Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85 : Ban 7 Chết Chóc 9

“Rõ.”

Hai người Tô Cẩn vốn đang trốn trong thư viện, nhưng bọn họ đều có thể nghe rõ tiếng gào thét của Lạc Tử Hào ở đó.

Đặc biệt là khi nghe thấy tên của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, khiến hai người càng thêm căng thẳng. Cộng thêm việc Thẩm Thanh Thu đã nói tối nay thứ kia đại khái là nhắm vào hai bọn họ, thế là Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đứng ngồi không yên.

Sau khi hai người đi theo Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, lá gan càng ngày càng lớn, xuống dưới thư viện lần mò tìm tới tòa nhà giảng đường phía sau hồ nước nhân tạo, nhìn qua cửa kính thấy Lạc Tử Hào đứng đó nhất định không chịu rời đi.

Thực ra từ góc độ này, rất dễ dàng quan sát được phía trên đình không có ai, vậy khả năng duy nhất chính là dưới nước. Đầu óc Tô Cẩn không ngốc, đương nhiên có thể lường được thời gian con người không nhịn thở lâu được trong nước, thế là vội vàng đi khắp nơi tìm đồ, cuối cùng tìm được một quả bóng rổ ném qua.

Ném quả bóng rổ xong, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm di chuyển vị trí như ngựa không ngừng vó. Lần này bọn họ trèo lên tháp đồng hồ trên đỉnh tòa nhà giảng đường, trực tiếp trốn trên đỉnh, tuy rất dọa người, nhưng từ góc độ này, người chết với tư thế trồng cây chuối như Lạc Tử Hào có lẽ không thể tìm được.

Đợi sau khi Lạc Tử Hào rời đi, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lại lần nữa trồi đầu lên, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, dường như đối phương có chút chột dạ, khẽ quay đầu đi chỗ khác.

Tiêu Mộ Vũ vừa định nói gì đó, nhưng lại có cảm giác nguy cơ, lập tức kéo Thẩm Thanh Thu chìm vào trong nước, đúng vào lúc hai người lặn xuống, Lạc Tử Hào đã xuất hiện bên hồ chỉ trong chớp mắt, u ám nhìn về bên phía hai người.

Nhưng đáng tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội ấy, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã có đủ cơ hội nín thở, thời gian chỉ còn lại chưa đầy 3 phút, Lạc Tử Hào vẫn chưa tìm thấy người.

Lạc Tử Hào đụng vào cột đình giống như phát điên, đình nước vang lên tiếng rầm rầm khi bị cơ thể không còn tri giác của cậu ta đụng phải. Sức lực của Lạc Tử Hào mạnh tới đáng sợ, cột đình bị đụng mạnh mẽ nứt ra, sau đó “rắc” một tiếng gãy đổ, đình nhanh chóng nghiêng về một bên.

Qua một phen giày vò như thế, Lạc Tử Hào mới thực sự rời đi, cả đường gào khóc đi về phía nhà thi đấu.

Cậu ta vẫn giữ cách tư duy của con người, hiểu rõ rằng trong nhà thi đấu có người.

Âm thanh tưng tưng gấp gáp vang lên trong nhà thi đấu, Lạc Tử Hào không ngừng chửi rủa lại đau đớn gào lên: “Không tìm được, không tìm được!”

Bên kia Trương Chử mất khống chế cảm xúc, một mình chạy ra ngoài, mãi tới khi âm thanh của Lạc Tử Hào vang lên, Trương Chử mới thực sự biết sợ, lúc này trốn phía dưới tầng ghế ở dưới cùng.

Nơi đó vốn dĩ là dãy ghế gập, hiện tại ghế đã bị kéo ra, Trương Chử vốn co ro trong chiếc hốc vốn dĩ đặt ghế ngồi, một vị trí rất kín đáo.

Khi Lạc Tử Hào nhảy vào, Trương Chử liền nghe thấy âm thanh kia, mỗi lần va chạm đều được sàn nhà khuếch đại, truyền vào trong tai Trương Chử một cách rõ ràng. Trương Chử bị dọa tới nỗi toàn thân run rẩy, co chặt người ở bên trong, lắng nghe âm thanh càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng oán hận ở bên ngoài.

Trương Chử không ngừng nuốt nước bọt, trong nỗi sợ hãi này lại sinh ra một loại hiếu kì, loại hiếu kì không cách nào khống chế.

Trương Chử chầm chậm quay đầu, nhìn ra bên ngoài qua khe hở. Đèn điện trong nhà thi đấu đang sáng, Trương Chử có thể nhìn được một phạm vi hẹp, đều là sàn nhà, không có thứ gì khác.

Sau đó khi Trương Chử vừa thở phào một hơi, âm thanh của Lạc Tử Hào bỗng trở nên vô cùng hưng phấn, hét lên một câu: “Tìm thấy rồi!”

Cơ thể Trương Chử không khống chế được, trở nên căng cứng, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt chỉ còn lại một nửa, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Trương Chử, trong con mắt còn lại của đối phương là ý cười tàn nhẫn lại ngây thơ.

“A! A!” Tiếng kêu thảm thiết của Trương Chử không cần phát qua loa phát thanh, cũng vang vọng cả ngôi trường cấp ba Viễn Ninh.

Huỳnh Mộng cũng đang trốn trong nhà thi đấu sống chết bịt miệng lại, nước mắt ào ào rơi xuống, không ngừng thút thít.

“Ting, vòng chơi này đã kết thúc, Trương Chử out! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm vượt qua lượt chơi đầu tiên!”

Âm thanh thông báo này là tin vui vì tạm thời thoát khỏi cái chết với bốn người Tiêu Mộ Vũ, nhưng lại là thông báo cái chết của Trương Chử.

Nghe được câu này, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cũng coi như không chút kiêng dè ngoi lên mặt nước, mặc quần áo ướt nhẹp trên người, gió lạnh thổi qua, vô cùng khó chịu.

Mà vừa lên bờ, hai người đều run lẩy bẩy.

Xung quanh chiếc hồ nhân tạo không quá rộng dày đặc những vết máu hình tròn, có màu đỏ còn có cả màu trắng, đều là những thứ Lạc Tử Hào lưu lại khi đi qua đi lại ở nơi này, từng vòng nối tiếp nhau, khiến da đầu người ta tê dại.

Tiêu Mộ Vũ vẫn còn lo sợ khi nghĩ lại cảnh tượng ban nãy, cô quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt giá lạnh, những lời cất lên càng băng giá: “Thẩm Thanh Thu, ban nãy cô làm gì thế?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, Tiêu Mộ Vũ giận rồi, nhưng nhất thời cô ấy không rõ Tiêu Mộ Vũ đang tức giận chuyện gì. Là vì ban nãy bản thân hôn Tiêu Mộ Vũ, hay là vì Tiêu Mộ Vũ…

“Cô muốn nhắc tới chuyện tôi hô hấp cho cô, hay là chuyện gì khác?”

Tiêu Mộ Vũ cắn răng, ngữ điệu càng hung dữ: “Tôi muốn nhắc tới chuyện cô đi tìm cái chết, ban nãy nếu không phải hai người Tô Cẩn lấy quả bóng rổ ném Lạc Tử Hào, có phải cô chuẩn bị ra ngoài không?”

Thẩm Thanh Thu im lặng giây lát, sau đó không để tâm cười lên, “Trong tình huống đó chúng ta đã không trốn nổi nữa rồi, nếu không có người nào chịu ra, vậy cậu ra sẽ tìm được cả hai người chúng ta. Mộ Vũ, cô thông minh như thế, chắc chắn cô cũng rõ, hi sinh một người sẽ tốt hơn cả hai. Huống hồ cho dù bị lựa chọn, cũng không nhất định sẽ phải chết, có cô ở đây, chắc chắn cô có thể nghĩ ra cách…”

“Đi cái con mẹ cô!”

Tiêu Mộ Vũ vô cùng nóng nảy thốt ra năm chữ này, trực tiếp cắt đứt những lời sau đó của Thẩm Thanh Thu, đôi mắt cũng tức tới đỏ ửng.

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói bậy, lần này thực sự bị mắng tới đờ ra, ngây ngốc nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Cô nói gì cơ?”

“Tôi nói, đi cái con mẹ cô! Cái đéo gì mà một người tốt hơn hai người, cái đéo gì mà chắc chắn tôi có thể nghĩ ra cách. Tôi là Thần à? Tôi có thể khống chế được gì chứ? Cô có biết cô chết trong trò chơi rồi, là triệt để bay màu không? Tôi có bản lĩnh thế nào cũng không thể giúp cô chết đi sống lại, cho dù tôi vượt ải rồi, cô cũng sẽ chết, cô hiểu không Thẩm Thanh Thu?” Tiêu Mộ Vũ càng nói càng kích động, túm lấy cổ áo Thẩm Thanh Thu kéo cô ấy tới, cuối cùng hung hăng lườm một cái sau đó mới đẩy ra.

Thẩm Thanh Thu im lặng không lên tiếng, chỉ ở một bên yên tĩnh nhìn Tiêu Mộ Vũ.

Không biết tại sao, rõ ràng Tiêu Mộ Vũ đang nổi trận lôi đình, nhưng Thẩm Thanh Thu lại nhìn thấy bi thương nồng đậm trên người đang nóng nảy tột độ kia.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy mùi vị này giống như một tấm lưới cuốn chặt lấy trái tim mình, khiến cô ấy thở không ra hơi.

“Xin lỗi.” Rất lâu sau, Thẩm Thanh Thu nói ra hai chữ, nhưng âm thanh lại rất khàn.

Tiêu Mộ Vũ giơ tay ngăn cản Thẩm Thanh Thu, sau đó cười lạnh một cái: “Cô hỏi tôi tức giận vì điều gì, rốt cuộc cô có ý gì? Nếu đã chuẩn bị đi chết, thì hành vi cuối cùng của cô được tính là gì? Hô hấp, hô hấp xong còn cần đưa đầu lưỡi ra à?”

“Khụ khụ.” Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vội vã đi tới, vốn dĩ nhìn thấy hai người đang cãi nhau nên không tiện đi lên phía trước, kết quả lại nghe thấy chuyện riêng tư như thế, nhất thời bị sặc nước bọt của chính mình.

Thẩm Thanh Thu có chút bối rối, đưa tay ra muốn nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại trực tiếp hất tay cô ấy ra. Thẩm Thanh Thu bức bối hừ một tiếng, khom lưng xuống.

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ liền biến đổi, lại nhanh chóng đỡ lấy Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt lên, yếu ớt nói một câu: “Đau quá.”

Tiêu Mộ Vũ liếc Tô Cẩn đã sắp rớt cằm, lại nhìn Thẩm Thanh Thu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng đời!” Nhưng cuối cùng vẫn không buông tay.

Cũng vào lúc này, trong loa phát thanh lại vang lên giọng của Lạc Tử Hào: “Đáng tiếc quá, thế giới trò chơi kết thúc rồi, không thể tìm được bạn đồng hành mà tôi yêu thích. Nhưng có Trương Chử, tôi cũng không cô đơn nữa. Mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi, tuyệt đối phải cẩn thận nhé. Ha ha.” Âm thanh của Lạc Tử Hào âm u biến hóa khôn lường, khiến người nghe nổi hết da gà da vịt, đặc biệt là khi nhắc tới Trương Chử, những người bên dưới đều đang run rẩy.

Âm thanh kết thúc, tất cả mọi người tham gia đều xuất hiện, mười ba người chỉ còn lại mười hai, đã không thấy Trương Chử đâu nữa. Nam sinh có quan hệ tốt với Trương Chử mặt cắt không còn một hạt máu, cả người hồn bay phách lạc.

Những người khác nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, sắc mặt đều biến đổi, không chỉ có sợ hãi, mà còn có ngưỡng mộ và chấn động.

Nhưng bọn họ không dừng quá lâu bên trong, sau khi 10 giây đếm ngược kết thúc, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu phát hiện cả hai đã nằm lại lên giường, bốn cô gái nghiêng ngả lịm đi bên ngoài cũng đã tỉnh.

Hòa hoãn rất lâu, bốn nữ sinh mới run run rẩy rẩy chui vào trong chăn, khóc lóc vô thanh cho trải nghiệm giống như cơn ác mộng kia. Sống sót sau kiếp nạn nhưng không có quá nhiều mừng vui, đằng sau may mắn là vực sâu không nhìn thấy hi vọng.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhìn những người bên cạnh, lúc này Thẩm Thanh Thu nằm nghiêng ôm lấy cô, hai người gần như dính sát lấy nhau, nhìn giống như một cặp tình nhân trong con mắt của người ngoài.

Thẩm Thanh Thu không buông ra, cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ, khi Tiêu Mộ Vũ muốn cử động, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: “Mộ Vũ, xin lỗi. Tôi biết tôi làm như thế có chút tự cho mình là đúng, tuy tôi nói với cô một người hi sinh sẽ tốt hơn hai người, nhưng xác thực là con mẹ nó nói bừa thôi. Tôi đưa ra quyết định này không phải là lựa chọn của lí trí, đối với tôi mà nói người chết ít hay nhiều không hề quan trọng, suy cho cùng là hi sinh một người, hay là hi sinh hai người, chỉ được quyết định bởi việc cô hiện diện ở đâu.”

Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, mắt cũng không chớp, không nhìn ra là chuyên tâm hay là lãnh đạm.

Thẩm Thanh Thu cũng không biết bản thân bị làm sao, trong lòng có vô vàn lời muốn nói ra.

“Còn nhớ lần đó tôi hỏi lúc nào trong đầu cô có thể chứa được tôi không? Cô hỏi ngược lại tôi, khi nào mới thực sự đặt cô trong tim, mà không không phải trong đầu. Lúc đó tôi muốn phủ nhận hàm ý trong lời cô, nhưng mà Tiêu Mộ Vũ, lựa chọn ban nãy tôi đưa ra, cho dù là chuẩn bị ra ngoài, hay là hành động cuối cùng có chút bồng bột của tôi, đều là vì tôi đặt cô trong tim, mà không phải trong đầu.”

Thẩm Thanh Thu nói một hơi hết những lời ấy, Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu, không nói một chữ.

Tiêu Mộ Vũ như thế, lần đầu khiến Thẩm Thanh Thu có chút chật vật, rất lâu sau Thẩm Thanh Thu mới khẽ nói: “Mộ Vũ, cô…”

“Buông tôi ra trước đã.”

“Ờ, ờ ờ.” Thẩm Thanh Thu vội buông tay ra, khẽ nhích ra sau một chút.

“Tôi từng nói tôi không có hứng thú với phụ nữ, càng không có hứng thú với cô.” Những lời cất lên vẫn lạnh lùng, rõ ràng chỉ là lặp lại lời trước đó, lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu muốn cười, nhưng lần này cô ấy lại cảm thấy đau đớn.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại hỏi một câu, “Cho nên tại sao cô còn muốn nói những lời này với tôi?”

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra không hiểu Tiêu Mộ Vũ có ý gì, cô ấy chần chừ lên tiếng: “Tôi cũng không biết tại sao lại nói, chỉ là không nhịn được nữa. Ở nơi này sống chết vô thường, giống như tối nay, không chừng ngày nào đó tôi sẽ chết, nếu tôi chết rồi mà chưa thể nói những lời này với cô, chắc chắn tôi chết không nhắm mắt.”

Tiêu Mộ Vũ nghe xong nhíu chặt mày: “Cô đừng có mở miệng ra là nhắc tới chữ kia.”

Trong con ngươi Thẩm Thanh Thu thoáng lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ: “Còn cô thì sao, cô thực sự không có hứng thú với tôi sao? Hoặc là đổi cách nói khác, cô có thể cho tôi một cơ hội được không?”

Nhịp tim Tiêu Mộ Vũ có chút hỗn loạn, không chống đỡ được ánh mắt Thẩm Thanh Thu, khẽ quay đầu nhìn lên nóc giường, rất lâu sau mới mù mịt nói: “Không biết.”

Thẩm Thanh Thu có chút thất vọng, khi cô ấy thở dài một tiếng, Tiêu Mộ Vũ trúc trắc nói: “Nhưng nếu người khác dám thò đầu lưỡi ra lúc hô hấp cho tôi, chắc chắc tôi sẽ cắt lưỡi kẻ đó.”

“Phì.” Người bên cạnh im lặng rất lâu, đột nhiên cười lên, âm thanh rất nhỏ, nhưng Tiêu Mộ Vũ có thể nghe ra đối phương rất vui vẻ.

Thẩm Thanh Thu không dính quá gần với Tiêu Mộ Vũ, nghiêng người co rúc bên cạnh cô, ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn cô, trong con ngươi đều là ý cười.

Tiêu Mộ Vũ nhẫn nhịn rất lâu nắm quần áo bên cạnh ném lên mặt Thẩm Thanh Thu: “Mau ngủ đi, buồn ngủ rồi.”

Thẩm Thanh Thu cười lên, sau đó nghiêng người nằm ngửa, lúc này hai tay mới kéo quần áo xuống đặt trên ngực, đạp chân mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó mới nhắm mắt đi ngủ.

Qua một lúc lâu, Tiêu Mộ Vũ bên cạnh khẽ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh sáng trong kí túc xá đã tắt đèn rất yếu, không nhìn rõ ngũ quan của Thẩm Thanh Thu, nhưng có thể nhìn thấy đường nét đối phương. Từ đường nét đã ngủ say cũng có thể nhìn ra người này xinh đẹp nhường nào.

Tiêu Mộ Vũ đưa ngón tay ra chọc chọc Thẩm Thanh Thu, không động tĩnh. Thế là cô chống người dậy, chầm chậm cúi người xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro