Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 102 : Ban 7 Chết Chóc 26

Tiêu Mộ Vũ bịt mũi, cố gắng lăn xuống giường. Bị ngã xuống đất khiến cơ thể Tiêu Mộ Vũ mềm nhũn, không có lấy chút sức lực nào, nhìn ngọn lửa ngày càng lớn, khói đen cũng bắt đầu cuộn trào, không khí trong phòng càng ngày càng đục, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao.

Tiêu Mộ Vũ cố gắng bò lên trên, di chuyển tới một góc, nhìn tường, yên tĩnh nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.

Nó lan ra rất nhanh, chăn đệm trên chiếc giường tầng hoàn toàn bị thiêu rụi. Tiêu Mộ Vũ nhìn rất rõ ràng chiếc chăn được trải ở giường dưới trong ánh lửa, là vải ca rô màu xanh, giống hệt như chăn trên giường trong kí túc xá của cô.

Ngọn lửa thiêu rụi chăn đệm, sau khi sản phẩm từ sợi bị lửa thiêu đốt liền rụng xuống, đốt cháy sơn trên tường, sau đó cháy tới bên Tiêu Mộ Vũ.

Ánh lửa nhảy nhót trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nóng hổi bỏng rát, không khí hít vào sặc sụa cay mũi, khiến Tiêu Mộ Vũ vốn đã hoa mắt chóng mặt càng thêm mơ hồ.

Tiêu Mộ Vũ không khống chế được nữa, cô co người lại, ngã xuống. Ngọn lửa và khói dày cuồn cuộn ập tới, từng chút từng chút ép gần, rất nhanh sau đó muốn nuốt chửng Tiêu Mộ Vũ.

“Chỉ cần em sống sót, chị sẽ sống sót. Cho nên nhất định phải bước tiếp, êm đẹp thoát ra, Mộ Vũ, nghe thấy không?” Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt đột nhiên nghe thấy một âm thanh, kí ức trong sâu thẳm bỗng hiện lên, phá vỡ ý thức sắp đầu hàng, khiến Tiêu Mộ Vũ bỗng tỉnh táo lại.

Cô mở to mắt, hít sâu một hơi, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, sau khi hoàn hồn phát hiện ngọn lửa đã bao trùm lấy bản thân. Tóc tai úa vàng xoăn lại vì bị thiêu cháy, ngọn lửa thiêu đốt khiến toàn thân đau đớn kịch liệt.

Ngay sau đó Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa sặc sụa dữ dội.

Tiêu Mộ Vũ với ý thức hỗn độn bỗng phát hiện được một điểm bất thường, dường như bị khuấy đảo trong đầu đang rất tốn sức chuyển động, giây tiếp theo cô nhắm mắt lại, làm sạch đầu óc, lan man nghĩ tới một vài thứ linh tinh.

Rất lâu sau đó, cô chủ động đưa tay ra, lòng bàn tay đặt trong thứ gọi là ngọn lửa dữ dội, cơ thể đau đớn vì bị lửa thiêu… không hề xuất hiện. Sau đó, mùi vị sặc mũi, lồng ngực, đau đớn sắp làm lồng ngực nứt toác, thậm chí cảm giác toàn thân vô lực, tất cả đều biến mất.

Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đi một bước, hai bước vào trong biển lửa, đợi cô mở mắt ra mới phát hiện bản thân nào có ở trong biển lửa, rõ ràng vẫn ở trong căn phòng 409 cổ quái kia.

Cô cúi đầu nhìn tay mình, sạch sẽ, thế là nhỏ tiếng cười lên, “Từng có người làm một bài trắc nghiệm tâm lí, che mắt của một tử tù, bảo anh ta rằng sẽ tử hình anh ta bằng phương pháp rút cạn máu. Sau đó khẽ rạch một vết thương nhỏ trên người anh ta, cho anh ta nghe âm thanh nước tí tách tí tách bên cạnh, tới cuối cùng anh ta không mất bao nhiêu giọt máu, nhưng thực sự chết vì mất máu quá nhiều.”

“Sao cô lại phát hiện?” Lưu Nhã có chút khó hiểu, tại sao hai người này lại cổ quái, đồng thời lại lợi hại như thế?

“Vốn dĩ cũng không phát hiện, chỉ là cảm thấy đồ đạc ở đây quá quen thuộc. Kí ức mà phòng 409 lưu lại cho tôi chỉ có lửa, nhưng không cho tôi quan sát bố trí khi đó, giường chiếu kia là của tôi. Còn nữa, khi tỉnh khỏi cơn hoang mang, không khí tôi hít được không hề bị sặc, ngược lại sau khi tỉnh lại tôi sặc sụa thừa sống thiếu chết.”

“Quả thật cô rất thông minh, thật sự không hổ là học bá. Nhưng tiếc là cô chỉ còn hơn 20 phút, nếu không ra ngoài được thì hai người đều phải chết ở đây.” Nói xong, Lưu Nhã cúi người xuống, nắm lấy Tiêu Mộ Vũ, hung hăng ném ra ngoài.

Tiêu Mộ Vũ bị ném mạnh ra ngoài, đụng phải một bức tường cứng, lại ngã xuống sàn. Mùi tanh không ngừng trào ra từ cổ họng, cơn đau kịch liệt bên vai trái khiến cô nhất thời không dùng được lực, sau khi ngã ra đất liền co ro lại hừ một tiếng, nhưng rất nhanh sau đó lại ngậm chặt miệng, đợi cơn đau qua đi.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ không nhịn được thở dài, xem ra điều này cho thấy không cách nào giao lưu với Lưu Nhã.

Khi ngẩng đầu lên, con ngươi Tiêu Mộ Vũ không nhịn được tối đi, tuy đoán được xác suất lớn Thẩm Thanh Thu không ở đây, nhưng không nhìn thấy cô ấy, Tiêu Mộ Vũ vẫn cảm thấy thất vọng, trái tim cũng nhấc cao, hiện tại Thẩm Thanh Thu ra sao rồi?

Ở một bên khác, Thẩm Thanh Thu ở ngoài ra sức đập cửa, dao găm không ngừng đâm lên trên, cửa bị cô ấy rạch tới nỗi không còn nguyên vẹn, nhưng vẫn không hề động đậy.

“Lưu Nhã, cô ra đây cho tôi! Cô thả cô ấy ra!”

Cảnh báo của căn phòng này không ngừng kêu lên, làn khói trào từ trong cửa ra ngoài, tất cả điều này đang cảnh cáo Thẩm Thanh Thu, bên trong đã nổi lửa.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu tái xanh, nặng nề đập lên cửa hết lần này tới lần khác, nhìn biểu cảm vô cùng tàn khốc, cả không gian đều chìm trong âm thanh điên cuồng đập cửa của cô ấy.

“Thanh Thu.”

Vào lúc Thẩm Thanh Thu chuẩn bị bùng nổ, trong phòng truyền tới âm thanh nhỏ bé, nghe rất yếu ớt, Thẩm Thanh Thu vội dừng tay, nhanh chóng bò lên cửa, gấp gáp hỏi: “Mộ Vũ, tôi ở đây, em sao rồi? Đừng sợ, tôi nhất định sẽ mở cửa, em kiên trì lên!”

“Khụ khụ, cứu… cứu em, Thanh Thu, em không cầm cự được nữa.” Những lời trong lồng ngực Thẩm Thanh Thu bị mấy câu nói này đè nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cô ấy lập tức đỏ ửng, dùng toàn bộ sức lực hung hăng đập lên cửa.

“Mở cửa! Lưu Nhã, mở cửa! Nếu cô dám động vào cô ấy, tôi thề tôi nhất định sẽ khiến cô không làm nổi quỷ nữa!” Thẩm Thanh Thu có chút mất lí trí, cho dù trái tim mách bảo bản thân Tiêu Mộ Vũ sẽ không cầu cứu như thế, nhưng đó chính là giọng nói của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ bị kéo vào, làm cách nào cũng không thể giúp bản thân bình tĩnh.

Tay đập lên cửa đã chảy máu, nhưng dường như Thẩm Thanh Thu không biết đau, cầm dao bắt đầu cạy cửa.

“Thật là cảm động.” Vào lúc này Lưu Nhã lại xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng không phải dáng vẻ xác khô kia, mà là dáng vẻ của chính Lưu Nhã.

Trong ngữ điệu của cô ta ngập vẻ mỉa mai, nhưng khi nhìn thấy cánh cửa kia, trên mặt lại trào lên bi thương cùng đau khổ.

“Dùng hết sức lực nhưng không mở được cửa, mở to mắt nhìn đối phương ở bên trong bị ngọn lửa nuốt trọn, đau khổ gào thét, cầu cứu, mùi vị này thế nào? Cô có biết nghe thấy cậu ấy ở bên trong gọi tên tôi, tôi chỉ có thể đập cửa một cách vô ích, đau khổ biết nhường nào không? Bị lửa thiêu đau đớn nhường nào, cô biết không?” Lưu Nhã nói xong giơ hai tay lên, trên tay là những vết sẹo dữ tợn đáng sợ.

“Tôi còn đau tới nỗi không chịu được, nhưng cậu ấy đang sống sờ sờ bị lửa thiêu chết.” Lưu Nhã gào khóc, hai tay che mặt. Đồng thời cô ta lại hung dữ cười lên, giơ tay quơ một cái.

Thế là cánh cửa trước mặt Thẩm Thanh Thu dường như biến thành cửa kính, xuyên qua nó, Thẩm Thanh Thu có thể nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Mộ Vũ.

Lúc này lửa trong phòng đã lan rộng, Tiêu Mộ Vũ ngã xuống sàn, cố gắng muốn cử động cơ thể, nhưng dường như không có sức lực, ánh lửa trong phòng kia đã nhảy nhót trên mặt Tiêu Mộ Vũ, chỉ giây lát sau sẽ thiêu đốt cơ thể Tiêu Mộ Vũ.

Kích thích này còn lớn hơn âm thanh cầu cứu yếu ớt của Tiêu Mộ Vũ, hai mắt Thẩm Thanh Thu nổi tia máu, đột ngột quay đầu, cứ như thế nhìn Lưu Nhã.

Con ngươi màu xám lúc này ngập trong màu đỏ, ý định giết chóc cùng khí thế tàn ác khiến Thẩm Thanh Thu còn giống quỷ hơn Lưu Nhã.

“Cho nên? Cô không hiểu trước khi muốn người khác làm gì thì bản thân cũng phải tự nguyện làm như thế sao? Cô nói chúng tôi không thể đích thân cảm nhận, nhưng cô lại không biết những người như chúng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Trên đường tới đây, không biết tôi và cô ấy đã bao lần thoát khỏi cái chết.”

Thẩm Thanh Thu nắm lấy dao găm từng bước tới gần, cô ấy cất lời rất dùng lực, gân xanh trên cổ nổi lên, sắc mặt cũng đỏ bừng, mỗi chữ cất lên dường như đều lọt ra từ kẽ răng.

“Tôi hao tâm tổn sức cố gắng để cô ấy sống sót, hết lần này tới lần khác, hết phen này tới phen khác. Cô dốc hết sức nhưng không cứu được Lâm Tuyết, còn tôi đã cứu cô ấy những mấy lần. Cho nên…”

Thẩm Thanh Thu đang đè nén cực độ, lộ ra nụ cười có chút biến thái: “Cô có thể cảm nhận cô ấy quan trọng nhường nào không? Tôi tuyệt đối không thể tha thứ, thất bại ở nơi này của cô, tuyệt đối là chuyện không thể với tôi!”

Biểu cảm của Lưu Nhã đột nhiên khựng lại, cô ta cảm thấy Thẩm Thanh Thu có chút khác thường, những lời Thẩm Thanh Thu nói ra càng khiến cô ta có chút đờ đẫn, nhưng Lưu Nhã còn chưa kịp nghĩ tiếp, vì chỉ trong chớp mắt Thẩm Thanh Thu đã xuất hiện trước mặt cô ta.

Đối với một quái vật đã không thể coi là người, đã từ rất lâu rồi Lưu Nhã không biết sợ hãi là gì, nhưng lúc này cô ta cảm nhận rõ ràng được nỗi sợ trong lòng. Tốc độ của con người sao có thể nhanh như thế?

Con ngươi Lưu Nhã nhanh chóng mở to, muốn thoát thân rời đi, nhưng bị Thẩm Thanh Thu bóp cổ, thậm chí còn không thể biến đổi thành bản thể.

Thẩm Thanh Thu hung hăng đập Lưu Nhã lên tường, dao găm có thể làm thịt từ người tới quỷ trong tay không chút nể nang đâm lên vai Lưu Nhã, cắm xuyên tường.

“Mở cửa! Tôi nói lại lần cuối cùng!”

“Ô, ha.” Lưu Nhã hừ một tiếng, trong mắt có chút sợ hãi.

Thẩm Thanh Thu đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô ấy mạnh mẽ rút dao găm ra, lại lần nữa chuẩn bị đâm xuống, một bóng đỏ nhanh như chớp lướt tới, mãnh liệt như dao trực tiếp chém lên cổ Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không thể không buông tay lùi sau, dao găm trong tay đưa tới nặng nề nhắm về phía đối phương.

Hai sức mạnh khổng lồ va chạm, tay phải Thẩm Thanh Thu tê dại đau đớn, cơ thể cũng lùi sau mấy bước. Sau khi đứng vững, Thẩm Thanh Thu phát hiện người tới là Lâm Tuyết, cô ta mặc chiếc váy đỏ xõa tóc dài, chính là dáng vẻ của nữ quỷ kia.

Lâm Tuyết lúc này căng thẳng bảo vệ Lưu Nhã, vội vàng lướt qua Thẩm Thanh Thu một cái.

Sau đó vội nói với Thẩm Thanh Thu: “Cô đừng nóng, cô ấy không sao, đó chỉ là ảo cảnh thôi, cô ấy đã ra ngoài rồi.”

“Tiểu Nhã, chúng ta buông tay được không? Chúng ta đã đủ đau khổ rồi, những người hại chúng ta, bắt họ trả nợ là được, không nhất thiết phải kéo theo những người không liên quan. Hơn nữa, cậu bị thương khiến tớ… tớ còn buồn hơn.” Lúc này biểu cảm trên mặt Lâm Tuyết có chút đau khổ, nhưng có chút cứng nhắc, hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát trước đó.

Thẩm Thanh Thu vốn nhất thời mất lí trí, nhưng nghe được lời Lâm Tuyết, những cảm xúc xông lên đầu chầm chậm hồi phục. Cô ấy ngẩn ra nhìn tay mình, lại nhớ lại trạng thái ban nãy của bản thân, không nhịn được nhíu mày, rốt cuộc bản thân đang nói gì thế?

Tuy từ lúc vào phó bản tới giờ cô ấy vẫn luôn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, nhưng nói thật lòng những lần bảo vệ ban đầu không phải là thực lòng muốn làm, cho dù thường xuyên cầm lòng chẳng đặng, nhưng thực sự không thể nói là nghĩ ra trăm phương ngàn kế dốc hết tâm tư.

Nhưng loại cảm xúc ấy, lại ập tới kịch liệt như thế, cảm giác y như thật.

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn căn phòng, vốn dĩ có thể nhìn được tình hình bên trong, tới hiện tại đã không nhìn thấy gì nữa. Trong lòng Thẩm Thanh Thu chầm chậm thở phào một hơi, nhưng vẫn xác nhận lại lần nữa: “Hai người nói thật hay nói dối?”

Lâm Tuyết có chút sốt ruột nhìn Lưu Nhã, rất lâu sau đó, Lưu Nhã mới nhăn mày nghiến răng nói: “Là thật, cô ta thông minh khác người, tôi không lừa được cô ta.”

“Vậy Mộ Vũ cầu cứu, còn cả việc chúng tôi nghe thấy giọng tôi nói chuyện, đều là giả?” Thẩm Thanh Thu nghe xong không nhịn được cười một cái, nhưng nghĩ tới chuyện trước đó, lại không nhịn được hỏi một câu.

“Chuyện này chúng tôi không biết, chỉ là mọi ngóc ngách ở nơi này đều là từ trường, có lẽ có một vài thứ sẽ vô tình lưu lại ghi chép. Nói thật lòng, rốt cuộc đó là chuyện xảy ra trong tương lai, hay là chuyện xảy ra trong quá khứ, chúng tôi cũng không biết.”

“Nơi này không phải do hai người bố trí?” Thẩm Thanh Thu ý thức được một vấn đề, nhưng nhanh chóng bừng tỉnh: “Cũng đúng, hai cô sao có thể nghĩ ra được nhiều cách khiến đám học sinh chết phong phú như thế, hơn nữa cũng chỉ là học sinh, không thể làm ra những thứ biến thái như vậy.”

“…”

“Hai người muốn báo thù tôi không quan tâm, tôi cũng không thấy có vấn đề, đổi lại là tôi tôi sẽ báo thù độc ác hơn. Nhưng nói lại lần nữa, không được động vào cô ấy. Ngoài ra, cô đã bị hận thù che mờ hai mắt, có thể đối phó với kẻ thù tàn độc thế nào cũng có thể lí giải được, tất cả hận thù của cô đều là vì muốn đòi lại công bằng cho người bên cạnh cô, tới nỗi bằng lòng chịu đựng nỗi đau gãy xương biến đổi, nhưng sao cô lại quên, người thoát khỏi cái chết ở lại trần gian không chỉ có cô, Lâm Tuyết là người trong cuộc, trừng phạt dành cho cô ta càng dữ dội hơn. Phải liên tục trải qua nỗi đau bị lửa thiêu đốt, đang sống sờ sờ bị thiêu chết, một lần, hai lần, cô có thể nhìn ghi chép báo cháy trong trường, xem xem rốt cuộc cô ta bị thiêu chết bao nhiêu lần.”

Biểu cảm của Lưu Nhã đột nhiên biến đổi, Lưu Nhã quay đầu nhìn Lâm Tuyết, sửng sốt không thôi, đôi môi cũng đang run rẩy: “Cậu… cô ta, lời cô ta nói là sự thật sao?”

Lâm Tuyết trốn tránh không trả lời Lưu Nhã, nhưng không nghi ngờ gì chính là ngầm thừa nhận, Lưu Nhã lập tức tan vỡ.

“Hai người muốn giải quyết thế nào thì đợi lát nữa rồi nói, nói cho tôi biết, Mộ Vũ đi đâu rồi?” Thẩm Thanh Thu có chút sốt ruột, ngộ nhỡ Tiêu Mộ Vũ ở một mình xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

“Tôi… tôi cũng không biết, chỉ là một khi gặp tuần hoàn chết sẽ xuất hiện tình huống bị người ta kéo vào trong phòng, cô ta thoát ra ở đâu không nằm trong phạm vi giải đáp của tôi.” Mặt mày Lưu Nhã ngập ngụa nước mắt, nắm lấy tay Lâm Tuyết, run rẩy không khống chế được.

Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất là đợi khi tôi tìm được cô ấy, cô ấy còn lành lặn, nếu cô động vào cô ấy, tôi sẽ cắt lưỡi vợ quỷ của cô.”

“Cô ta… cô ta ở hướng kia, những chuyện khác thì tôi không thể nói nữa.” Lưu Nhã chỉ về bên trái.

Nghe xong Thẩm Thanh Thu nhíu mày. Cô ấy không tiếp tục rẽ phải, mà cưỡng chế đi về bên trái. Thẩm Thanh Thu tăng tốc chạy về phía Lưu Nhã chỉ, sau khi xông qua đó liền đạp lên tường bên trái, mượn lực nhảy lên cao.

Cửa mở ra, lần này thứ bên trong nhanh chóng nhào ra ngoài, mà Thẩm Thanh Thu lạnh lùng hét một tiếng, dao găm từ trên đỉnh đầu con quái vật kia đâm xuống, mượn lực cơ thể rơi xuống, mạnh mẽ cắt một cái. Khi Thẩm Thanh Thu quỳ một chân trên đất, con quái vật không đầu cũng rầm một tiếng ngã xuống.

Một cánh cửa còn lại không động tĩnh, thậm chí Lâm Tuyết và Lưu Nhã sau lưng đều không nhịn được run lên một cái.

Thẩm Thanh Thu không quay đầu, gằn giọng nói: “Đừng có lừa tôi, nếu không hai người còn thảm hơn nó.”

Nói xong cô ấy lại bỏ qua quy tắc từ trường, đi thẳng tới, nhưng chỉ cần có thứ gì đó dám ra ngoài đều không hoàn chỉnh quay về, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, hệt như ma vương.

Lưu Nhã đờ ra nhìn Thẩm Thanh Thu rời đi, rất lâu sau cô ta nghẹn ngào khóc thành tiếng: “A Tuyết, nếu tớ có thể lợi hại như cô ta, có thể bảo vệ cậu, thì cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện. Tớ không chỉ muốn báo thù, mà còn luyến tiếc cậu, một khi tớ từ bỏ, thì sẽ không còn được gặp cậu nữa. Nhưng tớ không muốn khiến cậu đau khổ như thế, là tớ ích kỉ nên hại cậu.”

Lâm Tuyết ôm lấy Lưu Nhã, im lặng rơi nước mắt, rất lâu sau Lâm Tuyết đang khóc lại cười lên, khẽ nói: “Tớ cũng thế, cho nên rõ ràng biết cậu đau đớn như thế nhưng vẫn không có quyết tâm khuyên cậu. Thực sự tớ không sợ đau, nhưng tớ không muốn cậu đau. Chúng ta ở bên nhau lâu như thế là đủ rồi. Tiểu Nhã ngoan, chúng ta đi thôi, tớ không muốn cậu biến thành dáng vẻ kia.”

Lưu Nhã nhìn Lâm Tuyết, gào khóc thật to.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro