Chương 52 : Cô Nhi Oán 12
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh nghiêng đầu, trong lòng oán thán, cũng coi như bọn họ đã hiểu. Không thể không nói ở chung với người quá thông minh, luôn có cảm giác trí tuệ của những người xung quanh không đủ dùng.
“Tôi hiểu rồi, nếu nói vì Giả Văn Long là người chơi đầu tiên, vậy rõ ràng là quá bất lợi, cho nên cho dù không biết anh ta tương ứng với ai, hoặc không biết con búp bê nào là bản thân, trò chơi cũng sẽ đưa ra manh mối rõ ràng. Nhưng chúng ta, thậm chí là hai người cô Thẩm và Hầu Lượng, trò chơi sẽ không đưa ra gợi ý rõ ràng như thế nữa. Mà điều này phải dựa vào trung gian trong hiện thực, cũng chính là tám đứa trẻ, còn cả những con búp bê mà chúng có để chỉ dẫn chúng ta.” Chương Dương Phong đưa ra tổng kết.
Hoàng Tuấn Phong cũng đã phản ứng lại, cậu ta nhíu mày nói tiếp: “Cho nên người chơi tương ứng tới tám đứa trẻ mồ côi, tám đứa trẻ mồ côi tương ứng với tám con búp bê. Vậy có nghĩa là để cho công bằng, hai người cô Thẩm và Hầu Lượng đã tìm được đứa trẻ tương ứng, nếu như thế thì hoặc là rất khó tìm được búp bê của chúng, hoặc là căn bản không cho thời gian để tìm, là ý này sao?”
“Rất có khả năng.” Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, cho nên tối nay Thẩm Thanh Thu sẽ rất nguy hiểm, ngược lại người này gần như không hề quan tâm, vô cùng bình tĩnh.
“Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta mau chóng tiếp xúc nhiều hơn với đám trẻ kia, làm rõ tình hình của chúng. Chỉ là… Tiểu Kiều kia không phải là người, liệu có phải những đứa trẻ khác cũng là quỷ không?” Hoàng Tuấn Phong nghĩ tới chuyện này, cảm giác toàn thân lạnh lẽo, tuy trước đó cảm thấy Tiểu Kiều không ổn, nhưng hiện tại xác thực rõ ràng đứa trẻ này không phải người, lại còn trà trộn vào trong một đám người, cứ cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Còn một chuyện nữa, dáng vẻ của mấy con búp bê kia, tốt nhất chúng ta nên ghi nhớ, rồi tổng hợp lại. Tôi cảm thấy không chắc có thể tìm ra từng con búp bê trong hiện thực, ý tôi là rất có thể chúng ta không kịp tìm, hoặc là sơ suất, vậy thì chỉ có thể lấy một vài đặc trưng trên người đám búp bê kia để so sánh với đám trẻ.” Chương Dương Phong nhắc nhở những người khác, nhóm Tiêu Mộ Vũ nghe xong đều gật đầu.
Bắt đầu trần thuật tỉ mỉ chi tiết bản thân quan sát được, những người còn lại bổ sung chỉnh sửa.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ tổng hợp lại phát ngôn của mọi người, đưa ra kết luận: “Tám con búp bê, hai con tóc vàng, lần lượt là Tiểu Lục, Tiểu Bát, ba con tóc nâu lần lượt là Tiểu Nhị, Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, ba con tóc đen còn lại chính là Tiểu Nhất, Tiểu Tam và Tiểu Tứ, toàn bộ đều mặc váy công chúa, kiểu dáng gần giống nhau, tôi không để ý tới giày, có lẽ là giày da, đây đều là cảm quan cơ bản, tôi sẽ lặp lại một lượt đặc điểm tương đối đặc biệt. Tóc Tiểu Nhị bện rất đẹp, là kiểu tóc đuôi ngựa được bện từng búi nhỏ, trên cổ tay có một chiếc lắc tay, là kiểu tết dây thủ công, không xác định chất liệu cụ thể. Tiểu Bát, chính là con búp bê ra mặt đẩy Giả Văn Long, nó tương đối đặc biệt, bện tóc dài thắt nơ bướm. Con búp bê thực sự đứng sau lưng Giả Văn Long là Tiểu Lục, cũng là một con tóc vàng. Những con còn lại vì vấn đề thời gian cùng góc độ, cộng thêm lúc đó quá căng thẳng, mọi người đều không nhìn rõ.”
“Cũng có thể nói là, hiện tại con búp bê có đặc trưng rõ ràng nhất chính là Tiểu Bát, vì nó ra mặt tìm thế thân cho Tiểu Lục, cho nên chúng ta quan sát được rõ nhất, hiện tại không còn điểm đặc biệt nào để nhắc tới nó nữa. Tiếp theo chính là Tiểu Nhị, chỉ có mình nó có lắc tay, những con khác không có.” Chương Dương Phong nghe Tiêu Mộ Vũ đưa ra hai thông tin súc tích quan trọng, trong lòng anh cũng phục sát đất Tiêu Mộ Vũ.
Khi Tiểu Bát giới thiệu bạn đồng hành của nó, vị trí của những con búp bê đó đều hỗn loạn, bọn họ chỉ nhớ con búp bê bản thân nhìn thấy có đặc trưng gì, rất nhiều người không nhớ ai là ai. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại giống như một bảo bối, vô cùng lưu loát đưa ra đáp án là con búp bê nào.
Sau nửa tiếng đồng hồ thảo luận của bọn họ, cuối cùng Khúc Mộc Hề cũng xuất hiện trong đại sảnh.
Cô ta nhìn mọi người một lượt, con ngươi mang theo ý cười: “Chào buổi sáng các vị, mọi người đều dậy cả rồi à, không ngờ các vị dậy sớm vậy. Tối qua nghỉ ngơi thế nào, ngủ có quen chỗ không?”
Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, hai người đều cảm thấy lời này có chút bất thường.
Đều dậy cả rồi? Là do cô ta đếm sai số người, hay là thật sự cho rằng chỉ có bảy người?
“Nếu đã đông đủ cả rồi, vậy chúng ta đi ăn sáng thôi, buổi sáng nhà ăn nấu cháo, còn có trứng gà, hai người bị thương cần bổ sung thêm dinh dưỡng.”
Câu nói này về cơ bản đã đưa ra kết luận, người mất tích kia dường như chưa từng tồn tại trong mắt Khúc Mộc Hề.
Lúc này cả nhóm người nhìn thấy Khúc Mộc Hề, đừng nhắc tới chuyện trong lòng khó chịu nhường nào, rõ ràng không muốn tiếp xúc quá nhiều, nhưng lại phải làm như không có chuyện gì, chỉ hi vọng viện trưởng Khúc nhã nhặn dịu dàng này là người sống, chỉ là vì trò chơi cài đặt thành như thế.
“Lại ăn, tôi đã hoài nghi đời này tôi không muốn ăn cơm nữa rồi.” Mồm miệng Hoàng Tuấn Phong không ngừng nghỉ, mặt mày tuyệt vọng, không chút tinh thần nhỏ tiếng càu nhàu.
Lưu Bái lườm cậu ta một cái, không lên tiếng, cả đoàn người đi theo Khúc Mộc Hề tới nhà ăn, Tiêu Mộ Vũ đi phía trước bên cạnh Khúc Mộc Hề, lên tiếng hỏi: “Viện trưởng Khúc, cô nhi viện Nhân Ái cũng không nhỏ, tôi thấy thật ra có rất nhiều phòng, sao lại chỉ có tám đứa trẻ thế?”
Biểu cảm của Khúc Mộc Hề lập tức ngớ ra, trong đôi mắt trước giờ luôn mang theo ý cười lộ ra chút hoang mang, biểu cảm này chỉ lướt qua rồi biến mất, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy rõ ràng.
“À, là thế này, cô nhi viện Nhân Ái quá hẻo lánh, vào cuối năm ngoái chính quyền địa phương đã đưa ra quyết định, để cô nhi viện Nhân Ái sáp nhập vào viện phúc lợi trong thành phố, cho nên có một nhóm trẻ đã được đưa tới viện phúc lợi rồi. Vì vấn đề thủ tục nên đám trẻ Tiểu Kiều bị chậm trễ hơn, cuối tháng này cũng sẽ tới đó.”
Khúc Mộc Hề nhanh chóng đưa ra giải thích, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu: “Vậy sau khi cô nhi viện Nhân Ái sáp nhập, viện trưởng Khúc và Lão Tang sẽ ra sao?”
Khúc Mộc Hề cười cười: “Tôi vốn dĩ không phải là viện trưởng chính thức, mà là sau khi viện trưởng Trương, người tiền nhiệm rời đi, tôi tạm thời làm thay vị trí của ông ấy. Đợi khi mấy đứa Tiểu Kiều rời đi, tôi cũng nên đi rồi.”
Ngữ điệu của Khúc Mộc Hề rất dịu dàng, chỉ là nói tới đoạn đợi đám trẻ rời đi thì thở dài một tiếng, rõ ràng trên mặt có ý cười, nhưng trong lời nói và ánh mắt lại có chút rầu rĩ cùng buồn bã, xem ra có vẻ như cô ta không nỡ rời xa đám trẻ.
Tiêu Mộ Vũ không hỏi tiếp, hơn nữa quãng đường từ đại sảnh tới nhà ăn cũng chỉ mấy mét, cũng không kịp hỏi gì nhiều đã tới nhà ăn.
Khi vào cửa, đám trẻ đã ở đó xếp hàng lấy bữa sáng.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ vừa vào trong liền đánh giá tám đứa trẻ kia, Tiểu Kiều đứng phía trước, cô bé tên Tiểu Môi nhắc nhở Tiểu Kiều ăn cơm hẳn hoi hôm qua đứng ngay sau lưng Tiểu Kiều.
Tiêu Mộ Vũ nhìn một vòng bên trong, cậu bé tên Tiểu Hàn có vấn đề ở chân đang đứng cuối cùng, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên chân cậu bé, Tiểu Hàn đi đôi giày vải, rõ ràng đế giày chân trái bị mòn hơn một chút, mà Hầu Lượng cũng bị thương ở chân phải.
Rõ ràng Hầu Lượng cũng chú ý tới Tiểu Hàn, đôi mắt không hề che đậy dính lên người cậu bé.
Thẩm Thanh Thu lại không nhanh không chậm, nhìn bà cô đang phát đồ ăn sáng, vẫn là người phụ nữ hôm qua, đã thay quần áo, mặt không cảm xúc nhìn người trước mặt đưa bát tới, máy móc múc cháo phát trứng gà và bánh bao cho đám trẻ.
Tiểu Kiều đã ôm bát của bản thân quay về chỗ, cô bé đặt bữa sáng của mình đâu ra đấy, lại quay đầu chạy lại, đưa tay cầm giúp Tiểu Môi.
Tiêu Mộ Vũ chạm vào Thẩm Thanh Thu, biểu thị cô ấy để tâm thêm chút.
Thẩm Thanh Thu cố tình giả ngu, nhích gần nhỏ tiếng nói: “Sao thế?”
Tiêu Mộ Vũ biết người phụ nữ này lại muốn gây rối, lạnh giọng nói: “Thôi bỏ đi, người đâm đầu vào cái chết thì cứu không nổi.”
Thẩm Thanh Thu giống như M, bị Tiêu Mộ Vũ mắng còn cười híp mắt, nghiêng đầu nói tiếp: “Yên tâm, trong lòng tôi đã có tính toán.”
Trong tám đứa trẻ mồ côi, Tiểu Môi kia là đứa trẻ có vẻ ngoài nổi bật nhất, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Mặc chiếc váy trắng giặt nhiều tới ngả màu, dưới chân đi đôi giày da màu đỏ, trên người toát ra khí chất bà cụ non khác hẳn với đám trẻ xung quanh, rất thu hút người khác.
“Khi vào cô nhi viện, tôi hỏi viện trưởng Khúc có ai cũng tới đây hay không, viện trưởng Khúc nói có ba người, trong đó có một người rất xinh đẹp, Tiểu Môi luôn miệng nói cô ấy đẹp, rất thích cô ấy.” Tiêu Mộ Vũ không chút gợn sóng với câu trả lời của Thẩm Thanh Thu, chỉ đè thấp giọng tự nói chuyện một mình.
Thẩm Thanh Thu nghe hiểu, cô ấy nhìn Tiểu Môi một cái, tay phải cô bé bưng bát, tay trái thõng ở một bên, đang liếc cô ấy một cái. Trẻ con cũng thích chị gái anh trai xinh đẹp, vốn dĩ được một đứa trẻ nói rất xinh rất thích là một chuyện vui vẻ, nhưng trong trò chơi đáng sợ như một con búp bê tìm thế thân, thì chính là chuyện đòi mạng.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi là thế thân của nó, hoặc là thế thân cho búp bê của nó. Chỉ là hiện tại vẫn chưa có bất kì manh mối gì chứng minh búp bê của nó là con nào.” Thẩm Thanh Thu không lộ ra vẻ căng thẳng, dường như cảm thấy rất bình thường với chuyện này.
Hai người đang nói chuyện, Khúc Mộc Hề bên kia lại bảo bọn họ đi ăn sáng, nhưng Chương Dương Phong chủ động lên tiếng: “Viện trưởng Khúc, chúng tôi ở nhờ chỗ các cô cũng không đưa các cô được thứ gì, cô đừng coi chúng tôi là khách, để chúng tôi tự làm là được. Vừa hay mấy người chúng tôi cũng không có chuyện gì làm, đúng lúc có thể chơi cùng các bạn nhỏ, chúng tôi muốn ăn sáng cùng chúng, tìm hiểu nhiều hơn về chúng, cô thấy có được không?”
Khúc Mộc Hề nghe xong, tươi cười: “Thế thì tốt quá, hiện tại trong cô nhi viện chỉ có tôi và Lão Tang, không ai chơi cùng đám trẻ, mọi người bằng lòng chơi với chúng thì còn gì bằng.”
Chiêu này của Chương Dương Phong rất chuẩn, muốn tìm được nhiều manh mối hơn thì tiếp cận đám trẻ chính là phương pháp tốt nhất lúc này.
Bữa sáng là cháo bát bảo, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lấy đồ ăn từ chỗ cô bếp. Nhìn tư thế run rẩy quen thuộc kia, bát cháo của bản thân vơi mất một nửa, Tiêu Mộ Vũ vô thức ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia một cái. Khi ánh mắt không thiện chí của đối phương nhìn tới, Thẩm Thanh Thu lập tức cười lên đón lấy, biểu cảm ngoan ngoãn, mồm miệng ngọt ngào: “Cảm ơn cô, còn phiền cô múc cháo cho chúng cháu, thật là vất vả cho cô rồi. Đồ ăn tối qua cô làm ngon lắm, tay nghề nấu ăn của cô rất tuyệt, mấy ngày sau đây có lẽ còn phải làm phiền cô, cô ơi, cháu nên xưng hô với cô thế nào đây? Chúng cháu còn chưa biết cô tên gì nữa?”
Cô bếp nhìn giống cương thi kia nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu rất lâu, bao nhiêu phó bản như thế, đây là lần đầu tiên có một cô gái tiến lại gần tươi cười chào hỏi bà ta, còn khen bà ta nấu ăn ngon, bà ta không lập tức trả lời, mà thò muôi vào nồi múc thêm một muôi cho Thẩm Thanh Thu, rất lâu sau đó mới chuyển động gò má cứng nhắc của bản thân, lên tiếng: “Gọi cô Khương là được.”
“Ting.”
Âm thanh hệ thống cùng lúc vang lên trong đầu tất cả mọi người, “Người chơi Thẩm Thanh Thu kích hoạt kĩ năng ấm áp của NPC cô Khương: Cô không run tay. Ăn hết cháo bát bảo yêu thương của cô Khương sẽ gặp may mắn.”
Tiêu Mộ Vũ nhìn bát của bản thân một cái, lại nhìn bát của Thẩm Thanh Thu, khóe môi vô thức co rút, cái này thật sự là kĩ năng rất ấm áp.
Chương Dương Phong, Dương Nhụy trước đó bưng nửa bát cháo, còn cả Hoàng Tuấn Phong, Lưu Bái ở phía sau đều câm nín, đúng thật là “cô không run tay”.
Cũng vào lúc này, phía sau bà cô nhà ăn trên thanh tiến độ của bọn họ xuất hiện hai chữ, cô Khương. Thẩm Thanh Thu phát hiện bản thân tăng thêm 0,5 điểm, lúc này cô ấy có chút muốn phỉ nhổ, quan trọng là phía sau còn có một dòng ghi chú: Điểm số đặc biệt, dùng để khích lệ!”
“0,5 điểm thật là một sự khích lệ to lớn.” Lúc ngồi xuống Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng làu bàu một câu, Tiêu Mộ Vũ không tiện nhìn giao diện của Thẩm Thanh Thu nhưng nghe được lời cô ấy, vẫn đoán được chuyện gì đã xảy ra. Sau đó khóe miệng khẽ cong lên, rồi lập tức hồi phục dáng vẻ lãnh đạm, làm như không có chuyện gì, nói: “Có người người đẹp miệng ngọt trái tim hồ ly, vậy còn năm đứa trẻ nữa, dỗ dành từng đứa sẽ giành được 2,5 điểm thưởng, cộng lại cũng được 3 điểm tròn.”
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, Tiêu Mộ Vũ còn biết chọc cười như thế sao? Nhưng sau khi ngạc nhiên qua đi, cô ấy lại mím môi cười xinh đẹp quyến rũ: “Cô khen tôi người đẹp miệng ngọt, còn đáng quý hơn so với được cộng 3 điểm nhiều.”
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, lẽ nào Thẩm Thanh Thu không nghe ra trái tim hồ ly phía sau sao?
Đồ ăn buổi sáng đơn giản hơn nhiều, ngửi không thấy mùi kì quái, quan trọng hơn là ở đây không ai nói thêm câu nào, cũng chính là bữa sáng này có lẽ không có vấn đề.
Thế là bảy người ra sức phát huy bản lĩnh trên người, thân thiết với tám đứa trẻ kia, cuối cùng phần giới thiệu nhân vật trong cô nhi viện Nhân Ái đã được bổ sung đầy đủ, chỉ là không được cộng thêm điểm, xem ra 0,5 điểm của Thẩm Thanh Thu thật sự là điểm số khích lệ.
Năm đứa trẻ còn lại đều khoảng 7, 8 tuổi, hai bé trai, một đứa gầy gò da dẻ đen đúa tên Tiểu Thu, đứa còn lại mập mạp tên Tiểu Nghiêm. Ba bé gái còn lại, Tiểu Mai là cô bé ăn mặc tinh xảo nhất, dáng vẻ cũng xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa cao, Tiểu Nguyệt là một cô bé rất điềm đạm, hỏi gì chỉ biết gật đầu lắc đầu, không lên tiếng. Tiểu Cầm là đứa trẻ bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh, miệng nứt ra rất rõ ràng, vẫn luôn cúi đầu, chỉ khi bạn không nhìn nó, nó mới ngẩng đầu lên. Trong số những bé gái, ngoại trừ Tiểu Môi mặc váy, những đứa khác đều mặc áo phông kết hợp với quần.
“Các em thường chơi trò gì ở cô nhi viện?” Hoàng Tuấn Phong điều chỉnh thành giọng nói dịu dàng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn tám đứa trẻ đám Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm, ánh mắt vốn dĩ đang sáng rực bỗng nhiên lụi tàn, thế là cô nhìn Hoàng Tuấn Phong, sau đó tiếp lời, “Tiểu Kiều, Tiểu Hàn, có phải mấy bạn nhỏ các em đều rất nghe lời viện trưởng Khúc đúng không?”
Mọi người đều biết Tiểu Kiều không phải người, vì thế cho dù là cố ý hay là vô tình đều tránh xa nó, mà lúc này Tiêu Mộ Vũ lại ngồi cạnh nó nhìn mấy đứa trẻ kia, âm thanh dịu dàng hiếm thấy.
Hai người bọn họ, Thẩm Thanh Thu lạnh lùng lại kiêu ngạo, Tiêu Mộ Vũ thì lạnh lùng nhưng trầm ngâm, nhưng chỉ mới một lúc, bọn họ đều ý thức được hai người phụ nữ này có thể lộ ra một bộ mặt khác để hoàn thành trò chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro