Chương 44 :
Nháy mắt cũng liền đã đến ngày Hồ Nguyệt phải hành động .
Sinh thần của Hoàng Thượng .
Có bao nhiêu xa hoa chính là có bấy nhiêu xa hoa .
Khắp nơi đều nở rộ hoa anh đào , nghe bảo là được tặng làm kễ vật . Mùi rượu ngọt ngào liền ám vào y phục , phi tần cứ như những đóa hoa rực rỡ . Nở rộ khắp Hậu Cung này , tô điểm cho sự hưng thịnh của một cái Triều Đại vô danh .
Lồng đèn cũng được treo nhiều hơn , làm ánh lên màu vàng xen lẫn sắc đỏ của nơi này .
Thực khiến người ta sinh chút đố kỵ cùng mê luyến cảnh tượng rực rỡ này .
Như có thể thấy các cung nữ được ưu ái khá nhiều , được phép trang điểm cùng vận y phục sắc hoa .
Nếu có thể nói là đủ để khiến người ta chìm đắm vào hoang lạc , sa hoa cùng sự thịnh vượng .
Bất quá nó lại quá sặc mùi huyết tinh , quá nhiều oán khí , lại quá nhiều nỗi oan ức cùng mạng người .
Hồ Nguyệt đối với ma quỷ luôn là một cái khái niệm thân thiện .
Thậm chí cả bây giờ cô vẫn có thể phân biệt được đâu là người và đâu là ma .
Việc có thể thấy được ma quỷ thế này thường chỉ xuất hiện vào những ngày có Nguyệt Thực mà thôi .
Dường như đối với Thế Giới này Nguyệt Thực dường như chính là một cái điềm lành đi ?
Mặt trăng máu đẹp đến như vậy cũng đã lâu rồi không thấy .
Vừa hay hôm nay cũng chính là sinh thần của cô .
Trầm ngâm một chút lại nở nụ cười đạm bạc , khẽ ngâm một cái khúc thơ .
Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi
Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ?
Chẳng ai có thể đoán được gì cả .
Kể cả Hồ Nguyệt .
Cô không biết liệu đây có phải là cái sinh thần cuối cùng của mình hay không ?
Hay chỉ chốc nữa thôi cô sẽ gặp một cái biến cố mà liền chết đi ?
Ngỡ như Nam Chính kia sẽ mạnh hơn cô rất nhiều ?
Lặng lẽ hỏi , đáp lại chỉ là những tiếng nói đùa phía dưới mái đình .
Nhân sinh đều là mộng tưởng .
Kẻ mơ thì cầu là bất tử .
Kẻ tỉnh lại cầu bình an .
Kẻ như cô lại thấy thực mỏng manh .
Tùy tiện một cái liền có thể khiến người ta tỉnh mộng .
Liếc mắt nhìn vào cái mặt trăng máu kia . Bất chợt lại vang lên một cái giọng nói xa lạ :
- Yêu Hồ như ngươi không xuống tham gia yến tiệc sao ?
Hồ Nguyệt khẽ liếc mắt một cái liền phe phẩy đuôi nói :
- Ta không thích chốn náo nhiệt .
Là một cái lão gia trung niên . Vận một cái hoàng y có phần rách nát , hoa văn cũng đã không thấy nữa .
Khuôn mặt góc cạnh , làn da trắng bệch không xuất hiện lấy một tia nhiệt khí .
Bất quá lại không hề tàn tạ như những cái hồn ma khác , khuôn mặt vẫn còn hoàn chỉnh .
- Ta thực thắc mắc Yêu Hồ như ngươi là đang làm gì ở Hoàng Cung này ?
- Bảo hộ Hoàng Hậu . - Hồ Nguyệt liếc mắt liền đáp .
Dẫu sao cũng là người đã chết , không cần phải cảnh giác . Liền có thể tùy tiện nói chuyện phiếm .
- Nga ? Dạo này ta đối với việc trong cung không rõ . Ngươi giải thích giúp ta một phen đi . - Người kia lặng lẽ ngồi cạnh Hồ Nguyệt cười khách khí đáp .
- Chỉ là vài cái chuyện vặt thôi . Chút nữa ngươi liền hiểu . - Hồ Nguyệt nhếch môi đáp .
- Có hứng thú với chuyện của ta không ? - Người kia nói đến đây liền có tia cao hứng .
Cũng lâu đã không nói chuyện với ai , cao hứng muốn tâm sự cũng là việc bình thường .
Hồ Nguyệt khẽ nhướn mày , tỏ vẻ đồng ý .
- Ta sinh thời là một cái chức trong Hoàng Cung này , am hiểu cũng có thể xem là nhiều . Bất quá lúc ấy cũng có kẻ luôn muốn đối chọi với ta , hắn đối với các thứ tà đạo đều rất am hiểu . Có thể nói là một trời một vực , ta đối với hắn là bằng hữu , hắn lại xem ta là địch nhân . Ta vẫn cứ muốn tiếp tục cái mối quan hệ ấy , không đề phòng hắn . Mãi cho đến ngày Tiên Hoàng sắp băng hà , ta vô duyên vô cớ lại bị mang danh là Phản Quốc . Còn hắn lại được xem là kẻ có công với đất nước . Ta nghiễm nhiên bị chém đầu , trước đó lại còn bị hắn cho đem đi xuống chợ với gông cổ . Ta vẫn còn nhớ được cái cảm giác bị người dân ném những thứ bẩn thỉu vào mình . Ta chết rồi , chấp niệm vẫn còn liền theo dõi hắn . Hóa ra hắn cùng đám phản động kết cấu với quân Mãn , gài bẫy ta . - Người kia kể đến đây liền ngừng lại , thở dài có chút tiếc hận .
- Ngươi chấp niệm lâu như vậy là vẫn còn hận thù sao ? - Hồ Nguyệt nhướn mày hỏi .
- Hắn sau khi chết vẫn còn có thể sử sụng tà đạo mà đem hồn thể giấu vào một cái miếng hắc ngọc . Kẻ như hắn , ta là lo sợ hắn vẫn có thể gây ra họa cho nơi này . - Người kia nói đến đây liền lắc đầu .
Chấp niệm của hắn vốn đã phai dần theo thời gian rồi .
Hận thù cũng đã buông xuống được .
Bất quá hắn lại lo ngại về kẻ kia .
Loại người tâm cơ lớn như vậy cùng với ý niệm trường sinh . Chính là một cái mầm bệnh ẩn .
Để kẻ đó hành động là cực kì nguy hiểm . Hắn biết điều đó .
Nhưng...hắn đã chết . Ngoại trừ lo lắng ra còn có thể làm gì ?
Hồ Nguyệt nghe đến đây lỗ tai liền dựng lên , nhanh hỏi :
- Hắc ngọc ? Là miếng hắc ngọc đang được chôn ở Quang Lang Tộc ?
- Ta chỉ nhớ là có nhờ một cái Yêu Nhân chôn ở phía Nam mà thôi . Ta không thể đi đâu khác ngoài Hoàng Cung này nên cũng không biết . - Người kia khẽ lắc đầu đáp .
Mỗi năm khi xảy ra Nguyệt Thực hắn mới được phép lên Nhân Gian chơi , nhưng đều là bị giam ở cái Hoàng Cung chật hẹp này .
Đối với sự thay đổi bên ngoài chính là mờ mịt .
Hồ Nguyệt nghe được liền bật cười khanh khách , cơ hồ đến mức run rẩy cả người .
Người kia có chút khó hiểu nhìn Hồ Nguyệt , hắn có cảm giác như đấy chính là một cái sự giễu cợt .
Nhưng là về cái gì ?
- Ngươi cứ yên tâm mà đầu thai đi . Miếng hắc ngọc ấy cứ để ta lo . - Hồ Nguyệt miệng vẫn còn cười nói .
Duyên số thật a...
Nực cười đến mức không thể tin được .
A~ Sau này nhất định phải đem cái chuyện này chuyển thành hài kịch .
- Ngươi là đang bị gì ? Cư nhiên lại mở lời muốn giúp ta . - Người kia có chút đề phòng nói .
- Ngươi cứ về hỏi Diêm Vương ấy , cứ nói tên Hồ Nguyệt ra cùng với chuyện về miếng hắc ngọc kia . Hắn sẽ giải đáp giúp ngươi . - Hồ Nguyệt cười có chút khinh miệt đáp .
Lúc này liền nghe thấy tiếng trống ở phía Chính Điện .
Dường như là đã đến tiết mục chính ?
Hồ Nguyệt cười nói :
- Ta có việc phải đi một lát , ngươi muốn biết chuyện gì sắp xảy ra có thể đến cạnh Hoàng Hậu một chút .
Nói xong liền nhanh chóng nhảy xuống bụi rậm gần đấy .
Để lại nam nhân kia đang có phần ngơ ngác mà không kịp thích ứng .
----------------
Hồ Nguyệt lặng lẽ chạy nhanh về phía phòng của Trình Hoa .
Nha đầu ấy theo lời căn dặn đã chuẩn bị một cái bạch y phục rồi , lại còn bảo cung nữ không được phép lui đến .
Tạm thời liền đã có một cái địa phương thuận tiện để trở về hình dạng cũ .
Có chút hưng phấn !
Mấy ngày qua vì để tăng thêm hấp thụ phần Yêu Lực cùng Linh Lực cô đã phải nhai một đống thuốc cùng Lưu Khối . Bắt đầu từ lúc gặp phải Nhược Hoa liền đã nổi lên momg muốn mãnh liệt trở về cơ thể cũ .
Vị giác căn bản đã là không còn cảm thấy vị gì ngoài cái đắng của thuốc .
Đã lâu không phải ăn thuốc thay cơm , giờ nhìn thấy thuốc cơ hồ đều có thể nôn ra toàn bộ dịch vị .
Ủy khuất bản thân lâu đến như vậy cuối cùng cũng có thể thu lại thành công .
Lặng lẽ mà tiến vào căn phòng của Trình Hoa , nhìn lên bàn đã nhìn thấy một cái bạch y được xếp gọn .
Có chút hài lòng về cái nha đầu Trình Hoa này .
Xoay người một cái liền đem bản thân trở về hình dạng con người .
Ngẫm nghĩ một chút liền tận lực kiềm lại mùi Yêu Khí phát ra , dẫu sao trong yến tiệc lần này cũng có người của các môn phái đến .
Không thể tùy tiện lộ ra mùi được .
Lựa chọn bạch y cũng là để dễ dàng trà trộn vào đám cung nữ của Trình Hoa .
Bất quá màu tóc thế này dường như là không khả thi a !
Tạm dừng suy nghĩ liền dùng răng cắn mạnh vào cổ tay , lại nhằm vào động mạch chủ mà cắn đến .
Thành công khiến bản thân chảy máu thật nhiều .
Muốn trở về cơ thể cũ chỉ có cách trải qua một lần chết .
Khởi sinh lại chính là lúc cơ thể có nhiều Yêu Lực cùng Linh Lực nhất . Thành công khiến cơ thể trở về dạng vốn có .
Đấy gần giống như cách lột xác của Long Tộc vậy . Bất quá cơ hội sống sót ngược lại rất thấp .
Phàm đều phải đánh đổi một cái gì đấy , ở đây thường là các bộ phận như : tai , mắt , cánh ,...
Hồ Nguyệt chỉ có thể hi vọng đừng là cánh .
Bởi nếu là cánh thì cô sẽ bị xem như là đang hạ thấp Long Tộc đồng thời sẽ khó bị kiểm soát hơn .
Nhưng chỉ còn cách này là trở về hình thái cũ một cách nhanh nhất .
Chỉ cắn vào động mạch chủ thôi là chưa đủ , Hồ Nguyệt do dự một hồi liền hướng đến nội tạng mình mà tổn thương một cái .
Bảo sao cô lại ghét Long Tộc đến như vậy , lột xác vẫn luôn rất đau .
Papa cô từng làm một lần , kết quả là mất đi con mắt trái .
Nhưng cách làm thực so với cô còn tàn khốc hơn rất nhiều .
Huyết tinh nhanh chóng chảy ra , rơi xuống sàn liền bốc lên từng cột khói nhỏ .
Thần trí ngày càng mơ hồ đi , mắt cũng nặng trĩu .
Cảm giác đau đớn lại truyền đến ngày càng nhiều , lục phủ ngũ tạng như bị nát đi .
Như cảm thấy còn chưa đủ Hồ Nguyệt liền hướng đến cổ nhỏ của mình rạch mạnh một cái .
Cảm giác đau đớn cùng mơ hồ như đánh mạnh vào lí trí , chân vì vậy liền không còn sức lực .
Cột khói nho nhỏ nay ngày càng nhiều , mùi khét của gỗ sàn ngày càng nồng .
Hồ Nguyệt mắt cũng khômg còn sức để mở ra , chỉ lặng lẽ nhắm lại cùng cái cau mày thật chặt .
Đau thật...
Bất giác lại liệm đi...
- Thật sự phải trở về cơ thể cũ sao ? Thậm chí là phải đánh đổi cả bộ phận ?
- Ngươi thử nhìn thấy Mạnh Bà mà không làm ăn được gì đi . Đừng có giở giọng với ta .
- Khụ ! Ăn nói hàm hồ . Thấy ta rồi thì xem như ngươi thành công rồi đấy .
- Ngươi có vẻ vui nhỉ ? Ta chết ngươi vui lắm sao ?
- Làm gì có a ! Lâu rồi không thấy ngươi đến Diêm La Điện chơi , có chút cao hứng .
- Đừng nói với ta là ngươi thấy tất cả đấy , không thì tại sao lại chờ ta ở nơi này ?
- Đám trên Thiên Đình xem được thì ta cũng phải xem được .
-...Hay ! Hay cho đám các ngươi ! Chính là đang muốn ta náo loạn một phen ? Mau chóng dẹp ngay những vụ như thế này cho ta !!!
- Ách ! Ta thề là ta không xem nhiều đâu , cũng không có xem cái cảnh vị tỷ tỷ kia cắn ngươi...!!!
- Hay !!! Một đám xem lén ! Diêm Vương ngươi cùng đám ở Thiên Đình chờ đi . Sau khi xong việc ở đây ta liền chỉnh đốn các ngươi một phen !!!
Hồ Nguyệt khó khăn nheo mắt .
Mắt cùng cơ thể thật đau ! Lại còn nóng lạnh đan xen vào .
Thực hỗn tạp !
Mắt lại cảm thấy thực đau rát .
Chẳng lẽ lần này là phải đánh đổi đôi mắt ?!?
...
Vậy cũng tốt . Như vậy sau này cũng không thể đa tình với bất kì ai nữa rồi .
Liền có chút mong chờ mà mở mắt ra , mong chờ một trận màu đen .
Bất quá suy đoán lại có chút sai lệch đi ?
Cô vẫn có thể nhìn thấy được căn phòng của Trình Hoa .
Cảm giác đau đớn cũng dần biến đi , thay vào đó là cái lạnh .
Cô là đang khỏa thân , bảo sao lại không lạnh cơ chứ !
Chậm rãi đứng lên , mắt khẽ lướt đến cái địa phương kia .
...Cái này hình như có chút khác ?
Hình như là nhỏ hơn ?
Nhỏ ?
Vừa nghĩ đến liền cảm thấy thực cẩu huyết !
Người ta là mất các bộ phận .
Còn cô sao lại toàn vẹn thế này ?!? Lại chỉ có mỗi ngực là bị nhỏ đi .
Không !
Không thể có chuyện nực cười như vậy được !!!
Cô không thể nào may mắn đến như vậy được !!!
Nhất định là có vấn đề !
Đem bản thân nhìn một cái thật kĩ càng .
Ngực cô đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn . Chẳng biết là nên vui hay nên buồn , hay là nên cảm thấy may mắn ?
Lúc này liền nghe thấy tiếng hô hoán thật to .
Khẽ nheo mắt , dùng cái vận tốc nhanh nhất mặc lại y phục .
Dẫu sao ở lại lâu đến như vậy cũng đã trở nên quen thuộc với cách mặc y phục .
Đeo lên mình một cái mặt nạ hồ ly quen thuộc mà phóng về nơi đang phát ra tiếng hô hoán kia .
Thập phần lo lắng , lỡ như cô đến trễ thì sao ?
Lỡ như Trình Lam đã xảy ra chuyện ?
Như vậy cô chẳng khác nào là đang bội ước với Trình Hoa cả .
-----------------
Trình Lam có chút cao hứng nhìn vào những cái vũ công áo đỏ kia .
Đây là những người được Đế Quốc Mãn Lưu gửi sang để biểu diễn .
Việc này nói ra cũng có tư vị âm mưu .
Mãn Lưu vốn là Đế Quốc luôn đối chọi với Gia Long Đế Quốc . Hai nước chỉ giao thiệp với nhau từ ba năm trở lại đây .
Bất quá là do bên Mãn Lưu giao hòa trước .
Hoàng Thượng thì nàng không nói rồi , hắn chẳng qua cũng không còn minh mẫn .
Nhất là khi dạo gần đây nghe lời ai đấy ghé tai mà bàn về việc có thể trường sinh bất tử .
Liền điên cuồng tìm kiếm thầy sư về , ngày đêm đều sung sức đi tìm trinh nữ thỏa mãn .
So với loại cầm thú có thể là hơn một bậc .
Lại càng không có sự phòng bị trước quân Mãn Lưu , đến nỗi bây giờ quan lại trong triều đều có thể tùy tiện cưới một cái nữ nhân Mãn Lưu .
Nói không sai biệt thì tương lai triều đại này Hoàng Hậu nàng nhìn còn không ra sao ?
Bất quá đến thời khắc ấy nàng đã tính toán cái đường thoát thân cho Trình Hoa cùng Thái Tử .
Tuy Thái Tử vốn không có máu thịt với nàng nhưng y là đứa con của tỷ tỷ nàng . Không thể trơ mắt mà làm ngơ được .
Ánh mắt cao hứng liền che lấp đi tâm tư đang mưu toan kia .
Vẻ mặt này cùng với vai trò này có lẽ sẽ sớm kết thúc .
Lúc đó nàng sẽ không còn là Hoàng Hậu nữa , chỉ còn là Trình Lam mà thôi .
Không phải nữ nhân của Trình gia , của Hoàng Thượng càng không phải Hoàng Hậu của thiên hạ .
Đơn giản chỉ là một cái nữ nhân tự do mang tên Trình Lam mà thôi .
Lập tức liền giật mình bởi tiếng hô hoán của một cái cung nữ .
Huyết tinh đỏ thẫm nhanh chóng thấm vào sàn điện .
Ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ thanh kiếm kia vẫn còn vương huyết đỏ . Như một cái thông báo đòi mạng .
Những cái vũ công kia lập tức tỏa ra , không nhiều lời liền vung kiếm .
Mỗi kiếm đều đòi mạng , tiếng hô hoán ngày càng nhiều .
Cung nữ thì hô cha gọi mẹ , phi tần thì la hét , Hoàng Thượng cứ tiếp tục gọi Hộ Vệ .
Trình Lam thời khắc này ngoài bình tĩnh ra thì không có lấy một cái biểu hiện gì .
Vốn dĩ đều đã đoán trước được , thậm chí kẻ nào đứng sau nàng đều biết . Bất quá lại cảm thấy mệt mỏi mà muốn buông xuôi .
- Ngươi là bị ngu à ?
Lập tức giật mình ngơ ngác .
Giọng nói này là lần đầu tiên nghe thấy . Có chút trong trẻo nhưng sao lại thật lạnh lẽo .
Lập tức thân ảnh màu trắng xuất hiện từ trên không .
Lúc này vô tình lại nhìn về hướng của Trình Hoa , bắt gặp nụ cười có chút nhẹ nhõm kia liền khó hiểu .
Hồ Nguyệt nhìn khuôn mặt khó hiểu của người kia liền phẫn nộ nói :
- Bị dọa đến ngu rồi à ? Mau đi .
Xoay người liền bắt gặp một toán cái vũ công giả kia đang xông đến .
E là bạch y trắng lần này không thể không nhiễm huyết tinh .
Liền cẩn thận nói :
- Trình Lam , ngươi đứng đấy làm gì ? Mau lại gần ta .
Gọi Hoàng Hậu bằng khuê danh chính là trọng tội . Nhưng Hồ Nguyệt xưa nay đều xem thường luật lệ tầm thường .
Trình Lam bất ngờ , nhưng đã đến nước này chỉ có thể nghe lời .
Liền nép sát vào lưng Hồ Nguyệt , lặng lẽ không một câu hỏi .
Hồ Nguyệt thật muốn cốc nữ nhân này một cái thật mạnh cho nàng ta tỉnh táo lại .
Nép sát như vậy còn có thể đánh đấm gì a ?!?
Kêu nàng ta lại gần chứ có phải bảo nàng ta ôm mình đâu ?
Nơi này cũng không thể tùy tiện sử dụng Yêu Lực được , đành phải dùng Linh Lực .
Khẽ phẩy tay thật nhẹ , cười nói :
- Cái gì gọi là chết trong hoa lệ , ta sẽ cho các ngươi nếm thử !
Nháy mắt liền đem đóng băng một khối , hệt như lần đầu gặp Trình Hoa vậy .
Khối băng hung hăng tỏa ra khí lạnh đến rét run cả người , người phía trong lại càng lạnh hơn .
Một tia nhiệt khí cũng đều biến mất , duy chỉ những nét mặt đau đớn kia vẫn còn .
Khiến người ta rét run mà hoảng sợ .
Thành công thu hút được những kẻ còn lại .
Hồ Nguyệt khẽ nhìn vào ngai vàng cách vài bước chân , khinh bỉ nói :
- Hoàng Thượng hóa ra cũng là một con chuột nhắt sợ chết . Thật vô vị .
Hoàng Thượng lúc này có lẽ là đã chạy trốn , trong khi đó vẫn kêu hai từ : Hộ Giá ! .
Chẳng phải đã quá quen thuộc rồi sao ?
- Ngươi nói như vậy liền không sợ mất đầu sao ? - Trình Lam nghe được liền ngẩng đầu lên hỏi .
- Mất đầu ? Tại sao ta phải sợ ? Nếu muốn ta sẽ khiến nơi này thành mồ chôn của những kẻ đang ở đây . Kể cả ngươi , Trình Lam . - Hồ Nguyệt giễu cợt đáp .
Muốn thắng cô ?
E là nói còn dễ hơn làm .
Huống hồ chi giờ khắc này cô được xem như là hoàn chỉnh nhất về Yêu Lực và Linh Lực và cả hình dạng .
Long Tộc vào thời khắc lột xác đều xem như là thời khắc mạnh nhất .
-...Ngươi là người của Trình Hoa ? - Trình Lam thắc mắc hỏi .
- Nha đầu ấy cầu ta bảo hộ ngươi . Xem như là đáp ứng nàng ta một cái , dẫu sao ta cũng không có bất lợi gì .
- Cẩn thận ! - Trình Lam la lớn .
Hồ Nguyệt nhanh chóng hướng mắt đến cây kiếm đang hướng đến yết hầu của mình mà đâm tới liền dùng tay cầm lấy .
Thanh kiếm ở Thế Giới này cũng thật mỏng manh , nhìn chẳng khác gì cây tre vậy .
Ngoắc tay một cái liền đem thanh kiếm kia trực tiếp bẻ gãy .
--------------------
Bài thơ trên là :
LƯƠNG CHÂU TỪ
Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi
Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi ?
Tức :
Đây rượu bồ đào , đây chén ngọc
Muốn say đàn đã giục ra đi
Ai cười chiến địa mình say ngủ
Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về
- Bài thơ này là của : Vương Hàn tự là Tử Vũ người đất Tấn Dương .
( Nguồn : Thivien.net )
------------------
Bài này thì ta thêm vào như là Hồ Nguyệt đang bi quan về cái sinh thần của mình vậy .
Tức năm nay là đã già đi một tuổi , chính là lo sợ về cuộc chiến sắp tới lại càng lo về hai lão bà của mình .
P/s : Đêm qua đang viết thì lại ngủ quên nên không đăng được .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro