Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30 :

Thoáng chốc cũng đã hơn 2 tuần kể từ khi Hồ Nguyệt đến sống cạnh Lãnh Hà .
Dạo gần đây Lãnh Hà là cảm thấy khá phiền não bởi cái nha đầu Hồ Nguyệt kia .
Từ cái dạo có kẻ lạ đột nhập , Hồ Nguyệt tối hôm đó đưa cho nàng cái viên thuốc lạ .
Nói rằng là thuốc giải độc này nọ , sau đấy còn cưỡng ép mà pha trà mà bắt nàng uống .
Xong thì liền nói muốn mượn vài quyển sách thêm vào đó là xin được nghỉ ngơi trong vài ngày .
Cuối cùng là tự khóa phòng của bản thân lại .
Hoàn toàn không bước chân ra ngoài , kể cả ăn uống cũng không làm .
Sự tồn tại của nha đầu Hồ Nguyệt từ khi về đây là vô cùng thấp .
Đến nỗi Lãnh Hà cũng suýt quên rằng bản thân nàng đã có đồ đệ .
Có khi lại nghe được những tiếng kì lạ . Đôi khi lại mà mùi Linh Khí nồng .
Khi lại là cái mùi gì đó vô cùng khó ngửi .
Đến dạo gần đây Lãnh Hà mới nghĩ về việc đó .
Sáng hôm sau liền đứng trước phòng của Hồ Nguyệt mà gõ cửa .
- Nguyệt nhi , ngươi đã tỉnh ?
Đáp lại là một mảng trầm mặc đến đáng sợ .
Lãnh Hà cũng chẳng nghe thấy bất cứ một âm thanh nào chứng minh là có người trong phòng .
Âm thầm suy nghĩ .
Liệu có khi nào người trong phòng là xảy ra chuyện gì rồi không ?
Gõ cửa lần nữa nhưng lực đạo đã tăng lên .
Nhưng đáp lại vẫn là một mảng trầm mặc , tĩnh lặng .
Lãnh Hà có chút hoảng sợ mà đập mạnh vào cánh cửa , nói :
- Hồ Nguyệt , ngươi có chuyện gì không ?
Vẫn không thấy có động tĩnh gì .
Lãnh Hà lập tức mang gan lớn mà nói :
- Thất lễ rồi .
Liền dùng một ít Linh Lực vào người , dùng chân mạnh mẽ mà đạp gãy cả cánh cửa nơi phòng Hồ Nguyệt .
Khung cảnh tiếp theo mà Lãnh Hà thấy thực sự khiến nàng kinh diễm một trận .
Khắp phòng cơ man đều là sách thành chồng .
Trên bàn gỗ , trường kỉ đều có .
Nhưng...
Hồ Nguyệt là cả người là một thân trung y mỏng manh màu trắng .
Thân thể nhỏ nhắn nằm trên trường kỉ được lót một tấm vải đỏ .
Làn da trắng như tuyết được tôn lên một cách vô tình .
Trung y mỏng manh kia như cố ý mà trượt theo từng nhịp thở của Hồ Nguyệt . Đã độ đã rơi xuống ngang vai .
Khung xương quai xanh nhỏ nhắn đã lộ ra hoàn toàn .
Dường như là là đã ngủ quá lâu rồi nên trung y như đã bị xốc lên .
Vô tình hay hữu ý mà để lộ ra đôi chân mảnh mai kia .
Cái cổ trắng nõn như khiến người ta nổi những ham muốn phàm tục .
Mái tóc trắng mượt hơn suối nguồn kia nay đã tán loạn .
Quan trọng hơn...
Hồ Nguyệt là không đeo mặt nạ !
Dung nhan yêu nghiệt kia như đã khuấy động tâm trí của Lãnh Hà .
Cái loại dung nhan này là lần đầu Lãnh Hà nhìn thấy .
Đẹp đến mức ngôn ngữ cũng chẳng thể tả được , đến mức mà cả nét họa của tiên nhân cũng chẳng thể tả hết được .
Như thể nó vốn chẳng phải thuộc về nhân gian này .
Như một đóa hoa không nhiễm một chút nhơ bẩn của nhân gian .
Lúc này thì Lãnh Hà đã hiểu được phần nào tại sao Hồ Nguyệt lại đeo mặt nạ rồi .
Dung mạo yêu nghiệt như vậy , người ngoài mà nhìn thấy . Chỉ sợ nam nhân lẫn nữ nhân đều thần hồn điên đảo , nguyện mà phục tùng nàng ta đến suốt đời mất .
Bất tri bất giác Lãnh Hà khô khan mà nuốt một ngụm nước bọt .
Ánh mắt cũng chẳng biết nên nhìn vào đâu .
Dáng vẻ thanh lãnh nay bỗng lại thập phần luống cuống .
Nên làm gì bây giờ ?
Đánh thức Hồ Nguyệt hay im lặng mà rời đi ?
Do mải suy nghĩ nên Lãnh Hà đã không biết Hồ Nguyệt trên giường kia đã tỉnh .
Giọng khàn hẳn đi , khuôn mặt mơ màng hỏi :
-...Ưm...Sư tỷ ?
- Ta...lo ngươi xảy ra chuyện nên mới tự tiện xông vào . - Lãnh Hà nhanh chóng bày ra vẻ mặt thản nhiên giống thường ngày mà nói .
Giọng điệu cùng dáng vẻ đã tận lực che đi sự luống cuống khi nãy .
- Ta ngủ quên mất . - Hồ Nguyệt cả người ngồi dậy .
Vươn vai mà ngáp một cái .
Trung y mỏng kia vì động tác này mà trượt xuống .
Cảnh xuân nên che cũng đã bại lộ .
Lãnh Hà như bị đánh động .
Khuôn mặt lập tức biến chuyển rõ rệt . Dáng vẻ cùng khuôn mặt thản nhiên kia đã không còn .
Một tầng đỏ đến phi thường . Nếu so với trái cà chua thì hẳn sẽ không kém cạnh .
Tuy tâm trí đã bảo là nhìn sang hướng khác nhưng dường như cơ thể là không nghe lời . Ánh mắt vẫn cứ nhìn vào cảnh xuân kia .
Ấy vậy mà chủ nhân của cái cảnh xuân kia lại vô cùng hồn nhiên mà kéo trung y lên .
Hoàn toàn không có một khái niệm xấu hổ nào xuất hiện . Chỉ là thản nhiên đến bất ngờ .
Cứ như người bị nhìn không phải nàng ta vậy . 
Hồ Nguyệt từ khi đến thế giới này là hoàn toàn không có chút giữ kín đối với thân thể tiểu hài tử này .
Điều này hoàn toàn thể hiện rõ ở việc cô dám nằm ngủ trong rừng mà không một mảnh vải che thân .
Dẫu sao đây cũng có phải thân thể cô đâu chứ . Hơn nữa cái thân thể loli này thì có gì đáng phải xem ?
Ngực thì chưa phát triển , mông cũng chẳng cong , nếu nhìn kĩ thì cũng chỉ thấy xương là xương .
Hơn nữa việc ở dạng Hồ Ly thì cũng là đang khỏa thân còn gì ?
Nói thẳng ra là Hồ Nguyệt cô đây hoàn toàn quen với việc khỏa thân .
Nếu là nam nhân thì cô hoàn toàn giữ kín , còn nếu là nữ nhân thì muốn nhìn cũng chả sao .
Cùng là nữ nhân thôi mà . Còn muốn làm điều xằng bậy khác ? Để coi hắn có cửa bước qua xác Papa của cô không cái đã .
Thấy Lãnh Hà đứng phía xa kia nay đã một tầng đỏ ửng trên mặt .
Có hơi ngạc nhiên một chút .
Lãnh Hà luôn mang vẻ mặt thản nhiên cùng dáng vẻ thanh lãnh kia nay lại đang đỏ mặt ?
Ai~ Thật khả ái nha .
Xem ra cái thân thể loli này hoàn toàn không mất hi vọng rồi .
Liền nở một nụ cười nhẹ mà nói :
- Sư tỷ , ngươi đang nhìn vào đâu vậy ? Mặt ta ở đây cơ mà .
- Không...Ta...ta có việc đột xuất . - Lãnh Hà như nhận ra cái nụ cười trêu ghẹo kia , khuôn mặt đã đỏ giờ lại càng đỏ hơn . Liền bịa ra một cái lí do khập khiễng . Giọng cũng có phần lắp bắp hơn .
- Nga~ Tỷ nhìn hết của ta rồi mà lại còn bỏ chạy ? - Hồ Nguyệt thấy phản ứng của Lãnh Hà là thập phần ngại ngùng . Cũng được nước mà lấn tới .
- Ta...ta...- Lãnh Hà vì câu nói này mà cảm thấy thập phần bối rối .
Lời nói phát ra mãi cũng chỉ có điệp từ " ta "
Chẳng phải đều là nữ nhân với nhau sao ? Tại sao nàng lại cảm thấy ngại ngùng đến vậy ?
Hồ Nguyệt thấy được cảnh tượng này mà cảm thấy thập phần buồn cười . Cũng nén cười lại mà nói :
- Chẳng phải sư tỷ nói là có việc đột xuất sao ? Mau đi đi . Hay là muốn xem lại lần nữa ?
Nói đoạn liền nắm lấy vạt áo kéo nhẹ xuống .
Lãnh Hà nghe vậy cũng chỉ biết ngại ngùng mà vội rời đi .
Một câu cáo từ cũng chẳng nói . Đủ để biết nàng ta là đang bối rối đến mức nào rồi .
Hồ Nguyệt vì vậy mà cũng chỉ khẽ cất tiếng cười .
Cái này có phải là quá mức khả ái rồi không ?
Nhưng thế này thì cô có cảm giác như bản thân là dụ thụ vậy .
Mà thôi kệ đi . Dẫu sao cô cũng muốn xem Lãnh Hà kia có sức kiềm chế đến thế nào .
Để xem Lãnh Hà kia có chịu không nổi mà đè cô ra ăn sạch sẽ hay không . Hay là ngược lại đây .
A~ Vài ngày sắp tới có vẻ sẽ rất thú vị đây .
----------------
Hồ Nguyệt trang phục đã chỉnh tề , đầu cũng đã được buộc lại gọn gàng bởi một sợi dây đỏ .
Ngồi trên trường kỉ ngổn ngang sách kia mà ngẫm nghĩ .
Suốt mấy ngày nay cô nhốt mình trong phòng là để nghiên cứu về cái thế giới này .
Và ngạc nhiên thay là những quyển sách này hoàn toàn không hề đề cập đến việc Yêu Thần từng tái xuất .
Hơn hết cái đống này thực sự khiến cô ngạc nhiên thêm nữa .
Cái tên tác giả của bộ truyện này thực sự là quá lười đi . Trong suốt câu chuyện chỉ toàn xoay quanh về Nam Chính và dàn nữ nhân của hắn .
Nghề nghiệp được đề cập đến cũng chỉ là những kẻ tu luyện Huyết Chiến và Luyện Dược Sư .
Nhưng nơi này tồn tại hai cái nghề nghiệp khác nữa . Là Đấu Thuật Sư và Triệu Thú Sư .
Triệu Thú Sư thì chỉ vỏn vẹn vài kẻ làm được , nhưng xét về mặt nào đó thì nó vẫn được coi là cần câu cơm của vài người .
Triệu Thú Sư là những người dùng Linh Lực của chính bản thân để triệu hồi lên một con Ma Thú .
Ma Thú khác Yêu Thú ở chỗ là :
- Ma Thú tuân mệnh và phục tùng kẻ triệu hồi lên nó . Đôi khi người triệu hồi có Linh Lực yếu hơn nó thì xác định là sẽ làm đồ ăn cho nó .
- Ma Thú là dùng Linh Lực , Yêu Thú là dùng Yêu Lực . Là hai cái khác nhau . Ma Thú sống đều là nhờ vào Linh Lực của người triệu hồi nên nó .
- Ma Thú so về sức mạnh thì mạnh hơn Yêu Thú rất nhiều nếu người triệu hồi nó là một cường giả .
- Người triệu hồi chết đồng nghĩa với việc Ma Thú ấy cũng chết . Khế ước được lập ra là để đảm bảo điều ấy .
Cái dạng này cũng không hẳn là khó gặp đối với Hồ Nguyệt .
Tên tác giả này hẳn là lấy cảm hứng từ cái nghề Thuần Thú Sư của một bộ truyện mà Hồ Nguyệt đã từng đọc qua .
Chỉ là cô cũng muốn thử cái gọi là triệu hồi lên Ma Thú nha .
Chắc phải kiếm một nơi nào đó rồi thử triệu hồi lên một con mới được .
Đấu Thuật Sư thì cũng khá là giống với Huyết Chiến . Nhưng Đấu Thuật Sư lại có phần hạn hẹp hơn Huyết Chiến . Đó là không được phép sử dụng binh khí .
Huyết Chiến thì lại là một cái loại hình tổ hợp . Vừa có thể dùng Ma Thú chiến đấu , vừa có thể dùng vũ khí .
Còn Luyện Dược Sư thì được xem là cao cấp hơn nhiều .
Những viên Dược Phẩm được một Luyện Dược Sư làm ra nếu được tung lên thị trường thì giá khởi điểm ít nhất là 50 Văn Mạch .
Giờ thì Hồ Nguyệt bắt đầu có hứng thú với Luyện Dược Sư rồi đấy .
Cũng có tìm hiểu sơ qua về Thanh Nha Kĩ tông phái này .
Hóa ra cái này là giống một cái trường học nhưng quy mô lại lớn hơn chục lần .
Ngoài nơi này ra cũng có một cái nơi nhưng quy mô rất lớn .
Thanh Nha Kĩ là nơi chỉ nhận những môn sinh là người của Đế Quốc .
Còn nơi kia là nơi nhận cả môn sinh của nhiều Đế Quốc khác .
Là Bạch Lạp Vĩ . Nơi mà trước kia Giao Phong đã từng đổ máu bởi một trận đại chiến .
Trùng hợp thay , trong quyển sách cũ mà Hồ Nguyệt nhặt được lúc mới đến đây cũng có đề cập đến nơi ấy .
Mảnh đất ấy trước kia là nơi tập hợp Yêu Lực và Linh Lực . Là nơi ngấm từng giọt máu của những kẻ chết trong chiến tranh . Là nơi ngập tràn những ai oán , ham muốn trước khi chết của binh sĩ . Vô tình lại được một con Yêu Thú hấp thụ .
Sau này được gọi là Yêu Thần .
Quyển sách ấy chỉ có đề cập như vậy . Hoàn toàn không có gì thêm .
Và phần thêm là tìm hiểu về cách đưa cô trở về nguyên dạng .
Đúng là đã nghĩ ra cách cùng nguyên nhân . Nhưng thời điểm thích hợp chưa tới , nguyên liệu làm ra vẫn chưa có .
Hồ Nguyệt có chút bất lực mà thở dài . Lại phải chờ đợi .
Liền đi ra khỏi căn phòng đầy sách kia . Lãnh Hà chưa rời đi sao ?
Thôi không nên trêu chọc nữa .
Nếu lấn tới thì sẽ phản tác dụng mất .
Thôi thì tìm một cái địa phương vắng vẻ mà tập tành cách luyện Dược .
Dẫu sao nguyên liệu trong hạp giới của cô vẫn còn rất nhiều .
Cái lư gì đó dùng để luyện thì cô cũng có vài ba cái mà cô đã lấy trộm của Ngọc Hoàng và của Yêu Thần thúc thúc .
( Ngọc Hoàng tay vò nát vạt áo mà run giọng nói :
- Hay ! Ngươi làm tốt lắm Hồ Nguyệt ! Loại tình huống như vậy mà cũng có thể thản nhiên như vậy !
Hằng Nga có chút cảm phục mà nói :
- Khá khen cho ngươi Hồ Nguyệt . Mặt còn dày hơn ta cả chục phân . Như vậy mà còn có thể đi trêu con gái nhà lành . Được ! Ta phục ngươi rồi !
Thiên Lôi cùng với Phật Đà chỉ có thể ôm đầu mà ngao ngán .
Việc này thực sự đáng để khâm phục ?
Cái này chẳng phải gọi là dùng thân thể để quyến rũ nữ nhân nhà lành ?
Trách sao Hồ Nguyệt kia da mặt cũng quá dày đi .
Thật sự là hết cách . )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro