Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140 : Thành Phố Tuyệt Mệnh 25

Tới nỗi biểu cảm của ba người vô cùng phức tạp, mục đích ban đầu của hạng mục nghiên cứu này thực sự chỉ là muốn tạo phúc cho nhân loại, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì diễn biến thành tai họa tận thế không cách nào tránh khỏi phía sau?

Cho dù là gì, đã đi tới bước này, cơ bản phần lớn sự thật đã sáng tỏ. Cái gọi là thuốc thử Z chính là một loại thuốc điều trị ung thư, dùng vi-rút để tiến hành thí nghiệm loại bỏ ung thư, thật là không thể tin nổi.

“Cho nên tai họa này là sự cố ngoài ý muốn? Dược phẩm Sinh học Noro chỉ muốn phát triển một loại thuốc chống ung thư, kết quả thí nghiệm lâm sàng thất bại, dẫn tới việc lây truyền vi-rút xác sống?” Trong lòng Tả Điềm Điềm trào lên đủ loại cảm xúc, loại nghiên cứu này quá mạo hiểm.

“Không phải.” Tiêu Mộ Vũ vẫn đang nhìn cuốn sổ ghi chép, sau khi nghe thấy những lời này của Tả Điềm Điềm lại phản bác, cô đặt quyển sổ trong tay xuống, ánh mắt ngưng trệ: “Sự cố này không phải ngoài ý muốn, mà chính là họa do con người.”

Tả Điềm Điềm ngẩn ra, “Cuối cùng dẫn tới việc để lọt vi-rút ra ngoài chắc chắn là lỗi của con người, nhưng ban đầu có lẽ những người đó không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nếu không thì thực sự quá điên rồ.”

Thẩm Thanh Thu nhìn ba chiếc giường còn lại, có cả dấu vết lưu lại trên sàn, lắc đầu, “Tôi tán thành với suy nghĩ của Mộ Vũ, ngay từ đầu đã là họa do con người. Thí nghiệm vi-rút ở cấp độ này, cơ bản không có khả năng dùng vi-rút vẫn có năng lực truyền nhiễm mạo hiểm tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Trong chế tạo thuốc, thí nghiệm lâm sàng có lẽ là một khâu rất nghiêm ngặt, trước lúc đó nhất định phải đảm bảo không để sản sinh nguy hiểm rõ ràng, khả năng dẫn tới tình trạng truyền nhiễm vi-rút gốc vào cơ thể người nên là con số 0, đặt giả thiết trong giới hạn cao nhất, nếu có nguy hiểm, vậy trên một mức độ nhất định có thể quan sát được từ động vật thí nghiệm. Căn cứ theo ghi chép về B9527, tình trạng bệnh của người này là hóa xác sống, cũng có thể nói là vi-rút lây truyền. Tôi nghĩ có lẽ vi-rút này có thể điều trị ung thư, nhưng tuyệt đối sẽ không phê duyệt việc tiến hành làm thí nghiệm trên cơ thể người, rất có khả năng những người này tiến hành trái phép.”

“Tôi không nghĩ một doanh nghiệp sẽ thực sự tạo phúc cho nhân loại, lấy cả doanh nghiệp ra đánh cược, chỉ có khả năng là lợi ích thôi thúc, mạo hiểm thử một lần. Ngoài ra, cho dù thí nghiệm thất bại, cuối cùng cũng không tới nỗi gây ra sự cố vi-rút phát tán trên quy mô lớn, trong chuyện này chắc chắn còn có nội tình nào đó. Còn nữa, căn cứ theo suy đoán, tôi có năng lực miễn dịch với loại vi-rút này, cũng có thể nói là tôi từng tiếp xúc với loại vi-rút này, điều này chỉ có hai khả năng, một là tôi cũng từng là đối tượng thí nghiệm lâm sàng, hai là loại vi-rút này đã lọt ra ngoài.”

Thẩm Thanh Thu nhìn biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ có chút khác lạ, cô ấy cúi thấp đầu sau đó lấy ra một tờ giấy trong túi.

Tiêu Mộ Vũ thoáng ngẩn ra, sau đó trong đầu lướt qua một hình ảnh, trước đó Thẩm Thanh Thu phát hiện ra hai tờ giấy, kết quả vì thời gian quá gấp rút, cô lại tin tưởng Thẩm Thanh Thu, cho nên căn bản không nghĩ nhiều.

Tiêu Mộ Vũ nhận lấy nhìn, là một biên bản sự cố giao thông, hàng đầu tiên bên trên giấy có viết, Thời gian 20 giờ 31 phút ngày 02 tháng 02 năm 2025, Địa điểm: Ngã tư Kim Dương khu Thanh Vân thành phố G, Người điều khiển xe Tôn Khởi Niên điều khiển chiếc BMW…

Thời gian này khiến Tiêu Mộ Vũ lập tức căng chặt thần kinh, ngay sau đó nhanh chóng lướt xuống dưới. Biên bản sự cố này cho thấy khi Tôn Khởi Niên đi qua ngã tư đã tông trúng một người, kính chắn gió xe hơi vỡ vụn, người bị hại hôn mê bị thương nghiêm trọng, mà người điều khiển xe Tôn Khởi Niên bỏ trốn khỏi hiện trường, khiến sang ngày thứ hai người bị hại mới được phát hiện.

Mà trong biên bản sự cố giao thông này, người bị hại là người đi bộ được nhắc tới lại chính là Tiêu Mộ Vũ. Cái tên này bị người ta khoanh tròn bằng bút đỏ, còn viết thêm hai chữ, “Xong rồi.”

Tả Điềm Điềm cũng đã đọc tới đây, lập tức mở to mắt, “Gây tai nạn bỏ trốn, đội trưởng Tiêu, người đâm phải chị lại là Tôn Khởi Niên.”

“Ngày 03 tháng 05 tôi được đưa tới bệnh viện trung tâm, nhưng trên thực tế sự cố giao thông xảy ra vào ngày 02, tại sao Lâm Kiến không nhắc tới chuyện này?” Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, sau đó nhớ lại, vào thời gian ngày 03 tháng 05 này, có lẽ thời điểm vô cùng bận bịu của Tôn Khởi Niên. Mà Tôn Khởi Niên gây tai nạn bỏ trốn, nhưng rõ ràng pháp luật không trừng phạt ông ta, hơn nữa sau khi cô nhập viện cơ bản cũng không nhìn thấy Tôn Khởi Niên. Nghĩ tới điều gì đó, Tiêu Mộ Vũ lại nhìn thời gian ở mặt sau của tài liệu này, là ngày 05 tháng 05 năm 2025.

Lâm Kiến không nhắc tới chuyện này cũng có hai khả năng, một là Lâm Kiến thật sự không biết, nhưng khả năng này không lớn, trừ phi có người cố tình che giấu sự thực, dù sao với thân phận của Tôn Khởi Niên, muốn dọn dẹp chuyện này có lẽ cũng không khó. Hai là, Lâm Kiến cố tình che giấu.

Tiêu Mộ Vũ phân tích xong, sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, “Nếu Lâm Kiến cố ý, vậy cũng có hai khả năng, hoặc là bị người ta bịt miệng, hoặc là Lâm Kiến và Điền Giai cùng một giuộc, anh ra rất rõ tại sao Điền Giai lại làm thế với em. Chúng ta ngẫm nghĩ một chút, khi đó Tôn Khởi Niên bỏ trốn là chuyện không thể thông suốt, cho dù sau khi sự việc xảy ra bị phát hiện cũng có thể dẹp yên, vậy tại sao khi đó còn phải chạy?”

“Hoặc là sự việc rất nghiêm trọng, hoặc chính là khi đó xuất hiện tình huống đặc thù, ông ta không thể không chạy.” Tiêu Mộ Vũ luôn rất tỉnh táo, nhanh chóng nắm được điểm then chốt của vấn đề, Tả Điềm Điềm nghe xong nhíu mày trầm ngâm, không nhịn được gật đầu.

Đương nhiên, hiện tại tôi chỉ có thể suy đoán, vì tôi không có kí ức, tôi không nhớ trước khi tai nạn giao thông xảy ra, tôi và Tôn Khởi Niên có giao cắt nào không. Nếu tai nạn xe là lần đầu tiên, vậy việc tôi bị lây nhiễm loại vi-rút kia chính là khi bị tai nạn, dù sao cũng chính là sau khi xảy ra tai nạn xe phát hiện thể chất đặc biệt của tôi. Nếu là trước đó có giao cắt, vậy thì truyền vi-rút trước sau đó xảy ra tai nạn xe…” Nói mãi nói mãi Tiêu Mộ Vũ lại ngừng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn cô, ánh mắt sáng tỏ, “Em phát hiện điểm bất thường rồi sao?”

Mặt mày Tả Điềm Điềm mù mịt, thật lòng mà nói, khi ở cạnh Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, cô nàng luôn cảm thấy dường như bản thân không có não, hoàn toàn không hiểu nổi hai người đang có ẩn ý gì.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng nặng nề, có thể thấy đang vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc điểm nào bất thường, cô liệt kê ra tất cả khả năng trong đầu, hỏi bản thân từng khả năng một, liệu như thế có nơi nào bất hợp lí hay không, cuối cùng ấn đường thả lỏng, cả cơ thể cũng thả lỏng, toàn bộ mù mờ trong mắt cũng thả đi theo mây gió.

“Tôi hiểu rồi.”

Mặt mày Tả Điềm Điềm như người da đen đính kèm dấu hỏi, hiểu rồi sao, rốt cuộc là hiểu gì?

Nhìn thấy khuôn mặt không còn lưu luyến sự sống của Tả Điềm Điềm, Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên: “Được rồi, đừng trưng bộ mặt ấy ra nữa, để đội trưởng Tiêu của cô giải thích tỉ mỉ cho cô, xem rốt cuộc cô ấy đã hiểu được gì.”

Biểu cảm này lại là một loại tự hào, Tả Điềm Điềm bất lực, đội trưởng Tiêu thông minh là sự thật không còn gì để tranh cãi, thật sự không cần đội phó tự hào tới chói mắt vậy đâu.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, trong mắt có ý cười bất lực, nhưng không giống với trước kia, lúc này còn có chút nuông chiều, cô thu lại ý cười sau đó nghiêm túc nói: “Cơ bản đã có thể xác định, tai nạn xe kia chính là nguyên nhân khiến tôi tiếp xúc với vi-rút.”

Tả Điềm Điềm vẫn không hiểu, “Là vì Tôn Khởi Niên đâm vào đội trưởng Tiêu, cho nên mới xác định là lây nhiễm trong quá trình tai nạn sao? Tại sao không phải trước đó, hoặc có thể nói là lây nhiễm vi-rút qua con đường khác?”

“Vì ban nãy chúng tôi nhắc tới Điền Giai, ở trong bệnh viện, chỉ có Điền Giai thử tiêm chất lỏng màu gỉ sét cho tôi, điều này chứng minh gì?”

Tả Điềm Điềm nghĩ ngợi: “Chúng ta đã xác định thuốc thử màu gỉ sét là thuốc được nghiên cứu bởi tập đoàn Noro, cho nên tập đoàn Noro biết thể chất đặc thù của đội trưởng Tiêu, muốn làm chút chuyện gì đó với chị.”

“Đúng, cho nên nhất định đám người đó biết chuyện tôi nhiễm vi-rút, vậy thì loại trừ khả năng vô hình trung tiếp xúc. Hơn nữa Dược phẩm Sinh học Noro phát hiện thí nghiệm có vấn đề từ cuối tháng Tư, nếu tôi lây nhiễm từ trước đó, trong lòng họ đã có tính toán, vậy có lẽ đã phát hiện ra, chắc chắn sẽ không bỏ mặc tôi ở bên ngoài. Đổi cách nói khác, không đợi tôi được đưa vào bệnh viện rồi mới tiến hành hành động. Vậy lúc đó, rất có khả năng Viện nghiên cứu của Sinh học Noro đã lên kế hoạch chuyển tới ngoại ô phía bắc, sau khi tận thế bùng nổ, cơ bản sẽ không có khả năng tiến hành di dời hạng mục quy mô lớn, cho nên chắc chắn họ đã dự đoán tới tai họa này, tuyệt đối sẽ không sơ suất như vậy.” Tiêu Mộ Vũ nói xong, trực tiếp loại trừ khả năng lây bệnh từ trước.

“Hơn nữa, tôi lây bệnh nhưng không phát bệnh, sao những người đó có thể tha cho tôi chứ. Ban nãy còn nhắc tới chuyện Tôn Khởi Niên không cần thiết phải bỏ trốn, trừ phi ông ta cố ý đâm vào tôi, muốn giết người diệt khẩu, nhưng vẫn là nguyên nhân kia, tôi có kháng thể, ông ta sẽ không làm như vậy, cũng không cần tự mình ra tay. Vậy còn có một khả năng khác, tai nạn xe chỉ là trùng hợp, nhưng khi xảy ông ta đâm xe vào tôi đã xảy ra một chuyện còn đáng sợ hơn, ông ta bắt buộc phải đi xử lí, cũng có thể nói là căn bản không kịp để ý tới tôi. Sau đó tôi được đưa tới bệnh viện, khi tiến hành lập biên bản sự cố, chắc chắn ông ta sẽ biết tôi còn sống, thậm chí còn biết tôi bị lây nhiễm. Có lẽ đã bảo Điền Giai dùng loại thuốc thử kia với tôi, không nhất thiết là muốn hại tôi, ngược lại là sự cố gắng cuối cùng. Nhưng sau khi tôi sốt cao lại chuyển biến tốt, chắc chắn điểm xuất huyết tự chữa lành không thể giấu được họ, chắc chắn họ cũng biết về sự tồn tại của năng lực miễn dịch.”

“Ting! Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ điều tra Viện nghiên cứu, điểm số tổ đội tăng thêm 30 điểm, chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ giải khóa nguồn gốc Người được chọn – Tôi là huyền thoại, điểm thưởng 20 điểm. Vui lòng chú ý, tiếp sau đây sẽ thông báo tiến độ nhiệm vụ của toàn bộ các đội. Nhiệm vụ 1 trong phó bản số 005: Sinh tồn 10 ngày trong tận thế, tiến độ 4/10. Nhiệm vụ 2: Giấy thông hành trong phó bản số 005 – 1. Nhiệm vụ 3 trong phó bản số 005: Điều tra rõ nguồn gốc vi-rút xác sống, tiến độ nhiệm vụ điều tra rõ nguyên nhân bùng phát tận thế lần lượt là: Tổ đội Tiêu Mộ Vũ 90%, tổ đội Kỳ Hồng Nguyệt 75%, tổ đội Tưởng Vĩ 65%, tổ đội Lâm Sướng 45%. Tiến độ nhiệm vụ ẩn trong phó bản số 005: Giải mã toàn bộ! Tiến độ tạm thời được bảo mật.”

Đây có lẽ là lần thông báo toàn diện nhất từ đầu tới giờ, hơn nữa thông báo toàn thể này cũng tiết lộ một lượng thông tin tương đối lớn, thực ra năm người Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới tiến độ là bao nhiêu. Tổ đội Lâm Sướng có tiến độ tệ nhất, nguyên nhân rất rõ ràng, tổ đội này không thể vượt qua nhiệm vụ Cửu liên hoàn, tiến độ tìm kiếm sẽ tệ hơn. Mà ưu điểm lớn nhất của tổ đội Tiêu Mộ Vũ có lẽ là Tiêu Mộ Vũ mở được cánh cửa trong Viện nghiên cứu. Nhưng có một điều mấy người Tiêu Mộ Vũ vô cùng để tâm, Thẩm Thanh Thu vừa nghe xong không nhịn được lên tiếng: “Nhiệm vụ ẩn của chúng ta là Người được chọn Mộ Vũ – Tôi là huyền thoại, điều này có liên quan trực tiếp tới kháng thể của Mộ Vũ. Ý của hệ thống chính là những đội còn lại cũng có nhiệm vụ ẩn, vậy nhiệm vụ của họ là gì?”

Nhắm mắt lại, trong lòng Thẩm Thanh Thu vô cùng nôn nóng, thông tin Tôn Khởi Niên nghiên cứu điều chế vắc-xin có bao nhiêu phần thật giả, bọn họ không nghĩ cũng rõ, nhưng có một điều Thẩm Thanh Thu rất rõ, Tôn Khởi Niên không cứu nổi thành phố G, cho dù có vắc-xin, hoặc là lại có một sản phẩm nguy hiểm mới, hoặc chính là không cách nào sản xuất số lượng lớn, nếu không tình hình hiện tại cũng sẽ không diễn biến thế này. Mất đi bốn vật thí nghiệm quan trọng, đám người của Dược phẩm Sinh học Noro chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn tìm về. Một vật thí nghiệm đã quan trọng như thế, vậy Tiêu Mộ Vũ với kháng thể có thể chống chọi vi-rút có ý nghĩa gì trong mắt những người kia?

“Mộ Vũ, chúng ta rời khỏi đây trước đã, không thể ở lại đây quá lâu.” Nghĩ tới điều này, sắc mặt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, kéo Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị dẫn cô rời đi. Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, “Loại phòng thí nghiệm nghiên cứu vi-rút sinh học cấp độ này, chắc chắn có lắp đặt thiết bị phát điện đề phòng sự cố mất điện, nên máy tính ở đây có thể dùng được.”

Thẩm Thanh Thu chần chừ giây lát, có chút không tán thành nhìn Tiêu Mộ Vũ. Nhưng có thể thấy Tiêu Mộ Vũ đang kiên trì, Thẩm Thanh Thu quay mặt đi, suy nghĩ chuyển động, lại bình tĩnh lại. Nếu Tiêu Mộ Vũ tính toán làm vậy, thì chắc chắn có lí lẽ của riêng mình, việc cô ấy cần làm chính là đảm bảo an toàn cho Tiêu Mộ Vũ. Thế là Thẩm Thanh Thu quay người đi ra khỏi phòng, Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, Tả Điềm Điềm thấy vậy cũng có chút khó hiểu: “Đội phó, chị đi đâu thế?”

“Đi tìm phòng phân phối điện, xem xem máy phát điện ở đâu.”

Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng cười tại chỗ, nghe thấy tiếng cười của cô, Thẩm Thanh Thu quay người lại, vuốt tóc, chớp mắt với Tiêu Mộ Vũ, “Lần này nhường em, nhớ nghĩ xem nên bù đắp cho chị thế nào.”

Tiêu Mộ Vũ liếc sang Tả Điềm Điềm với khuôn mặt đang xem kịch, không lên tiếng chỉ sâu xa nhìn Tả Điềm Điềm một cái, “Đi tìm máy tính.”

Tả Điềm Điềm nhanh chóng đi ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ tiếp tục ở trong phòng quan sát, bốn chiếc giường, bốn xác sống không có gì để nghi ngờ.

Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu tìm được máy phát điện bật nguồn điện dự phòng, nguồn điện cung cấp cho phòng thí nghiệm lại được khởi động lại. Trong căn phòng ngăn này không có máy tính, không lâu sau tay trái Thẩm Thanh Thu ôm màn hình, tay trái vác cây máy tính, nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi bày đồ tới trước mặt cô.

Tả Điềm Điềm không ở bên này, Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu chăm chú nhìn mình, khóe môi khẽ bĩu ra, ánh mắt vô thức dịu lại, ấm áp cười nói: “Hành động vô cùng xuất sắc.”

Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Qua loa quá, chỉ là lời khen trên đầu môi.”

Tiêu Mộ Vũ nghiêng mắt nhìn cô ấy, “Đứng đắn chút.”

“Vâng vâng, đội trưởng Tiêu đứng đắn nhất, cho nên ấy mà, ôm bạn gái đi ngủ còn không để bạn gái biết, tỉnh rồi còn quăng người ta xuống.”

Vành tai Tiêu Mộ Vũ nóng lên, khẽ ho một tiếng, nhìn người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt càng ngày càng hất mặt lên trời, không lên tiếng, yên lặng cầm phích cắm chuẩn bị lắp đặt máy tính.

Mồm miệng Thẩm Thanh Thu không thể đứng đắn, nhưng lúc làm việc lại rất có chừng mực, cũng khiến người ta tin tưởng, rất nhanh sau đó giúp bật máy tính lên.

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, ở đây sử dụng mạng không dây, hơn nữa đường dây độc lập, vẫn có mạng, xem ra mất điện quy mô lớn vẫn chưa bắt đầu. Cô nhanh chóng nhớ lại thư điện tử bản thân nhìn thấy trước đó, nghĩ xong cũng nhắc nhở Tiêu Mộ Vũ, có lẽ đối phương chính là Tôn Khởi Niên, Tiêu Mộ Vũ lợi dụng phần mềm bắt đầu công phá mật khẩu. Cài đặt mật khẩu của Tôn Khởi Niên không quá phức tạp, sau mấy phút đồng hồ, Tiêu Mộ Vũ đã thành công đăng nhập. Chỉ là Tôn Khởi Niên rất cẩn thận, thư trong hòm thư cơ bản đã bị xóa sạch.

Trong mục Thư đã gửi, Tiêu Mộ Vũ tìm được ba bức thư, trong đó có hai bức gửi cho Viện nghiên cứu ở nước ngoài, mở ra đọc thì thấy đây là thư của Tôn Khởi Niên và giáo viên hướng dẫn khi ông ta du học nước ngoài, thời gian là vào ngày 30 tháng 04 và ngày 04 tháng 05.

Tả Điềm Điềm đi tới cẩn thận quan sát, trong thư tháng Tư đều là tiếng Anh, có thể thấy Tiêu Mộ Vũ không hề tốn sức, còn thuận tiện giải thích một chút. “Ông ta đang nghe ngóng dò hỏi giáo viên hướng dẫn của mình về loại thuốc đặc hiệu với vi-rút có tên là Z, còn nhắc tới việc nên xử lí triệu chứng của B9527 thế nào. Trong thư tháng năm, có nhắc tới kháng thể và tên tôi, đồng thời hỏi han việc để lọt vi-rút sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng nào. Xem ra, chúng ta đoán không sai, là nghiên cứu của Tôn Khởi Niên xảy ra vấn đề, hơn nữa vi-rút đã lọt ra ngoài.”

Còn về một bức thư khác, là gửi cho chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Noro, khi nhìn thấy mấy chữ tai nạn xe, lọt ra ngoài, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm xuống. Khi Tôn Khởi Niên lái xe có mang theo loại vi-rút này, Tiêu Mộ Vũ không hiểu, loại vi-rút ác tính này, tại sao Tôn Khởi Niên lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, đựng vi-rút vào hộp, đích thân lái xe vận chuyển?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro