Chương 3 : Bắc Nguyệt Môn
Chương 3 : Bắc Nguyệt Môn
Không bao lâu bạch y thiếu nữ đã ngự kiếm bay tới một ngọn núi lớn đang bị bao phủ bởi làn mây trắng , hiện tại nàng đang bay qua một cái hồ nước lớn . Chếch sang phía bên trái có một ngọn thác ầm ầm đổ xuống . Nước Cửu Thiên chảy từ Ngân Hà trút hết xuống tạo nên một màn nước đồ sộ giữa không trung . Bốn phía đằng xa đều mờ mịt một màu nước xanh thăm thẳm , ánh nắng chiều tỏa rực rỡ , từng luồng sáng vàng chiếu nghiêng sang một bên , hình ảnh phản chiếu ngược trên dòng nước dập dờn , bồng bềnh lóe sáng . Bên người thỉnh thoảng có vài chú chim mang hoa văn tuyệt đẹp bay qua, tiếng hót lanh lảnh như nhạc cụ hòa âm . Nếu như nữ hài kia còn thức nhất định là sẽ trợn tròn đôi mắt mà cảm thán với phong cảnh như vậy . Nhưng đáng tiếc có thể là đi đường xa thêm vào đó là vừa đói vừa mệt nên tiểu hài tử lăn ra ngủ say trong lòng nàng . Lâu lâu từ cái miệng nhỏ kia phát ra vài tiếng ngáy cũng không qua lớn cứ như một chú mèo kêu .
Bay qua khỏi cái hồ lớn , xuyên qua cả lớp màn mây trắng mờ ảo , giờ đây trước mặt bạch y thiếu nữ chính là một ngọn núi lớn mang hình dạng bát quái kỳ lạ không theo quy tắc nào , xen kẻ đó là có ba ngọn núi nhỏ vây quanh . Mà phía không trung xa xa , còn rải rác tiên sơn , tiên đảo to nhỏ . Có đẹp , có uốn lượn , dưới ánh sáng mặt trời , vẻ đẹp lung linh hiện lên vô cùng nổi bật . Dưới ánh tà dương , tiên cảnh đẹp đến mức tựa như ảo giác .
Bạch y thiếu nữ từ trên không đáp xuống quảng trường , tại đây có rất nhiều người đang mặt y phục bạch y như nàng đang ở quảng trường như đang luyện võ . Vừa nhìn thấy nàng bốn phía đều ào ào quỳ xuống " Cung nghênh Chưởng Môn trở về !!!!!!!! "
Bạch y thiếu nữ nhìn đám người đang quỳ dưới chân mình , mặt vẫn diện vô biểu tình phất tay lanh nhạt nói " Các ngươi đứng lên hết đi !!!!! " Âm thanh của nàng vừa uy nghiêm , lạnh lùng khiến cho trong lòng nàng người giật mình một cái . Nhưng chung quy người trong ngực nàng chỉ cựa quậy vài cái sao đó lại y như rằng vung tay nhỏ nắm lấy cổ áo , dụi dụi vào ngực nàng ngủ tiếp .
Tất cả mọi người đều mở to đôi mắt nhìn chầm chầm vào bên trong ngực của Bạch Y thiếu nữ , càm gần như muốn rớt xuống mặt đất . Lúc này từ trong đám người một thiếu nữ nhẹ nhàng bước ra , nàng cúi người hành lễ với bạch y thiếu nữ nói " Chưởng môn sư bá hay là để đệ tử bế lấy tiểu hài tử kia cho ! "
Bạch y thiếu nữ đem hài tử đưa cho thiếu nữ kia , nhưng chưa đưa qua thì tiểu hài tử kia thủ đã nắm chặt lấy cổ áo nàng không buông , nàng nhìn xuống để xem hài tử kia có thức hay không , nhưng tiểu nữ tử kia chung quy đôi mắt vẫn nhắm nghiền không hề mở .
" Kia Chưởng Môn này........................." thiếu nữ nuốt một ngụm nước bọt không biết nói gì thêm .
" Không cần nữa cứ để ta mang nàng vào ! " Bạch y thiếu nữ lạnh nhạt nói
" Dạ , Chưởng Môn ! " thiếu nữ chấp tay lui xuống phía sau .
Bạch y thiếu nữ bước vài đại điện bên trong , trên đường đi bất kể đệ tử nào nhìn thấy nàng đều cuối đầu hành lễ . Đi vào bên trong đại điện lúc này có một hồng y nữ tử đang tọa trên ghế , hồng y nữ tử nhìn thấy nàng liền đứng dậy , hai mắt ngạc nhiên nhìn trong lòng ngực nàng tiểu nữ hài sau thu liễu ánh mắt mĩm cười nói " Sư Tỷ ngươi lịch luyện trở về còn mang theo một người đây là sao a~~~~~"
" Sư Muội ta nhặt được nàng ta khi đang trở về . Tư chất cùng thiên phú của nàng rất đặc biệt nên liền mang về , nếu dưỡng thành công viên ngọc quý này thì Bắc Nguyệt Môn chúng ta như hổ thêm cánh ! " Bạch y thiếu nữ không ai khác chính là Bách Lý Thanh Hàn , còn Hồng y thiếu nữ chính là Bách Lý Thanh Hàn sư muội Ngàn Minh Ngọc .
Bách Lý Thanh Hàn lần này xuống núi lịch luyện vô tình đi qua một thành trì ở nhân giới thì gặp phải tiểu nữ hài kia . Nhìn nàng tư chất căn cốt hơn người lại không nỡ nhìn nàng chôn vùi trong tuyết liền mang nàng trở về .
" Sư Tỷ a~~~~~~~~tuy rằng nàng tư chất cùng căn cốt rất đặc biệt nhưng linh căn mà không có thì cũng trở thành phế vật . Cho nên theo ta nghĩ nên đợi nàng dậy rồi chúng ta cho nàng trắc linh căn thử nếu nàng có linh căn thì ta sẽ hy sinh thân mình thu nàng làm đệ tử cho ! " Ngàn Minh Ngọc hai mắt tiếu ý nửa đùa nửa thật nhìn sư tỷ của nàng nói
Bách Lý Thanh Hàn nhíu mày lạnh nhạt liếc mắt sư muội của mình , nhưng không hề lên tiếng lời sư muội nàng quả thực không sai nếu như tiểu nữ hài trong lòng nàng không có linh căn thì chính là phế vật dù rằng tư chất cùng căn cốt của nàng ta rất hiếm .
Lúc này , trong lòng nàng tiểu nữ hài bắt đầu động đậy , tiểu nữ hài dùng tay dụi dụi hai mắt , từ từ mở ra trong trẻo đen láy đôi mắt . Nàng đưa mắt đánh giá khắp nơi trong đầu nổi lên một dấu chấm hỏi to đùng .
" Tỉnh rồi thì đi xuống" nữ hài tử bị âm thanh lạnh lùng của Bách Lý Thanh Hàn làm cho giật mình có hơi sợ , gương đôi mắt nhỏ thủ nắm chặt lấy cổ áo nàng .
" Sư Tỷ ngươi vậy làm nàng sợ a~~ chung quy nàng vẫn là hài tử !!! " Ngàn Minh Ngọc lắc đầu nhìn sư tỷ lúc nào cũng làm khuôn mặt lạnh như mùa đông . Chuyển dời đôi mắt nhìn về phái nữ hài tử nói " Tiểu nữ oa không cần sợ a~~~~~~~ tới đây tỷ tỷ bế ngươi !!!! "
Ngàn Minh Ngọc mĩm cười đưa thủ về phía nữ hài như muốn bế nàng ra từ trong lòng của sư tỷ , chỉ là.............................................
Bốp !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
" Người xấu !!!!!!!!!!! " âm thanh như tiếng mèo kêu của nữ hài vang lên suy yếu nói .
Ngàn Minh Ngọc vuốt đôi tay sưng đỏ mới bị đánh của mình ánh mắt ai oán nhìn về tiểu nữ hài . Không ngờ cái kia ốm yếu tiểu hài lại có lực đánh mạnh như vậy còn dám bảo nàng là người xấu nữa chứ
" Tiểu quỷ không biết tốt xấu ta muốn bế ngươi mà ngươi lại đánh ta còn bảo ta người xấu thật đáng giận ! "
" Người xấu !!!!!!!!!! " tiểu nữ hài chu môi nhìn về phía Ngàn Minh Ngọc không sợ uy hiếp của nàng hống lại . Thủ của nàng chưa hề rời khỏi cổ áo của Bách Lý Thanh Hàn
Bách Lý Thanh Hàn nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau khóe môi không hiểu sao hơi hơi cong lên mà đến nàng cũng không nhận ra . Nàng lạnh nhạt nhìn hai người âm thanh uy nghiêm nói " Các ngươi đủ !!!!! "
Hai người kia lập tức ngậm miệng không dám hó hé tiếng nào . Mà tiểu nữ hài kia như muốn hiểu được Bách Lý Thanh Hàn không vui liền dụi dụi mặt vào lòng nàng .
" Xuống được chưa !!!! " Bách Lý Thanh Hàn liếc mắt nhìn người đang dụi vào lòng mình âm thanh đạm mạc vang lên khiến người kia run một cái
Tiểu nữ hài ngẩn đầu nhìn Bách Lý Thanh Hàn sau đó lại cuối đầu không biết nghĩ gì sau đó từ từ bò từ trong lòng nàng xuống đất . Thật ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng
Bách Lý Thanh Hàn nhìn nàng đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình liền nghĩ thầm trẻ nhỏ dễ bảo , quay đầu sang còn đang oán giận Ngàn Minh Ngọc nói " Sư muội, ngươi dẫn tuyết nhi tắm rửa thay quần áo đi Sau khi xong gọi ta, ta dẫn nàng đi làm trắc thí linh căn "
Ngàn Minh Ngọc không dám cãi lời Bách Lý Thanh Hàn liền ngoan ngoãn mang theo tiểu nữ hài ly khai . Tiểu nữ hài trước khi đi còn lễ phép cúi đầu với Bách Lý Thanh Hàn sau đó mới nhanh chân chạy theo Ngàn Minh Ngọc .
Tiểu nữ hài sau khi tắm rửa sạch sẽ thì biến thành một tiểu cô nương thanh tú , đen lấy đôi mắt linh động đảo quanh khắp nơi , trong miệng thì hỏi Đông hỏi Tây . Ngàn Minh Ngọc trong lòng oán thầm , ngươi đối với sư tỷ thì ngoan ngoãn còn đối với ta để làm chi không khách khí như vậy a~~~~~~
Nghĩ là thế nhưng Ngàn Minh Ngọc nhìn tiểu nữ hài trước mặt đang nhảy tung tăng líu lo cũng không buồn phiền quá mức . Dù sao nàng cũng trăm tuổi rồi không thể nào đi cạnh tranh cùng tiểu hài được nếu để người khác biết không chừng nàng sẽ bị cười đến đào hố chôn sống mất .
Bách Lý Thanh Hàn lãnh đạm nhìn quanh , từ phía xa đã nhìn thấy Ngàn Minh Ngọc dẫn theo nữ hài tử đi tới . Tiểu nữ hài miệng luyên huyên không ngừng bám dính lấy Ngàn Minh Ngọc líu lo hỏi .
Nhìn thấy các nàng gần đi tới Bách Lý Thanh Hàn liền lãnh đạm buông trong tay quyển sách ra , ung dung đứng lên chờ hai nàng đi tới .
Vừa nhìn thấy Bách Lý Thanh Hàn , tiểu nữ hài liền đem Ngàn Minh Ngọc cho thành không khí , nhanh chân chạy lại bên Bách Lý Thanh Hàn . Có lẽ vì mặt đất quá trơn , tiểu nữ hài mất trớn chuẩn bị ngã xuống thì có một đôi ngọc thủ đưa ra đem nàng tiếp được . Tiểu nữ hài ngần đầu nhìn về ngưởi đang ôm mình mĩm cười thật tươi nói " Thần Tiên Tỷ Tỷ !!!!!!! "
Bách Lý Thanh Hàn khi nãy thấy nàng sắp té liền thuận này đem nàng tiếp được , nghe nàng âm thanh trong trẻo nhẹ nhàng như lông vũ , thu hồi thủ lại nghiêm mặt nhìn nàng nói " Sau này không được phép chạy như vậy "
Nữ hài tử nghe nàng răng dạy liền thẳng tấp lưng sợ sệt núp ngay đằng sau Ngàn Minh Ngọc , gương đôi mắt nhỏ nhìn Ngàn Minh Ngọc cầu cứu . Quả nhiên , Ngàn Minh Ngọc không chịu nổi ánh mắt cùng khuôn mặt đáng yêu của nàng liền nuốt một ngụm nước bọt nói " Sư......à ...... Sư Tỷ ngươi không cần quá cáu gắt với nàng ! " Ngàn Minh Ngọc vừa nói mà mồ hôi ước đẫm xiêm y .
Bách Lý Thanh Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngàn Minh Ngọc mở miệng lạnh nhạt nói " Sư Muội ngươi đã đưa nàng đi ăn rồi sao ? "
" Dạ rồi Sư Tỷ không chỉ ta đưa nàng đi tắm rửa mà còn dẫn nàng đi ăn ! " Ngàn Minh Ngọc cúi đầu nhìn trời nhìn đất chứ không dám nhìn thẳng Sư Tỷ dấu thương của mình .
" Hảo ! Vậy mang nàng đi trắc thí linh căn " nói rồi Bách Lý Thanh Hàn phất tay dẫn đầu , phía sau Ngàn Minh Ngọc cũng dẫn theo nữ hài tử đi đến đài trắc thí linh căn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro