chương 13- hạ độc
Tô Khả Tịch bận bịu phơi tấm mành lên, chất lụa mượt mà trượt qua tay. Nàng thầm cảm khái, đúng là đồ tốt. Rồi tiếp tục động tác vuốt phẳng mành phơi trên sào trúc.
Sân sau trống trải vô cùng, dựng hẳn năm hàng sào trúc phơi vải vóc còn dư dả. Hôm nay, chăn mành phơi nhiều, nàng nghe mấy hạ nhân nói nhỏ lúc dùng thiện. Hậu quân bị cấm túc, nhiều quan liêu cùng gia môn kinh thành xì xào bàn tán. Vì thế, tâm tình mấy vị chủ tử Khả gia không tốt. Chỉ mưa mấy hôm, đã nói rằng không chịu được mùi ẩm mốc mà bắt cả phủ giặt hết chăn mành.
Làm xong phần việc của mình, trời đã nắng cao, Tô Khả Tịch lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán. Tóc dù được khăn bố buộc gọn, nhưng vẫn vài sợi rũ xuống trước trán, mồ hôi làm bết dính vào da mặt mịn màng. Thoạt nhìn, dung mạo thanh u của Tô Khả Tịch rất có sức sống khỏe khoắn, không giống vẻ tái nhợt yếu ớt như mấy vị quân quý đài các khác.
Đại thiếu chủ vô tình trông thấy cảnh này mà ngẩn ngơ. Gió chợt tuôn qua ào ạt, lay mạnh tấm mành mỏng đang phơi, làm nữ nhân đang đứng gần đấy thêm thoáng ẩn thoáng hiện. Không phải loại tiên cảnh phiêu bồng gì, trái lại rất bình dị mà thanh thoát.
Chợt, Tô Khả Tịch nhìn hướng này, nhận ra Đại thiếu chủ. Nàng vội thi lễ: "Thỉnh an Đại thiếu chủ!"
Đại thiếu chủ thu lại tâm tình, phất tay ý bảo Tô Khả Tịch miễn lễ, lại hỏi: "Hạ nhân đâu cả rồi? Sao chỉ có mình ngươi?"
Bản năng tước quý rất chiều chuộng quân quý. Luôn xem quân quý là sinh vật yếu ớt mà trông coi. Dù rằng Đại thiếu chủ không ưa gì Tô gia, nhưng trong nhận thức, vẫn dành cho quân quý chút quan tâm. Hỏi Tô Khả Tịch như vậy, hàm ý đã không vui. Dù thiếp thất cũng là hạ nhân, nhưng đâu đến nỗi làm nặng tay nặng chân như vậy, huống hồ là quân quý.
"Hồi Đại thiếu chủ, mấy người khác đều đi dọn sài phòng. Sáng nay, nhị phu nhân nói sài phòng quá bẩn sẽ ảnh hưởng đến phong thủy, vậy nên hạ lệnh cho hạ nhân đến đó dọn dẹp." Tô Khả Tịch liền mạch đáp, thanh âm không nhanh không chậm, không cao không thấp, thanh u mà điều hòa có độ.
Đại thiếu chủ gật đầu đã biết. Lại nhìn Tô Khả Tịch, quả thực ý vị rất khác. Mấy hoàng hoa khuê tú trong kinh thành kiểu cách không ít. Hoặc thướt tha hoặc phong tư hiển hách. Bất chợt trông thấy một quân quý mộc mạc giàu sức sống, ma xui quỷ khiến, Đại thiếu chủ muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Tô Khả Tịch nghĩ, mình không còn phận sự nữa, vậy nên nhỏ nhẹ nói: "Đại thiếu chủ, nếu vậy thiếp thân xin cáo lui."
Từ đầu tới cuối, Tô Khả Tịch giữ đúng quy củ, không nhấc mắt nhìn thẳng vào mặt bề trên, không tay chân buông thỏng, rất quy củ. Đại thiếu chủ thật sâu nhìn nàng, không nói cho nàng lui, chỉ hỏi: "Mấy ngày trong phủ, ngươi có quen chưa?"
Tô Khả Tịch không rõ chữ "quen" trong lời Đại thiếu chủ là hàm ý gì. Là quen việc bị Tô gia vứt bỏ, hay quen việc làm hạ nhân Khả gia. Nhưng dù là vế nào, nàng nghĩ, mình căn bản không lưu tâm. Vậy nên nàng đáp: "Hồi thiếu chủ, thiếp thân rất tốt."
Đáp xong lời, không khí có chút lúng túng cùng xấu hổ. Đại thiếu chủ tự trách bản thân đột nhiên nổi hứng như vậy. Phất tay cho Tô Khả Tịch lui.
Tô Khả Tịch lui xuống ba bước mới quay người lấy thau đồng rồi đi. Thấy nàng đi xa, Đại thiếu chủ có chút ngẩn người. Dường như, nữ nhân này cũng không hề tầm thường. Ở Khả gia ăn không ít khổ, vậy mà không có oán trách hay hờn tủi gì cả. Đúng là lạ lẫm. Nếu nói nàng ta thiện lương, hình như không hợp với kiểu người Tô gia, nếu nói nàng ta ẩn nhẫn, thì thật sự đáng sợ.
...
Ngày hai mươi chín tháng tám, đã là ngày cuối tháng. Hoa quế đầu mùa đã tàn, càng nở rộ, hoa quế càng thêm mềm mại thẫm sắc.
Tô Khả Tịch như thường lệ giặt giũ chăn đệm xong thì ra phòng bếp. Khả gia cũng còn vài phần cố kị nàng, vậy nên không cho nàng làm những chuyện trọng yếu trong phủ, phần nhiều là sai vặt chạy lòng vòng.
Tô Khả Tịch cầm thau đồng đi lấy nước giếng cho phòng bếp. Lúc đi ngang hành lang khuất dưới tàn liễu, nàng trông thấy nha hoàn thiếp thân của đại di nương nhị phòng. Loáng thoáng, nàng nhìn thấy nha hoàn kia dừng lại chỗ một tên gia đinh đang chẻ củi. Đứng tần ngần, rồi đung đưa tay áo làm rơi thứ gì đó vào bụi cỏ. Xong rồi, không nói không rằng liền bỏ đi.
Cước bộ Tô Khả Tịch thoáng dừng lại, nàng có linh cảm kì quái. Quả nhiên được một lúc, gia đinh đứng dậy vỗ lưng, nhìn ngó chung quanh rồi, không thấy ai liền nhặt vật trong bụi cây lúc nãy cho vào trong vạt áo.
Tô Khả Tịch hồi tưởng lại. Đại di nương nhị phòng, nàng nghe nói nàng ta là biểu tỷ muội với nhị thái thái. Một đôi biểu tỷ muội cùng chung một phu quân, ngày vào cửa xê xít nhau chỉ có nửa tháng, đúng là kì lạ.
Có vài hạ nhân nghị luận, vốn dĩ sính lễ hỏi cưới là đại di nương, không rõ làm sao chuyển thành vị biểu tỷ khác. Đại di nương đều là bất đắc dĩ vào phủ làm thiếp. Hạ nhân còn lén lút xì xào, quan hệ giữa đại di nương nhị phòng và nhị thái thái không hề tốt.
Lần này hành động của nha hoàn đại di nương như vậy, Tô Khả Tịch có chút nghi hoặc, nhưng nàng đè xuống nghi hoặc này. Tiếp tục việc của mình, lúc nàng đi lấy nước về phòng bếp lại thấy gia đinh lúc nãy mang củi vào. Bất giác, tầm mắt Tô Khả Tịch âm thầm quan sát hắn.
Quả nhiên, lợi dụng lúc Trương di nấu cơm bận bịu, hắn vứt một viên gì đó tròn tròn vào nồi canh đang nấu. Tô Khả Tịch tròn mắt, định kêu lên, ai ngờ gia đinh kia phát hiện, hung hăng trừng nàng. Vẻ mặt hắn thập phần hung ác, rất giống dáng dấp ngạ quỷ nàng từng đọc miêu tả trong kinh văn.
"Trương di, ta có việc muốn nói với bà, về mười lượng bạc ta vay bà hôm trước." Gia đinh cố tình quay qua, nói với Trương di như vậy.
Nghe chuyện tiền bạc, động tác Trương di dừng lại, quay sang hỏi: "Ôi chao, kẻ nghiện rượu như ngươi còn có lúc nói được câu tỉnh táo sao?"
Gia đinh cười lấy lòng, lại ám chỉ nói: "Cái kia... đây là chuyện riêng, ta nghĩ ta trả bạc cho bà, bà thấy...?"
Trương di liền hiểu, bà quay sang nhìn Tô Khả Tịch, xua đuổi: "Ngươi ra ngoài, coi lão tứ chuyển đồ vật mua ngoài thị tập vào chưa mà phụ giúp!"
Tô Khả Tịch muốn nói nhưng bị đuổi đi. Nàng thực không hiểu, tên gia đinh đó làm vậy là thế nào, hoặc là, đại di nương muốn làm gì.
Mãi đến khi nàng quay trở lại nhà bếp, gia đinh không thấy đâu, cơm canh nấu đã được dâng lên các vị chủ tử dùng. Tô Khả Tịch chợt có hoang mang, nàng khẽ hỏi: "Trương di, lúc nãy nồi canh bồ câu ninh táo đỏ, là của vị chủ tử nào sao?"
Trương di bỏ cái bát đang cầm trên tay xuống, lau chùi tay vào tạp dề sờn bạc, chau mày hỏi: "Ngươi hỏi để làm gì? Vốn không phải chuyện của ngươi."
Tô Khả Tịch mím môi, thấp giọng mềm mại: "Trương di... không thể cho ta biết được sao? Ta chỉ là... có chút tò mò. Ngày nào cũng thấy Trương di nấu, ta nghĩ, hẳn là của một vị chủ tử nào đó tôn quý lắm."
Trương di sắc mặt hòa hoãn lại, có lẽ vì biểu hiện hòa đồng của Tô Khả Tịch, bà vừa ý nên tùy tiện đáp: "Là của đại cô gia nhị phòng. Nói ngươi không được lắm mồm, vị phu thị này, Đại thiếu chủ rất coi trọng, còn đang mang trong người cốt nhục Đại thiếu chủ. Cả lão gia và phu nhân đều chiều theo hắn, không được trêu chọc vào, hiểu chưa?"
Tô Khả Tịch lại hiện lên đáp án khác trong đầu, cảm tạ Trương di xong thì vội vã bỏ đi. Trương di nhìn theo, cuối cùng chậc lưỡi lắc đầu, tiếp tục việc nấu nướng.
...
Tô Khả Tịch cố gắng dựa theo bài trí mà tìm đến hậu viện nhị phòng. Mất hồi lâu mới trông thấy một cửa viện đang mở, bên trong có bóng dáng nha hoàn tới lui. Chắc hẳn đây là viện tử của Đại cô gia. Nghe nói Đại cô gia từ lúc mang thai, có chứng ốm nghén, vậy nên chỉ thường ở trong viện dùng thiện mà không thể ra sảnh chính.
Nàng vội vàng trong, hạ nhân bên đường đều bị nàng dọa sợ. Thấy nàng hùng hổ xông vào viện tử, nha hoàn còn tưởng nàng trúng tà mà la hét, không dám đụng vào.
Đại thiếu chủ vốn ngồi bồi phu thị ăn chén canh, nghe ồn ào bên ngoài thì nhíu mày không vui. Lúc trông thấy Tô Khả Tịch hối hả chạy vào, càng thêm ngạc nhiên.
Đại cô gia đứng dậy, không quá vui khi thấy hạ nhân trong viện dễ dãi để "nha hoàn" chạy vào như vậy.
Đại thiếu chủ lạnh giọng hỏi: "Ngươi làm sao lại chạy vào đây?"
Tô Khả Tịch không đáp, chỉ nhìn bát canh đã non nửa của Đại cô gia. Bị nhìn chằm chằm, hắn cũng khó chịu, thêm tính khí mang thai khó ở, hắn gắt: "Hạ nhân ở đây lại không chút quy củ thế này? Còn không mau kéo xuống loạn công đánh chết!"
Đại thiếu chủ nghe thấy thoáng chút khó chịu, không nói, chỉ hỏi lại Tô Khả Tịch: "Ngươi chạy vào đây là thế nào?"
Tô Khả Tịch không đáp, chỉ thì thào: "Muộn rồi... muộn mất rồi..."
Đại thiếu chủ mất kiên nhẫn, chắn trước mặt Tô Khả Tịch, ngữ khí cao lên: "Ngươi có nghe hay không?".
Tô Khả Tịch lúc này mới nhìn thẳng vào Đại thiếu chủ, mấp máy môi: "Bát canh bồ câu này, có độc..."
Đại thiếu chủ lập tức khó tin, mày chau chặt lại, ngữ khí thêm một phần khó chịu: "Làm sao ngươi biết?"
Tô Khả Tịch chưa kịp đáp, thì bên cạnh, Đại cô gia đã hét lớn một tiếng rồi quỵ xuống. Hạ nhân kêu thất thanh, vội chạy đến đỡ, dưới trường kỉ đang ngồi, hồng sắc chói mắt thấm ướt.
Sắc mặt Đại thiếu chủ biến đổi ngay lặp tức.
...
Tại chính sảnh Khả gia, hai vị gia chủ nhị phòng trái phải ngồi chủ vị, tam phòng và đại phòng theo phân vị mà ngồi. Đại thiếu chủ sắc mặt u ám ngồi cạnh nhị lão gia. Không khí yên lặng mà căng cứng.
Bên dưới chính sảnh, Tô Khả Tịch vận bố y sờn bạc, nàng quỳ dưới đất lạnh, vóc người nhỏ gầy yếu ớt. Dung mạo thanh u phẳng lặng.
Một lúc sau, Thái y được hạ nhân dẫn ra. Vì Khả gia là danh gia vọng tộc chốn kinh thành, còn là nhà mẹ đẻ Hậu quân, Thái y được mời đến chuẩn bệnh tất nhiên không tầm thường.
Thái y quan ngại một lúc mới nói thẳng tình hình: "Phu thị Khả phủ chỉ vừa tròn thai hai tháng, hôm nay đã ăn trúng một lượng lớn hồng hoa, bào không thể giữ. Hồng hoa dùng với liều lượng cao như vậy bào thai liền bị trục ra ngoài."
Đại thiếu chủ nghe xong mà giận dữ trong lòng. Không phải thương xót mà là tôn nghiêm bị xúc phạm. Nàng là thiếu chủ, há đâu lại có kẻ đâm một dao thế này, lại còn diễn ra ngay trước mắt, đúng là mặt mũi mất hết.
Lúc này nhị lão gia cực kì phiền muộn. Hài tử đầu tiên của dòng chính, còn trong bụng chính thất, kì vọng tốt như vậy, không nghĩ mất đi quá dễ dàng.
Ông nói vài câu khách khí tiễn Thái y đi, từ đầu tới cuối, không hề có ý giữ Thái y quá lâu. Có lẽ cần tiễn "ngoại nhân" để xử trí việc nhà. Trước khi Thái y đi, quản gia Khả gia tiễn tận cổng, không dấu vết đặt vào tay Thái y hà bao nặng trịch. Cười nói: "Chút tấm lòng gia chủ, mong đại nhân không chê!"
Thái y chậc lưỡi, nhưng cũng nhận. Ý tứ Khả gia chủ biểu đạt rằng chuyện này không được phong thanh ra ngoài, đặt biệt là không được đến tai Nữ đế. Nữ đế vốn không thích Hậu quân. Dù không nói ra, nhưng ai biết Nữ đế có bắt đầu ghét bỏ Khả gia nắm nhiều trọng quyền hay không. Không vị đế quân nào mong muốn nhạc gia quá lớn mạnh. Nếu lấy danh "gia quyến không yên" mà trách phạt thì cũng có khả năng.
Thái y đến chuẩn bệnh hôm nay, tuyệt không thể nói chuyện này ra ngoài.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro