Chương 187 : Song Hỷ 29
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm nghe thấy lời này của Miêu An Lý, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng thêm lần nữa kiên định với suy nghĩ trong lòng, Miêu An Lý chính là con cá bỏ lọt của nhà họ Đổng năm đó. Nhưng thực sự hai người không hiểu, rốt cuộc xảy ra sơ suất ở đâu, năm đó Miêu An Lý cũng chỉ hơn 10 tuổi mới đúng, nhưng trong kí ức căn bản không có người này.
Lúc này Thẩm Vạn Lâm vẫn còn lí trí, cô con gái ông ta bận lòng nhất vẫn đang ở đây, thế là ông ta hít một hơi, trầm giọng nói: “An Lý, ta không biết đệ đang phát điên chuyện gì, nhưng ta có thể nghe ra đệ có nỗi hận khó tiêu với hai nhà chúng ta. Ta không biết trong đó đã phát sinh chuyện gì, nhưng nếu đệ nói là Thẩm gia và Tiêu gia, thì để chúng ta nói chuyện với đệ, rốt cuộc đệ muốn làm gì? Thanh Thu và mấy đứa trẻ Mộ Vũ, vẫn là trẻ con, tối qua đã chịu đủ kinh hãi, để chúng đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong Thẩm Vạn Lâm nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, “Hai đứa về trước đi, Thanh Thu, nương con cũng từ núi Bạch Vân quay về rồi, nương rất lo cho con, quay về với nương đi.” Những lời này cất lên rất bình tĩnh.
Đương nhiên Thẩm Thanh Thu hiểu ý của Thẩm Vạn Lâm, trong lòng cô cũng thầm nể phục, xem ra Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm ở một đẳng cấp khác.
Lúc này hai người hoảng hốt không biết làm sao, vì quá sợ hãi, cộng thêm tin đồn về lang quân sông Bạch thực sự khiến người ta nổi da gà, nhất thời đầu óc đều là người nhà họ Đổng chết không nhắm mắt, hóa thành lệ quỷ báo thù, nên mới hoảng loạn.
Nhưng sau khi biết Miêu An Lý có khả năng là cô nhi nhà họ Đổng, Thẩm Vạn Lâm lại không sợ nữa, sợ ma thì cho qua, những năm qua tay ông ta đã dính máu bao nhiêu người, còn sợ một con ma sao?
Miêu An Lý nhìn rõ sự chuyển biến của Thẩm Vạn Lâm, nỗi hận trong lòng lại dâng lên, quả nhiên hối hận sợ hãi không tồn tại, bọn trộm cắp ra tay độc ác giết nhiều người như thế, còn đường hoàng vơ vét sạch nhà họ Đổng, sao có thể hối hận.
“Sao thế, đại ca sợ nữ nhi mình biết được bộ mặt thật của cha nó quá xấu xí sao? Chuyện đã làm năm đó, ngươi tưởng rằng có thể che giấu sao?” Miêu An Lý đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm, rồi quay người nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, nghiến răng nói: “Ả cũng nói các người không liên quan tới chuyện này, các người chưa từng tham gia vào tội ác của chúng. Nhưng làm nữ nhi của chúng chính là tội lớn nhất của các ngươi, giống như những người năm đó sinh ra trong nhà họ Đổng, cho dù chưa từng làm bất cứ chuyện gì, cũng đều phải chết!”
Miêu An Lý đưa tay thình lình chỉ về phía Thẩm Vạn Lâm, “Hôm nay ta đã dám đứng trước mặt các người nói những lời này, ngươi tưởng rằng ta sẽ sợ sao? Ngươi thật sự cho rằng lang quân sông Bạch chìm dưới đáy sông 20 năm lại đột nhiên tự bò lên khỏi lòng sông tới tìm nữ nhi của các ngươi báo thù sao?”
Sắc mặt Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn vô cùng khó coi, Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn tiếp tục thưởng thức công phu miệng lưỡi của Miêu An Lý, sự thực này sẽ phát sinh những chuyện khó bề khống chế, cô chỉ là người chơi, những dây dưa trong phó bản này, không nên quá nghiêm túc.
“Miêu An Lý, đủ rồi, hôm nay ngươi tới có lẽ không phải muốn xem kịch hình tượng phụ thân tan vỡ trong mắt nữ nhi chứ, đừng nhiều lời như thế. Những chuyện ngươi nói, chúng ta đều rõ ràng, chỉ là ta muốn biết, rốt cuộc nó là thật hay giả, ngươi lại sắm vai trò gì?” Tiêu Mộ Vũ nhìn Miêu An Lý, ánh mắt sáng tỏ, những lời cất lên vô cùng bình tĩnh, giống như những chuyện này không liên quan tới bản thân.
Nếu nói lời của Miêu An Lý chỉ khiến Tiêu Càn căng thẳng, thì những lời của Tiêu Mộ Vũ không khác gì lôi sét giáng lên đầu Tiêu Càn, ông ta há miệng, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Vạn Lâm ngăn lại, cuối cùng cứng rắn nuốt về.
Mặt mày Miêu An Lý vốn đang tươi cười, sau khi nghe thấy lời Tiêu Mộ Vũ cũng chầm chậm ngưng trệ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng cười: “Vốn dĩ ta nghĩ ngươi và ả đã biến thành người chết, nhưng không ngờ lại để các ngươi sống sót thoát ra, còn phá hủy nhiều bố trí của ta như thế. Trước đó ta còn tưởng trùng hợp, xem ra có thể thấy, ta một lòng tính kế báo thù, dồn hết lực chú ý lên người cha ngươi, là sai lầm. Quả nhiên cha nào con nấy, ngươi so với hắn còn măng mọc quá tre.”
Tiêu Mộ Vũ không quan tâm hắn nói nhiều hay ít, chỉ hỏi lại lần nữa: “Chuyện năm đó là thật sao? Một nhà lang quân sông Bạch, thật sự bị hai người kia lấy oán trả ơn, diệt môn cướp của sao?”
Tiêu Mộ Vũ hỏi Miêu An Lý, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm.
Ánh mắt Thẩm Vạn Lâm u ám, còn Tiêu Càn không dám nhìn Tiêu Mộ Vũ. Thế là Tiêu Mộ Vũ gật đầu, “Ta hiểu rồi.”
Thẩm Vạn Lâm không nhịn được, “Cháu hiểu cái gì?”
Tiêu Mộ Vũ nhìn đối phương, trong mắt không biết là thương hại hay là bất lực, “Xem ra hắn nói không sai, giết hại nhà người, làm nhục vợ người, cướp gia sản người, 20 năm qua sao có thể yên ổn qua ngày chứ.”
“Tiêu Mộ Vũ, cháu bị quỷ ám sao!” Thẩm Vạn Lâm nổi giận quát.
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ không nhìn Thẩm Vạn Lâm, ánh mắt cô di chuyển về phía Miêu An Lý, “Ngươi đây thì tính là gì? Nằm gai nếm mật sao? Ở lại nhà kẻ thù, lấy em gái ruột của hắn, thay hắn bàn chuyện làm ăn. Miêu An Lý, ngươi hận ta, hận Tiêu gia, chắc chắn là muốn giày vò chúng ta, nhưng Thẩm Vũ Nhu thì sao, ngươi cũng hận sao? Ngươi tính giày vò Thẩm Vũ Nhu thế nào?”
Khi nhắc tới Thẩm Vũ Nhu, khuôn mặt bị nỗi hận chi phối của Miêu An Lý bỗng ngẩn ra, ánh mắt cũng biến đổi. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã dằn lòng, thốt lên từng câu từng chữ: “Ngươi nghĩ ta cưới ả vì điều gì? Chẳng qua ả chỉ là một quân cờ trong công cuộc báo thù của ta, ngươi nói xem, lúc này trong lòng Thẩm Vạn Lâm có cảm giác gì?”
Miêu An Lý quay đầu nhìn Thẩm Vạn Lâm, cười thật to, “Ngươi nghĩ tại sao ả không sinh được con, cho dù có khám đại phu bao nhiêu lần cũng không giải quyết được vấn đề? Ngươi nghĩ tại sao con của ả đều bị chết lưu? Sao ta có thể để một người Thẩm gia sinh con cho Đổng gia chứ!”
Thẩm Vạn Lâm lập tức đứng phắt dậy, “Miêu An Lý, tên đê hèn! Muội ấy đã làm gì có lỗi với ngươi, hai ngươi làm vợ chồng hơn chục năm, muội ấy đối xử với ngươi thế nào, trong lòng ngươi không rõ sao? Sao người có thể bỉ ổi như thế!”
“Ta…” Miêu An Lý còn chưa thốt lên những lời độc địa, biểu cảm trên mặt đã đông cứng lại, vì cửa bị mở ra, người đứng bên ngoài chính là Thẩm Vũ Nhu, đương sự trong miệng Miêu An Lý.
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu, thì thầm bên tai Tiêu Mộ Vũ: “Tu la tràng.”
Không biết tại sao Tiêu Mộ Vũ nghe ra ý tứ thấy người gặp họa mà vui trong âm thanh này. Nhưng nói xong Thẩm Thanh Thu nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Vũ Nhu trước cửa, cũng thu lại vẻ đùa giỡn trong mắt.
Thẩm Vũ Nhu hoàn toàn khác biệt với tên, không giống tiểu thư khuê các, thường ngày cẩu thả cởi mở vô cùng, trong kí ức của Thẩm Thanh Thu, cô ấy rất thích cô của mình. Trên một mức độ nhất định, tính cách của Thẩm Thanh Thu giống như người cô này hơn.
Hiện tại sắc mặt của người luôn tươi cười đã tái nhợt, tuy đôi mắt đã đỏ ửng nhưng vẫn chưa trào nước mắt. Người bình thường nghe được chồng mình thốt ra những lời này không khác gì sét đánh giữa ngày trời quang, sợ là sẽ lập tức tan vỡ cuồng loạn tại hiện trường, nhưng Thẩm Vũ Nhu chỉ nhìn chằm chằm Miêu An Lý, hít một hơi cắn răng nói: “Lời ngươi vừa nói ban nãy, đều là thật sao?”
Miêu An Lý có chút hoảng loạn, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc, hắn im lặng không nhìn Thẩm Vũ Nhu, rất lâu sau mới trầm giọng nói: “Ai bảo ngươi tới đây, đây là chuyện giữa ta và họ, ngươi không cần tham dự.”
Thẩm Vũ Nhu cười lạnh một tiếng, ánh mắt vô cùng bi thương, “Ta không cần tham dự? Miêu An Lý, rốt cuộc là ai bắt ta tham dự? Rốt cuộc giữa các ngươi có thâm thù đại hận gì, khiến ngươi đối xử với ta như thế, cho nên Thanh Thu vốn là ngươi cố tình để nó ra ngoài, đúng không? Rõ ràng ngươi biết con bé có nguy hiểm, ngươi cố ý hại chúng đúng không?”
Hai mắt Miêu An Lý đỏ ửng, “Đúng thì thế nào, chúng có tội thì phải trả giá! Các ngươi cảm thấy những chuyện ta làm là táng tận lương tâm, vậy chuyện Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn đã làm mới thực sự là không bằng cầm thú, mất hết tính người! Tiêu Mộ Vũ, ngươi dám kể lại câu chuyện ngươi nghe được một lần không? Ngươi nói với ả, nói với chúng, hai tên được gọi là phụ thân tốt, đại ca tốt, đã làm ra mười tội ác không thể tha thứ nào!”
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Vũ Nhu, bình tĩnh nói: “Nghe nói, hơn 20 năm trước ở vùng ngoại ô phía bắc thành Sính Châu có một sơn trang, đó là nơi sinh sống của một hộ gia đình lớn họ Đổng. 20 năm trước, người làm Đổng gia phát hiện hai người đàn ông sắp chết cóng ở bên ngoài sơn trang…”
Tiêu Mộ Vũ không nhìn biểu cảm của Tiêu Càn, cũng không để tâm tới lời quát mắng của Thẩm Vạn Lâm, thuật lại không sót một chữ những lời lang quân sông Bạch đã nói với bọn họ.
Thẩm Vũ Nhu vốn đang đau khổ tột cùng, nhưng khi nghe Tiêu Mộ Vũ nói ra những chuyện không thể tin nổi, cả người càng bị đả kích nặng nề. Là em gái của Thẩm Vạn Lâm, Thẩm Vũ Nhu nhớ rõ chuyện hơn 20 năm trước, đại ca vẫn luôn phiêu bạt bên ngoài áo gấm hồi hương, đón Thẩm Vũ Nhu và mẫu thân về sống chung, nói là ra ngoài làm ăn phát đạt.
Khi đó mẫu thân vô cùng nghi hoặc, cũng rất lo lắng Thẩm Vạn Lâm bước sai đường, không biết đã hỏi bao nhiêu lần, mỗi lần Thẩm Vạn Lâm đều thề thốt đảm bảo, tất cả tiền tài đều trong sạch, nhưng hôm nay nghĩ lại, trùng khớp với khoảng thời gian Miêu An Lý nói tới.
Nhưng sao có thể, sao đại ca có thể hung dữ tới mức này, giết mười mấy người, đây là chuyện con người có thể làm sao?
“Ca, đây là sự thật sao? Huynh nói cho ta biết, đây là sự thật sao?”
Thẩm Vạn Lâm cắn răng, “Một đám xằng bậy, Đổng gia cái gì, diệt môn cái gì, ta chưa từng làm. Miêu An Lý, ta thấy ngươi điên rồi, nếu thật sự giống như ngươi nói, những năm trước đó ngươi đã làm gì? Hiện tại lang quân sông Bạch xuất hiện, ngươi lại bắt đầu thuận đà bịa đặt những tin đồn này, không khỏi quá nực cười.”
“Ta thật sự không hiểu, nhà họ Thẩm ta không bạc đãi ngươi, muội muội ta cũng toàn tâm toàn ý với ngươi, sau này Thẩm Gia cũng có một phần của ngươi, sao người có thể lòng lang dạ sói như thế, chỉ vì một chút gia nghiệp, ngươi lại có thể làm ra chuyện này!”
Lời này của Thẩm Vạn Lâm chứng tỏ có chết cũng không thừa nhận, Thẩm Vũ Nhu nhìn ông ta, trong mắt có chút mong chờ lại có chút hoang mang, có lẽ là hiểu lầm chăng?
“Nực cười, nếu ta muốn tài sản của Thẩm gia, ta hà tất phải kéo theo Tiêu Càn. Có lẽ các ngươi rất rõ, thời điểm hai người các ngươi quay về thành Sính Châu, giữa các ngươi có bao nhiêu dây dưa. Còn có Tiêu Càn, ngươi cảm thấy tại sao hai tiêu sư kia lại chết, trong lòng ngươi không có suy nghĩ sao?”
Những lời này lại triệt để đánh chết tâm tư đang rục rịch của Tiêu Càn, trong lòng ông ta vô thức run lên, không nhịn được nhìn Thẩm Vạn Lâm.
Tiêu Mộ Vũ đã không còn tâm trạng nghe những người này tranh luận sự thực đã chắc chắn kia, căn cứ theo đề mục hệ thống cài đặt trước đó, Tiêu Mộ Vũ suy đoán lang quân sông Bạch không nói dối, hiện tại Miêu An Lý đối chất với Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn, càng chứng minh điều này.
Hiện tại số lượng nhân vật chính đã biết biến thành 4/?, Biết được ái hận tình thù biến thành 3/? Cho nên câu chuyện của Tiêu Càn đã rất sáng tỏ, Miêu An Lý là người trong cuộc đã chắc chắn, hiện tại chỉ còn lại Mai Thiên Thiên vẫn án binh bất động.
“Hiện tại mọi người tranh luận chuyện này có ý nghĩa gì, chuyện năm đó, mọi người đích thân trải qua chuyện này sẽ biết rõ chân tướng sự việc hơn ai hết, cũng không cần che che đậy đậy trước mặt chúng ta. Ta chỉ hiếu kì, theo như những gì Thẩm bá bá nói, Miêu An Lý, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Đổng gia. Theo ngươi nói Đổng gia bị diệt môn, ta đã nhìn thấy bài vị và hiện tượng kì quái kia, cũng xác thực thực sự có chuyện này, vậy ngươi thoát ra bằng cách nào? Tại sao lại có thể nhẫn nhịn nhiều năm như thế?” Tiêu Mộ Vũ thẳng thắn hỏi.
Miêu An Lý lạnh lùng nhìn cô, “Ngươi thực sự là Tiêu Mộ Vũ sao? Ngươi thực sự không có chút hiếu kì nào về những gì cha ngươi từng làm sao?”
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, trái tim chùng xuống, cũng vào lúc này hệ thống tít tít cảnh cáo, “Người chơi quan tâm quá mức.”
Mí mắt Thẩm Thanh Thu rũ xuống, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Có gì mà hiếu kì chứ, thực ra có một số chuyện lòng dạ đôi bên đều sáng như gương, cho dù có thừa nhận hay không, một khi đã xảy ra chắc chắn là tồn tại, ngươi còn hi vọng chúng ta thế nào, điên cuồng khó lòng tin nổi sao? Chỉ tiếc là, hôm qua chúng ta đã sớm cưỡng chế tiêu hóa những cảm xúc này rồi.”
“Nhưng cô phụ, ta cảm thấy không phải ngươi dựa vào lang quân sông Bạch để báo thù, mà là lang quân sông Bạch dựa vào ngươi để báo thù, đúng không? Rốt cuộc những năm qua ngươi dùng cách gì, học một thân tà thuật, lại có thể điên đảo âm dương, hóa một bộ xương khô thành lệ quỷ.”
Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nhìn Miêu An Lý, câu nói cuối cùng thấp thoáng sát ý, khí thế trên người trực tiếp đè ép.
Biểu hiện của Thẩm Thanh Thu khiến Miêu An Lý có chút ngạc nhiên, rất lâu sau hắn cười ha ha, nói: “Xem ra ban nãy ta muốn các ngươi thừa nhận hành vi tội ác là một chuyện dư thừa, hai người đúng thật là đã sinh được hảo nữ nhi, đứa nào đứa nấy đều có tâm tư lanh lợi sáng tỏ, còn che đậy giỏi hơn các ngươi. Chỉ là tại sao ta phải nói nhiều với các ngươi như thế, tiễn các người xuống địa ngục rồi nói cũng chưa muộn.”
Nói xong ánh mắt Miêu An Lý biến đổi, hắn lấy ra một xấp tiền giấy ném vào giữa không trung, những tờ tiền giấy màu trắng tung lên rồi rơi xuống, khiến lồng ngực Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm đột nhiên thắt lại, đây không phải tiền giấy ném lúc đưa tang sao?
Tiêu Mộ Vũ cũng cảnh giác, khi tiền giấy rơi xuống, sắc trời bên ngoài đột nhiên tối sầm lại, trong những tiếng hét sợ hãi, có thứ gì đó nhanh chóng áp sát, chớp mắt cửa đều bị mở ra, bốn bóng người xuất hiện trong phòng, đồng loạt quay đầu nhìn mấy người Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm.
“Không… không thể nào!” Hai mắt Tiêu Càn mở to, mặt mày sợ hãi.
Thẩm Vạn Lâm cũng loạng choạng mấy bước, chỉ vào bốn người không nên xuất hiện trên trần gian, nói: “Rốt cuộc ngươi… ngươi đã học yêu thuật gì? Chúng đã chết cả rồi, đã chết hơn 20 năm rồi, Miêu An Lý, ngươi đừng giả thần giả quỷ!”
Bốn người này, mấy người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều biết, chính là phu phụ đổng gia, Đổng Trọng Hiên và tân nương Lưu Thị của Đổng Trọng Hiên, những người bọn họ đã nhìn thấy trong ảo cảnh trước đó.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ tỉ mỉ quan sát, nhỏ tiếng nói với mấy người Thẩm Thanh Thu: “Vẫn là người giấy, nhưng làm rất giống thật, tới nỗi thật giả lẫn lộn.”
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, người giấy này không phải đồ trang trí.
Vào lúc này vẻ mặt của cả đám người trong phòng đã triệt để lộ ra bản thân, tuy nhóm Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu và Trần Khải Kiệt cảnh giác, nhưng cũng không tới nỗi hoảng loạn.
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm đã bị dọa mất mật, mặt mày xám như tro tàn. Thẩm Vũ Nhu chỉ sợ hãi, nhưng vẫn chưa ý thức được bốn thứ kia không phải người, vẫn chưa bị dọa tới hồ đồ.
Còn về Mai Thiên Thiên, từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ ngồi đó giống như người quan sát, mãi tới khi bốn người giấy này xuất hiện, Mai Thiên Thiên mới nắm chặt tay, sắc mặt đau lòng nhìn bốn người giấy.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ di chuyển lên người Mai Thiên Thiên, lên tiếng: “Nhị nương còn chuẩn bị sống chết mặc bay sao? Ân oán này với ngươi mà nói, cũng không thể tỏ rõ lập trường à?” Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhắn tin cho mấy người Trần Khải Kiệt, nhắc nhở mọi người tăng tất cả độ thiện cảm cho Mai Thiên Thiên.
Ting một tiếng, hệ thống lên tiếng, “Người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm đang trong quá trình chuyển hóa độ thiện cảm, tổng số điểm thiện cảm tích lũy 3,9 điểm, mời tất cả người chơi lập tức lựa chọn, muốn thêm độ thiện cảm 3,9 của Mai Thiên Thiên lên ai.”
Trước đó lựa chọn tăng độ thiện cảm của ai, năm người còn tưởng rằng sau khi tăng cho Mai Thiên Thiên thì độ thiện cảm của cô ta sẽ tăng 3,9 điểm cho cả tổ đội, ai ngờ cuối cùng vẫn phải lựa chọn chia cho cả năm.
Âm thanh vừa dứt, trong đầu năm người đồng loạt hiện lên tên họ của tất cả mọi người trong phạm vi, mà thời gian lựa chọn chỉ có 3 giây.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhanh chóng lướt qua ba người Trần Khải Kiệt, vừa nhanh vừa sắc, thế là tất cả gần như phản xạ có điều kiện, toàn bộ lựa chọn Tiêu Mộ Vũ.
Khoảnh khắc này dường như bọn họ quay về phó bản số 2, lần đó là phân biệt Tiêu Mộ Vũ thật giả. Khi ấy bọn họ cũng không hề có cơ hội suy nghĩ, đều lựa chọn Tiêu Mộ Vũ trong sự uy hiếp của Thẩm Thanh Thu.
Nhưng lần này bọn họ vô cùng tin tưởng với lựa chọn của bản thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro