm oán hận, không phải cắn rứt, mà oán hận sao đứa nhỏ này không tốt lên cho hắn cậy nhờ.
"Nếu đệ không trợ sản, hài nhi chắc sẽ không bị gì, tốt xấu còn có thể khỏe mạnh. Vậy mà..."
"Đủ rồi!" Hậu quân cắt ngang Đường thiếu gia, cao giọng gắt: "Bây giờ đến lượt ngươi cũng muốn chỉ dạy bổn cung? Bổn cung không cần, ngươi bỏ mặc bổn cung là được rồi!"
Đường thiếu gia lập tức rối rắm, có lẽ vì là quân gia, hắn không giỏi phương diện dỗ dành quân quý. Đành lúng túng im lặng.
Hậu quân khó chịu vô cùng, nhìn tàn liễu xanh ngắt bên kia càng khó chịu. Liễu xanh trong trẻo đấy, nhưng khi thấy khóm hoa dại dưới tàn liễu, lập tức ong bướm chỉ bám vào đó mà thôi. Hắn chính là liễu, mà Ý phi kia chỉ xứng là hoa cỏ dã loại. Thế nhưng, hắn không bằng nàng ta. Đúng là đáng giận.
"Ta sẽ cố lập thật nhiều quân công, giúp bệ hạ chú ý phụ tử đệ. Đệ nhất định phải bảo trọng, còn có chiếu cố đứa nhỏ. Ta sẽ không bỏ mặc đệ." Đường thiếu gia từng chữ nói, dù nói rất khô khan nhưng nghe ra chân tình.
Xem ra, không phải quan hệ thật sự nhơ nhớp, vẫn có một tấm chung tình.
Hậu quân hừ lạnh lần nữa, hắn nói: "Làm gì cũng được, nhưng nếu trừ khử Tô gia, kéo tiện phi kia xuống nước thì tốt. Không thì bổn cung không muốn thấy mặt ngươi nữa! Bây giờ bổn cung phải đến gặp Trưởng tộc nói chút chuyện, ngươi chớ có đi theo!"
Nói xong, Hậu quân bỏ đi. Để Đường thiếu chủ ngơ ngác phía sau, thoạt nhìn, có chút đáng thương. Có lẽ, hắn thực lòng thực dạ thích Hậu quân. Nhưng trong mắt Hậu quân, lại chỉ đặt háo thắng hơn thua lên làm đầu. Đúng là sờn bạc chân tâm, cô phụ chân tình.
Đợi Hậu quân đi xa, hồi lâu sau Đường thiếu gia mới ly khai sân sau. Chắc là sợ đám người khác nhìn ra sơ hở nên làm thế.
Tất cả trở về yên lặng, bốn bề không thân ảnh. Lúc này, Tô Khả Tịch mới lặng lẽ từ núi giả tiến ra. Sắc mặt nàng hơi trắng, chắc là do cơn đau từ vết thương. Lòng bàn tay nàng có chút ẩm lạnh. Thật không ngờ, hôm nay nàng nghe thấy chuyện tày trời như vậy.
Thất tiết trong hoàng tộc là tội ban lụa trắng. Đã vậy còn làm lẫn lộn long mạch, khi quân phạm thượng, đó là tội tru di cửu tộc. Quả thật đáng sợ, nào có ngờ Hậu quân đứng đầu quân quý trong thiên hạ lại làm ra loại chuyện hoang đường đến như vậy.
Tô Khả Tịch nghĩ, tỷ như vừa rồi nàng bị bắt gặp, tám phần Khả gia sẽ trừ khử nàng. Thầm may mắn, vì nàng bị thương, huyết mạch không ổn, tuyến mùi tạm ngưng điều tiết, nhờ vậy mà tránh bị phát hiện, vô tình thoát được đại kiếp nạn. Nàng vô thức niệm một câu a di đà nữa. Hồng trần đúng là nhiều chuyện khó lường, nhân sinh không ít thứ hoang đường. Hỏi làm sao, người sống trong cõi hồng trần, lục căn không tịnh.
Tô Khả Tịch là người tâm tư đơn thuần, lại có chí hướng thiện. Nàng cũng muốn đem việc hoang đường, bôi nhọ hoàng thất này ra ánh sáng. Nhưng suy nghĩ này chưa hoàn thiện, nàng đã lẳng lặng bóp chết.
Sau chuyện lần trước, Khả gia sẽ không tin nàng, Tô gia vứt bỏ nàng, nàng một thân một mình trơ trọi, thân cô thế cô. Dân không đấu lại quan, nếu muốn sống tiếp, nàng phải chôn chuyện này vào trong lòng. Bằng không... chết lúc nào cũng không hay.
Tô Khả Tịch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nàng ly khai chỗ đó. Gian nan nhấc thân thể thống khổ đi. Qua hai đoạn đường tắt giữa hai viện tử, nàng mới tìm thấy cửa sau. Nàng muốn gặp Lương ma ma, vô luận Khả gia hay Tô gia, nhân tình đều như nhau rét lạnh, duy nhất nàng chỉ trông mong gặp người đối đãi mình thật lòng thật dạ.
Tô Khả Tịch quá nôn nóng gặp lại cố nhân, nàng không trông thấy, bụi hoa trúc đào cạnh cửa sau có gì không ổn. Một cặp mắt âm ngoan dõi theo nàng trong yên lặng.
Tô Khả Tịch từ từ mở cửa gỗ, tiếng kẽo kẹt phá lệ chói tai, nàng có chút khẩn trương trong lòng. Vốn dĩ, chuyện gặp người nhà không phải gì sai trái, nhưng nàng hiểu rằng, nàng làm gì trong mắt Khả gia nàng đều là phạm nhân cả. Nàng chỉ gặp Lương ma ma một chút, tuyệt đối không làm gì nữa. Mong bồ tát hiểu tấm lòng nàng.
Tô Khả Tịch không tiếng động tiến ra ngoài. Đoạn đường vắng lặng không thân ảnh. Nàng có chút tần ngần, cuối cùng cũng thấy Lương ma ma nấp ở khúc ngoặc bước ra.
Lương ma ma thấy Tô Khả Tịch thì thập phần mừng rỡ, bà tiến đến, đè thấp giọng gọi: "Tả nhi!"
Tô Khả Tịch cũng không kém Lương ma ma là bao nhiêu, thấy lại cố nhân mà vui mừng. Nàng cầm tay Lương ma ma, không nén được cảm động.
Lương ma ma lại vội hỏi: "Tả nhi, ngài gầy đi rồi! Mấy ngày qua, ngài sống thế nào? Có chịu ủy khuất gì không? Có ai khó dễ ngài hay không?"
Tô Khả Tịch nghe Lương ma ma cấp thiết hỏi, vành mắt liền ửng đỏ lên. Nàng mỉm cười, dung mạo như hoa lan nở trong ánh dương, bừng sáng ấm áp. Nói: "Đừng lo, ta rất tốt. Ma ma thế nào, còn có di nương nữa?"
Lương ma ma sụt sùi một lúc, cũng nói: "Hết thảy đều rất tốt. Nhưng mà tả nhi, có phải ngài giấu lão nô gì không? Ngài làm sao sống tốt được, gầy đi trông thấy? Có ai ức hiếp tả nhi hay không?"
Tiếu ý Tô Khả Tịch nhạt dần đi, thêm một tia cười khổ. Nàng nói: "Có hay không có chúng ta cũng không làm được gì. Chỉ trách nghiệp báo kiếp trước ta quá nặng, kiếp này phải chịu trừng phạt mà thôi."
Lương ma ma biết ngay là tả nhi sẽ không sống tốt mà, gương mặt già nua đều vừa đau lòng vừa khó chịu. Đúng như tả nhi nói, có bị ức hiếp hay không, không quan trọng, bởi vì bọn họ vốn dĩ không làm gì được chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Lương ma ma còn chưa kịp hỏi han xong, chợt "kẽo kẹt" một tiếng, cửa sau Khả gia mở lớn. Tô Khả Tịch lẫn Lương ma ma lập thức kinh thố. Người rình rập tiếng ra, đến hẳn ba người. Hai trong số ba người Tô Khả Tịch đã biết, trong lòng thoáng qua gợn sóng lớn.
Một người là Khả Yến Hoa ngày đầu tiên vào Khả phủ, Tô Khả Tịch đã nếm thử giáo huấn từ vị cô nương này. Hôm nay, nàng ta vận áo cánh tề ngực hồng phấn, dung mạo không son phấn, có chút non nớt hơn hẳn. Trong mắt nàng ta có đắc ý nhìn nàng.
Một vị là phụ nhân tầm ba mươi tuổi, trang dung tinh xảo, ăn vận quý phái, nhưng không giống phu nhân trong phủ, hẳn là di nương. Người này Tô Khả Tịch không quen biết.
Người cuối cùng, đây là điều làm Tô Khả Tịch đau lòng. Trương di mà nàng sớm quen thuộc. Bị người Khả gia bắt quả tang, còn có Trương di xuất hiện. Tám phần chính bà ta là người dẫn đường, nguyên lai đều có mưu tính cả rồi. Trương di không nhìn nàng, chỉ cúi đầu, vậy nên không nhìn thấy cô đơn cùng thất vọng trong mắt nàng.
Lương ma ma thấy khí thế lớn của chủ tử Khả gia, bản năng hạ nhân trỗi dậy, suýt thì quỳ xuống hành lễ. Bà nắm tay Tô Khả Tịch, trong mắt vô thố bất an.
Tô Khả Tịch nét mặt vẫn chưa thay đổi. Nhưng hoảng loạn sâu trong mắt đã bán đứng nàng, tim vô thức thình thịch. Điều này làm vị phụ nhân kia rất hài lòng, biểu hiện như vậy mới là con thỏ nhỏ dễ bị tóm cổ.
Bà tiến lên một bước, lạnh giọng quát: "Hay cho tiện thiếp nhà ngươi, gả vào Khả gia, lại dây dưa không ngớt cùng Tô gia? Có phải ngươi có ý định trà trộn vào đây quấy rối cái nhà này không? Nói, là ai sai khiến ngươi?!"
Tô Khả Tịch đè lại bất an, thanh âm điềm đạm đáp: "Thiếp thân không có, thiếp thân chỉ là nói chút việc nhà..."
"Chát!"
Lời chưa nói xong, Trương di đã nhanh như chớp tát nàng một cái. Tô Khả Tịch ngẩn ra, không kịp phản ứng với bên má bỏng rát, lại khó tin nhìn Trương di.
Trương di lần nữa lui về sau vị phụ nhân kia, không nhìn Tô Khả Tịch. Có lẽ, cái tát vừa rồi, bà cũng là phụng lệnh làm việc.
Lương ma ma đau lòng Tô Khả Tịch, mở lời định biện minh. Ai ngờ Khả Yến Hoa lại lên tiếng trước, hung hăng nói: "Chỗ Khả gia xử trí, có đến phiên hạ nhân Tô gia như ngươi? Còn không mau cút đi?!"
Lương ma ma trong lòng vốn xem Tô Khả Tịch như nữ nhi ruột thịt. Hôm nay trông thấy thái độ người Khả gia như vậy, chắc chắn rằng Tô Khả Tịch sống không tốt đẹp được. Lòng liền đau như cắt, muốn nói lời công đạo.
Lần này, Tô Khả Tịch cắt ngang Lương ma ma: "Ma ma, bà về trước đi, nhớ đi cẩn thận. Chuyện này ta sẽ xử trí."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro