Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39 :

- Muội tìm ta là có việc gì ?
Đáp lại chỉ là một màn yên lặng đến mức nghẹt thở .
Hoàng Long thực là không hiểu .
Mặc dù việc Hồ Nguyệt tìm đến hắn cũng khiến hắn cảm thấy vui vẻ nhưng là vì cớ gì mà mãi im lặng .
Một câu cũng chả nói , biểu cảm so với La Sát có khi còn đáng sợ hơn .
Rốt cuộc lại là chuyện gì đây ?
Hồ Nguyệt lúc này giọng có chút lạnh lẽo đi vài phần :
- Ta muốn tạm lánh mặt đi vài ngày .
- Muội là xảy ra chuyện gì ? - Hoàng Long khẽ nheo mắt hỏi .
- Chỉ là có một số thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của muội .
- Việc này ta e là không được . Muội vừa mới trở về mới được vài hôm nếu đi nữa thì e là không được .
- Vậy thì cho ta trú phòng huynh hai ngày thôi là được . - Hồ Nguyệt ánh mắt cầu khẩn nói .
- Muội biết là chuyện này rất dễ gây hiểu lầm không ? Nam nữ chung phòng thế nào cũng bị nghi ngờ . - Hoàng Long khẽ nhăn mày đáp .
- Ta xin huynh đấy . Chỉ hai ngày thôi . - Hồ Nguyệt chắp hai tay lại khẩn thiết nói .
- Thôi được rồi . Vậy hai ngày tiếp ta sẽ đi chỗ khác . Muội ở đây chớ đi ra ngoài không lại bị môn sinh khác nhìn thấy . - Hoàng Long bất lực nói .
Hiếm khi thấy Hồ Nguyệt lại khẩn thiết như vậy hắn cũng không nỡ mà từ chối . Dẫu sao yêu cầu này là không có gì khó cả .
Hồ Nguyệt khó khăn nở nụ cười .
Sau đấy liền chạy đi về viên trang .
------------------
Ngày tiếp theo Hồ Nguyệt rạng sáng đã chạy đến phòng Hoàng Long mà gõ cửa .
Hoàng Long thấy vậy cũng bất đắc dĩ mà rời khỏi phòng mà đi vào rừng trúc .
Cảm thấy Hoàng Long đã đi xa rồi Hồ Nguyệt liền tạo nên một cái tường băng chặn ở cửa .
Lúc này mới mệt mỏi mà ngã ra mặt đất , trán bắt đầu xuất hiện từng tầng mồ hôi lạnh .
Hơi thở gấp gáp , nhịp tim cũng đang dần tăng lên .
Thê thảm thật !
Hồ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy bản thân chật vật đến vậy .
Lại thật hận cái thân thể Hồ Ly này .
Hận cái chu kỳ đầy khốn nạn này .
Không phải là cô muốn giấu Hoàng Long nhưng nói ra là vô cùng xấu hổ .
Rõ ràng là từ 30 năm trước cái chu kỳ này đã không tới nên Hồ Nguyệt đã cứ nghĩ rằng bản thân là ngoại lệ mà sung sướng ăn mừng .
Không ngờ ngày hôm qua lại có dấu hiệu trở lại . Càng không ngờ hơn đấy lại là sự thật và lại đến sớm như vậy .
Kì Động Dục !!!
Cái chu kì khốn nạn mà bất cứ Hồ Ly nào cũng phải trải qua một lần trong năm và theo đúng định kì .
Nhưng Hồ Nguyệt lại khác .
Của cô có khi kéo dài chỉ một ngày sau đấy liền hết . Có khi trong một năm mà lại bị đến tận bốn lần .
Mãi đến 30 năm trước liền không xuất hiện nữa nên Hồ Nguyệt đã nghỉ rằng bản thân là ngoại lệ nên không cần đến .
Mỗi lần đến kì Hồ Nguyệt đều là có Mama cho vài viên thuốc để kiềm lại cái mùi hương .
Đó cũng là lí do tại sao cô lại không ở gần Lãnh Hà hay Nhược Hoa được .
Nếu ngửi được mùi của họ thì e là sẽ không kiềm chế được mà...
Mà cái thuốc ấy Hồ Nguyệt lại đem vứt ở Thế Giới cũ mất rồi .
Vốn là định tự xử nhưng lại bi ai mà phát hiện ra nơi này chính là không có mấy cái kia .
Tự xử bằng cách tưởng tượng lại ?
Hồ Nguyệt có mọc thêm mười tám cái đuôi nữa cũng không thể làm được điều này .
Xuân cung đồ cũng không thể . Nghĩ mà xem mắt thẩm mĩ của người xưa là đủ biết là đọc không nổi rồi .
Cũng không thể tùy tiện tìm một kẻ khác thỏa mãn được . Cô chỉ muốn làm việc đó với hai người kia mà thôi . Lại nhớ đến khuôn mặt của Lãnh Hà bất giác hơi thở lại càng nhanh hơn .
Hi vọng là sẽ không có kẻ nào lại gần đây trong hai ngày tới .
Hồ Nguyệt chính là vô cùng mệt mỏi mà nhắm mắt lại .
Cư nhiên lại nóng đến như vậy...
Thật muốn chết quách đi cho xong , thân phận cao quý đến thế này mà lại có một thứ đáng xấu hổ thế này .
Quả thực là vô cùng khó chịu .
Toàn thân đều vô cùng nóng , đến mức cả trung y mơ hồ đều dính lại vì mồ hôi , tâm can lại cực kì ngứa ngáy .
May thay là kì của cô chưa bao giờ kéo dài quá hai ngày cả .
Chính là vô cùng khó chịu mà nhắm mắt chìm vào giấc mộng .
----------------
- Ngươi là đang làm gì vậy ?!?
- Cởi y phục .
-...Cởi làm gì a ?
- Động phòng .
Hồ Nguyệt trong mơ chính là chưa kịp đáp lại liền đã bị chặn lại bởi khuôn miệng của ai kia .
Cảm nhận thấy bàn tay mềm mại lại đang trên thân mình mà tung hoành . Bị dọa không ít mà run rẩy đáp lại :
- Nhược Hoa...dừng !
Đôi mắt nhắm nghiền lập tức mở to , hơi thở ngày càng gấp gáp hơn .
Hồ Nguyệt vội vã mà sờ lấy y phục của mình , nhận thấy được sự khó chịu mà hạ thân đem lại chỉ có thể mắng :
- Mẹ nó ! Từng tuổi này rồi mà vẫn còn dám có xuân mộng !
Đối tượng lại còn là Nhược Hoa !
Hồ Nguyệt một hồi chửi mắng bản thân cũng đã bình tĩnh trở lại  .
Nếu đã không thể suy nghĩ trong sáng được vậy thì cứ đem bản thân bận rộn một phen .
Nhất định có thể kiềm lại được !
Sau ngày hôm nay thôi nhất định là sẽ trở về bình thường .
Hồ Nguyệt chính là nghĩ như vậy mà tự đắc nở nụ cười nhưng lại khựng lại .
Ngày mai ? Thầm tính một hồi liền đổ một tầng mồ hôi lạnh mà kết luận : Chẳng phải là Nguyệt Thực sao ???
Cư nhiên lại đúng lúc như vậy sao ?
Kì Động Dục vừa qua lại đến ngay Nguyệt Thực , nên khóc hay cười đây ?
Nhưng Yêu Lực của cô tích tụ vẫn là chưa đủ , nếu xảy ra Nguyệt Thực thì cũng e là mất khoảng năm tuần nữa mới đến lúc .
Từ đây đến đó cô không thể nào hóa lại dạng người được . Chỉ có thể ở dạng Hồ Ly mà tích tụ Yêu Lực mà thôi . Bất lực mà thở dài .
Trì Kiêm nhất định là giúp cô được về việc này .
Nếu để ngày mai thì e là sẽ muộn mất . Hồ Nguyệt tận lực giấu đi mùi hương của chính mình mà phá vỡ tường băng ra ngoài .
Dường như là cô đã ngủ rất lâu rồi đi ? Bởi vì lúc này đây là buổi trưa .
Nhanh chân mà chạy đến nơi ở của Trì Kiêm .
Càng nhanh lại càng tốt . Hi vọng là Nhược Hoa cũng không ở đấy .
------------------
- Nha đầu ngươi lại đang định nhờ vả ta việc gì ? - Trì Kiêm thấy bóng Hồ Nguyệt đi vào cũng liếc mắt nói .
- Giúp ta xuống núi khoảng ba mươi ngày . - Hồ Nguyệt cau mày nói .
- Làm gì ? - Trì Kiêm nhướn mày hỏi , tỏ vẻ thích thú .
- Bệnh của ta sẽ hết . - Hồ Nguyệt đi đến ngồi đối diện với Trì Kiêm mà lạnh giọng nói .
Cô chính là đang tận lực che giấu đi cái hơi thở lẫn mồ hôi của mình mà tỏ ra vẻ thản nhiên .
- Ngươi là có bệnh ? - Trì Kiêm bất ngờ hỏi .
Vốn dĩ hắn nghĩ Hồ Nguyệt chính là cốt cách vô cùng khỏe mạnh không ngờ lại đang mang bệnh .
- Tóc ta màu trắng , mắt ta màu vàng và trong hai năm qua cũng không hề thay đổi gì cả . Ngươi là không nghi ngờ sao ? - Hồ Nguyệt nhăn mày hỏi .
- Lại có căn bệnh kì lạ như vậy sao ? - Trì Kiêm có chút khó hiểu hỏi .
Hắn biết nhiều loại bệnh nhưng là lần đầu thấy căn bệnh kì lạ như thế này .
- Từ đây đến đấy ta cần rất nhiều Linh Lực cho nên mới cần phải xuống núi . Trở về cái hình dạng vốn có của mình . - Hồ Nguyệt nói , tay bấu chặt lấy cổ tay trái đến chảy cả máu tươi .
-...Ngươi rốt cuộc đã là bao nhiêu tuổi rồi ? - Trì Kiêm nghi hoặc hỏi .
- Tầm mười chín tuổi . - Hồ Nguyệt là tự bịa ra cái tuổi này .
-...Hi vọng ngươi là không đi lừa gạt ta . - Trì Kiêm khẽ lấy chén trà mà nhấp từng ngụm nhỏ .
- Tùy vào ngươi thôi . - Hồ Nguyệt khẽ nhún vai đáp .
- Bắt buộc là ngày mai sao ?
- Hôm nay lại càng tốt .
- Để ta làm giúp ngươi một cái lệnh bài . Nên nhớ đây là cách duy nhất giúp ngươi xuống núi với tư cách là người của ta vì vậy giữ nó thật kĩ càng vào . - Trì Kiêm đứng dậy mà nói .
- Bây giờ luôn sao ? - Hồ Nguyệt có chút bất ngờ hỏi .
- Chẳng phải là ngươi đang gấp sao ? Chuẩn bị hành trang rồi quay lại đây . Nhớ nói với Lãnh Hà đấy . - Trì Kiêm nói xong cũng liền đi mất .
Hắn lần này xem ra là phải thương lượng với Sư Huynh một chuyến rồi . Hi vọng huynh ấy sẽ nể mặt hắn mà không làm khó Hồ Nguyệt .
-------------------
- Đệ đến đây là có việc gì ? - Cả người dựa vào ghế , tay cầm quyển sách mà đọc .
Cũng chẳng hề ngẩng lên xem đấy là ai , giọng điệu lại có phần nghiêm nghị .
- Ta muốn làm một Kim Bài cho Hồ Nguyệt . Ta có việc phải nhờ nha đầu đấy xuống núi . - Trì Kiêm chính là vô cùng ghét giọng điệu này .
Hắn hận đến muốn giết chết kẻ này nhưng lại là không nỡ .
Mỗi lần thấy hắn lại chính là thấy  nụ cười của người năm nào .
Tần Vãn .
- Đệ lại đang suy nghĩ cái gì ? - Tần Vãn hạ quyển sách xuống mà nghiêm giọng hỏi .
- Lời ta nói chỉ lặp lại một lần mà thôi . Ngươi rốt cục là có làm hay không ? - Trì Kiêm cảm thấy bản thân là đang cực kì chán ghét kẻ trước mặt kia .
Chính là không muốn nhìn thấy hắn dù cho hắn chỉ là một cái xác chết hay một đống thịt băm vụn .
Nhưng hôm nay lại vì Hồ Nguyệt nên mới đến đây .
Tần Vãn chính là cầm lấy một cái thẻ bài ở cạnh chồng sách , toan cầm đến đưa cho Trì Kiêm .
- Không cần đến gần ta . Ném qua đây . - Trì Kiêm chán ghét nói .
Hắn chính là không muốn kẻ kia đến chạm vào mình kể cả việc đến gần mình .
Người hắn muốn giết nhất trên đời này chính là Tần Vãn nhưng kẻ không nỡ giết nhất cũng lại là Tần Vãn . Một cái dây liên kết mà hắn luôn muốn cắt phăng đi nhưng lại bị ngăn cản .
Tần Vãn mắt ánh lên tia bi thương nhưng trong thoáng chốc lại biến mất mà thay vào đấy lại là sự nghiêm nghị thường thấy . Liền thảy  lệnh bài về hướng của Trì Kiêm .
- Trì Kiêm...đệ đến tận bây giờ vẫn là còn hận ta ?
- Hận thôi là không đủ . Ta hận đến mức ước rằng có thể tận tay giết chết ngươi , moi tim ngươi ra mà trả thù cho người ấy .
- Tại sao ? Đấy chỉ là một cái nữ nhân tầm thường cớ sao đệ lại vì ả mà hận ta ? -
- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi ! Tần Vãn ngươi cả đời đều là không đủ tư cách nhớ đến nàng ta !
Trì Kiêm nói xong cũng liền nhặt lệnh bài mà rời đi .
Để lại đấy chính là Tần Vãn ánh mắt lộ rõ tia bi thống tột cùng .
Hắn ta chính là không đủ tư cách nhớ đến ả ta ?!?
Hắn dùng cả đời này đều là muốn bù đắp cho Trì Kiêm .
Bù đắp cho những gì hắn đã gây ra cho Trì Kiêm năm xưa ấy .
Chỉ là...
Không phải ngươi cứ muốn bù đắp thì người kia đương nhiên sẽ chấp nhận .
Hồ Nguyệt đương nhiên là đủ năng lực để nghe được cuộc nói chuyện này . Có chút bất ngờ , Trì Kiêm như vậy mà đã từng có một người quan trọng .
Xem ra việc này cô phải tìm hiểu một phen rồi .
Khe khẽ bật cười , Tần Vãn này chính là không thể cứu được rồi .
Đồ vô dụng ít nhất cũng có thể bán đi lấy được vài xu .
Người vô dụng tốt nhất nên làm một cái quân tốt thế mạng . Vừa hay Tần Vãn này chính là một cái quân tốt vô cùng thích hợp .
Đúng lúc Trì Kiêm đang đi lại .
Thấy nụ cười của Hồ Nguyệt lại có chút giật mình .
- Ngươi có tâm trạng tốt ?
- Ta vừa nghĩ ra một thứ rất chi là thú vị . - Hồ Nguyệt nói .
- Không hứng thú . Ngươi mau mau đi đi . Tâm trạng ta hiện có chút không vui . - Trì Kiêm cầm lệnh bài mà tỏ vẻ chán ghét .
- Vậy hẹn gặp lại ngươi . Tiện thể nhớ nói với Nhược Hoa và Lãnh Hà về việc ta rời đi , nếu được thì nói thêm lí do . - Hồ Nguyệt nói xong cũng nhanh chóng chạy đi .
---------------------
Nơi đầu tiên mà Hồ Nguyệt nghĩ đến lại chính là cái hang của Hoàng Long ở Yêu Vực . Nhưng lại không biết đường nên chỉ có thể dựa vào mùi của những Yêu Thú khác mà dẫn đường .
Mãi mới đến được một cái nơi không rõ vị trí nhưng khẳng định là Yêu Vực .
Liền đi sâu vào mà tìm kiếm một cái hang động nhỏ .
Dường như là kì động dục đã dừng lại ? Quái lạ !
Xem như là cô gặp may đi .
Nháy mắt liền trở về dạng Hồ Ly của mình mà tập trung tu luyện .
Lũ Yêu Thú xung quanh khẳng định là chẳng dám đụng đến Hồ Nguyệt .
Chẳng biết Lãnh Hà và Nhược Hoa sẽ có cái phản ứng thế nào nếu như biết việc cô sẽ rời đi trong ba mươi ngày .
Chắc họ sẽ tức giận lắm cho xem .
Nhưng đây cũng xem như cho bản thân trốn chạy một khoảng thời gian .
Hồ Nguyệt biết thế này là ích kỉ , là đang ủy khuất họ . Nhưng ủy khuất họ một chút còn hơn ủy khuất họ cả đời .
Hồ Nguyệt hận bản thân không thể quyết đoán hơn mà buông tha cho họ .
Nhưng tuyệt nhiên lại không hận việc cô gặp được họ .
Nếu bây giờ cô moi tim trước mặt họ , giả vờ chết đi thì liệu họ có thương tiếc cô hay lại chán ghét cô ?
Hồ Nguyệt mang rất nhiều mộng tưởng với về họ .
Đó là muốn được yêu họ và được họ yêu lại . Muốn được mỗi sáng đều thức dậy mà thấy họ đầu tiên . Muốn ôm họ một cái thật chặt mỗi khi gặp chuyện không hay . Muốn bảo vệ họ tuy không thể dám chắc là mãi mãi nhưng nhất định sẽ bảo vệ họ thật tốt .
Đơn giản như vậy thôi nhưng muốn làm được chính là mất một cái quá trình rất dài .
Thứ nhất : Cô và họ đều là nữ nhân .
Thứ hai : Cô là Yêu Thú , họ là Người .
Thứ ba : Cô là kẻ Trường Sinh , sinh mệnh họ thì lại có hạn .
Ít ỏi như vậy chính là vô cùng khó để vượt qua được . Cũng không biết bản thân từ khi nào lại lo xa và lại bi quan đến mức như vậy .
Nhưng cũng vì vậy mà lại nghĩ thật kĩ về kế hoạch của mình .
Lãnh Hà hiện tại là được mười chín tuổi . Tức là còn hai năm nữa mới chính là lúc gặp được Nam Chính . Hiện tại cô ở Thanh Nha Kĩ tông phái cũng là tròn ba tháng  .
Vậy tức là cô chỉ còn một năm sáu tháng để tìm ra được các Nữ Phụ còn lại và cả Nữ Chính .
Còn Nam Chính thì phải làm sao ?
Tốt hơn là phải xem xét lại về tên Nam Chính này .
Binh pháp Tôn Tử đã viết rồi :
Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi ; Bất tri bỉ nhi tri kỷ, nhất thắng nhất phụ ; Bất tri bỉ, bất tri kỷ, mỗi chiến tất bại !
Hắn là có quý nhân phù trợ .
Một cái linh hồn vô danh nhưng lại sống thực lâu năm .
Cơ duyên của hắn đều phụ thuộc vào cái linh hồn đấy . Kể cả việc tu luyện hay tìm ra kì trân dị bảo đều là do một tay cái linh hồn ấy chỉ dẫn .
Nếu vậy thì chỉ cần chú ý một chút đến hắn còn lại thì xử lí cái linh hồn phiền phức kia là được .
Hồ Nguyệt chính là vừa đem tình tiết trong truyện ôn lại vừa tu luyện .
Chỉ là tối hôm nay lại có một cái cớ sự chệch khỏi tính toán của Hồ Nguyệt .
Nguyệt Thực xảy ra cũng chính là lúc cô sẽ hấp thú được nhiều Yêu Lực nhất . Hoặc nói rộng hơn là mọi Yêu Thú vào lúc này đều có thể hấp thụ rấtg nhiều Yêu Lực .
Hồ Nguyệt chính là vô cùng thư giãn mà hấp thụ nhiều Yêu Lực hết sức có thể .
Lâu lắm mới được một bữa thế này mà không tận hưởng lại có chút phí .
Tâm trạng được thả lỏng một chút lại đột nhiên phải tăng cao cảnh giác .
Là mùi của con người , hơn nữa lại đang hướng đến chỗ Hồ Nguyệt . Xen lẫn lại là mùi máu nữa .
Khẽ trở người lại mà thu nhỏ lại thành dạng tiểu Hồ Ly vô hại .
Nếu như kẻ kia còn sống mà bước ra khỏi đây thì việc xuất hiện một con Yêu Thú lạ và mạnh như cô sẽ gây náo động . Tốt nhất là nên giả vờ vô hại .
Chẳng mấy chốc đã thấy được bóng dáng của kẻ nọ .
Nữ nhân ? Đến sâu thế này mà vẫn có nữ nhân tìm đến được sao ?
Mạc danh kì diệu lại nhớ đến lúc Nhược Hoa bị bắt vào hai năm trước .
Vẫn là nên cứu người đi .
Nữ nhân nọ là vội vã chạy về hướng hang của Hồ Nguyệt , nhanh chóng mà chui vào đấy .
Vô tình lại nhìn vào mắt Hồ Nguyệt , lặng lẽ đưa ngón trỏ lên miệng .
Hồ Nguyệt thấy vậy cũng phải bật cười vì cái sự ngu ngốc này .
Lúc này mới chú ý đến tiếng chân đang chạy về phía của mình .
Là một đám người mặc đồ đen từ đầu đến cuối , che mặt , tay cầm theo những cây kiếm sắc nhọn và sát khí không thể nào giấu đi được . Thực giống tình cảnh của Nhược Hoa năm đó vậy .
Hồ Nguyệt đến mức này cũng chẳng thể tha cho đám người này được . Chính là vì chúng quá là chướng mắt đi . Vừa nhìn đã thấy đã muốn giết chết .
Cũng không để chúng được nhìn thêm giây nào liền đã dùng Yêu Lực của Yêu Thần nhanh chóng trở thành những tảng băng .
Hồ Nguyệt thấy vậy cũng bất ngờ không thôi . Cứ nghĩ đám ấy sẽ bị đóng băng thôi không ngờ lại lan sang cả cây cối xung quanh .
Dường như là đã mạnh lên rồi ?
Liền thích thú mà nhảy lên đầu từng khối băng kia . Tổng cộng là có bảy khối băng giống như vậy .
Nhưng Hồ Nguyệt đời nào lại để cho chúng chết một cách toàn vẹn như vậy được . Cô nhảy lên đầu từng khối băng sau đấy liền dùng lực nhảy mà phá nát khối băng kia thành trăm mảnh .
Cái này thực là có chút vui !
---------------------
Giải nghĩa : Biết người biết ta, trăm trận không nguy; Không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua; Không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại .
Thường nghe là : Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng" (Tức : Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng )
---------------------
P/s : Biết sao dạo này ta không đăng chương mới không ?
Đáng lẽ là 3 ngày trước đã đăng cho các ngươi rồi . Nhưng ta lại bị rủ rê mà tải trò Pubg về máy . Thành ra là phải tập trung cày để thành pro nên không có thời gian viết truyện 😂
P/s : Nguyên cái danh sách lớp không có lấy một bóng người quen :))) Cười trong nước mắt :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro