Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45 :

Dùng một ít sức liền có thể đem lưỡi kiếm mỏng manh kia bẻ gãy .
Vốn dĩ muốn vui đùa một chút nhưng tay vẫn thuận theo thói quen liền đóng băng đám người kia lại .
Lại có chút mất hứng , nhưng không vì vậy mà đem Trình Lam lơ là cảnh giác mà tận lực bảo hộ .
Hồ Nguyệt nhướn mày , đã thấy ở góc không xa là cái oan hồn khi nãy . Lão gia này cũng thật tò mò , nghe như vậy liền đã đến đây .
Môi khẽ nhếch lên thành độ cong nhàn nhạt , vừa đủ để che giấu .
Ánh mắt lộ ra tia tính toán , liền hướng đến Trình Lam nói nhỏ , âm lượng vừa đủ để không kẻ nào nghe được :
- Ám Vệ đã đến . Ta phải đi , có gì hãy tùy cơ ứng biến theo Trình Hoa .
Lúc này liền mới chú ý đến ánh mắt có phần hoảng sợ kia , cùng lúc phát giác bàn tay trên lưng mình cũng đang run rẩy kịch liệt .
Trình Lam là Hoàng Hậu lẽ tất nhiên là xuất phát con nhà cành ngọc lá vàng . Vốn sẽ không thấy được nhiều loại tình huống máu tanh này , huống chi là người chém giết người . Thậm chí là kẻ diễn giỏi thế nào gặp phải tình huống thế này hoảng loạn cũng là chuyện thường tình .
Trình Lam vẫn là một nữ nhân mà thôi . Không nên tiếp xúc quá nhiều với máu tanh như cô .
Thanh âm lập tức dịu lại :
- Đừng sợ , ta sẽ bảo hộ ngươi phía sau . Đảm bảo an toàn cho ngươi .
Trình Lam nghe được tay đang nắm gắt gao lấy lưng áo người kia sau đó liền buông lỏng .
Ánh mắt có phần thấu tỏ .
Đây không phải là lúc nàng được phép yếu đuối .
Hồ Nguyệt thấy vậy có chút buồn cười nói , tay khẽ vỗ vào bàn tay còn lại đang còn nắm lấy vạt áo của mình :
- Đừng sợ , ta sẽ theo sát ngươi .
Nói xong cũng liền xoay người nhảy ra ngoài , hoàn toàn không để ý đến Trình Lam nữa .

---------------
Đơn độc thực sự chính là như thế nào ?
Không phải là vẻ mặt lạnh lùng , càng không phải là loại người thích ở một mình .
Đơn độc đối với Hồ Nguyệt chính là trên thế giới vạn người này không lấy một kẻ hiểu mình .
Là thứ bị ẩn sau nụ cười hào nhoáng , là lớp vỏ bọc tốt bụng .
Thực ra cũng chẳng hề tệ .
Đơn độc cũng là một loại hình thức tự vệ , càng đơn độc lại càng đem bản thân bảo vệ thật tốt .
Hồ Nguyệt không tự nhận bản thân là kẻ đơn độc .
Bất quá cô vẫn rất ấu trĩ .
Sinh thần của kẻ mang tên Hoàng Thượng kia thực xa hoa , thực nhiều người .
Sinh thần của cô thì sao ?
Đã chín mươi tám năm rồi cô vẫn chưa lấy một cái sinh thần ra hồn .
Papa và Mama đều là vị trưởng bối của Long Tộc và Hồ Tộc .
Bận rộn đến mức đi biệt tăm biệt tích vài tháng là lẽ thường tình .
Cô sao lại có thể dám làm phiền họ nghỉ ngơi chỉ vì sinh thần của mình ?
Hôm nay lại lấy một tia tủi thân cùng ghen ghét .
Kẻ thì sinh thần vui vẻ , gia đình quây quần .
Kẻ như cô lại chịu đau đớn mà lột xác , bảo hộ một người xa lạ .
Nghĩ xong cũng phải tự khinh bỉ bản thân một cái .
Thực ấu trĩ .
Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng đỏ thẫm như huyết mạch đang chảy kia .
Thực mệt mỏi .
Đôi mắt linh động nhìn đến xuất thần , vô thức lại trút bỏ đi vỏ bọc của chính mình .
- Ngươi xem ra là rất thích ngắm trăng đi . - Lão gia khi nãy vẻ mặt có chút ý cười nói .
Hồ Nguyệt cũng chẳng thèm liếc mắt một cái , vô cảm nói :
- Ta hiện tại không muốn nói chuyện . Mau cút .
- Ai~ Ngươi là đang có tâm sự đi ?
- Hôm nay là sinh thần của ta . - Hồ Nguyệt chỉ khẽ lắc đầu nói , ngồi bệt xuống mái đình .
Hiện tại Trình Lam , Trình Hoa cùng với đó là đám người của các môn phái kia đang được hộ tống về cung , điện của mình .
Hồ Nguyệt đứng ở đây cũng đã được một khắc rồi , vẫn là đang đợi Trình Hoa ra tín hiệu .
Vô thức lại đem cái tâm tình ấu trĩ của mình bày biện ra trong đầu . Lại mang cả những kí ức xưa cũ kia ra mà ngẫm nghĩ .
Dường như sinh thần đối với cô là một cái gì đấy xa xỉ ?
Nhưng cũng thực muốn nghe lấy một câu mừng sinh thần nói với chính mình . Nghe qua cũng thực buồn cười .
Nếu người khác biết được không khéo lại tưởng rằng bản thân là tiểu hài tử chứ không phải người kế nhiệm của Hồ Tộc .
- Ngươi đố kị với Hoàng Thượng sao ? Hắn ta thì sinh thần được vui vẻ còn ngươi thì phải đi giết người . Cảm thấy là rất bất công đi ? - Lão gia kia khẽ bật cười nói .
Vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh .
Hồ Nguyệt như có tia trốn tránh giọng có chút cao :
- Ta đây mà lại đi đố kị với tên Hoàng Thượng kia sao ?
Như bị vuốt trúng vào điểm yếu đành chỉ có thể xù lông mà bảo vệ .
Một phút trước muốn nghe thấy câu mừng sinh thần bị người ta phát giác liền chối sống chối chết .
Trong ngoài bất nhất chỉ có thể là Hồ Nguyệt .
- Ngươi tự mình hiểu rõ . Bất quá không ngờ ngươi lại người của Yêu Tộc , lại còn đang ở dạng con người nữa . - Lão gia kia hiểu rõ chỉ có thể nhún vai mà đổi đề tài .
Hắn ở trong cung lâu đến vậy chỉ có thể nghe ngóng được thông tin bên ngoài nhờ vào những con ma du lãng .
Nghe danh Yêu Tộc đã lâu .
Không ngờ hôm nay lại được diện kiến một cái Yêu Tộc đang ở dạng con người .
Là cái dịp vô cùng hiếm có a !
- Ta cũng chưa có dịp nhìn rõ khuôn mặt này nữa . Ngươi nhìn giúp ta xem ? - Hồ Nguyệt tay gỡ lấy mặt nạ xuống liền hỏi .
Thực tò mò về cái dung nhan bây giờ a.
Chẳng biết là còn giống như ở Thế Giới cũ hay không .
Chỉ thấy lão gia kia khẽ híp mắt lại sau đấy liền mở to mắt ra .
Cái này là bất ngờ sao ?
Chẳng lẽ...
Cô xấu đi rồi ?!?
Khó khăn nuốt khan hỏi :
- Khó nhìn lắm sao ?
Người kia chút sau như bừng tỉnh liền nói :
- Ngươi nếu sinh ở thời của ta nhất định là có đại loạn .
Hắn khẳng định là như vậy .
Yêu Hồ này nếu có thể liền đem cả hai cái đế quốc tranh giành .
Loại nhan sắc yêu nghiệt thế này chính là lần đầu tiên diện kiến , đẹp đến mức khiến người ta hận không thể thoát khỏi sắc đẹp ấy .
Nhìn qua liền có thể đoán đây không phải là con người nhưng hắn chắc chắn sẽ có hằng sa số kẻ lao đầu vào .
Toàn thân vừa nhiễm bụi nhân gian lại có tia thoát tục . Nói là tiên hay ma cũng là một cái khó khăn .
Quả thật là không thể diễn tả nổi .
Hồ Nguyệt nghe vậy cũng phần nào đoán được .
Xấu thì sẽ không có đại loạn .
Đẹp nhất định sẽ có đại loạn .
Hỏi thử đã có bao nhiêu đế quốc trở thành bãi chiến trường chỉ vì một mỹ nhân ?
Lúc này tai đã nghe được tiếng huýt sáo của Trình Hoa , ám hiệu tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả .
Hồ Nguyệt nhanh chóng đeo lên mặt nạ , hướng đến lão gia kia nói :
- Ta phải đi rồi . Ngươi cũng mau mau luân hồi chuyển kiếp đi .

-------------------
Trình Hoa vừa ra ám hiệu thì không lâu sau liền đã thấy một bóng trắng nhanh như cắt đã ở trong phòng .
Hồ Ly đại nhân hóa ra sau khi tu luyện lại có dáng vẻ thế này đây .
Nhìn qua cũng thực mảnh khảnh nhưng lại cao hơn nàng tận một cái đầu .
Bạch y nay nhuốm vệt máu tươi tà áo như tô điểm cho màu trắng nhàm chán kia .
Một tia sinh động lại sinh ra một tia cổ quái cùng lạnh lẽo .
Đôi mắt đỏ thẫm lặng lẽ nhìn lấy nàng , không lấy một tia hảo cảm hay bông đùa .
Chỉ là một cái đỏ thẫm như trăng máu vậy , đủ để nhấn chìm người ta vào sự cô độc ấy .
A ! Hồ Ly đại nhân thực giống con thỏ nàng từng gặp .
Đều là một thân trắng như tuyết , nhưng đôi mắt lại mang màu đỏ .
Bất quá nàng hiểu rõ hai cái này khác biệt đến thế nào .
Con thỏ kia là sinh vật mà nàng vô tình bắt gặp , nó đẹp nhưng nó cũng rất yếu ớt.
Còn người này lại rất khác . Tùy tiện ngửi một cái liền có thể ngửi ra mùi máu , rất đẹp nhưng lại rất nguy hiểm .
Thực khiến người ta sợ hãi cùng kính nể a !
Hồ Nguyệt liếc mắt liền hỏi :
- Đã làm xong ?
Cô cũng không muốn lưu lại nơi này quá lâu .
Ngay tại thời khắc này lại càng không thích giao tiếp với kẻ khác .
- Mọi việc giờ đã ổn cả rồi . Bất quá nương của ta lại rất muốn gặp người đấy . - Trình Hoa nở nụ cười nói , hoàn toàn không để tâm đến thái độ lạnh nhạt của Hồ Nguyệt .
Đáp lại chỉ là cái nheo mắt của Hồ Nguyệt cùng câu nói :
- Đến lúc ta phải đi .
Bảo vệ đã xong , giao ước cũng đã hoàn thành .
Hiện tại cô và Trình Lam đã không còn mối quan hệ gì cả , lại càng không có việc gì phải gặp nhau huống hồ là nói chuyện .
Thẳng ra chính là Hồ Nguyệt cảm thấy thực không hứng thú .
Bản thân hiện tại chỉ muốn im lặng mà nghỉ ngơi , ngày mai liền tức tốc chạy về Thanh Nha Kĩ tông phái .
- Liệu ta có còn gặp lại Hồ Ly đại nhân hay không ? - Trình Hoa có chút hụt hẫng hỏi .
Thực thích cùng Hồ Ly đại nhân nói chuyện phiếm .
Hiếm khi lại gặp một vị bằng hữu lạ đến thế này lại còn được ra tay giúp đỡ .
Huống hồ nàng cũng cảm thấy nương là thực yêu thích tiểu Hồ Ly kia , giờ đột nhiên biến mất chỉ sợ nương lại buồn bã mà bỏ ăn .
- Gọi là Hồ Nguyệt .
- Ân ? Hồ Ly đại nhân tên là Hồ Nguyệt ? - Trình Hoa nghe được chỉ có thể nghệch mặt ra hỏi .
- Muốn tìm thì hãy đến Thanh Nha Kĩ tông phái . Ta đang tu luyện ở đấy . - Hồ Nguyệt thanh âm nhỏ dần đi .
Chẳng biết là có nên để cho người này biết được tung tích của bản thân hay không . Con ngươi linh động khẽ chớp liền đem toan tính đặt lên hàng đầu .
- Ân ! Hồ Ly đại nhân yên tâm ! Nếu như người cần giúp đỡ ta nhất định sẽ vượt mưa đao biển lửa chạy tới giúp ! - Trình Hoa cười khách khí nói .
- Không cần làm quá như vậy . Gửi lời chào của ta đến nương của ngươi .
Nói xong cũng liền hướng đến cửa sổ mà rời đi . Thoát ẩn thoát hiện như một cơn gió .
Làm người ta rùng mình nhưng lại không thể nhìn thấy bóng hình .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro