Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29 : Khuyến mãi

Hồ Nguyệt trước giờ luôn có chút cảm thấy tội nghiệp bản thân mình .
Khi không lại bị vướng vào cái quyển truyện khôi hài này .
Khi không lại bị Ngọc Hoàng gán cho cái nhiệm vụ là đi cứu vớt nữ nhân của Nam Chính .
Nhưng giờ Hồ Nguyệt lại cảm thấy không hề tệ chút nào . Dù cho bản thân cô đã cảm thấy điều không ổn xảy ra với bản thân .
Có phải hay không cô giờ lại đi động tâm với tận hai người ?
Nữ nhân bị mù lúc trước và bây giờ là Lãnh Hà .
Cô hoàn toàn nhận thức được bản thân rất hiếm khi vì người nào đó mà tự làm phiền bản thân .
Lúc trước vì hứng thú mà cứu người . Không ngờ lại dụng tâm đến mức chữa khỏi mắt cho nàng ta . Lại còn giúp nàng ta an toàn , hứa sẽ gặp lại và tặng đồ cho nàng ta .
Nếu như là bản thân Hồ Nguyệt thật sự đã động tâm thì còn có thể chấp nhận được .
Nhưng giờ lại đi động tâm lần nữa với nữ nhân Lãnh Hà này !
Trên đời này cô ghét nhất kẻ trăng hoa ! Giờ lại biến trở thành kẻ bản thân ghét nhất .
Khôi hài làm sao !
Cửu Vĩ Hồ cao quý . Một đứa con gái của Hắc Long huyền thoại . Lại là một kẻ trăng hoa .
Hồ Nguyệt vừa nghĩ đến một ngày nào đó bản thân lại đi động tâm một lúc với hai người . Lại đi biến bản thân là kẻ trăng hoa .
Thật khiến cô muốn cười khinh bỉ bản thân một cái .
Chẳng biết từ khi nào hoặc có lẽ là ngay từ lúc nhìn thấy Lãnh Hà . Bản thân cô đã dành một cái ưu đãi cho nàng ta .
Cố gắng lại gần nàng ta bằng cách nhận làm sư phụ . Tự gắn cho mình cái mục tiêu là cứu rỗi cuộc đời nàng ta . Nhưng mục tiêu sự thực thì Hồ Nguyệt...
Coi nhân loại như đồ chơi thì Hồ Nguyệt xưa nay vẫn luôn như vậy . Nhưng từ lúc cái nữ nhân bị mù kia xuất hiện rồi đến lượt Lãnh Hà .
Hồ Nguyệt cô đây đã nhìn nhận hai người đó theo một cách không bình thường .
Tạm gác lại chuyện này .
Dẫu sao bản thân cô chưa bao giờ coi mình là người tốt cả .
Động tâm thì cứ để nó động tâm đi . Miễn sao đừng gây hại cho bọn họ là được , dẫu sao kẻ đơn phương thì cũng là cô .
Là do tự bản thân cô đa tình thôi , vẫn là cái loại tình cảm ngu ngốc giống lần trước thôi .
Tâm cam của Hồ Nguyệt bỗng chốc lại chùng xuống .
Hồ Nguyệt tay vẫn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh kia .
Cơ thể có chút run rẩy .
Tay nữ nhân bao giờ cũng mềm đến vầy à ? Ngón tay cũng thật đẹp nha . Nhưng chẳng phải là hơi gầy sao ?
......
Tay này mà đi giao phối chắc cũng được lắm nhỉ ?
......Ai~Đầu óc lại không được trong sáng nữa rồi . Mà lâu rồi cũng chưa đọc qua mấy cái loại hình 18+ .
Hi vọng ở đây là có vài cuốn hợp khẩu vị của cô .
Bỏ qua thôi ! Không chút nữa cô nổi cơn dục vọng thì không hay...
Mà ngẫm lại thì tay nữ nhân bị mù lúc trước cũng đẹp lắm . Mảnh mai , cũng hơi đầy đặn . Lòng bàn tay phải thì có một vết sẹo nhỏ . Các đầu ngón tay thì có thể thấy vài vết sẹo mờ .
Có lẽ là người tập chơi đàn đi ?
Hồ Nguyệt cũng chẳng biết rằng người kia đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu .
Lãnh Hà cười ôn nhu nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ nhắn của Hồ Nguyệt .
Như bị hành động của Lãnh Hà đánh thức khỏi dòng suy nghĩ , Hồ Nguyệt giật mình hỏi :
- Ta giờ như thế nào ?
Lãnh Hà có chút buồn cười khi thấy dáng vẻ ngơ ngáo này của Hồ Nguyệt , nói :
- Ngươi ra sau lưng ta đứng .
Hồ Nguyệt nghe lời liền đi ra sau lưng của Lãnh Hà đứng .
Cả người cũng tận lực mà tăng độ mờ nhạt của bản thân lên bằng cách im miệng lại .
Sau đấy hoàn toàn không để ý đến xung quanh mà chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân .
Hồ Nguyệt luôn tự cảm thấy bản thân thường trôi theo dòng suy nghĩ của mình . Nhưng đôi khi cô cũng chẳng suy nghĩ gì cả .
Suốt ngày chỉ đặt tầm mắt lên một vật , sau đấy liền không nói năng hay chuyển động gì cả .
Việc này khiến cô đôi khi cảm thấy thư thái rất nhiều .
Nhưng trong lúc làm việc thì hoàn toàn là một vấn đề lớn .
Chẳng biết được bao lâu , Hồ Nguyệt đang cảm thấy dường như ai đó đang gọi tên mình .
- Hồ Nguyệt ? Ngươi làm sao vậy ? - Lãnh Hà có chút khó hiểu hỏi . 
Nãy giờ nàng đã gọi tiểu cô nương này hơn cả chục lần rồi mà vẫn chưa thấy nàng ta có ý định trả lời .
Đôi mắt màu vàng kia vẫn như cũ nhìn xa xăm . Nàng ta cũng chẳng hiểu tiểu cô nương kia là đang nghĩ gì trong đầu cả .
Vừa vào đến nơi này đã nhìn thẳng vào ta một lúc rất lâu .
Nhưng nàng ta cũng có hơi ngạc nhiên khi biết Hồ Nguyệt là nữ .
Hơn hết là có quen biết với Sư Tôn .
Xưa giờ tính cách của Sư Tôn thập phần cổ quái , lại bí hiểm . Ít người giao du qua lại , kể cả Sư Phụ nàng cũng chỉ lắc đầu thở dài khi nói về Sư Tôn .
Nhưng dựa vào lúc nãy nàng có thể khẳng định quan hệ giữa tiểu cô nương này với Sư Tôn rất tốt .
Cũng không thể ngờ tiểu cô nương này lại chọn nàng ta làm Sự Phụ . Trong khi ấy lại có thể chọn Sư Tỷ hoặc Sư Tôn . Người mạnh hơn nàng rất nhiều và cũng giỏi hơn nàng .
Vô thức tầm mắt lại đặt lên mái tóc màu trắng của Hồ Nguyệt .
Mái tóc trắng tựa như tuyết lạnh . Tùy ý lại để xõa đến tận thắt lưng .
Mắt vàng , tóc trắng .
Quá hiếm thấy đi . Hai màu tựa như không hề liên quan đến nhau . Nhưng đặt trên người tiểu cô nương này thật hài hòa .
Cứ như nàng ta sinh ra là dành cho hai màu này vậy .
Tại sao lại mặc y phục dành cho nam hài tử ? Dưới ánh mắt của Lãnh Hà thì cũng không khó để nhận ra đấy là nam trang . Nhưng Hồ Nguyệt thân là nữ nhi nhưng mặc vào lại cực kì hợp mắt , lại đeo vào mặt nạ nữa .
Khí chất toát ra mang theo sự ôn nhu nhưng ẩn hiện vài tia lạnh lùng .
Đây chính là nguyên do nàng ta đã lầm tưởng Hồ Nguyệt là nam hài tử .
Mãi cho đến lúc Trì Kiêm lên nói với nàng ta vài câu . Nàng mới nhận ra được .
- Ta không sao . - Hồ Nguyệt đôi mắt có chút mơ màng nói .
Hoàng hôn kia cũng thật đẹp . Mỗi lần thấy hoàng hôn tâm trạng của Hồ Nguyệt bao giờ cũng trở nên buồn hơn .
- Vậy chúng ta đi thôi . - Lãnh Hà xoay người cất bước .
- Này , ta đói . Chỗ ngươi có gì để ăn tạm được không ? - Hồ Nguyệt đi theo phía sau của Lãnh Hà hỏi .
- Người tu luyện của Thanh Nha Kĩ tông phái thì không cần ăn . Ngươi không biết sao ? - Lãnh Hà chân vẫn cất bước , khuôn mặt lại có chút mệt mỏi .
Nàng ta cả ngày hôm nay vẫn chưa nghỉ ngơi .
Thể chất của nàng xưa nay vẫn luôn kém . Đó cũng là một trở ngại lớn trong việc tu luyện .
- Ngươi mệt ? Chút nữa ta sẽ nấu cho ngươi vài món . - Hồ Nguyệt vốn là người rất mẫn cảm , làm sao lại không nhận ra được Lãnh Hà là đang mệt chứ .
Theo truyện , Lãnh Hà sở hữu thể lực khá kém . Đó là lí do khiến nàng ta mãi cũng không thể đột phá nhiều được .
Hừ ! Cả người ốm như cây củi vậy . Vừa nhìn qua cũng sợ rằng nếu có cơn gió mạnh thổi qua thì nàng ta có bị thổi bay hay không .
Được ! Bản năng của một người thích những vật tròn tròn , mập mập của Hồ Nguyệt đã nổi lên .
Cô nhất định phải khiến nữ nhân kia mập lên !
- Ngươi làm sao biết ta đang mệt ? Hơn nữa ngươi biết nấu ăn ? - Lãnh Hà chân dừng bước xoay người hỏi .
Sao Hồ Nguyệt lại biết nàng ta đang mệt ? Rõ ràng nàng ta chưa hề biểu hiện gì với Hồ Nguyệt cả .
- Cả người ngươi ốm như vậy . Lại phải ngồi dưới ánh nắng nửa ngày không ăn uống gì cả . Ta còn thấy mệt thay ngươi đấy . - Hồ Nguyệt thở dài ngao ngán nói .
Tay cũng nắm lấy vạt áo của Lãnh Hà mà kéo đi , miệng còn nói :
- Đi nhanh . Ta đói rồi .
Lãnh Hà có chút bất ngờ liền vụng về bước theo sau Hồ Nguyệt .
Nàng cảm thấy Hồ Nguyệt này thật sự ăn nói có chút vô phép tắc .
Hoàn toàn không sử dụng kính ngữ .
Nhưng lại có chút cảm động .
Kì thực Hồ Nguyệt kia cũng thật quan tâm đến người khác .
Xem ra là một cô nương khẩu xà tâm phật đi . Miệng tuy nói lời ác độc nhưng lại để âm thầm quan sát , quan tâm .
Hồ Nguyệt đi chưa được bao lâu thì liền dừng bước , giọng lại có chút xấu hổ nói :
- Ta không biết đường . Ngươi dẫn đường đi .
Lãnh Hà bật cười .
Nàng lại suy nghĩ sâu xa rồi . Tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương thôi .
Liền dẫn Hồ Nguyệt đi .
Cũng chẳng hề tỏ ra khó chịu vì vạt tay áo bị nắm .
Bất tri bất giác lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia , cười nói :
- Ta sợ ngươi bị lạc .
Hồ Nguyệt cảm thấy bản thân là đang bị trêu chọc .
Biết vậy lúc nãy cô đừng tỏ vẻ hiểu biết thì tốt rồi . Nếu không thì làm sao bây giờ lại mất mặt đến vậy ?
May mà da mặt của Hồ Nguyệt cũng có chút dày , không thì nãy giờ lỗ tai đã đỏ lên rồi .
Lãnh Hà cũng vô cùng tự nhiên mà dẫn Hồ Nguyệt về nơi của mình .
Đi qua cũng biết bao nhiêu căn phòng lớn nhỏ , lại thêm các hoa viên , phòng mà các đệ tử đang học .
Có chút cảm thán về độ rộng của nơi này thật .
Bất tri bất giác nhớ lại nơi ở của Lãnh Hà .
Là một cái viên trang nằm riêng biệt .
Theo truyện , Lãnh Hà vì muốn yên tĩnh nên đã chọn một cái viên trang bị đóng bụi nằm khá xa .
Phần nữa là vì nàng ta chỉ muốn tự cô lập bản thân và tu tâm dưỡng tính . Ngày ngày đều an nhàn mà tu luyện , trồng hoa .
Cái cuộc sống này thực khá giống mấy bậc tiên nhân thời xưa .
Mà dường như là trời sắp mưa ?
- Ngươi nhanh chân một chút . Trời có lẽ sẽ đổ mưa đấy . - Tốt bụng mf nhắc nhở một câu .
Lãnh Hà nghe vậy bước chân lại có chút nhanh hơn .
Mấy bồn hoa mà nàng trồng sợ rằng sẽ chết mất .
----------------
Sớm đã đến nơi trước khi trời mưa .
Lãnh Hà nhanh chóng đi tìm vài tấm bạt để che cho bồn hoa của mình .
Hai cái bồn hoa này nàng đã tốn công  chăm sóc . Không thể để bị một cơn mưa mà phá hủy được .
Một cách may mắn nào đó , Lãnh Hà vừa che xong cũng là lúc trời đổ mưa .
Ban đầu chỉ là một cơn mưa nhè nhẹ đầu mùa nhưng càng về sau cơn mưa lại càng lớn .
Từng hạt mưa nặng trĩu vô tình rơi xuống mái hiên .
Lách tách như một âm điệu vui tai .
Hồ Nguyệt tay chống cằm ánh mắt nhìn ra ngoài .
Cơn mưa như khiến phong cảnh trở nên hữu tình hơn .
Cảnh vật phía xa kia như mờ hẳn đi , những cây liễu mà Lãnh Hà trồng gần đấy trở nên có sức sống hơn hẳn .
Từng giọt từng giọt cứ vô tình rơi xuống trước ánh nhìn của Hồ Nguyệt .
Mưa ?
Có thể gột rửa được cái tâm trạng đầy rối bời của cô bây giờ không ?
Mà cô cũng thừa nhận , cái nữ nhân Lãnh Hà này thẩm mĩ thực tốt .
Khuôn viên này cư nhiên lại được nàng ta trùng tu lại . Thập phần đẹp mắt .
Cây cối nàng ta trồng cũng thực nhiều a~ Cư nhiên lại trồng xung quanh cái viên trang này bao nhiêu là cây trúc và liễu .
Cô lập bản thân cũng thực tốt .

Bỗng nghe thấy tiếng động .
Hồ Nguyệt chẳng buồn xoay người xem đó là ai , cả người vẫn ngồi ở đấy mà nhìn ra ngoài .
- Hồ Nguyệt . Có việc cần nói với ngươi . - Lãnh Hà có chút ngạc nhiên khi thấy tiểu cô nương kia không thèm nhìn mình .
- Cứ nói . - Hồ Nguyệt nói , cả người cũng tuyệt nhiên không xoay đầu .
- Ngươi quay mặt qua nhìn ta . - Lãnh Hà có chút khó chịu nói .
Hồ Nguyệt cũng nghe lời mà đứng lên , tiến đến ngồi trước mặt của Lãnh Hà .
- Hôm nay ngươi sẽ chính thức là môn sinh của Thanh Nha Kĩ tông phái . Tuy là đệ tử của ta nhưng ngươi vẫn phải đến lớp . - Lãnh Hà giọng không mặn không nhạt nói .
- Ta đã hiểu . Thế ta phải nên xưng hô với ngươi thế nào ? - Hồ Nguyệt nở nụ cười nhạt nói .
- Ngươi gọi ta là Sư tỷ là được . - Lãnh Hà ánh mắt có chút mệt mỏi đáp .
- Ta đã hiểu . Sư tỷ nơi này có chỗ nấu ăn không ? - Hồ Nguyệt cười hỏi .
Nữ nhân kia hẳn là đã mệt lắm rồi .
Vẫn là nên nấu cho nàng ta vài món lót dạ .
- Không có . Ta từ lúc dọn về nơi này hoàn toàn bỏ việc ăn uống nên nhà bếp đã bị phá . - Lãnh Hà lắc nhẹ đầu nói .
-...Sư tỷ ngươi thật biết cách khiến ta cạn ngôn đấy . - Hồ Nguyệt đáp .
- Người tu luyện Linh Lực vốn không cần ăn . - Lãnh Hà không chớp mắt mà đáp .
- Bảo sao cả người tỷ chỉ toàn xương . Vậy thì sau này không cần lo có kẻ ức hiếp tỷ rồi . - Hồ Nguyệt nhún vai đáp .
- Tại sao ngươi lại nói như vậy ? - Lãnh Hà khó hiểu hỏi .
- Lúc ấy tỷ có thể tùy tiện rút xương của mình ra đánh chết hắn . Lúc giao chiến thì dùng xương của mình để phi vào kẻ thù . Quá lợi hại đi . - Hồ Nguyệt cợt nhã cười .
- Ngươi...- Lãnh Hà trán xuất hiện vài tia hắc tuyến .
Sinh thời đây là kẻ đầu tiên dám trêu chọc nàng thế này !
- Sao ? Ta nói không đúng ? Nếu vậy xin sư tỷ bỏ qua . Ta còn trẻ lỡ dại trót lời , nếu khiến sư tỷ phật lòng xin hãy bỏ qua . - Hồ Nguyệt nói , liền đứng lên mà chuồn đi .
Để lại đấy Lãnh Hà khuôn mặt nhăn nhó , trán xuất hiện vài tia hắc tuyến . 
------------------------
Hồ Nguyệt vẫn đang cố nghĩ cách tạo ra một cái nhà bếp nhỏ .
Nhưng trời mưa thế này thì e là không tiện . Đành phải đợi trời hết mưa vậy .
Nhưng cái nữ nhân Lãnh Hà kia là đang mệt .
Làm thế nào để khiến nàng ta tốt hơn đây ?
Cô cái gì cũng có nhưng kinh nghiệm chăm sóc kẻ khác nhất là nữ nhân thì rất ít . Số lần có thể đếm trên đầu ngón tay .
Người đang mệt cần nhất là sự im lặng , vậy thì cô cứ im miệng đi là được .
Vô tình đi xung quanh viên trang này .
Lại phát hiện ra nơi này kỳ thực không hề nhỏ .
Gồm tận 3 phòng , dường như là để nghỉ ngơi . 1 phòng được đóng lại cẩn thận còn chèn thêm một thanh gỗ phía trước .
Cấu trúc lại khá giống hình chữ U . Vốn mang hơi hướng cổ đại nhưng nơi Hồ Nguyệt vừa ngồi lúc nãy lại khá giống cấu trúc của Nhật Bản .
Thật thú vị .
Giờ thì Hồ Nguyệt hiểu tại sao Lãnh Hà kia lại thích nơi này đến vậy .
Vốn đang thưởng thức cảnh đẹp thì Hồ Nguyệt lại nghe thấy một tiếng ồn khá lớn .
Nữ nhân Lãnh Hà kia vốn rất ghét tiếng ồn , vậy tiếng động này là dựa vào đâu mà có ?
Nhanh chân chạy về nơi tiếng ồn kia vừa phát ra .
Là nơi có cánh cửa bị khóa cẩn thận kia . Nhưng lúc này thanh gỗ kia đã bị ai đó làm gãy . Và cánh cửa đã bị mở toang ra .
Hồ Nguyệt thần sắc có chút khó chịu mà tiến vào .
Toàn là mùi sách cũ .
Cái mùi này thực khó ngửi !
Hồ Nguyệt ngay lập tức nhận ra bóng dáng của Lãnh Hà và một cái thân ảnh màu đen đang giao chiến .
Giữa những kệ sách và chồng sách cũ này mà giao chiến thì có chút phí của .
Đây là sách đó ! Lỡ như bị rách hay bị hư hại thì sao ? Tiếc lắm đó !
- Ra ngoài mau ! Nơi này đang nguy hiểm ! - Lãnh Hà nhận thấy được sự hiện diện của nha đầu kia mà nói lớn .
Thân thủ của kẻ này hoàn toàn không tầm thường !
Có thể cùng nàng giao chiến hơn ba lượt là có thể nhận thấy . Nàng vốn nghiêng về đánh tầm xa nên việc giao chiến ở gần thế này thực khó .
Hơn nữa từng chiêu tên này xuất ra đều là muốn đòi mạng ! Toàn là nhằm vào điểm chí tử của con người mà đánh tới .
Thân thể nàng hôm nay lại phi thường mệt mỏi . Mắt thoáng chốc lại mỏi , lại cảm thấy hơi choáng . Bụng lại có cảm giác nóng , cổ họng như muốn nôn ra bởi cái mùi sách cũ .
Lơ đễnh lại khiến cái thân ảnh màu đen kia phóng về phía Hồ Nguyệt .
Nhàm chán mà nhìn về phía thân ảnh màu đen đang phóng về phía mình .
Hồ Nguyệt có chút xem thường hắn .
Dám nghĩ cô là một nha đầu vô hại ? Tùy tiện có thể để hắn bắt làm con tin ?
Ngu xuẩn ! Hồ Nguyệt vội lách người sang bên trái nhằm khỏi tầm tay của thân ảnh màu đen kia .
Khiến cho thân ảnh màu đen kia vì vồ hụt mà thoáng chốc lại mất thăng bằng .
Hồ Nguyệt cũng nhân cơ hội ấy mà một cước nhằm thẳng vào bụng của thân ảnh màu đen kia .
Hừ ! Xem ra cái thân thể loli này cũng có lợi .
Hoàn toàn có thể né tránh dễ dàng và rất nhanh nhẹn . Bằng chứng là từ khi tới đây Hồ Nguyệt đã có vài lần dùng các tư thế đá mà ở cơ thể cũ khó mà thực hiện .
Ai ! Lỡ đá trúng xương sườn của hắn rồi . Dường như là không chỉ gãy một cái...
" Grắc..." - Âm thanh khô khốc vang lên thật nhỏ .
Thân ảnh màu đen kia vì lực đá của Hồ Nguyệt mà cả thân người đều bay lên , đập mạnh vào xà gỗ của trần mà rơi xuống .
Lãnh Hà đứng ở đấy mà ngỡ ngàng quan sát .
Thân thủ rất nhanh ! Lúc ra đòn lại không hề nương tay . Một cước liền đem kẻ khác biến thành tàn phế !
Lực đá rất mạnh . Nhưng mạnh đến thế nào thì Lãnh Hà chẳng dám nghĩ đến .
Nha đầu Hồ Nguyệt này không thể tùy tiện mà nhìn vẻ bên ngoài đánh giá nàng ta .
Hồ Nguyệt nhìn Lãnh Hà liền hỏi :
- Sư tỷ giờ làm thế nào với hắn ?
Lãnh Hà giật mình đáp :
- Tra hỏi hắn .
- E là không được đâu . Ta nghĩ nội tạng của hắn là bị ta đá nát hết rồi . Hắn đã chết . - Hồ Nguyệt đáp .
- Nhưng tại sao kẻ như hắn lại ở đây ? Rõ ràng đây còn ở trong lãnh địa của Thanh Nha Kĩ tông phái . - Lãnh Hà có chút mệt mỏi mà đi lại gần cái xác kia .
- Sao tỷ lại có thể khẳng định kẻ này là người ngoài ? Việc lén lút tiến vào Thanh Nha Kĩ vốn không dễ dàng . Ta nhìn qua thân thủ của hắn là hoàn toàn không có cơ hội tiến vào . Nếu không nhầm thì hẳn là môn sinh đi . - Hồ Nguyệt ngồi xuống , tay kéo cái mặt nạ của cái xác kia ra .
Lãnh Hà có chút giật mình , nói :
- Đây là Mã Quan , đệ tử chuyên ở bên cạnh Sư Tỷ .
- Sư Tỷ ? Họa Quyên ? - Hồ Nguyệt lại rồi vào trầm tư .
Đừng nói cái cẩu nữ kia lại là thủ phạm đấy .
Họa Quyên vốn là Sư Tỷ của Lãnh Hà , là người mà Lãnh Hà luôn kính trọng .
Vốn ban đầu cứ tưởng là một nữ nhân tốt bụng nhưng về sau mới nhận ra rằng nhân cách nàng ta so với Nam Chính là ngang nhau .
Cũng chẳng có gì khác lạ khi cô thầm nhận ra Họa Quyên và Nam Chính vốn có gian tình . Hơn hết là đã lên giường cùng nhau ở một cái phiên ngoại truyện .
Một đôi cẩu nam nữ !
Eo ơi ! Tởm quá ! Da gà của Hồ Nguyệt lần lượt nổi lên vì cái sự ghê tởm và khinh bỉ .
Xem ra cái nữ nhân Họa Quyên kia cử thuộc hạ sang đây là đang có ý đồ gì đấy .
Công Pháp ?
Hẳn là đã lên kế hoạch từ trước rồi , chắc là đã hạ độc Lãnh Hà .
Nếu không thì làm sao tiện nhân kia lại dám cử một đồ đệ vô danh tiểu tốt đột nhập vào viên trang của Lãnh Hà - một trong hai đại đồ đệ .
Chút nữa phải tìm vài viên thuốc giải cho nàng ta rồi .
Hồ Nguyệt giả vờ vội vã hỏi :
- Cái nơi này có cuốn Công Pháp nào quý giá à ?
- Đúng là có . Là cuốn Công Pháp mà Sư Phụ truyền lại cho ta . Nhưng ngươi thế nào lại biết ? - Lãnh Hà hỏi .
Tạm thời vẫn không nên nói cho Lãnh Hà biết được bộ mặt thật của Họa Quyên .
Không thì nàng ta lại mắng Hồ Nguyệt là vu oan cho Họa Quyên .
Vẫn là nên thu thập được nhiều bằng chứng rồi tính sau .
- Đột nhập vào đây mà lại chỉ chạy đến nơi có nhiều sách thế này . Ngoại trừ Công Pháp quý hiếm ra thì ta nghĩ không còn gì khác . Cái này đơn thuần chỉ là trộm thôi . - Hồ Nguyệt ngắn gọn đáp .
Chân tiện thể đạp một cái nhẹ vào đầu cái xác kia .
Lãnh Hà hơi bất ngờ về sự bình tĩnh của Hồ Nguyệt .
Phản ứng của nha đầu này khi thấy xác chết thật khác biệt so với những tiểu cô nương cùng tuổi .
Cứ như rằng nàng ta đối với xác chết thập phần quen thuộc .
Nhưng cũng thầm đoán trước được : "Hồ Nguyệt không phải một tiểu nha đầu bình thường"
Chiếc mặt nạ của Hồ Nguyệt như bị hành động của chính chủ nhân đó mà rơi ra .
Hồ Nguyệt nhanh tay giữ lấy chiếc mặt nạ trước khi nó kịp rơi ra .
Xem ra cô buộc dây lỏng quá rồi .
May mà nữ nhân kia chưa nhìn thấy .
Lãnh Hà có chút bất ngờ vì hành động của Hồ Nguyệt .
Vẫn ngoan cố mà đeo mặt nạ sao ?
Từ đến cuối vẫn đeo cái mặt nạ ấy , hoàn toàn không tháo ra .
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với khuôn mặt của nha đầu đó ?
Như cảm thấy được ánh mắt dò xét của Lãnh Hà , Hồ Nguyệt vội vã nói :
- Sư tỷ ở đây giao cho người giải quyết . Có gì hãy gọi ta . Đến giờ ta phải tu luyện rồi .
Nói xong liền nhanh chân chạy đi .
Để lại Lãnh Hà cùng một cái xác chết...
----------------------
Viết nhân ngày 11-5 . Hôm nay là sinh nhật của...
Ta nhân dịp này tặng các ngươi một chương thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro