Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Hãy học cách hạnh phúc

Từ xa Tiểu Hàn ngồi trên xe có thể thấy Tiêu Thanh đang run bần bật vì lạnh dưới mái che của nhà chờ xe buýt. Cô dừng lại phía bên đường đối diện, lòng lo lắng mở cửa bước xuống tiến lại gần.

Tiêu Thanh như một cái xác vô hồn, lặng yên cúi đầu nhìn chăm chăm vào nền gạch hoa ở đường. Đầu óc trống rỗng không để ý xung quanh. Sự xuất hiện chiếc giày tây quen thuộc hướng mũi về phía Tiêu Thanh khiến cô bất giác ngước lên nhìn.

Tiểu Hàn nhìn Tiêu Thanh bằng đôi mắt thương cảm.

"Chị?"Tiểu Hàn ôm lấy cô. "Chị làm gì mà ướt sũng hết thế, lỡ bị cảm làm sao?"

Tiêu Thanh cười đáp không muốn nổi, cô xua tay.

"Tôi ổn." Tiêu Thanh đang rất lạnh, cô cần phải thoát khỏi bộ dạng này.

"Về thôi, về với em."  Tiểu Hàn hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng của người đối diện. Cô đỡ Tiêu Thanh đứng dậy rồi nắm tay dẫn vào xe. 

"Em sẽ giúp chị cảm thấy khá hơn." Cô cài dây an toàn cho Tiêu Thanh. 

Sau khi ổn định, Tiểu Hàn mới dám ngồi vào xe, cô nhanh tay chỉnh máy sưởi.

Một tay Tiểu Hàn điều khiển vô lăng, tay còn lại vẫn lo lắng đến Tiêu Thanh, cô chạm nhẹ lên người Tiêu Thanh như muốn an ủi.

Tiêu Thanh buồn bã thở dài.

"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

"Anh ấy có con rồi." 5 chữ như đâm thẳng vào tim của Tiêu Thanh, cô không ngờ một ngày Minh Minh cũng đạt được mong ước, điều anh thầm mơ.

Tiểu Hàn có hơi bất ngờ, nhưng cô chọn cách im lặng.

"Nó là con trai. Đứa con anh lúc nào cũng mong muốn có với tôi. Nhưng tôi lại mang cho anh một cô con gái. Minh Minh đã từng thất vọng khi biết nó không phải con trai." Tiêu Thanh thở dài. "Giờ thì anh ấy có con với một người khác."

Tiểu Hàn lắng nghe hết lòng, cô nhìn Tiêu Thanh bằng đôi mắt trầm ấm.

"Đã kết thúc rồi." Tiêu Thanh nói.

Tiểu Hàn phản ứng, cô ngay lập tức quay sang, chiếc xe dừng lại vì đèn điểm đỏ.

"Chị ổn chứ?" Tiểu Hàn chân tì chân giữ thắng.

"Nhưng tại sao tôi không hạnh phúc?" Tiêu Thanh khóc."Đáng lẽ tôi phải hạnh phúc khi mình có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Tại sao? Tại sao tôi....tôi không biết....em à." Cô ôm lấy mặt.

Tiểu Hàn hướng mặt về phía trước, cô tiếp tục lái xe.

"Chị yêu Minh Minh không?" 

"Tôi có yêu anh ấy. Tôi đã thích anh trước."

"Chị yêu em không?" Tiểu Hàn hỏi một cách nhẹ nhàng.

Tiêu Thanh ngừng lại. Cô ngước mặt lên nhìn Tiểu Hàn. "Tôi...tôi yêu em."

"Tại sao chị lại tỏ ra lúng túng thế?" Tiểu Hàn nghĩ cần phải có cuộc nói chuyện nghiêm túc, cô đánh xe vào lề.

"Tôi không biết." Tiêu Thanh lắc đầu, cô trở nên xúc động."Tôi là kẻ tồi tệ."

"Tiêu Thanh. Nhìn em." Tiểu Hàn cố gắng an ủi, cô vươn người đặt tay lên vai Tiêu Thanh."Nhìn em nào." Vị tiểu thư cảm giác rất khó chịu khi nhìn người yêu khóc, cô kéo mặt người vợ trẻ lại gần rồi hôn lên khóe mắt ướt lệ. "Đừng sợ, em ở đây." Cô yêu lấy đôi môi Tiêu Thanh. Mút nhẹ bờ môi ngọt ngào, Tiểu Hàn không kiềm chế bản thân được, cô nhanh chóng tấn công vào khoang miệng Tiêu Thanh. Tiêu Thanh đón nhận lấy vị tê ran đầu lưỡi, hơi thở có phần gấp rút. Nụ hôn phát ra tiếng, nó thôi thúc bản năng tình dục trong mỗi con người. 

"Tiểu Hàn à." Tiêu Thanh nhẹ nhàng áp tay lên má Tiểu Hàn. "Tôi yêu em." Cô kéo Tiểu Hàn lại và tiếp tục hôn. Họ cứ chơi đùa cho đến khi cả hai không còn chịu nổi.

"Đừng yêu anh ta nữa, hãy tới đây và yêu em, em sẽ cho chị tất cả." Tiểu Hàn ngừng lại điều chỉnh hơi thở, cô vỗ về Tiêu Thanh. "Chị sẽ có nhà, có xe, có một công việc tốt, em sẽ cho chị hết, kể cả chị muốn có con, em cũng chấp nhận, em sẽ cho chị một đứa con nếu chị muốn." Cô ôm chặt Tiêu  Thanh.

"Đừng." Tiêu Thanh đặt tay ra dấu im lặng. "Tôi chỉ cần em thôi. Tôi không muốn mình dựa dẫm vào em. Tôi có thể tự làm được."

"Vậy chị sẽ quyết định ly hôn chứ?"

"Tôi sẽ ly thân trước." Tiêu Thanh suy nghĩ.

"Chị vẫn còn điều gì níu kéo sao? Tại sao chị không quyết định ly hôn?"Tiểu Hàn khá bất mãn.

"Gia đình tôi và anh ấy sẽ rất bất ngờ khi chuyện này lại xảy ra giữa hai người luôn được xem là yêu thương nhau nhất."

"Minh Minh đã phản bội chị trước mà."

"Tôi hiện tại đang trở nên rất mâu thuẫn Tiểu Hàn à." Lại một lần nữa Tiêu Thanh né tránh. "Tôi đã ở bên anh ấy 12 năm, đó không đơn giản là một mối quan hệ nói chấm dứt là có thể nhanh chóng kết thúc được."

"Thời gian sẽ hàn gắn chị lại với anh ta mất." Tiểu Hàn thở dài. "Nếu vậy..."

"Chuyện đã đến mức này, tôi e rằng gắn kết lại không có khả năng đâu." Tiêu Thanh lắc đầu. "Tôi muốn một chút rượu. Nỗi đau làm tôi thèm nó hơn. Tiểu Hàn, về thôi, tôi mệt rồi." Tiêu Thanh nhắm mắt.

Tiểu Hàn cầm lấy tay Tiêu Thanh. "Em sẽ bên cạnh chị. Đến nhà em sống đi. Đừng từ chối." 

"Tôi sẽ đến nhà Mạc Thanh, em đừng lo."

"Tại sao vậy?"

"Tôi sẽ ở cạnh em, nhưng trước hết tôi chưa muốn sống chung."

"Chị vẫn chưa muốn chia sẻ mối quan hệ này sao?" Tiểu Hàn bắt đầu tức giận. "Còn gì để mất nữa đâu."

"Xin lỗi vì làm em cảm thấy thất vọng, nhưng tôi chưa sẵn sàng cho tất cả mọi thứ." Tiêu Thanh nghĩ mình đang trở thành một kẻ xấu xa trong mắt tình nhân.

"Tiêu Thanh, chị..." Tiểu Hàn không thể nói thêm.

"Em thử tưởng tượng mình mắc kẹt trong mối  quan hệ này xem, thật khó để nghĩ ra cách giải quyết sáng suốt nhất." Tiêu Thanh cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong là áo sơ mi trắng ướt đẫm, bra đen quyến rũ lộ ra dưới lớp vải trước mặt Tiểu Hàn. "Tôi chỉ muốn thư giãn khi ở cạnh em thôi." Khiến vị Tiểu thư có phần đỏ mặt.

"Chị....." Tiểu Hàn ra vẻ làm nũng.

Chiếc xe lăn bánh.

"Đêm nay chị phải ở cùng em." Ra vẻ chiếm hữu.

"Tôi sẽ ở lại. Cùng với em." Tiêu Thanh gật đầu. 








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro