Chương 59 : Cô Nhi Oán 19
Phần trước câu này giống như ước mơ của một đứa trẻ non nớt ngây thơ chưa tường thế sự, nhưng kết hợp cùng ba chữ “giết bọn họ” được hằn sâu phía sau lại mang tới một cảm giác chấn động cùng hoảng hốt không nói thành lời.
Lời nói của trẻ con và ý định giết người được thể hiện triệt để qua một câu.
Bảy người đều nhìn rõ dòng chữ bên trên, sắc mặt đều không ngừng biến hóa. Đặc biệt là Dương Nhụy, đột nhiên nghĩ tới nhiệm vụ mà bọn họ sắp phải hoàn thành.
Hầu Lượng ở một bên không kiên nhẫn được nữa, lấy thêm một quyển, bên trên là nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra một vài chữ, không có gì đặc biệt, ở dòng cuối cùng viết: “Mình muốn giống như các chị Tiểu Môi, có đôi môi xinh đẹp.”
“Đây là vở của Tiểu Cầm?” Chương Dương Phong đọc được nội dung bên trong, hỏi.
“Ừm.” Hầu Lượng gật đầu.
Tám quyển vở của tám đứa trẻ đều bị lật một lượt, trang cuối cùng của quyển vở đều có điều ước của từng đứa trẻ.
Thẩm Thanh Thu đưa tay ra lấy vở của Tiểu Kiều, sau đó đưa cho Tiêu Mộ Vũ.
Trên vở của Tiểu Kiều, chữ viết ở trang cuối cùng khác với chữ viết xiêu vẹo của Tiểu Kiều, rất ngay ngắn hơn nữa mang theo phong cách cá nhân rất rõ ràng, có chút quen mắt.
“Tiểu Môi viết.” Tiêu Mộ Vũ lên tiếng, bên trên viết là: Hi vọng em có thể thông minh một chút, có thể bảo vệ bản thân.
Thẩm Thanh Thu nhìn chữ viết, có chút suy tư: “Thế này thì có lẽ tôi biết tại sao Tiểu Kiều lại tương ứng với Mộ Vũ cô rồi.” Nếu muốn thông minh, trong đám người này ai có thể thông minh như Tiêu Mộ Vũ?
“Ý của hai người là, sự tương ứng này không chỉ có đặc trưng tương tự, còn có khát vọng trở thành dáng vẻ nào của chúng?” Biểu cảm ngàn năm không đổi trên mặt Lưu Bái thoáng chút căng thẳng.
“Rất có khả năng.”
Trong tám đứa trẻ, không phải ước mơ của đứa nào cũng mãnh liệt như thế, nhưng qua đó có thể thăm dò được sở thích của chúng.
“Đúng rồi, còn nhớ đứa trẻ đối mặt với các vị lúc đó không?” Tiêu Mộ Vũ nhớ tới chuyện lúc trước, lên tiếng nhắc nhở.
“Nhớ, nhớ.” Có gợi ý của Tiêu Mộ Vũ, tất cả mọi người đều tìm được đứa trẻ giơ tay chỉ về bản thân lúc đó, vội vàng lật lại đối chiếu với bản thân.
“Hiện tại điều chúng ta đã chắc chắn là, Tiểu Môi tương ứng với Thẩm Thanh Thu, Tiểu Kiều tương ứng với tôi, Tiểu Mai tương ứng Dương Nhụy, Tiểu Cầm tương ứng Lưu Bái, Tiểu Nghiêm tương ứng Chương Dương Phong, Tiểu Nguyệt tương ứng Hoàng Tuấn Phong, Tiểu Hàn tương ứng Hầu Lượng, các vị xem lại xem có phù hợp với điều ước trên vở của chúng không?”
Mọi người xem xong sắc mặt khác thường, rất lâu sau Hoàng Tuấn Phong có chút chần chừ nói: “Cũng coi như phù hợp.” Nói xong cậu ta nhìn điều ước của Tiểu Nguyệt, trở thành một người giỏi giao tiếp, lẽ nào cậu ta lắm mồm lắm sao?
Tiểu Mai là đứa yêu cái đẹp nhất trong đám trẻ, thích thắt nơ bướm, điều này cũng phù hợp với Dương Nhụy ngày trước.
Tiểu Nghiêm béo phì hi vọng bản thân có thể trở nên cao to cường tráng tương ứng với Chương Dương Phong.
Tiểu Cầm bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh, mọi người nhìn Lưu Bái, Hoàng Tuấn Phong không nhịn được: “Môi Lưu Bái đầy đặn đẹp lắm.”
Nghe xong Lưu Bái ra sức lườm cậu ta một cái, biểu cảm rất xấu xa.
Chỉ còn lại một mình Hầu Lượng cầm quyển vở của Tiểu Hàn trong tay không nói một lời, bên trên Tiểu Hàn viết: “Hi vọng tôi có thể có được một gia đình.”
Ban đầu mọi người thấy câu nói này không có cảm giác gì khác thường, nhưng hiện tại nếu nguyện vọng ở bên vở tương ứng với bọn họ, vậy điều ước kia của Hầu Lượng có điểm bất thường.
Hầu Lượng hiểu được sự nghi hoặc của mọi người, hắn cúi đầu, rất lâu sau mới nói: “Không chỉ là nguyện vọng của nó, mà cũng là nguyện vọng của tôi.” Khi sắc mặt mọi người lộ ra vẻ sửng sốt, hắn sầu thảm nói: “Tôi cũng lớn lên ở cô nhi viện, không ai nhận nuôi tôi, tôi ở cô nhi viện mãi tới khi tốt nghiệp cấp ba rồi đi làm.” Trong quá khứ, hắn cũng từng viết ra một điều ước như thế khi nhìn thấy bạn bè được nhận nuôi, không ngờ tới với thế giới này, nó còn có thể nhìn được bất hạnh trong hiện thực của hắn, lựa chọn hắn.
“Được rồi, hiện tại đã giải quyết được một vấn đề lớn, về cơ bản chúng ta đã xác định được đứa trẻ tương ứng với bản thân, vậy trước đó thứ mà các vị quan sát được đã có tác dụng. Ngoài ra còn một chuyện tôi phải nói với mọi người, tôi phát hiện ra một vết mực trên tay Tiểu Thu, ở trên tay trái. Có lẽ các vị còn nhớ, tối hôm qua Giả Văn Long dùng bật mực, lưu lại dấu vết trên tay con búp bê Tiểu Lục, các vị hiểu ý tôi không?”
Hầu Lượng ngớ ra: “Cô muốn nói là chúng ta có thể…”
Thẩm Thanh Thu giơ ngón tay chặn trước môi: “Suỵt.”
Hầu Lượng hiểu ý, trên mặt những người khác mừng vui đan xen, nhưng lại có chút căng thẳng, đều đồng loạt nhìn về phía Hầu Lượng. Hầu Lượng nhìn vào những đôi mắt khát khao kia, gật đầu, biểu thị bọn họ yên tâm.
“Đề bài kia của các cô, các cô đã có manh mối chưa?” Chương Dương Phong có chút bất an, vội hỏi.
Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm giây lát: “Đã có chút manh mối, nhưng vẫn cần một số chứng cứ cụ thể.”
Nói xong cô liếc nhìn chiếc chìa khóa trong tay: “Chúng ta còn phải đi mấy nơi nữa.”
Đúng vào lúc bọn họ rời đi, lại phát hiện Khúc Mộc Hề không biết đã đứng sau lưng tự bao giờ, quay người bất ngờ nhìn thấy cô ta, cả đám người đều giật nảy mình.
Hoàng Tuấn Phong đứng sau cùng lặng lẽ đóng tủ lại, chìa khóa Tiêu Mộ Vũ cầm sau lưng cũng được Thẩm Thanh nhận lấy nhét vào trong túi. Trong một thời gian ngắn ngủi, bọn họ đều làm như không có chuyện gì.
Khúc Mộc Hề không nói một lời nhìn chằm chằm bọn họ, cuối cùng ánh mắt dính chặt lên người Tiêu Mộ Vũ, trong mắt có một loại đánh giá không hề che giấu, như thể Tiêu Mộ Vũ chính là một bình hoa để cô ta thưởng ngoạn.
Ánh mắt vô cùng mất hài hòa này xuất hiện trên người xinh đẹp như Khúc Mộc Hề, Tiêu Mộ Vũ hờ hững lên tiếng: “Không phải viện trưởng Khúc dẫn đám trẻ đi ngủ trưa sao? Sao lại…”
Vì lúc này không chỉ có Khúc Mộc Hề xuất hiện ở đây, mà còn có tám đứa trẻ.
Khúc Mộc Hề nở nụ cười, dường như không chút để tâm về sự xuất hiện của đám trẻ ở nơi này, nói: “Đám trẻ rất vui khi chơi với mọi người, cho nên không chịu đi ngủ, tôi thấy các vị nhiệt tình như thế, có lẽ cũng bằng lòng ở cùng chúng. Nếu chúng không ngủ, vậy chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Hai chữ “trò chơi” vừa cất lên, sắc mặt mấy người đồng loạt biến đổi, ý gì đây?
“Ka go me, ka go me…” Khúc Mộc Hề động đậy môi cười lên, rồi hát ra khúc đồng dao kinh dị kia. Âm thanh non nớt của trẻ con bị vẻ trầm thấp u ám của cô ta thay thế, lúc cất tiếng hát càng khiến người ta nổi da gà, kí ức kinh khủng tối hôm qua nhanh chóng bị gợi lại, Dương Nhụy không nhịn được nắm lấy tay áo Chương Dương Phong, đối phương lập tức đi tới trước mặt cô nàng, bảo vệ cô nàng sau lưng.
Sau khi Khúc Mộc Hề hát mấy câu, hài lòng thưởng thức biểu cảm của bọn họ, âm u nói: “Các vị từng nghe khúc đồng dao ‘Chim trong lồng’ chưa? Khúc đồng dao này tương ứng với một trò chơi cổ, trước kia lũ trẻ Tiểu Kiều rất thích chơi, các vị chơi cùng chúng nhé, chắc chắn chúng sẽ vui lắm.”
Nói xong tám đứa trẻ sau lưng cô ta đờ ra như khúc gỗ hơn nữa chắn trước mặt bọn họ, vô cùng kinh dị, chớp mắt một cái liền di chuyển từ sau lưng Khúc Mộc Hề tới trước mặt Khúc Mộc Hề, sau đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Đám Hầu Lượng không chống đỡ được nữa, đều loạng choạng lùi sau mấy bước, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Có vẻ Khúc Mộc Hề vô cùng vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bọn họ, Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ta một cái, phát hiện Khúc Mộc Hề không nhìn bọn họ mà là nhìn tám đứa trẻ, ý cười trong ánh mắt vừa đắc ý lại trào phúng.
Sau đó cô ta lùi một bước, vỗ tay vòng qua tám đứa trẻ, đi tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nhìn chằm chằm cô, nói: “Trò chơi này cần một người làm quỷ, cô xinh đẹp như thế, chơi trò này cũng rất bổ mắt, cho nên cô làm đi.”
Cô ta không nhanh không chậm nói, không có cảm giác những lời nói ra là một mạng người. Trong mắt Dương Nhụy ngập tràn căng thẳng, đám Hầu Lượng cũng vừa sợ hãi vừa đồng cảm nhìn Tiêu Mộ Vũ. Nhưng lúc này mừng vui trong lòng bọn họ đều vượt xa lo lắng và đồng cảm dành cho Tiêu Mộ Vũ.
Nói xong Khúc Mộc Hề hứng thú đánh giá Tiêu Mộ Vũ, cử động môi lại chuẩn bị hát “Chim trong lồng”.
Chỉ tiếc là cô ta còn chưa kịp lên tiếng, một bóng người lướt tới nhanh như cơn gió, Tiêu Mộ Vũ trong tầm mắt của cô ta đột nhiên thay thế bằng Thẩm Thanh Thu. Đối phương tiến tới không nói một lời, chân dài co lên đạp một cước lên ngực Khúc Mộc Hề.
Lực đá của Thẩm Thanh Thu rất đáng sợ, Khúc Mộc Hề cao một mét sáu mươi lăm, bị Thẩm Thanh Thu đá một cước bay tới bảng trưng bày rồi nặng nề ngã xuống sàn, bảng trưng bày nhanh chóng vỡ vụn rụng xuống.
Khúc Mộc Hề cứng đờ trên mặt đất ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt đi từ kinh ngạc tới không thể tin nổi, không chỉ có Khúc Mộc Hề ngẩn ra, đám Dương Nhụy cũng sắp rớt cằm.
Lần này Thẩm Thanh Thu triệt để gỡ băng gạc ra, tay phải nắm lấy dao găm lạnh lùng nhìn Khúc Mộc Hề, lúc này đối phương đã như khúc gỗ, cứng rắn bật dậy khỏi mặt đất, khó lòng tin nổi nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lạnh lùng, âm thanh càng thêm phần băng giá: “Bảo cô ấy làm quỷ, tôi đã đồng ý chưa?”
Nói xong thân hình Thẩm Thanh Thu chuyển động, đạp ghế rồi nhảy lên, dao găm trong tay trực tiếp rạch lên cổ họng Khúc Mộc Hề.
Con ngươi Khúc Mộc Hề trừng lên, nhanh chóng di chuyển tới góc đối diện, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng nhanh không thể tin nổi, dao găm lập tức xuyên qua cửa kính vỡ đâm lên bảng, đâm thủng một bức ảnh. Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn, biểu cảm chấn động của Khúc Mộc Hề cũng coi như dịu lại, lúc này biến thành dữ tợn.
Đúng vào lúc này, tám đứa trẻ đồng loạt quay người nhìn Thẩm Thanh Thu, con ngươi biến thành một màu đen thuần, sắc mặt tím tái đôi môi căng mọng giống như quệt máu, đột nhiên không còn dáng vẻ con người nữa.
Giây tiếp theo, chúng há miệng lộ ra những hàm răng nhọn dày đặc như răng cưa, chĩa miệng về phía Thẩm Thanh Thu.
Mấy người trong phòng học sớm đã trốn vào một góc trong trạng thái hỗn loạn, biểu cảm vô cùng căng thẳng. Chỉ có Tiêu Mộ Vũ đứng đó, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ, cơ thể cũng bày thế chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng: “Tao nhịn lâu lắm rồi, mày là cái quái gì, không có bản lĩnh sống sót, tới lúc chết rồi còn tác oai tác quái, còn có tám cái con quỷ ngu đần nhe răng trợn mắt kia, thu cái miệng của chúng mày lại, khó coi chết mất. Mọc được tám cặp mắt tử tế mà không nhận ra đây là cái gì sao?”
Thẩm Thanh Thu mắng tới nỗi biểu cảm của tám con quỷ nhỏ trở nên hoang mang, đặc biệt là Tiểu Môi nhanh trí nhất trong số đó, có chút ngẩn ra nhìn Khúc Mộc Hề.
Thẩm Thanh Thu rút dao găm ra, lấy bức ảnh bị dao găm đâm thủng ra nhìn Khúc Mộc Hề: “Cho dù mày ngụy trang có tốt thế nào, học có giống cỡ nào, cũng không thay đổi được mùi cặn bã trên người mày. Cái mùi thuốc lá trên người thối muốn chết, ở đây giả vờ làm phụ nữ cái gì, đây mới là mày đúng không, mau cút ra cho tao, nếu không tao đánh cho mày bò ra.”
Nói xong cô ấy tung tấm ảnh trong tay lên, cơ thể cũng nhào tới.
Khúc Mộc Hề bị Thẩm Thanh Thu mắng tới mặt mày biến đổi không ngừng, vừa phẫn nộ lại căng thẳng khiến cô ta triệt để không duy trì được dáng vẻ vốn có nữa, da dẻ trên mặt ào ào tuột xuống tới miệng lộ ra chiếc miệng răng nanh, trực tiếp nhào tới chỗ Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ nhìn tới nỗi kinh hồn bạt vía, lại sợ tám đứa trẻ quây lại tấn công Thẩm Thanh Thu, nhanh chóng nói: “Tiểu Môi, em nghĩ kĩ lại xem, sao chị Khúc của các em lại để ba người chúng tôi vào nhà bếp nấu nướng. Khi chúng tôi tìm nguyên liệu phát hiện chiếc tủ có chứa tám thi thể, còn không cẩn thận mở nó ra, hiện tại Khúc Mộc Hề này căn bản chính là viện trưởng cũ bị em giết!”
Mấy người Chương Dương Phong trốn ở một bên cũng nhanh chóng chen lời.
“Đúng đúng, hành vi của chị Khúc các em rất khác thường, các em đừng bị hệ thống chi phối, động não đi.”
“Đi lại không nhã nhặn như chị Khúc của em, nói năng mập mờ giả vờ giả vịt!”
“Các em nghĩ xem có phải từ lúc trưa cô ấy đột nhiên lên đây đã bắt đầu khác thường rồi không? Rõ ràng các em không gần gũi cô ấy, lẽ nào không hoài nghi sao?”
Tiểu Môi nghe bọn họ nói, những hỗn độn trong đầu dần dần sáng tỏ. Giây tiếp theo, đôi mắt thuần đen không có chút lòng trắng của nó lại giăng đầy khói đen, hơi thở ma quỷ nồng nặc tràn ra từ trong hốc mắt, lúc nhìn Khúc Mộc Hề đã vượt xa khỏi căm phẫn.
Nó nhanh chóng xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu và Khúc Mộc Hề, há to miệng gầm lên với Khúc Mộc Hề, tiếng hét the thé lập tức xuyên thủng màng nhĩ, toàn bộ cửa kính trong lớp học đều nứt toác vỡ vụn.
Đám Dương Nhụy không ai có thể chịu đựng âm thanh khủng khiếp của nó, lúc này đều đau đớn gào thét quỳ trên sàn ra sức bịt tai lại.
Thẩm Thanh Thu đứng gần nhất bị tấn công trực diện, bị tiếng hét vượt qua khỏi sự căm phẫn mang theo tính công kích của Tiểu Môi đẩy ra. Hai tai đau đớn gay gắt như thể bên trong bị hai con dao đâm vào rồi khuấy đảo, Thẩm Thanh Thu đau đớn hừ một tiếng, không ngừng lăn qua lăn lại trên đất, đau tới nỗi cô ấy đập đầu xuống đất.
Trước đó Tiêu Mộ Vũ đã được trải nghiệm loại đau đớn này, hiểu được đó là cảm giác gì, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như thế, cô vội vàng chạy tới, không quan tâm tới việc che tai mình, nhẫn nhịn đau đớn kịch liệt ôm chặt đầu Thẩm Thanh Thu vào lòng, tránh cho cô ấy làm bị thương chính mình.
Cứ như thế tay phải Tiêu Mộ Vũ bịt tai trái của Thẩm Thanh Thu, tay trái bịt chặt tai trái của bản thân, dính chặt đầu lên đầu Thẩm Thanh Thu, thế là khi bịt tai mình, còn bảo vệ gắt gao hai tai Thẩm Thanh Thu.
Oán khí của Tiểu Môi đã đạt tới cực điểm sau khi biết Khúc Mộc Hề bị quỷ ám lên người, nó từ bỏ ngụy trang, đem tất cả oán hận cùng căm phẫn của bản thân trút ra ngoài bằng tiếng hét này. Cả quá trình ấy kéo dài hơn 20 giây, uy lực khó mà tính toán.
Khuôn mặt Khúc Mộc Hề vặn vẹo tới nỗi biến dạng trong tiếng hét của nó, sau đó một làn khói đen không chịu nổi tiếng hét của Tiểu Môi nên xông ra khỏi cơ thể của Khúc Mộc Hề, hoảng loạn không có đường lùi luồn qua cửa kính vỡ vụn biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay sau đó Tiểu Môi thu lại chiếc miệng máu me phình rộng tới mang tai, cuối cùng tiếng hét cũng dừng lại, Khúc Mộc Hề hồi phục dáng vẻ nguyên bản của cô ta, thân hình trở nên trong suốt mờ ảo, nhìn có vẻ như sắp ngã xuống. Sắc mặt Tiểu Môi biến đổi, trên khuôn mặt đáng sợ sau khi biến thành ma quỷ lại lộ ra loại cảm xúc rõ ràng có thể gọi là lo lắng, nhanh chóng đỡ lấy Khúc Mộc Hề.
“Chị Khúc.” Lúc này không chỉ có Tiểu Môi, đám trẻ còn lại cũng lũ lượt vòng qua Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đang ôm chặt lấy nhau, quây lại bên đó.
Sau khi âm thanh công kích của Tiểu Môi dừng lại, cơn đau gay gắt trong lỗ tai và cả đầu óc của Thẩm Thanh Thu mới dừng lại, nhưng đầu óc vẫn ù ù, không biết sau bao lâu, cô ấy mới cảm nhận được bản thân được người ta ôm chặt trong lòng.
Tiếng ù ù trong tai không ngừng lại, khiến Thẩm Thanh Thu không nghe thấy bất kì âm thanh nào, nhưng mùi hương nhàn nhạt trên đầu mũi và cả cảm giác tiếp xúc trên mặt đã quay lại trước cả âm thanh. Đầu óc hỗn loạn của Thẩm Thanh Thu nhận được một thông tin trong khung cảnh hỗn độn, Tiêu Mộ Vũ vốn đứng cách bản thân mấy mét lúc này đang ôm lấy cô ấy, tay còn lại bịt chặt lấy bàn tay đang ôm lấy tai của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro