
Chương 62
Vòng qua đồi thấp, lại trèo lên một tòa kỳ sơn, tức thì khai quang rộng mở, U Cơ khó mà tin nổi nhìn cảnh sắc trước mắt, rừng rậm xanh um mang theo đủ loại sắc thái muôn hồng nghìn tía, trời trong xanh thổi qua một phiến mây lững lờ, tiếng suối róc rách, hơi thở nồng đậm mùi hoa, càng làm người ta kích động chính là tựa hồ có thể nghe thấy phương xa truyền đến tiếng người ồn ào.
Thật sự là xuân sắc mãn nhân gian a! U di vẻ mặt kinh hỉ nhìn phía Bích Dao.
Khóe miệng Bích Dao uốn vẽ nét cười, hai con ngươi trong suốt sớm đã ngân ngấn nước mắt, nàng không lên tiếng, chính là gia tốc hướng dưới chân núi phóng đi. U Cơ thấy thế, cũng nhịn không được mỉm cười, nối gót chạy theo.
Đây là một tiểu trấn mộc mạc. Nhìn qua thực cũ nát, nhưng mà lại hết sức sạch sẽ. Bích Dao vừa chạy xuống cứ như tiên nữ hạ phàm, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Mọi người tấm tắc lấy làm lạ, âm thầm tán thưởng, mà những nam tử trẻ tuổi là chiếm đa số.
Có chút can đảm liền đứng đó nhìn xung quanh, thẹn thò thì lại làm bộ đi ngang qua, dư quang cũng không ngừng trộm hướng bích y nữ tử đó ngắm nhìn.
Giống như đã thành thói quen, Bích Dao chân không dính bụi trần, nhẹ nhàng khẩn thiết bước về phía trước, thi thoảng nhìn ngang nhìn dọc, chờ mong có chút manh mối.
“Cô nương là người ngoại địa à!” Một lão giả tiến lên hỏi.
“Đúng vậy!”
Bích Dao cười cười: “Lão tiên sinh, ta tới tìm người!”
“Nga, ha ha, tiểu cô nương, ta là trưởng trấn của thôn này!”
Lão giả mỉm cười: “Thôn trấn này của chúng ta lớn như vậy, người cũng nhiều như vậy, không biết cô nương muốn tìm người nào?”
Bích Dao vừa định hỏi, thì thấy đối diện vọt tới một tiểu nam hài khoẻ mạnh kháu khỉnh.
“Gia gia, có tin mừng! Hôm nay ở ngoại thôn có hai người muốn thành hôn!”
Lão giả liền cấp tiểu oa tử mắng một tiếng:
“Gào cái gì mà gào, không thấy có khách hay sao?”
Tiểu nam hài ngân ngấn nước mắt, trề miệng:
“Cái gì à. Con vừa tình cờ gặp đại ca kia, nói muốn thành thân, đang đặt mua lễ vật này nọ. Hắn bảo con thuận tiện thỉnh ngài đi làm chứng, còn mua kẹo đường cho con ăn!”
Lão giả vừa nghe đổi giận thành vui:
“Thật sao, tiểu bằng hữu kia thật hàm hậu, đã lâu như vậy ! Tốt tốt, rất tốt!”
Lập tức lão giả quay đầu đối diện vẻ mặt khó hiểu của Bích Dao nói:
“Ha ha, cô nương, ngại quá, thôn trấn biên ngoại có tin mừng, không thể không đi, ngươi cứ ở đây tìm xem, ta đi trước đây!”
Mặc dù Bích Dao đầy mình thắc mắc cũng phải mừng cho nhà người ta a, vì thế nàng gật gật đầu:
“Việc vui không thể kéo lâu, lão tiên sinh ngài cứ đi trước!”
Lão giả ha ha cười kéo theo tiểu tôn tử, hướng cuối thôn đi đến, được đôi ba bước bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng Bích Dao:
“Không bằng hai vị cũng đến dự luôn đi, chung chén rượu mừng, ha ha, cùng chia vui hỉ khí! Vừa vặn đến, cũng rất thú vị a!”
“Không được, không được! Bọn ta còn có việc!”
Bích Dao cười cười chối khéo, kéo tay U Cơ, vẻ mặt thật có lỗi.
“Ha ha, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng!”
Lão giả vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt tươi cười cùng tiểu tôn tử đi càng lúc càng xa.
Bích Dao xoay người, cùng U Cơ nhìn nhau, nàng trông thấy gia đình của cửa hàng đối diện, chuẩn bị tiến lại hỏi một phen, chợt nghe từ hướng lão giả rời đi bước tới hai hán tử trung niên, miệng thảo luận:
“Ha ha, quả nhiên vẫn chưa thành thân a, đã lâu như vậy.”
“Đã sớm biết, nhất định là cùng nhau trốn tới a!”
Một râu quai nón vừa buồn bực vừa nói nói.
Bích Dao bĩu môi, định nhấc chân vào khách điếm, thì câu nói kế tiếp liền làm cho nàng toàn thân cứng đờ.
“Tiểu tử kia đầu đầy tóc bạc, chỉ sợ cũng bệnh gì đi! Còn trẻ mà sớm lão!”
“Hắc hắc, chắc là sầu lo chứ gì nữa!”
“Ha ha ha!”
Bích Dao cảm giác thân thể mình đột nhiên lạnh lẽo, nội tâm tựa hồ có cái gì thoát phá, lại giống như một chậu nước đá từ trên đầu xối xuống, đợi đến khi tri giác nàng trở lại, sớm đã lao về phương xa, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm sốt ruột của U Cơ ở phía sau hò hét, nghĩ cũng không kịp nghĩ, lập tức hướng về con đường vừa khuất bóng lão trưởng trấn vọt đi….
Lục Tuyết Kỳ một thân y phục thủy lam, yên lặng, nao nao ngồi dưới một gốc trúc sau ngói ốc.
Nàng vươn tay khẽ chạm lên cành trúc, mặt trên loang lổ dấu vết năm tháng, tráng kiện trầm ổn, nàng không nhìn thấy cửa phòng dán lên “hỉ” tự đỏ thẫm, cũng không nhìn thấy bàn gỗ trong phòng chập chờn nến lửa, bên tai chỉ có thể nghe thấy âm hưởng của gió xuân xuy động lá trúc.
Thanh âm lá trúc vũ động này, thật giống Tiểu Trúc phong a. Nét tươi cười lặng lẽ hiện lên khóe miệng của Lục Tuyết Kỳ. Không biết Tiểu Thi cùng sư tỷ các nàng có khỏe không? Đúng rồi, còn có Tiểu Tiên, cũng dần dần trưởng thành nữa.
Đôi mắt Lục Tuyết Kỳ như trước nhắm chặt, nhưng mà lông mi cong dài hốt nhiên nhấp nháp, trên mặt tựa hồ còn tích một giọt nước tương tự như giọt sương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, chói chang rực rỡ.
Lục Tuyết Kỳ khẽ vuốt lên y phục của mình, lông tuyến mát lạnh mềm mại, giá y lam sắc, màu của bầu trời, có lẽ sẽ mở ra một đoạn nhân sinh không đồng dạng như vậy chăng… Nàng chợt nhớ tới lần đầu tiên cùng Trương Tiểu Phàm gặp mặt, nàng cũng vận một bộ y phục lam sắc như vậy nhìn hắn.
Lục Tuyết Kỳ hé miệng muốn cười, nhưng mà tim lại thít chặt, thật không? Lam sắc tài chúc là thuộc về mình ư?
Hay vẫn là bạch y trắng trong thuần khiết dâng quang cùng thân ảnh bích sắc đó?
Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu, thế giới của nàng một màu đen xám, lại tùy ý để ánh nắng ấm áp chiếu vào, ít lâu sau, đôi má ngọc trắng nõn bị phơi nắng liền hơi hơi ửng hồng.
Không biết qua bao lâu, “Răng rắc”, một thanh âm vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng.
Lục Tuyết Kỳ hồi tỉnh, gục đầu xuống, sâu kín thở dài, sau đó nở một nụ cười xoay người lại:
“Tiểu Phàm, trở về rồi, thực nhanh a, có phải đã mời được trưởng trấn đến không?”
Mái tóc đen nhánh của nàng dập dờn trên thủy sắc xanh thẳm, tuyệt mỹ, lại tôn thêm nụ cười như hoa anh đào.
Gặp đối diện không phản ứng, Lục Tuyết kỳ tin là có người ở đó, liền sờ soạng bước từng bước nhỏ chậm rãi đi về phía trước:
“Làm sao vậy? Ha ha, nếu không mời được trưởng trấn cũng không sao, không sao hết…” Nàng dọc theo bệ cửa, cầm lấy một cành trúc hướng đằng trước điểm điểm xuống đất, lại thản nhiên nở nụ cười:
“Tại sao không lên tiếng? Có phải mệt rồi hay không? Ta đi rót nước cho ngươi…”
Bỗng nhiên, Lục Tuyết Kỳ cảm giác trên mặt mình có một tia buốt lạnh, giống như ngọc vỡ, giống như có cái gì đó run run nhè nhẹ vỗ vỗ, có chút chần chừ, có chút không xác định, sau đó chậm rãi theo gò má nàng vuốt lên, cuối cùng dừng ở hai tròng mắt, khẽ khàng chuyển động.
Thân mình Lục Tuyết Kỳ đột nhiên cứng đờ, giống như ở ngày Đông Hàn, bị băng phủ sinh sôi. Ngay sau đó cả người không ngừng run rẩy, màu hồng nhạt trên mặt nháy mắt tái mét. Hai tay nàng gắt gao nắm chặt nhánh cây, gần như đứt đoạn. Đợi đến thời điểm xúc giác lạnh lẽo kia biến mất, nàng tựa hồ nghe thấy phía đối diện truyền đến tiếng tim đập cùng tiếng hít thở kịch liệt. Lục Tuyết Kỳ cảm giác hai chân mình hư nhuyễn mau chóng đứng không yên, bản năng nàng lui về phía sau. Càng lui lại, càng cảm giác hơi thở đối diện từng bước tới gần, tâm nàng hoảng hốt, đột nhiên xoay người, không quan tâm tới đằng trước có cái gì liền liều mạng bỏ chạy. Nhất thời cuống cuồng, dưới chân vấp phải một cành khô, thân mình lập tức ngã nhào xuống bãi cỏ, nhưng vào lúc này, một khối thân thể mềm mại đồng dạng chiếm hữu phía trên, gắt gao ôm chặt nàng.
“Buông… Buông ta ra” Lục Tuyết Kỳ thấp giọng hô, run rẩy chống cự, nàng dốc lức lắc đầu, đối phương bất đắc dĩ kình lực thập phần, không rên một tiếng đè nghiến nàng, hơn nữa một bàn tay cư nhiên dùng sức xé rách y phục trên người nàng.
“Đừng mà….” Lục Tuyết Kỳ khiếp sợ thét, liều lĩnh muốn ngăn cản sự tàn bạo của đối phương, bên tai chợt nghe tiếng”xoạt xoạt” của tơ gấm bị xé, khuôn mặt nàng đã ngấn nước mắt, khóc cầu nói: “Đừng mà, đừng xé, đây… đây là Tiểu Phàm mất thật nhiều tâm huyết mới làm được, là giá y của ta!”
Những lời này ngược lại đem người trên thân càng thêm chọc giận, biên độ xé rách càng mạnh mẽ gia tăng. Lục Tuyết Kỳ thậm chí cảm giác được cánh tay của mình quang lõa ra bên ngoài, không biết tại sao lại thành ra thế này, cả người sử không ra một tia khí lực, chỉ có thể dùng tay kia gắng sức chống đẩy. Thời điểm nàng sắp tuyệt vọng, đột nhiên, động tác của đối phương ngừng lại. Lục Tuyết Kỳ co rúm ngồi dậy, nước mắt lưng tròng muốn rụt tay về, lại một phen bị giữ chặt, từ tận đáy lòng, nàng cảm nhận được hàn ý từ đối phương truyền tới, cảm giác nắm tay lạnh buốt cũng dần dần buông lơi.
“Chuyện gì xảy ra với vết thương trên người ngươi? Còn đôi mắt của ngươi…” Thanh âm trong vắt rồi lại khàn khàn truyền đến.
Lục Tuyết Kỳ dù có muôn vàn chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nàng nghe thấy âm sắc quen thuộc này, phòng tuyến cuối cùng trong đáy lòng rốt cuộc sụp đổ, nước mắt tuôn xuống, nàng vùng tay ra, ôm chầm lấy vòng eo của đối phương.
“Dao nhi… Dao nhi…… Dao nhi…” Nàng cuồng loạn kêu lên, mơ hồ đã bị tiếng khóc thút thít sớm lấn át.
“Tuyết Kỳ… Tuyết Kỳ của ta, Tuyết Kỳ của ta, ta tìm ngươi, nhớ ngươi đến chết mất… Ngươi trốn ở nơi này, chẳng lẽ ngươi muốn ta dùng dây thừng vĩnh viễn trói ngươi trên lưng hay sao?” Nước mắt của Bích Dao từ lâu đã vỡ đê, nàng nâng cằm Lục Tuyết Kỳ điên cuồng hôn, môi của nàng, mi của nàng, mắt của nàng, vành tai của nàng, thậm chí còn dùng răng nanh khẽ cắn, rất nhanh, trên mặt Lục Tuyết Kỳ hiện ra loang lổ hồng ấn, chính là trong lòng Lục Tuyết Kỳ lại tràn đầy chi tình vui sướng, nàng nhiệt liệt hồi ứng, bàn tay nhỏ bé thân thiết siết chặt ngực áo Bích Dao.
Hồi lâu, Bích Dao đứng dậy, nhìn mái tóc tán loạn đáng thương của Lục Tuyết Kỳ phủ xuống trước ngực, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm thổ khí như lan, trong lòng tức thời kích động, trong giây lát nhấc hai tay chèn bên eo đem Lục Tuyết Kỳ xốc lên, bất chấp tiếng hoảng hốt của nàng, hai chân khinh khinh một bước, nhảy lên giữa không trung, hướng khu rừng rậm rạp phụ cận bay đi…
Bay không lâu lắm, Lục Tuyết Kỳ cũng mơ hồ cảm giác thân thể dần dần hạ xuống, giống như một chiếc lông vũ nhu nhược, được cẩn thận che chở. Nàng dường như có thể ngửi thấy hơi thở đặc thù của thiên nhiên, cho dù không cần nhìn, cũng biết thân mình đang ở giữa một mảnh rừng rậm rạp.
Bích Dao nhẹ nhàng chầm chậm dừng chân trên một gốc đa. Cây đa này thực có lịch sử, diễn sinh tứ xứ vĩ đại, cư nhiên có thể che khuất một mảnh trời đất, từ xa nhìn lại, giống như một đám rừng, cành cành chặt chặt, đan chéo phức tạp, cho nên người không biết rõ, ngược lại tưởng đây là một rừng rậm lớn vờn quanh rừng rậm nhỏ. Lớp vỏ thô ráp xù xì đã phiếm sâu một màu xanh, tựa như đang hướng thế nhân ngâm nga: ta ở đây mà không muốn người biết. Lão thụ cao tuổi kéo thân vượt qua phạm vi trong tầm mắt, vùng sung sức có một cái miệng chữ bát to oách, vùng lắt nhắt lại như thân rắn yêu mị, hoặc thô ráp hoặc tinh tế, nồng đậm tỉ mỉ, quanh co khúc khuỷu xuyên thẳng vào lòng đất. Cành lá xanh um tươi tốt đem ánh mặt trời chắn một tia không thừa. Ngẫu nhiên có gió nhẹ rung dậy góc lá, cám dỗ chút ánh mặt trời huy dương lộng vũ, rồi liều lĩnh hướng rừng thâm xoay đi. Từ lưng chừng nhánh già tán dài đến nhánh nhỏ, một căn rễ cắm thẳng xuyên vào, rồi cứ mỗi nhánh nhỏ lại sinh ra một nhánh con, nhánh con cư nhiên lại chi chi chít chít tầng dày lá cây xanh biếc. Thoạt trông, thật giống như một gốc cây nhỏ, độ cao cùng kích thước này không thua gì các dạng cây khác thực thực tại tại xung quanh. Kẻ lớn như cỏ bồng, chắn hết một phương mưa gió; kẻ nhỏ như tán dù, che hết một tường gió lạnh; bồng tán giao tiếp, không chứa khe hở, khiến cho người ta không khỏi vừa mừng vừa sợ, ca ngợi sự tinh diệu của tạo hoá tự nhiên.
Chóp đỉnh cây đa lấp đầy đủ các loại tổ chim to to nhỏ nhỏ, tỉ mĩ liệt kê, có thể trên dưới một trăm cái. Tiếng chim hót du dương vang vọng trời đất. Chim tước vây cánh tốt tươi ở trong rừng chơi đùa, đột nhiên có khách tới liền bay tan bốn phía. Bích Dao trùng hợp đứng trên chỗ tiếp cận chạc cây cao nhất, thấy tình cảnh như vậy, tâm lại nghĩ mình có một chốn bồng lai khác, cúi đầu thương yêu nhìn người trong lòng, mặt phấn môi đào, góc cạnh nào cũng vô hạn trìu mến, tiện có thân cây trơn nhẵn, chậm rãi ngồi xuống, vẫn nên nghỉ ngơi.
“Dao nhi?” Lục Tuyết Kỳ nhịn không được mở miệng, nàng mặc dù thân ở làng quê hiền hòa, nhưng quanh mình bốn bề mát lạnh, làm cho nàng có cảm giác mình nhất định đang ở một nơi kỳ lạ, tự nhiên bật thốt muốn hỏi.
Bích Dao hôn nhẹ xuống mặt Lục Tuyết Kỳ, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, sau đó ôn hòa nói:
“Đừng hỏi đây là đâu, ta mệt rồi, ta muốn nghỉ một lát.”
Lục Tuyết Kỳ không hỏi nữa, nhưng vẫn quật cường muốn đem y phục sớm đã bị phá tan nát kéo lại. Bích Dao gặp tình hình vậy, lông mày vắt véo, một cỗ cảm tình bất đắc dĩ tự nhiên bốc lên, nàng ấn giữ bàn tay chộn rộn của Lục Tuyết Kỳ, buồn bực hỏi:
“Tuyết Kỳ, đôi mắt của ngươi, còn thương thế của ngươi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là có người tổn thương ngươi lúc sau?”
Lục Tuyết Kỳ ngừng tay, lắc đầu:
“Chỉ là lúc ấy công lực hao tổn quá lớn, phản phệ chính mình, không có chuyện gì đâu, đã là thói quen rồi, ngược lại là ngươi, Dao nhi, ngươi bị chưởng môn sư huynh lộng thương, có sao không?”
Trong ánh mắt nàng lộ ra sự lo lắng, chìa một tay ra xoa nhẹ lên mặt Bích Dao:
“Dao nhi, ngươi gầy… Không tốt.”
Nước mắt Bích Dao lã chã rớt xuống, nàng tiếp lấy tay ngọc của Lục Tuyết Kỳ, đặt ở bên môi khẽ hôn:
“Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ của ta, là ta không bảo vệ tốt cho ngươi, ta thống hận chính mình, làm cho cặp mắt của ngươi mất đi phong thái, làm cho da thịt của ngươi che kín những vết thương đáng sợ…”
Vừa nói xong, mắt nàng bỗng nhiên xuất ra hồng quang.
“Đã như vậy, dứt khoát ta tất thảy đền cho ngươi, để ngươi sáng tối đau khổ trong bóng tối, không bằng để cho ta và ngươi cùng nhau làm bạn!”
Bích Dao đột nhiên vươn hai ngón tay, định làm ra chuyện tình cực kỳ đáng sợ.
“Dao nhi!” Lục Tuyết Kỳ kinh giác, chụp lấy cổ tay Bích Dao, nàng có phần tức giận:
“Ngươi làm cái gì vậy, ngươi dám! Nếu ngươi muốn có lỗi với thân thể chính mình, ta không bằng sớm một bước chết phứt cho xong!”
Khuôn mặt trắng bệch sa sầm, nàng cắn chặt môi dưới, đôi mắt khép kín hoa hạ điểm điểm tinh quang.
----------------------
Chú thích: Giá y = áo cưới; Tôn tử = cháu trai; Gia gia = ông nội
Này sóng gió qua hết rồi na, tiếp theo là liên hoàn mật ong với sữa ông thọ nha, hắc hắc
p/s: cơ mà, ông thọ thì làm sao... có sữa nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro