Chương 2 - Săn lợn
Ánh mặt trời xuyên thấu qua những khe rừng, chiếu vào một con lợn rừng khổng lồ. Con lợn rừng kia khàn giọng nhếch miệng, hai cái răng dài dữ tợn xuất hiện, toàn lông bờm dựng đứng, con mắt đỏ chót trừng mắt với thiếu niên trước mặt.
Thiếu niên vóc người cao gầy, da dẻ màu vàng nhạt, tay cầm một trường đao giơ lên thật cao, trong mắt lóe lên hàn quang, nhìn hình thể thật không tương xứng với con lợn rừng trước mặt, thiếu niên không một chút khiếp đảm, trên mặt thiếu niên nhìn khát máu cực kỳ hưng phấn.
Đây là một con lợn cực kì không bình thường, thiếu niên đã đi săn thú nhiều năm nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con lợn rừng khổng lồ như vậy, trong lòng càng hiếu kỳ, không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
"Gào ...a a a" lợn rừng hét một tiếng dài, liền khí thế hùng hổ hướng thiếu niên nhào tới, thân thể khổng lồ dậm không ngừng trên mặt đất, làm cho mặt đất có chút lay động.
Thiếu niên ánh mắt không sợ hãi, nhẹ nhàng nghiêng người tay cầm trường đao mạnh mẽ chém vào lưng của lợn rừng.
"Đan... đan"
Nghe tiếng, mắt thiếu niên híp lại, liền phát hiện trên người lợn rừng chỉ để lại một đạo bạch ngân không thấy một chút máu nào chảy ra, con lợn rừng này quả nhiên ghê gớm lại có bản lĩnh đao thương bất nhập.
Thiếu niên mỉm cười, thật nhanh thay đổi cây đao khác... là một thanh đoản đao, thân đao này so với trường đao khi nãy càng có thêm một tia sát ý.
"Đến đây đi !". Thiếu niên hừ nhẹ, chủ động hướng về phía lợn rừng lao đi.
Mắt thiếu niên sáng đuốc, canh lúc lợn rừng he răng chờ thời cơ, hắn đột nhiên xoay thân mình, nghiêng người qua, đoản đao liền mạnh mẽ xẹt qua cổ lợn rừng.
"Tê ~"
"Gào ~"
Máu tươi bay vụt lên mặt thiếu niên nhưng thiếu niên không hề e dè, hắn nghiêng người ngã xuống đất, né ra thật xa, bắn người lên, nhìn kỹ chính là đang biểu huyết lợn rừng, một đao kia tuy tổn thương lợn rừng nhưng chưa đủ chí mạng.
Lợn rừng bị một đao này làm cho tức giận, nó quay đầu lại một lao nữa lao nhanh, vung lên răng nanh thật dài muốn đem người trước mặt một nhát đâm xuyên.
Thiếu niên tùy ý xóa đi máu trên mặt, nắm chặt đoản đao, trấn định mà nhìn lợn rừng chạy như điên tới. Làm lợn rừng lần thứ hai nghĩ mình bắt được thiếu niên, thiếu niên động tác cực kỳ nhanh nhẹn, hắn ngửa mặt nằm vật xuống, linh xảo địa chui vào dưới bụng lợn rừng, giơ lên thanh đoản đao, một đao đâm xuyên vào bụng lợn rừng mà lợn rừng bị đau, chạy trốn càng nhanh hơn, thiếu niên nắm đoản đao bị lợn rừng tha vài chục trượng, thừa dịp lợn rừng nghỉ ngơi, thiếu niên lắc người một cái liền vượt qua.
Lợn rừng không ngừng kêu gào, cần cổ đâm nhói đã không còn cảm giác, phần bụng đau đớn mới làm cho nó thống khổ vạn phần, máu tươi chảy ra cũng làm bản năng của nó cảm nhận được sự uy hiếp. Nhưng là, nó không cách nào lao nhanh, thậm chí không cách nào để chạy trốn, bởi vì nó đã bị thiếu niên mổ bụng phá đỗ. Nó chỉ có thể lăn lộn kêu gào, để giảm bớt thống khổ của chính mình.(thật đáng thương)
Thiếu niên lạnh nhạt nhìn lợn rừng, máu tươi đầy trên mặt, nổi lên nhàn nhạt mỉm cười, con lợn này đủ hắn ăn rất lâu, cha mẹ chết sớm cái sinh nhai không dễ a!
"Làm sao?Làm sao?"
Một đám người thật xa liền nghe tiếng lợn rừng kêu, còn tưởng có người bị thương đây, vội vàng chạy tới liền nhìn thấy chính là một người trẻ tuổi trên người toàn máu, người trẻ tuổi này quá mức sát khí , mọi người không dám tới gần.
"Là Lục Đại Lang!". Một người trong đó nhận ra thiếu niên, kích động kêu lên.
"A Nguyên? Ngươi trên người toàn máu, không có sao chứ?" Trong đám người lao ra một người, lôi kéo thiếu niên tinh tế nhìn, thấy thiếu niên chỉ là trầy da mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên lai, người này chính là Thất Sát Tinh trong truyền thuyết...Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng vừa nhìn đến, nụ cười càng sâu, vui vẻ nói rằng:" Dương đại ca, ta săn được một con lợn rừng thật to, lợn rừng lớn như vậy ngươi từng gặp qua chưa?".
"Đại lang, thật tài tình!" Một đám người thấy Lục Nguyên Sướng cũng săn đây xem chiến lợi phẩm của hắn.
"Họa nhị ca quá khen, may mắn mà thôi, tiểu đệ thỉnh cầu các vị đại ca hỗ trợ đem con lợn này nhắc về". Lục Nguyên Sướng cười nói, hắn lúc này nụ cười rất hồn nhiên, không tìm được nửa điểm sát khí lúc cùng lợn rừng đối chiến.
"Được, đến lúc đó phân cho chúng ta khối thịt để chúng ta cũng nếm thử thịt ngon". Này mấy cái nam tử là người dũng mãnh nhất trong thôn, thường ngày trong lúc không làm việc nông đều sẽ kết bạn đi săn thú, nghe thất sát lời đồn bình thường không cùng Lục Nguyên Sướng kết đội, chỉ có Lục Nguyên Sướng kêu Dương đại ca cùng hắn quan hệ khá mật thiết.
Có điều, Lục Nguyên Sướng võ nghệ tinh xảo, mấy cái nam tử phi thường kính nể những việc nhỏ vẫn là đồng ý giúp.
Đợi đến lúc Lục Nguyên Sướng kiểm tra lợn rừng xong, ba bốn nam tử mang lợn rừng hướng trong thôn về, các đại gia đều đặt biệt hưng phấn, lớn như vậy một con lợn coi như không phải mình giết, giúp đỡ nhấc cũng rất ngầu. Chỉ là người Lục Nguyên Sướng đầy máu, đem phụ nhân trên đường đi qua dọa sợ, càng ngày càng tin tưởng hắn mệnh thất sát không khỏi lảng tránh tứ tán.
Tới viện trong nhà, Lục Nguyên Sướng vô cùng phóng khoáng phân ba người một khối thịt ngon, ba người cảm ơn cáo từ.
"A Nguyên, đi rửa mặt đi, mẹ kêu ngươi hôm nay đi qua nhà ăn cơm".Dương đại ca giúp đỡ Lục Nguyên Sướng thu thập lợn rừng, nói.
"Đại ca đi trước đi, đợi ta đổi thân quần áo không thôi đại nương đại tẩu sợ là bị ta dọa đến hôn mê.
"Ha ha.... được! Qua sớm một chút, ngày hôm nay săn đầu heo, chúng ta uống một chén". Dương đại ca thoải mái cười nói.
"Đại ca, khối thịt này ngươi mang về nhà đi để lão nương thu thập một hồi cho chúng ta nhắm rượu". Lục Nguyên Sướng đi cắt hai miếng thịt ngon nhất đưa cho Dương đại .
"Một cái được rồi nhiều như vậy ăn không hết". Dương đại khách khí nói.
"Nhà các ngươi nhiều người, hôm nay ăn không hết ngày mai ăn cũng được, ta đây liền có một người để đến hỏng hỏng rồi". Lục Nguyên Sướng cũng mặc kệ Dương đại lang từ chối nhét thịt vào tay Dương đại lang liền xua người về.
Lục Nguyên Sướng chờ người đi rồi, đóng kĩ cửa phòng nấu nước nóng, cởi quần áo dự định hảo thanh tẩy một hồi.
Cở bỏ quần áo, thân thể thon dài bại lộ trong không khí, mày kiếm mắt sao, môi hồng răng trắng, thân thể nhìn gầy yếu nhưng vai dài trải rộng nhìn rất có lực mà thân thể trẻ tuổi kia thật không phù hợp với bề ngoài, ở ngực tầng lớp vải bông quấn quít.
Lục Nguyên Sướng ngâm mình trong thùng nước tắm, cảm thụ ấm áp phủ khắp toàn thân, căng thẳng lúc đi săn trong rừng dần dần tản đi vừa nghĩ, ngày hôm nay vào rừng săn được một con lợn rừng lớn, trong lòng cảm thấy rất tốt.
Thay đổi một lần nước ,đem toàn bộ một thân mùi máu tẩy đi, Lục Nguyên Sướng vẫn bó ngực mặc quần áo.Nhìn thiếu niên rất ngạo nghễ anh khí.
Lục Nguyên Sướng giẫm tà dương, hướng Dương gia chạy đi, nhìn từng nhà khói bếp bay lên, trong lòng nàng không khỏi có chút cô độc, mặc kệ ban ngày làm sao mệt nhọc, lúc này thôn dân sẽ về đến nhà, tẩy đi một thân uể oải, ăn uống no nê vui vẻ bên gia đình, xem như ban ngày cực khổ cũng rất xứng đáng.
Trái lại chính mình, Lục Nguyên Sướng không khỏi lắc đầu, mình trở về nhà vẫn là một người, bốn bức tường trống rỗng dù có hầm đầy thịt lương khô, trong tráp đặt đầy bạch ngân cũng không cách nào giúp mình xua tan cảm giác cô độc. Trên đường đi qua, phụ nhân thấy nàng đều sẽ e sợ mà tránh không kịp chỉ có cách đó không xa Dương gia là nơi duy nhất trong thôn này cho nàng cảm thấy ấm áp.
"Lão nương, xa xa đã nghe mùi thịt chưng, thật là thơm a". Lục Nguyên Sướng vừa tiến vào Dương gia môn, liền theo mùi thơm chạy vào bếp ăn vụng, nàng hôm nay phí không ít khí lực bây giờ thật đói bụng.
"A Nguyên tới rồi, lại đây dùng thịt lợn rừng chưng ngươi săn đi, so với thịt heo ta nuôi trong nhà như thế nào, ngươi nếm thử...."Dương đại nương gắp khối thịt cho Lục Nguyên Sướng, ăn đến say sưa ngon lành đến cùng là thịt mình săn, ăn thật hăng hái a!
"Mẹ thật là bất công với A Nguyên ca, hừ!!" Dương gia tiểu muội một bên giúp đỡ lão nương làm cơm, thấy hành vi của hai người, chua chết rồi, vừa nãy nàng nghe mùi muốn ăn vụng một miếng, kết quả bị lão ngươi tàn nhẫn la một trận.
"Ngươi có bản lĩnh dẫn đầu lợn rừng đến, ta liền cho ngươi ăn, mau đem đồ ăn bưng ra sân đi, gọi cha ngươi cùng ca ca ra ăn cơm.
"Hừ!" Dương gia tiểu muội bưng món ăn đi ngang qua Lục Nguyên Sướng đá hắn một cước.
"Vân muội, ngươi lại như thế thô lỗ cẩn thận không ai thèm lấy ngươi".Lục Nguyên Sướng ôm chân nhảy lên.
"Ngươi đều mười tám, đều chưa có vợ lại nói ta !". Vân nương tính tình theo Dương đại nương, tính tình mạnh mẽ.(nói thẳng ra là hung dữ á)
"Còn không đi lấy bát đũa, còn nhỏ tuổi liền biết nói huyên thuyên".Dương đại nương tức giận đến đánh đuổi Vân nương, lôi kéo Lục Nguyên Sướng nhẹ giọng nói rằng : "A Nguyên, đừng nghe Vân nương nói bậy".
"Lão nương, ta sa có thể chấp nhặt với nàng". Lục Nguyên Sướng cười nói.
"Lão nương ngày hôm trước tìm bà mối, người ta nói với ngươi chính là thôn trên Lưu quả phụ, phụ nhân kia lão nương từng thấy, trắng nõn nà, cũng là người đứng đắn nhưng mệnh có chút bạc, năm trước phu quân nàng nhiễm bệnh qua đời,cha mẹ chồng là người có lý cũng không muốn nàng tuổi còn trẻ liền thủ tiết".
"Lão nương, ta...." Lục Nguyên Sướng trong lòng rất khó chịu, mấy năm qua lão nương vì việc hôn sự của nàng mà bận bịu trước sau, nàng không thể trực tiếp từ chối lão nhân gia một mảnh lòng tốt nhưng nàng là nữ tử ...làm sao cưới vợ a.
"Lão nương biết oan ức cho ngươi nhưng ngươi cũng rõ thanh danh của mình, cũng không biết do ai truyền ra, quá thiếu đạo đức".Dương đại nương thấy Lục Nguyên Sướng lộ vẻ mặt khó xử còn tưởng rằng nàng cưới cái quả phụ không thấy vui đây. Có đều nghĩ cũng đúng, A Nguyên túi da rất tốt trong nhà lại có của cải, nếu không phải danh tiếng lụy làm sao mười tám còn không cưới được vợ, Đại lang nhà nàng mười sáu liền thành hôn, nếu không phải Vân nương mới mười một , Đại nương liền muốn đem khuê nữ của mình gả cho Lục Nguyên Sướng.
"Lão nương ta không phải....".
"Lão nương biết những lời đồn không tốt kia ta không để ý đến, bà mối hôm nay trở về nói, Lưu gia đã đồng ý, chỉ cần bán mẫu ruộng nước làm lễ hỏi liền thành, ngươi nếu có ý định, lão nương dẫn ngươi đi gặp cái kia Lưu quả phụ?".
"Lão nương cho ta thời gian suy nghĩ được không?" Lông mày anh tuấn của Lục Nguyên Sướng lúc này cao đến có thể thắt lại, khắc thê thật tốt, nàng không cần cưới a, làm sao nhô ra một Lưu quả phụ không sợ chết đây!
"Được, ngươi cưới vợ là đại sự cả đời cần suy nghĩ kĩ, Lục gia chỉ có ngươi là dòng độc đinh miêu, ngươi sau đó còn phải ra chiến trường, làm sao cũng nên vì Lục gia chừa một cốt nhục đi".
Nàng thật sầu a, ai bảo nàng là hộ quân đây!
Bỏ chuyện kết hôn qua một bên, Dương gia ăn cơm tối vẫn rất vui vẻ.
Dương gia tổng cộng có sáu miệng ăn, Dương Minh, Dương đại nương, Dương đại ca Dương Vinh, Dương đại tẩu Phùng thị, Dương biểu muội Dương Vân cộng thêm đầu một cây cải đỏ Trứng Trứng, người một nhà náo nhiệt ăn cơm, đề tài liền quay quanh chuyện săn lợn rừng đem Dương đại tẩu, Dương biểu muội dọa sợ, nghịch ngợm Trứng Trứng thì lại lôi kéo Lục Nguyên Sướng muốn đi theo săn thú.
Hoa gia lúc này cũng đang ăn cơm tối, nhân đêm nay có thịt lợn rừng ăn, một nhà cũng rất vui vẻ.
"Nhị lang, các ngươi ngày hôm nay săn lợn rừng?" Hoa đại nương hỏi.
"Không phải ta, là..."Hoa đại lang vừa định nói Lục Đại Lang liền bị Uyển nương đá một cước liền bận bịu đổi giọng nói rằng: "là Dương đại lang săn".
"Dương đại cũng thật lợi hại, Nhị Lang sau này đi với hắn học hỏi nhiều một ít, biết không?" Hoa lão cha nói.
"Vâng cha"
"Mẹ, hôm nay thịt rất nhiều để lâu sẽ hư đi không bằng cho Trịnh gia một chút có được không?" Uyển nương cẩn thận mà hỏi, thời đại này, ngoại trừ Lục đại lang, nhà ai sẽ chê thịt nhiều.
"Cho chút đi, nhà hắn sống không dễ dàng". Hoa đại nương nói.
"Nếu mẹ biết Lục đại lang săn, bảo đảm nàng nuốt vào đều có thể phun ra". Uyển nương liếc phu quân của mình, nói rằng.
"Lục đại lang là người rất tốt". Hoa đại lang đối với Lục Nguyên Sướng ấn tượng rất tốt, mở miệng nói câu công đạo.
"Không nói nữa, ta đi Trịnh gia, ngươi đi ăn cơm đi".
Khi Uyển nương đến Trịnh gia thì Trịnh gia cũng đang dùng cơm tối, chỉ là trên bàn cơm chỉ có khoai lang và cháo loãng, một bàn cơm rau dại không có thứ gì khá.
"Uyển nương, ngươi sao lại đến giờ này?" Cố Tiểu Phù đứng dậy đón nàng đi vào.
"Không có gì, Nhị lang bọn họ đánh đầu lợn rừng, ta mang cho các ngươi một ít". Uyển nương cảm thấy Trịnh gia thực tại gian nan, này khoai lang cháo loãng ăn chính là cả năm.
"Các ngươi giữ lại ăn đi chứ, đem tới làm chi". Trịnh đại nương từ chối nói, chỉ là bắt thịt kia nồng đậm mùi thơm làm cho bà nhịn không được nhìn chằm chằm, nhà bọn họ chỉ có tết mới ăn qua thịt.
"Bà bà ta kêu ta mang qua, trong nhà ăn không hết để lâu hỏng a". Uyển nương đem bát thịt đặt lên bàn, nói : "nhà ta cũng đang dùng cơm ta về trước".
"Uyển nương, ngươi...."
"Phù nương, lấy chút thịt cho Đại lang ăn đi". Cố Tiểu Phù còn muốn đuổi theo đây, liền bị Trịnh đại nương gọi lại.
Cố Tiểu Phù đút Trịnh đại ăn xong, lúc đi ra nguyên bản không còn bao nhiêu thịt liền bị hai lão ăn sạch. Nàng không khỏi lắc đầu, cần gì chứ!
Vừa định cầm chén nước uống, ngoài cửa liền có người la lớn.
"Người nhà họ Trịnh đều đi ra cho ta, các ngươi nếu như không trả tiền lại, ta liền đem Trịnh nhị nhà các ngươi làm thịt!"
Mây Trắng : thi xong rồi a , đẩy nhanh tốc độ nào ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro