Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 12- chu sa chưa phai, vội ly biệt

Khí trời giữa thu mát mẻ vô cùng, Thần Miên không hề huân loại hương nào, chỉ có gió từ ngoài lộng vào mang theo hương chu sa quế nhàn nhạt, rất thư thái nhân tâm.

Nữ đế chuyên chú phê tấu chương bên long án gỗ lê, đầu bút lông sói nhiễm mực chu sa phê xuống tấu. Chợt, nàng dừng bút, bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, một cánh hoa quế nhè nhẹ bay vào.

Trong cung này, hoa quế căn bản không đẹp nhất, hương cũng không thanh thuần nhất. Nhưng Nữ đế lại cảm thấy, nhìn hoa quế nở rộ, tâm tình sẽ rất tốt. Từ bao giờ, nàng có thói quen này nhỉ? Dường như chỉ mới mấy năm gần đây thôi, sau khi nàng đăng cơ mới có.

Đúng rồi, dường như... thời gian nàng gặp nàng ấy, cũng vừa độ hoa quế chớm cành. Lúc ấy, khi ra cung, một nhành hoa quế quá phận vươn dài, chọc vào cột son Thần Miên điện. An Tự Đông còn chỉ huy cung nhân cắt bỏ. Nữ đế trông thấy, lại không muốn bỏ nhánh hoa đầu mùa ấy, bảo cung nhân đem vào hoa viên trồng. Mấy hôm trước dạo qua, dường như cao ngang ngực nàng rồi. Thật nhanh..

Quế nở quế tàn, người đi dạo...

Dạo qua một vòng, chợt hay, xuân đã phai...

Chỉ là chút thoáng nghĩ, Nữ đế rất nhanh thu lại tâm tình buông lỏng, tiếp tục chú tâm phê tấu. Lúc này, An Tự Đông bên ngoài nói vọng: "Tâu bệ hạ, có thái giám nội thị Kính Sự phòng cầu kiến."

Nữ đế chậm rãi hạ xuống dòng cuối cho tấu chương hôm nay, gấp tấu chương đặt qua một bên, nhạt giọng: "Truyền."

An Tự Đông dẫn theo thái giám nội thị tiến vào, hắn còn cầm theo khay đựng thẻ bài thị tẩm. Thẻ bài thị tẩm của phi tần không nhất thiết cùng một chất liệu. Là gỗ hay là ngọc, là lưu ly hay bảo thạch, tất cả còn tùy vào phân vị. Mà phân vị phi tần, chỉ có thể phụ thuộc vào sủng ái của Nữ đế.

Thái giám nội thị quỳ trên đất, kính cẩn dâng khay đựng thẻ bài để Nữ đế chọn.

Thành thực mà nói, hậu cung Nữ đế rất trống, thẻ bài thị tẩm quanh đi quẩn lại chỉ mấy cái. Kính Sự phòng sắp xếp chưa đến ba ngày đã vòng trở lại thẻ cũ. Bọn họ đôi lúc tự hỏi, nhìn mãi những thẻ bài cũ này, bệ hạ không nhàm chán hay sao. Bất quá, chuyện tuyển tú hay thúc sủng, không thuộc quyền hạn bọn họ, chức trách bọn họ chỉ có thể thu xếp thánh sủng sao cho thỏa đáng mà thôi.

Nữ đế nhìn lướt qua khay gỗ. Không biểu tình hứng thú gì, chẳng qua như nghi thức chọn giường ngủ cho hôm nay, nàng không hề để tâm lắm. Thậm chí, hôm trước nàng sủng Thường tài nhân, lúc lật thẻ, còn không nghĩ hắn là nam quân quý đâu.

Nữ đế chính sự nắm thao lược, nhưng với chuyện ban sủng, dường như nàng chưa tẫn trách. Nhìn mấy thẻ bài trước mắt, Nữ đế nhìn qua, do dự chọn xem nơi nào huân hương nhạt một chút để ngủ lại.

Thực ra, Nữ đế không thích hương vị quá nồng, vậy mà phi tần thường thích huân hương nồng để tạo "tình thú". Nữ đế vì giữ mặt mũi cho quân quý hậu cung mà không nói. Lâu dài, nàng đành chọn nơi nào huân ít hương để nghỉ lại.

Bất quá, An Tự Đông thấy cảnh này lại thở dài đau lòng. Ông nghe An Tự Tây báo, hoa giải ngữ của bệ hạ xuất giá rồi. Sau ngày đó, bệ hạ ban lệnh thúc sủng. Ghép hai việc này lại, ông không tin không có liên quan. Nhất định vì đặc thù thân phận, Nữ đế luôn giữ khoảng cách nhất định, vị hoa giải ngữ kia nước chảy vô tình, cứ vậy bỏ đi xuất giá. Hẳn bệ hạ trong cung cô tịch, tìm được tri kỉ lại bỏ đi, trong lòng buồn bực nên muốn chọn chuyện thúc sủng mà quên đi.

Đế vương, sinh ra luôn đầy bất đắc dĩ, nào có ai biết. An Tự Đông từ đáy lòng thương cảm, bệ hạ định sẵn cô quạnh. Hậu cung này không ai hiểu ngài ấy, hoa giải ngữ cũng đi rồi. Ngài ấy, cô tịch vẫn hoàn cô tịch mà thôi.

Chẳng mất bao lâu, Nữ đế chọn bừa một vị Bảo lâm gì đó sủng hạnh. Phất tay vẫy lui thái giám Kính Sự phòng, An Tự Đông cung kính hỏi: "Bệ hạ, đã là giờ ngọ, ngài có muốn dùng thiện không?"

Nữ đế nhìn thoáng qua, chợt nhìn ra chút gì đó khác lạ trong mắt An Tự Đông. Nàng chợt rùng mình, lão nhân tinh này càng lúc càng trở nên đa sầu đa cảm. Bây giờ còn nhìn nàng bằng ánh mắt ấy, lại phát bệnh gì nữa đây.

Bất quá, Nữ đế không nói, chỉ gật đầu để An Tự Đông thu xếp ngọ thiện. Lão nhân tinh đi rồi, Nữ đế chợt cười một tiếng bất đắc dĩ, nhưng chỉ là tiếu ý thoáng qua rồi tàn... Như cuộc gặp gỡ qua đường rất nhanh tan...

Nhân sinh này, người gặp gỡ ta không ít, nhưng đi cùng ta đến cuối đời được mấy người. Cuộc gặp gỡ càng đẹp càng dễ mất, đến lúc nhìn lại, chợt nhận ra, có vài người không hề có lòng muốn lưu luyến.

Tấu chương phê xong, Nữ đế dừng bút hồi lâu, nhưng vẫn ngồi lặng bên long án, mực chu sa khô dần trong nghiên. Ánh dương tịch mịch hắt lên hoàng bào thêu rồng đùa trong mây. Nữ đế chợt nghĩ, quân quý Đông Yên, theo quốc pháp khi ở góa thì sẽ thế nào đâu.

...

Tại Khả gia, Tam Tây viên, là nơi trụ của tam phòng.

Qua mấy ngày, đêm thu có chút mưa nhẹ. Mặt đất sau mưa ẩm ướt, Tô Khả Tịch nghe hạ nhân nói, quan tài tam thứ tử đưa về tổ địa Khả gia chôn cất, trên đường không quá thuận lợi.

Đối với việc này, Tô Khả Tịch thầm niệm một câu a di đà phật trong lòng, mong rằng người mất sớm nhập thổ vi an.

Đã qua tang sự tam thứ tử mấy ngày, đồng nghĩa, Tô Khả Tịch ở đây làm thiếp cũng được mấy ngày. Thoạt đầu, hạ nhân không ít người khi dễ, nhưng mà, lão thiên gia thương xót.

Tâm tính Tô Khả Tịch quá mức hòa nhã, thiện căn có từ trong tâm, lòng có phật tất sẽ cảm hóa được chúng sinh. Dần dần mấy ngày, hạ nhân Khả gia bắt đầu quen dáng vẻ thanh u điềm đạm này. Chợt nghĩ, Tô gia thứ nữ cũng không xấu xa lắm.

Vốn dĩ Tam lão gia cũng từng có ý "nếm" qua vị tân nương tử. Nhưng mà, trên tang lễ thứ tử, ông thấy người trong cung đến. Nghĩ đến chợt lạnh người, vị chủ tử trong cung đang bị cấm túc, tám phần liên can đến Ý phi Tô gia. Nếu tam lão gia ngu xuẩn "sủng" người Tô gia. Không phải tự chọc Hậu quân mất hứng rồi tìm chết hay sao.

Vậy nên, Tô Khả Tịch vẫn chỉ là một quân quý làm cảnh quang trong Tam Tây viên. Chủ phu thấy nàng không tạo uy hiếp, không giở trò câu dẫn thì ít đi mấy câu nghiệt ngã. Chẳng qua, cho nàng sống như hạ nhân, làm việc của hạ nhân, ăn uống thường ngày cũng là chế độ của hạ nhân.

Nếu là quân quý thông thường, đây coi như sỉ nhục vô cùng. Sâu trong nhận thức đại lục, tước quý cùng quân quý đều là những người thuộc tầng lớp quý tộc. Ấy vậy, làm sao có người quý tộc nào chịu được nhục nhã cùng dùng chung thiện với một đám hạ nhân beta. Bất quá, Tô Khả Tịch là người có tấm lòng hướng phật, lấy chan hòa giữa chúng sanh làm trọng, không phân chia khác biệt. Vậy nên, nàng rất bình thản cùng dùng thiện với hạ nhân, không hề lấy đó làm điều nhục.

Đây cũng là điều làm hạ nhân Khả gia thay đổi sắc mặt với Tô Khả Tịch. Tỷ như bây giờ, sáng sớm nàng đến phòng bếp, nhận chút thức ăn để còn làm việc trong viện. Trù nương liếc xéo nàng một cái nhưng vẫn đưa nàng cái màn thầu còn nóng. Cũng không có mấy câu đâm thọt như trước kia, nàng mỉm cười nói: "Cảm tạ, Trương di!"

Vị Trương di trong mắt chợt lóe không tự nhiên. Rồi xua đuổi Tô Khả Tịch: "Xùy, xùy, lo ăn rồi làm việc của ngươi! Ngươi trễ nải, chút nữa ta lại bị vạ lây!"

Tô Khả Tịch gật đầu, nàng ôm chậu đồng lớn đựng y phục ra ngoài. Thuận tiện, trên đường cắn màn thầu từng miếng nhỏ mà ăn.

...

Tản mản sáng, Đại thiếu chủ vận triều phục hồng tía, chất vải lụa mềm mại bóng mượt, nàng đứng tại tàn dương liễu xa xa, lặng nhìn nữ nhân bên kia. Không rõ ý vị nói một câu: "Hôm nay đã là ngày thứ ba."

Sai vặt thiếp thân của Đại thiếu chủ cũng không biết đáp sao. Hắn nhìn phía kia, đó là một tiểu Phật đường đặt trong hoa viên Khả gia. Mỗi ngày Đại thiếu chủ đều sẽ đi qua đoạn đường này để lấy xe ngựa tảo triều. Chỉ là, mấy hôm nay, trùng hợp thường thấy, vào giờ này, vị Tô gia thứ nữ cũng đang lễ phật sáng.

Nói là lễ phật, cũng không đúng lắm. Bởi vì, Khả gia không thích Tô Khả Tịch, Tô Khả Tịch đương nhiên biết, vậy nên không đặt chân vào Phật đường. Nàng chỉ đứng bên ngoài, niệm kinh buổi sáng, xong rồi quỳ lạy tượng phật từ hành lang.

Tô Khả Tịch rất khác so với lần Đại thiếu chủ thấy nàng gả sang. Hôm trước, nữ nhân này vận giá y hồng sắc, da thịt trắng nõn, cũng rất có ý vị hoàng hoa khuê tú. Nhưng còn giờ, nữ nhân này vận bố y hạ nhân, đội khăn bố buộc gọn tóc. Tuy không còn kiểu dáng đài các, nhưng dù mang dáng dấp giống hạ nhân này, vẫn rất có một cỗ phong tình khác biệt.

Lúc niệm kinh văn, nàng rất thành kính, thư thái mà điềm đạm. Vừa nhìn, tâm tư người khác đều như được thổi dòng nước vào trong lòng, trung hòa mọi bất ổn hay trập trùng. Quả là có cốt cách Phật gia, cảm hóa được chúng sanh. Đại thiếu chủ thất thần nhìn ngắm mà không hay.

Tô Khả Tịch không hay biết có người quan sát, nàng vẫn chăm chú niệm xong bài kinh sáng, quỳ lạy ba lạy thì đứng lên. Xong rồi, nàng vội quay đi, tiếp tục việc trong viện tử.

Sai vặt kia nghĩ rằng Đại thiếu chủ không thích đụng mặt Tô Khả Tịch. Vậy nên thử dò hỏi: "Đại thiếu chủ, tiểu nhân sẽ cho người giáo huấn nàng ta, tránh sáng nào cũng làm bẩn mắt ngài!"

Đại thiếu chủ nghe xong lại như không vui lắm, lạnh nhạt: "Ngươi tự lo phận sự của mình, đừng có giở trò quá phận, ta không nuôi loại nô tài tự chủ trương thay chủ tử."

Sai vặt lập tức hiểu ý, khom người vội nói: "Là tiểu nhân ngu dốt, tạ Đại thiếu chủ niệm tình không phạt!"

Đại thiếu chủ phủi tay áo triều phục, xong rồi nhấc chân đi rời phủ để tảo triều. Đại thiếu chủ đi xa, tên sai vặt mới dám lấy tay áo lau lau mồ hôi. May là hắn có dò hỏi trước, nếu là loại hạ nhân khác, thích giở trò khôn vặt, tự cho mình là thông minh. Phỏng chừng làm nghịch ý chủ tử rồi. Coi như hắn may mắn, mà nghĩ đi cũng nghĩ lại, làm sao Đại thiếu chủ vẫn không phiền khi cứ vô tình chạm mặt Tô gia thứ nữ.

Sai vặt tự lắc đầu, mà thôi, đây vốn không phải việc của hắn. Vậy nên hắn quay đi, tiếp tục làm việc của mình.

...

Giờ tỵ hai khắc, Đại thiếu chủ từ triều hồi phủ. Sắc mặt không quá tốt, dường như có việc trong cung rồi.

Mà đúng thật có việc trong cung, Đại thiếu chủ càng nghĩ mày càng chau chặt lại. Hậu quân bị cấm túc, khỏi nói mặt mũi có bao nhiêu mất sạch. Hậu quân cho người nói nàng, muốn nàng cầu Nữ đế thả hắn ra. Nhưng đây đâu phải chuyện nói là có thể làm. Đại thiếu chủ thở dài một hơi trong lòng, hậu cung của Nữ đế, nếu triều thần cứ lo ngồi săm soi, không phải chọc long nhan mất hứng hay sao.

Nghĩ lại, vị đệ đệ này của nàng, ở Khả gia được chiều chuộng quá nhiều, cho ăn chút khổ coi như giáo huấn. Vào hậu cung rồi, không thể cứ một tư thái như trước được. Quân quý sống dưới đất bảo hộ của một đế vương, không phải chỉ biết sinh con là được, còn phải biết co biết duỗi.

Nhưng dù sao, đó cũng là đệ đệ của mình, đường đường là Hậu quân tôn quý. Nếu cứ để một vị thiếp thất là Ý phi trèo lên đầu như vậy, mặt mũi Khả gia cũng không tốt đẹp. Nghĩ đến đây, Đại thiếu chủ bất giác nhớ đến dung mạo hòa nhã mang cỗ an tường lúc niệm tảo kinh. Dường như... thứ nữ kia cũng có đôi nét giống với Ý phi.

Vừa đi vừa nghỉ, Đại thiếu chủ không nghĩ mình đã đi đến sân sau. Trong sân, nhiều sào trúc dựng lên thành hàng, lụa là phơi bị gió thổi nhè nhẹ.

...

*****

P/s: (╯Ò︿Ó)╯彡┻━┻ có một sự thật quá đau khổ, ta được biết đến, chữ "Mặc" thì ít, chữ "Thụ" thì nhiều. Thế là thế nào, không chịu đâu!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro