Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32 :

Lãnh Hà ngồi trên ghế đá , tay xoa nhẹ mái tóc trắng của Hồ Nguyệt .
Xúc cảm cũng thật tốt .
Phải xoa nhiều hơn chút nữa .
Liền không hề để ý đến vành tai có chút đỏ của Hồ Nguyệt , cùng với cơ thể đang căng cứng .
Cái này là loại tình huống nào ?
Khi không nửa đêm Lãnh Hà gọi cô ra ngoài viên trang nói là ngắm trăng , rồi lại vô cùng tự nhiên mà xoa đầu cô .
Cái loại tình huống này Hồ Nguyệt là lần đầu tiên gặp phải , thực không biết làm sao đành ngồi yên mà đưa đầu cho Lãnh Hà xoa .
Thực giống mấy con cẩu mà !
- Sư Tỷ ? Nửa đêm người gọi ta ra đây chỉ để xoa đầu ta thôi sao ? - Hồ Nguyệt khẽ hỏi .
- Chỉ là muốn nhắc nhở ngươi đi đường phải cẩn thận . Giang hồ hiểm ác ta sợ ngươi lại không có phòng bị . - Lãnh Hà như bừng tỉnh mà lấy tay ra khỏi mái tóc của Hồ Nguyệt .
Xúc cảm kia thực tốt nên nàng ta cứ mải xoa mà quên mất lí do bản thân gọi Hồ Nguyệt ra đây .
Tóc quả thực rất mềm , lại mượt . Rất giống con tiểu cẩu trắng .
- Sư Tỷ ngươi cứ yên tâm . Ta sẽ vô sự mà trở về . - Hồ Nguyệt nở nụ cười có chút ngu ngốc nói .
Lãnh Hà thấy vậy cũng có phần nào đó yên tâm .
Nàng ta tự biết rằng Hồ Nguyệt kia là không dễ bị làm khó .
Cấp bậc là gần như hơn nàng , vốn dĩ lo lắng là việc thừa thãi .
Nhưng nàng vẫn luôn không an tâm .
Rõ ràng là bản thân nàng dường như đã dành cho Hồ Nguyệt một cái vị trí đặc biệt . Nhưng lại vô cùng mơ hồ .
Rất muốn thân cận nhưng lại vô cùng sợ hãi .
Sợ cái gì ?
Lãnh Hà hoàn toàn không rõ .
Nỗi sợ ấy luôn xuất hiện mỗi khi nàng có ý muốn thân cận với Hồ Nguyệt . Như có thứ gì luôn muốn ngăn cản nàng lại , bảo rằng : " Không phải người này " .
Dường như lời này là không đúng đi ?
Kiềm hãm lại cái mong muốn thân cận với nàng ta lại . Lãnh Hà hằng ngày đều cố tránh mặt Hồ Nguyệt .
Ngăn cho cái mong muốn của bản thân nàng biến thành cái thứ gì đó khác mà khiến Hồ Nguyệt sợ hãi mà tránh xa .
Sâu thẳm bên trong nàng lại vang lên giọng nói : " Không phải..."
Những giấc mơ về giọng nói này cứ ngày một nhiều . Hình ảnh của người thiếu niên nào đó vẫn cứ luôn ẩn hiện trong giấc mộng .
Lãnh Hà mỗi lần như vậy đều vô cùng kiệt sức .
Nàng không muốn cảm nhận cái cảm giác sợ hãi đó nữa , nàng muốn thân cận với Hồ Nguyệt .
Nhưng là nàng không thể...
Lời muốn nói ra đều bị cái cảm giác sợ hãi như vậy mà chặn lại .
- Sư Tỷ ? Ngươi đang mệt ? - Hồ Nguyệt cũng nhận thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lãnh Hà mà lo lắng hỏi .
-...Không . - Lãnh Hà như thoát khỏi những suy nghĩ của mình .
Hồ Nguyệt khẽ nhăn mày , tay nắm lấy bàn tay của Lãnh Hà mà áp lên má của mình . Liền nói :
- Có thật là ngươi ổn không ?
Lãnh Hà hơi rùng mình .
Dung mạo thập phần yêu nghiệt , đôi mắt màu vàng kia như thể đang dùng sự nhu hòa mà quyến rũ nàng . Hơi thở nhè nhẹ phả vào trên tay .
Lãnh Hà lần đầu tiên là có cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấu .
Sự tĩnh mịch cùng xa cách mà bản thân nàng dựng lên như bị Hồ Nguyệt kia bất giác phá vỡ .
Tự ý xông vào cuộc sống của nàng .
Khiến nàng như quen thuộc với sự tồn tại của nàng ta . Khiến nàng phá lệ mà muốn thân cận với nàng ta .
Giọng có chút run rẩy mà nói :
-...Ngươi có thể cách xa ta được không ?
Hồ Nguyệt cả người lập tức khựng lại .
Tay cũng vô thức thả bàn tay mảnh khảnh của Lãnh Hà ra , liền nở nụ cười gượng gạo :
-...Được . Nếu như Sư Tỷ đã muốn vậy thì ta sẽ đáp ứng .
Đây là cự tuyệt sao ?
Vốn dĩ là không thể có khả năng...
Căn bản ngay từ đầu là không có khả năng !
Cô không nên đến đây , không nên tiếp cận nàng ta nữa .
Đủ lắm rồi ! Cô chịu đau đủ lắm rồi .
Là nên để bản thân nghỉ ngơi thôi .
Tâm can của Hồ Nguyệt phút chốc đã bị chính lời nói của Lãnh Hà bóp nát .
Vốn dĩ ngay từ đầu là cô không nên mộng tưởng hoang đường . Bản thân hóa ra đối với Lãnh Hà là một cái sự phiền phức .
Được . Ta làm phiền đến ngươi ?
Vậy thì ta đi là ngươi sẽ hạnh phúc ?
Nếu vậy thì ta sẽ đi .
-...Ngươi càng lại gần ta . Ta càng muốn thân cận với ngươi...- Lãnh Hà như dùng hết dũng khí nhỏ bé của bản thân để nói hết vế sau .
Dường như câu nói của Hồ Nguyệt lúc nãy đã vô cùng thương tâm .
Lãnh Hà có thể cảm thấy được cái bi thương đến tột cùng trong câu nói đấy . Chứa trong đấy là cả cảm giác mệt mỏi đến bất lực .
Như thể là đang bỏ cuộc...
Tâm trí Lãnh Hà lúc ấy như đang thôi thúc nàng . Như muốn kêu nàng hãy mau mau giữ chặt lấy nàng ta , nếu để nàng ta đi mất thì nàng lúc đó có hối hận cũng chẳng kịp .
Hồ Nguyệt khuôn mặt như ngơ ngác hẳn đi .
Não bộ như đình trệ  .
Cô đau lòng đến mức mê sảng à ?
Không phải chứ...
Thất tình còn chưa đủ hay sao mà giờ lại còn thêm cả mê sảng ?
Thực thê thảm .
- Ngươi càng gần ta thì ta sẽ càng muốn thân cận với ngươi . - Lãnh Hà nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Hồ Nguyệt thì hiểu lầm là nàng ta chưa nghe rõ , liền dùng hết can đảm mà nói lại một lần nữa .
  -...Thân cận ? Không phải Sư Tỷ vốn thấy ta rất phiền phức ư ? - Hồ Nguyệt nghiêng đầu nói .
Đang ở đáy vực của sự tuyệt vọng nhưng lại bị câu nói của Lãnh Hà đột ngột kéo lên tận chín tầng mây .
Hồ Nguyệt cảm thấy như bản thân là đang mơ đi .
Cái câu nói này quả thực có năng lực đáng sợ .
Hồ Nguyệt nghe xong thì liền cảm thấy IQ của bản thân như tụt xuống thành số âm . Tâm trí cứ như trên mây , hoàn toàn không suy nghĩ được thứ nào khác ngoài câu nói của Lãnh Hà .
Ngu ngốc mà nói ra chính suy nghĩ của bản thân .
- Không bao giờ . Ta sợ...- Lãnh Hà nói đến đây liền ngừng hẳn .
Tự hỏi rằng có nên nói ra suy nghĩ của bản thân hay không . Nhất là đối với Hồ Nguyệt .
Người khiến nàng ta phải đau đầu gần đây , khiến nàng ta có những cảm xúc kì lạ . Nhưng lại khiến nàng càng muốn thân cận .
- Sư Tỷ sợ cái gì ? - Hồ Nguyệt dường như vẫn chưa hồi phục lại chỉ số IQ của mình mà hỏi .
-...Sợ ngươi lại sẽ rời bỏ ta . Ta sợ khi đã quen với sự tồn tại của ngươi rồi thì ngươi lại rời bỏ ta . - Lãnh Hà thở dài mà nói ra suy nghĩ của bản thân .
Nàng sợ ngày nào đó bản thân đã quen với sự tồn tại của nàng ta rồi nhưng nàng ta lại rời bỏ nàng . Giống như cách mà Mẫu Thân đã từng làm .
E là nàng sẽ không chịu nổi mà tê tâm phế liệt cả tâm can .
- Ta sẽ luôn ở bên ngươi ! Chỉ cần ngươi muốn thì ta sẽ đáp ứng ngươi ! Tuyệt đối không rời bỏ ngươi hay khiến ngươi cô đơn . - Hồ Nguyệt mạnh mẽ mà nói ra suy nghĩ của bản thân .
Cái này có phải là quá dại dột không chứ ?
Hồ Nguyệt à ! Từ khi nào mày lại thiếu tiền đồ đến vậy ? Thiếu cả nghị lực nữa chứ !
Người ta vừa nói một câu mày liền...
Thôi kệ đi . Dẫu sao cũng là sự thật . Nếu như Lãnh Hà muốn thì cô liền có thể đáp ứng .
Lãnh Hà im lặng mà nhìn vào mắt của Hồ Nguyệt .
Đôi mắt ấy như thuyết phục được nàng . Liền đem sự tính nhiệm đặt lên cả câu nói ấy .
Như thể là đang đánh cược với cảm xúc của bản thân vậy .
Hồ Nguyệt nhìn thấy Lãnh Hà như vậy cũng liền biết nàng ta đã đặt niềm tin lên mình .
Tinh thần cũng nhanh chóng trở nên hưng phấn , cứ như người bị một câu nói mà làm cho đau lòng lúc nãy không phải mình vậy .
Vô thức nở nụ cười .
Lãnh Hà nhìn thấy liền cảm thấy như lồng ngực của bản thân đang loạn nhịp hết cả lên .
Nụ cười kia...thực không giống ngày  thường chút nào cả .
Hồ Nguyệt ngày thường nếu không phải là nụ cười nhàn nhạt bí ẩn , thì cũng là cười mà bên trong không cười .
Hoàn toàn không thích hợp với độ tuổi của nàng ta .
Vậy mà nụ cười giờ đây lại hoàn toàn khác . Thanh thuần , lại có chút ngu ngốc nhưng nó lại " thật " hơn rất nhiều . Lại thêm cái dung mạo như hoa như ngọc kia . Là cực kì diễm lệ .
Lãnh Hà như cảm thấy đây là lần đầu lại bị mê hoặc bởi một nụ cười của một tiểu hài tử . 
Hồ Nguyệt như nhận ra bây giờ đã khuya lắm rồi liền nói :
- Sư Tỷ ngươi về phòng nghỉ ngơi đi . Ngày mai ta cùng với Trì Kiêm phải lên đường rồi nên bây giờ ta cũng phải nghỉ ngơi .
Lãnh Hà tay nắm lấy vạt áo của Hồ Nguyệt , khẽ nói :
-...Ngươi đêm nay sang phòng ta ngủ .
Không khí như ngưng trọng lại .
- Sư Tỷ người mới nói gì vậy ? - Hồ Nguyệt như không tin vào lỗ tai mình liền hỏi .
Cô lại mê sảng à ?
Lãnh Hà muốn cô ngủ chung ???
Haha ! Cô đúng là mê sảng thật rồi .
- Ta nói ngươi đêm nay qua phòng ta ngủ . - Lãnh Hà cũng lặp lại cho Hồ Nguyệt .
Nhiều ngày gần đây những giấc mơ kia cứ quấy phá nàng không ngừng .
Liền nghĩ nguyên do là có thể bắt đầu từ Hồ Nguyệt mà ra . Khiến nàng có những cảm xúc lạ , muốn thân cận hơn .
Vậy nếu để Hồ Nguyệt thân cận với nàng thì những giấc mộng đó có chịu ngừng ?
Lãnh Hà đã nghĩ như thế và giờ đây là đang nói yêu cầu của bản thân .
- Ta sợ trường kỉ không đủ chỗ . - Hồ Nguyệt tay gãi nhẹ gáy của mình mà nói .
Mẹ nó ! Lãnh Hà là muốn cô ngủ chung thật kìa !
Nhưng không được nha . Cô đó giờ có ngủ chung với ai đâu chứ ?
Hơn nữa nết ngủ của cô rất xấu . Lỡ như lúc ngủ đá phải Lãnh Hà thì sao chứ ?
Chắc cô đập đầu mà chết quá .
- Ngươi chỉ là tiểu hài tử , không sợ không đủ chỗ . - Lãnh Hà khẽ nheo mắt mà nói .
Hồ Nguyệt kia so với những người cùng tuổi thì gầy hơn rất nhiều .
Cả cơ thể so với nàng có khi còn gầy hơn . Gần như là da bọc xương . Nhưng khí lực so với nàng lại mạnh hơn nàng cả vạn lần .
Đừng hỏi tại sao Lãnh Hà lại có thể biết rằng Hồ Nguyệt rất gầy .
- Ách ! Nhưng ta không quen ngủ với người lạ . - Hồ Nguyệt vẫn tiếp tục khước từ .
- Chẳng phải ngươi nói chỉ cần ta muốn thì ngươi sẽ đáp ứng ? Ngươi nói dối . - Lãnh Hà có chút khó chịu nói .
Có phải hay không mà Hồ Nguyệt lại nghe được trong đó ngữ khí làm nũng ? Lãnh Hà là đang làm nũng với cô ?
Câu nói này như đánh thẳng vào chút nghị lực ít ỏi của Hồ Nguyệt .
Đành u mê mà gật đầu , nói :
- Ân . Theo ngươi .
Lãnh Hà thấy vậy cũng vui vẻ hơn .
Liền đứng lên mà nói :
- Vậy ta về phòng thay y phục trước , ngươi cũng thay y phục đi . 
Nói xong cũng liền nhanh chóng đi mất dạng .
-----------------
Hồ Nguyệt giờ đây là mặc một cái trung y màu trắng và đang vò đầu bứt tóc trước cửa phòng của Lãnh Hà .
Cái này...
Hồ Nguyệt thực không thể chịu nổi . Vành tai cũng đỏ hết cả lên .
Được một lúc thì đành tự dặn lòng bản thân là : " Cố lên ! Đại anh hùng như mày nhất định có thể qua được ải mỹ nhân ! "
Liền giật mình bởi tiếng nói :
- Ngươi đứng ở đó đủ chưa ?
- Ách ! Đủ rồi . - Liền mở cửa phòng đi vào .
Cảnh tiếp theo như muốn giết chết Hồ Nguyệt vậy .
Lãnh Hà là mới tắm xong , tóc mai vẫn còn vương vài giọt nước .
Cả người mặc một cái trung y màu trắng mỏng . Hơi nước như khiến trung y ôm sát vào cái cơ thể kia .
Khuôn mặt có chút mơ màng vì buồn ngủ .
Hoàn toàn không giống dáng vẻ thản nhiên thường ngày .
Dưới ánh nến mập mờ thì lại càng mê người .
Mẹ nó ! Sao lại thế này chứ ?
Như vầy thì làm sao mà Hồ Nguyệt dám ngủ đây ?
Lãnh Hà thấy vậy Hồ Nguyệt đứng ngây ngốc thì liền vỗ nhẹ lên trường kỉ mà nói :
- Mau lại đây . Sáng mai ngươi còn phải lên đường sớm nữa . Mau nghỉ ngơi đi .
Hồ Nguyệt có chút căng thẳng mà tiến lại gần trường kỉ .
Nhanh chóng mà chuồn vào phía trong , lập tức lấy chăn kéo lên .
Cả người xoay lưng lại với Lãnh Hà .
Lãnh Hà cũng khó hiểu mà nhìn tấm lưng của Hồ Nguyệt .
Liền phát hiện ra cái vành tai đo đỏ kia . Lập tức cảm thấy buồn cười .
Hóa ra là đang ngại .
Thực khả ái~
Nhớ lúc trước còn ở trước mặt nàng bán khỏa thân không một chút ngại ngùng .
Bây giờ lại ngại chỉ vì ngủ chung với nàng ?
Có hơi kì lạ không chứ ?
Liền đi thổi tắt nến .
Cả người cũng chui rúc vào trong chăn .
Mặt đối với tấm lưng của Hồ Nguyệt , liền vòng tay qua eo mà kéo vào trong lòng mình mà nói :
- Đừng nháo .
Sau đấy trực tiếp mà ngủ đi .
Để lại Hồ Nguyệt ở đấy mà đang sốc tinh thần .
Lãnh Hà ơi là Lãnh Hà ! Ngươi biết là ngươi đang ôm một Hồ Ly không chứ ?
Ngươi biết là ta có sức chịu đựng rất kém không chứ ? Lỡ như ta lên cơn mà " ăn " sạch sẽ ngươi thì sao ?
Lần đầu tiên Hồ Nguyệt cảm thấy cái sức chịu đựng cùng kiềm chế của bản thân thực cao .
Đồng thời cũng cảm thấy hận .
Nếu không phải là sợ Lãnh Hà xa lánh chung với việc chưa có kĩ năng thì Hồ Nguyệt làm sao phải chịu đựng ?
Kẻ nào được người mình yêu ôm ngủ , kèm theo đó là cái sự mềm mại áp vào lưng . Hơi thở thì cứ phả vào cổ của mình .
Hỏi thử chịu có nổi hay không ?
Cố chịu hết đêm nay vậy .
Hồ Nguyệt nhắm mắt lại . Cố gắng khiến bản thân rơi vào giấc ngủ .
------------------
Chương này hơi nhạt nhỉ ?
('ー')
Giờ thì điện thoại của ta hết cmn dung luợng rồi . Tất cả là vì cái đống ảnh dùng để làm tư liệu  ╯.╰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro