Chương 11 : Mê Hoặc
- Cô nương hay nói mấy câu như vậy lắm à ? ( Ngạo Hi )
- Ko hẳn , chỉ mới nói với đúng 1 người thôi ! ( Ngạn Khuynh )
Vừa nói Ngạn Khuynh vừa chống càm nhìn Ngạo Hi , khiến Ngạo Hi căng thẳng đến mức tim đập loạn xạ , cô né tránh ánh mắt hoa đào , lại ko cản đc hương thơm quyến rũ tời từ Ngạn Khuynh , Ngạo Hi thật muốn nín thở để khỏi ngửi đc mùi hương hoa hồng cứ vươn vấn nơi chóp mũi
- Cô nương có dùng nước hoa sao ? Ta nghe nói Tân Cương dạo này có hương liệu gì đó gọi là nước hoa , chỉ cần xịt 1 ít liền hương thơm bay ngào ngạt ( Ngạo Hi )
- Công tử cũng biết ư ? Nhưng tiếc là tiểu nữ ko có dùng , mùi hương này xuất phát trên thân thể ( Ngạn Khuynh )
- Kì diệu vậy á ? ( Ngạo Hi )
Đúng là trong kiếp trước mỗi lần Ngạn Khuynh xuất hiện đều mang theo 1 hương thơm nồng nàn , vốn Ngạo Hi còn tưởng là do nước hoa Tân Cương , ai ngờ đc mùi hương hiện diện trên chính cơ thể Ngạn Khuynh , người ko biết còn tưởng nàng ấy là Hoa Tinh ko đó , thơm như tẩm hương liệu
- Công tử ko tin thì thử xem thế nào ( Ngạn Khuynh )
Đang ko hiểu ý Ngạn Khuynh thì Ngạo Hi phải trố mắt khi Ngạn Khuynh bất ngờ cởi ngoại sam , cô đóng băng trong giây lát , lúc thấy nàng ấy muốn tiếp tục lột đi trung y thì mới hoàn hồn ngăn lại , mắc quá chỉ kịp giữ chiếc áo ko rơi rớt xuống đất , bởi trung y đã bị Ngạn Khuynh cởi ra nhanh chóng , bờ vai trắng nõn bại lộ ngoài ko khí
- Cô...cô nương làm gì vậy ! ( Ngạo Hi )
Sợ tới mức cả khuôn mặt cũng chuyển sang trắng , Ngạo Hi thâm tâm gào thét , cô thật nghi ngờ nữ nhân đối diện ko phải Ngạn Khuynh mà chỉ là 1 người có gương mặt giống nàng ấy , vì Ngạn Khuynh trong trí nhớ của cô đâu có yêu nghiệt như vậy , nàng lạnh lùng tàn nhẫn , kiếm vung lên thì máu chắc chắn sẽ chảy , nào có bộ dáng lả lướt thế kia
- Công tử sợ ? ( Ngạn Khuynh )
- Ko phải sợ...nhưng mà ko hợp lễ ( Ngạo Hi )
- Hợp lễ ? Chắc công tử đang đùa , vào kĩ viện còn lễ nghĩa gì chứ ?
( Ngạn Khuynh )
Muốn kiếm cớ cũng bị bắt bẻ , nội tâm Ngạo Hi giờ đây ko còn sức để kêu gào nữa , đồng nghĩa với việc tâm trí cô cũng đình trệ dừng hoạt động , Ngạo Hi thở dài , cô lười tranh luận cùng Ngạn Khuynh , nàng ấy muốn cô làm gì thì cô làm đó , khỏi giằn co cho mệt đầu
- Đúng là thơm thật... ( Ngạo Hi )
Vùi mặt vào cổ Ngạn Khuynh hít lấy hít để hương thơm trên người nàng ấy tỏa ra , Ngạo Hi lướt mũi dần xuống bờ vai mềm mại , mùi hương hoa hồng từng chút thấm vào huyết quản Ngạo Hi , 1 loại mị hoặc khó cưỡng khiến lí trí Ngạo Hi như bị rút cạn , mê muội chìm đắm trong sự mê hoặc chết người của Ngạn Khuynh
- Ta có đẹp ko ? ( Ngạn Khuynh )
- Đẹp...vô cùng đẹp ( Ngạo Hi )
Ko biết vì sao Ngạo Hi cảm thấy mình ko còn là mình , đại não cô mù mịt , tầm nhìn thì mơ màng , tay chân cũng ko còn nghe lời cô nói , chỉ mụ mị theo sau Ngạn Khuynh , dưới sự hướng dẫn của nàng ấy bắt đầu ôm chặt nàng trong lòng , cùng nàng môi lưỡi giao nhau ko 1 kẻ hở
- Chàng tên là gì ? ( Ngạn Khuynh )
- Ngạo...Ngạo Hi
- Ngạo Hi ? Cảnh Ngạo Hi ! ( Ngạn Khuynh )
Đột nhiên thanh âm của Ngạn Khuynh cao lên , Ngạo Hi bấy giờ mới thoát khỏi cơn mơ hồ , trước ánh mắt kinh ngạc của Ngạn Khuynh , Ngạo Hi thầm mắng bản thân thiếu nghị lực , cô vừa rồi nói tên mình mà ko hề suy nghĩ gì , ở Cảnh quốc người tên Cảnh Ngạo Hi còn kẻ nào khác ngoài Nhiếp chính vương sao
- Ta...ta phải đi đây ! ( Ngạo Hi )
Vừa nhấc chân thì liền chạy 1 mạch ra khỏi Túy Hồng Lâu , Ngạo Hi sợ đến mức mồ hôi cũng ứa đầy vạt áo , cô ko muốn tiết lộ tên sớm như vậy , nhưng mọi thứ đều rối tung rối mù cả lên , giờ cô nghĩ mình ko nên tới Túy Hồng Lâu nữa kẻo Ngạn Khuynh nghĩ cô có mưu đồ xấu , dù rằng mục đích của cô cũng ko mấy trong sáng
- Vương gia ! Người về rồi ! ( Phó Cung )
- Ân , có chuyện gì ? ( Ngạo Hi )
- Chuyện người kêu thuộc hạ mấy tháng trước đã có kết quả ( Phó Cung )
Vốn bản thân mới trọng sinh gần đây , trong nhất thời Ngạo Hi cũng ko nhớ khi ấy mình đã sai Vệ nhất làm nhiệm vụ gì , cố hồi tưởng về tiền kiếp , qua vài phút cuối cùng Ngạo Hi cũng nhớ ra , đó là về Cảnh Tiêu , tiểu hoàng đệ dù ko cùng mẹ với cô nhưng luôn đứng về phía cô trong mọi tình huống , bởi vì nó mất tích nên cô mới kêu người điều tra , cô nhớ hình như kiếp trước đâu có tra ra , sao giờ lại tra đc , thật kì lạ
______________
Ngạn Khuynh ( 25 tuổi ) : cung chủ Túy Nguyệt Cung , xinh đẹp tựa 1 đóa hồng kiều diễm nhưng cũng đầy gai nhọn khi ko cẩn thận đụng vào , cung môn của nàng hoạt động chủ yếu với tiêu chí ám sát những thành phần bất hảo trên giang hồ , đồng nghĩa với việc lấy của người giàu chia cho người nghèo , nên thu hút đc rất nhiều người gia nhập cung môn , nhưng ngoài các thuộc hạ thân cận của nàng ra thì đa phần ko ai biết mặt nàng cả
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro